Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 168: Xin lỗi (phần năm)



Edit: Sóc Là Ta 

Hoàng Phủ Chính lắc đầu nói: "Không, ở trước mặt tôi, cô ấy không như vậy."

"Vậy trước mặt anh cô ấy thế nào? Chỉ dịu dàng không bá đạo sao?"

"Đúng vậy, cô ấy luôn có dáng vẻ điềm đạm dịu dàng. Tuy rằng sẽ có nhiều lúc tình cờ làm nũng nhưng chưa từng nổi giận, thậm chí tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy nổi giận."

"Vậy anh cho rằng ai mới thật sự là cô ấy đây?"

"Đều là cô ấy cả. Ở trước mặt tôi, cô ấy có dáng vẻ yên lặng mà tôn trọng cũng do cô ấy có ý niệm đang yêu tôi. Chính vì vậy, cô ấy không yêu cầu phải được báo đáp. Còn ở trước mặt anh, cô ấy vô cùng thoải mái, xem anh như bạn bè thân thiết nên tỏ vẻ không kiêng dè, nói chuyện cũng thẳng thắn hơn tôi."

Hà Trùng cũng chìm đắm trong chuyện cũ, nhớ lại trong một năm qua, anh và Quý Tiểu Đông có lối sống thoải mái khác thường, từng lời ăn tiếng nói cũng không phải kiêng dè. Vì vậy, anh thông cảm nói: "Cô ấy trông có lúc khá chín chắn, chín chắn đến nỗi khiến anh cảm nhận rằng cô ấy quá tốt với mình, thậm chí có lúc khi nhìn vẻ mặt cô ấy, anh cũng không thể nỡ lòng mở miệng từ chối."

"Nhưng hiện tại hoặc về sau tôi không muốn khiến cô ấy cứ tiếp tục như vậy nữa, tôi rất muốn có cơ hội lại lần nữa làm người yêu của cô ấy. Tôi muốn lại yêu cô ấy nhiều hơn cô ấy yêu tôi, yêu không tiếc tính mạng, không muốn cầu báo, cứ như vậy cam tâm tình nguyện trả giá vì cô ấy. Chỉ cần cô ấy sống vui vẻ bên cạnh mình thì tôi cũng chấp nhận trả giá."

"Anh cũng đừng nhụt chí, ai mà chưa từng bị tổn thương trong tình yêu chứ? Đương nhiên tôi cũng biết vì cô ấy Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,đã từng bị tổn thương nên có thể cô ấy sẽ suy xét kỹ hơn. Nhưng chỉ cần anh chân chính yêu cô ấy thì tôi tin cô ấy nhất định sẽ cảm động và quay về với anh thôi."

"Đúng vậy nhưng tôi chỉ sợ cô ấy sẽ không cho tôi cơ hội mà thôi."

"Vậy anh có nghĩ khi tìm đến đây thì cô ấy sẽ cười vui vẻ, đón tiếp anh nồng hậu hay miễn cưỡng đáp ứng cho anh cơ hội?"

Hoàng Phủ Chính hạ thấp đầu mình, giọng nói có phần nhỏ hơn nói: "Tôi đương nhiên không có nghĩ như vậy nhưng nếu suốt ngày tôi cứ dính chặt thì tôi cảm thấy có thể sẽ xúc phạm tới cô ấy."

"Vậy anh muốn thế nào? Tình cờ đến gặp cô ấy một chút, cùng cô ấy trò chuyện một lát, thậm chí lâu lâu tặng cô ấy mấy bó hoa. Sau đó, anh cứ mỗi ngày ở nhà khóc ròng chờ cô ấy xuất hiện trước mặt mình, nói cô ấy chấp nhận quay lại với anh sao?"

"Sao có thể có chuyện đó?"

"Anh biết không thể là tốt. Hiện tại anh đang ở trạng thái bị động, nếu không tích cực thêm nữa thì sẽ có lúc bị người đàn ông khác chiếm lấy. Nhỡ đâu một ngày nào đó cô ấy cũng yêu người đàn ông kia thì lúc đó anh chỉ còn việc nhận thiệp mời và ăn bánh kẹo cưới của họ thôi."

"Nhưng tôi nghĩ mình có nên dùng cách thức chậm mà chắc hay không đây?"

Trước mắt Hàn Trùng rõ ràng là một người đàn ông mạnh mẽ nhưng trong tình yêu tại sao lại là một chú thỏ nhút nhát như thế này? Hà Trùng cũng có thể tự lý giải, dù sao anh ta đã từng mất cô ấy một lần, nếu lần này không cẩn thận có thể sẽ vĩnh viễn mất cô ấy. Nghĩ vậy, anh tốt bụng nói: "Vậy anh cứ tiếp tục suy nghĩ đi, tôi đã đồng ý giúp anh có lại được cô ấy rồi nhưng thời gian không thể kéo dài quá lâu dù sao cô ấy cũng không còn nhỏ tuổi. Quả thực, những cô gái ở tuổi ba mươi không còn có cơ hội lựa chọn."

"Cảm ơn anh đã làm tất cả vì tôi."

"Tôi và anh không có mối quan hệ thân thiết nào nên tôi chưa từng nghĩ sẽ muốn giúp anh. Những việc tôi làm hôm nay chỉ vì Quý Tiểu Đông mà thôi."

"Vậy tôi thay cô ấy cảm ơn anh."

"Không, anh không thể thay thế cô ấy được, chí ít là hiện tại vẫn chưa thể. Hiện tại trong lòng cô ấy, vị trí của anh vẫn không quan trọng bằng tôi đâu. Được rồi, tôi cũng không đả kích anh thêm nữa, anh trở về suy nghĩ thật kỹ nên dùng cách nào để thuyết phục được cô ấy thôi. Tôi cũng nói rõ tôi không có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ nên cũng không có cách gì giúp anh được đâu."

Nói tới đây, bầu không khí bắt đầu thoải mái hơn rất nhiều, Hoàng Phủ Chính rất tự nhiên bắt đầu quan tâm đến chuyện tình cảm của Hà Trùng, anh tùy ý nói: "Không sao, chuyện của tôi thì tôi cũng nên tự mình giải quyết thôi. Anh Hà đây cũng là một nhân tài, sao bây giờ vẫn chưa có bạn gái trong lòng được đây?"

"Đã từng có nhưng sau đó bởi vì tính cách không hợp mà chia tay."

"Tôi thấy anh Hà có tính cách vừa rộng rãi lại hiền hoà, vậy có lẽ vấn đề thuộc về đối phương chứ?"

"Mỗi người đều có mỗi quan niệm khác nhau nhưng ở phương diện nào đó tôi thực sự không chấp nhận giải quyết vấn đề một bừa bãi. Nói thí dụ như cô ấy thực sự rất yêu thích âm nhạc nên tôi nghĩ muốn ở nhà hát cho cô ấy nghe. Cuối cùng, cô ấy lại nói rằng không muốn tôi hát ở nhà, muốn hát thì tôi nên đợi đến khi biểu diễn thì hãy hát. Mỗi lần tôi hát một bài thì cũng kiếm được ít nhất là một trăm đồng tiền, cô ấy cảm thấy nếu tôi hát ở nhà thì chẳng khác nào lãng phí một trăm đồng tiền."

"Ý nghĩ của cô ấy thật lạ, tôi cho rằng phụ nữ đều sẽ hi vọng người yêu của mình chủ động vì mình trả giá, mà việc cô ấy suy nghĩ chỉ là vấn đề tiền bạc."

Nhớ lại những chuyện cũ, Hà Trùng cũng cảm thấy khó mà tin nổi, anh thở ra một hơi thật dài sau đó cũng than vãn nói: "Tiền chính là nô lệ tốt nhưng lại là một chủ nhân xấu, câu nói này cũng không sai. Vì vậy, sau đó tôi với cô ấy cũng chia tay, đến giờ vẫn chưa gặp lại lần nào, mà tôi cũng không có ý định tìm lại cô ấy."

"Anh cũng đừng nên nản chí, trên thế giới này vẫn còn có nhiều cô gái, chỉ cần anh để ý một chút thì sẽ gặp người đó thôi. Tuy rằng rất khó gặp người ý hợp tâm đầu nhưng nhất định sẽ có một người hợp với mình thôi."

"Tôi cũng không vội chuyện đó, vẫn nên giải quyết chuyện của Quý Tiểu Đông trước thôi."

"Được rồi, vậy tôi về trước, cảm ơn anh vì hôm nay đã Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,nói chuyện với tôi."

"Anh chờ một chút, để tôi nhắn tin địa chỉ nhà của tôi và Quý Tiểu đông đang ở, anh cũng cho tôi số điện thoại di động của anh đi."

Hoàng Phủ Chính vừa định đứng dậy nhưng khi nghe vậy cũng vội vã ngồi lại. Quả thực lúc này chỉ có thể dùng hai từ “mừng rỡ” để hình dung tâm tình trong lòng anh lúc này thôi.

"Thực sự rất cảm ơn anh."

"Tất cả đều là vì Quý Tiểu Đông mà."

"Đúng, tất cả đều vì cô ấy."

Hai người cứ nói chuyện vui vẻ như vậy cho đến khi kết thúc câu chuyện. Thậm chí vào buổi chiều lúc Quý Tiểu Đông tò mò hỏi Hà trùng về sự việc thì anh chỉ nói dăm ba câu ứng phó, cũng không dám thừa nhận rằng mình đã “bán” Quý Tiểu Đông cho Hoàng Phủ Chính. Dù sao một khi cô gái nhỏ này nổi giận thì anh cũng không chắc mình có còn yên ổn nữa hay không.

Ngày hôm sau, Quý Tiểu Đông cũng như thường ngày đi đến chỗ mình bán hàng nhưng vừa mới bắt đầu bận bịu một lúc thì đột nhiên cô nhìn thấy các đồng nghiệp của bộ phận hành chính thuộc tập đoàn Thái Tử đều xuất hiện ở trước mặt mình.

Đầu tiên quản lý Lưu bước lên phía trước, lại chỉ vào một bộ đồ chơi cát hỏi: "Chủ quán, bán cho tôi bộ này."

Bởi đã rất lâu không gặp mặt, hơn nữa trước đây quản lý Lưu giúp đỡ cô rất nhiều nên trong lòng Quý Tiểu Đông đột nhiên kích động. Cô bật thốt lên: "Chị, tại sao lại là chị?"

Hết chương 168.