Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 425: Cảm Ơn Vì Sự Tự Chủ Tốt Đẹp Này Của Cô



Đúng vào lúc Hạ Nhi không thể phán đoán được liệu Dung Lạc có im lặng thế này tới khi trời sáng không, bỗng cô thấy Dung Lạc bất ngờ giơ tay về phía mình, lòng bàn tay trắng nõn như ngọc, ánh trăng càng làm những đường chỉ tay thêm rõ nét, những ngón tay thon dài tinh xảo, vô cùng đẹp đẽ.

Hạ Nhi hiểu ý Dung Lạc nhưng lại chần chừ, dự cảm trong lòng càng lúc càng rõ ràng và mãnh liệt, cô bắt đầu hoang mang sợ hãi.

Dung Lạc nhìn cô, ánh mắt có phần tối đi.

"Lại đây!" Dung Lạc hờ hững ra lệnh.

Hạ Nhi không hề nhúc nhích, thậm chí còn lùi lại một bước.

Ý cảnh cáo trong mắt Dung Lạc càng lúc càng đậm:

"Tôi nói — em lại đây!"

Dung Lạc đứng ở đó, gọi giật cô lại, ngữ khí âm trầm lại ẩn chứa một vẻ quyền uy không cho phép từ chối.

Hạ Nhi hít một hơi thật sâu, sau đó bước tới trước một bước:

"Dung Lạc! Thả bọn chúng đi. Tôi muốn cứu Lương Hạ."

"Tại sao tôi phải làm thế?"

Ngữ khí của Dung Lạc không nhanh không chậm, vẫn chẳng có tí sốt sắng hay bận tâm nào.

Dung Lạc rút tay về rồi liếc mắt qua Lãnh Thanh, cười như không cười, một tay cho vào túi quần, giọng nói của Dung Lạc rất điềm đạm, ổn trọng trầm thấp rất êm tai, dường như hành vi bỏ trốn hôm nay của cô cũng không khiến bản thân tức giận:

"Ồ! Vì Lương Hạ là bạn em? Vậy còn cô ta?"

Hạ Nhi nhìn về phía Lãnh Thanh, lúc này cô mới thấy Lãnh Thanh đang bị đám thuộc hạ của Dung Lạc áp xuống mặt đường, một họng súng đang nhắm vào đầu Lãnh Thanh.

"Lãnh Thanh..." Hạ Nhi sửng sốt.

Dung Lạc đột ngột động, bước về phía cô.

Lúc này Hạ Nhi chỉ hy vọng đột nhiên xảy ra một chuyện gì đó để phá đi khung cảnh trước mặt. Dung Lạc từng bước ép sát tới, ép cô đến mức không còn đường lui, cô bỗng không biết phải làm thế nào. Giống như một đứa trẻ, cô mím chặt môi, cảm thấy cánh môi mình đang khẽ run rẩy, cánh môi mềm mại dưới ánh trăng trông lại càng xinh đẹp mê hoặc, như bông hoa hồng nở rộ trong đêm, khiến người ta mê mẩn.

Dung Lạc chậm rãi bước đến, khẽ cúi thấp xuống, trán gần như đã chạm vào mặt cô, làn môi mỏng áp sát bờ môi cô, giọng nói khẽ khàng, có phần nhấn mạnh:

"Nếu em muốn tôi thả bọn chúng cứu Lương Hạ, vậy giữa cô ta và Lương Hạ. Em chọn một người đi."

Hạ Nhi trừng lớn mắt nhìn Dung Lạc.

Dung Lạc con mẹ nó điên rồi!!!!

Mặt cô tái mét, tim cũng bỗng dưng đập nhanh vài nhịp, hắng giọng vài cái:

"Lãnh Thanh bị kéo vào chuyện này có phần oan ức đấy, cô ấy và tôi không hề có liên quan gì với nhau, không nghĩ tới tai họa lại đến với mình. Dung Lạc, cô không thể bỏ qua sao?"

Dung Lạc không rời mắt khỏi cô, ánh nhìn dần chuyển sang lạnh, ý cười như có như không bên môi:

"Không thể."

Ngôn từ của Dung Lạc vô cùng đơn giản, rất ngắn gọn, nghe qua đã biết sẽ không nói những lời vô ích và giải thích những lời dư thừa với cô.

Hạ Nhi cắn môi.

Thật sự cảm thấy bản thân cô như đang bị ép đến mức không còn đường lui, không biết phải lựa chọn ra sao. Cô mím chặt môi, răng và môi giằng co lẫn nhau, sau đó mở miệng:

"Lãnh Thanh chỉ là bị tôi ép nên mới phải giúp đỡ tôi chạy trốn. Việc này thì có liên quan gì đến cô ấy. Dung Lạc! Cô muốn gϊếŧ một người không liên quan như vậy? Cô không thấy thất đức à?" Giọng nói của Hạ Nhi lanh lảnh.

Thân thể Dung Lạc áp sát lại gần cô, bàn tay siết nhẹ gương mặt cô, thanh âm du dương trầm thấp vang lên:

"Tới cả một kẻ qua đường cũng quan trọng với em như vậy à? Cô ta tiếp sức để em rời khỏi tôi. Vì thế cô ta xứng đáng nhận cái chết."

Hạ Nhi nghe mà tức đến muốn hỏng, cô đẩy mạnh Dung Lạc, cái lạnh và sự tàn nhẫn toát ra từ giọng nói của Dung Lạc thấm vào tận xương tủy, khiến cô gần như nghiến răng nghiến lợi mà gằn giọng gào lên:

"Dung Lạc! Cô không có quyền định đoạt mạng sống của kẻ khác!!!"

Không như ý muốn, cô ngược lại bị Dung Lạc nắm chặt hai tay. Hạ Nhi giãy giụa, nhưng Dung Lạc rõ ràng không định buông cô ra, càng siết chặt tay cô, một tay còn lại thuận thế ôm cô vào lòng.

Hạ Nhi cảm nhận được, dường như sau khi thấy cô bỏ trốn, Dung Lạc không muốn dung túng cho sự tùy tiện và ngạo mạn của cô nữa.

Dung Lạc nâng cằm cô lên, ngón cái trơn nhẵn khẽ lướt qua môi cô, ánh mắt lãnh đạm tiếp lời: "Em phải trả giá cho việc trốn chạy khỏi tôi."

Tim cô chợt nghẹt thở.

Thân thể Hạ Nhi hơi cứng đờ, sau đó lại bắt đầu vùng vẫy, Dung Lạc lúc này lại không hề giữ cô nữa, nhanh chóng thả lòng cổ tay cô, khiến cô mất đà lùi lại mấy bước mới ổn định được cơ thể.

Dung Lạc khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy quyến rũ.

"Cứu bọn họ đi!" Hạ Nhi không thể không lặp lại lần nữa.

"Không cứu!" Dung Lạc rất bình thản.

Hạ Nhi cố để cho bản thân mình nhìn qua như đang thoả hiệp, nhưng rất miễn cưỡng, dáng vẻ tức giận lại không khó nhìn ra ngay cả ý định gϊếŧ người cũng đều có.

So với sự tức giận của cô, Dung Lạc lại có vẻ bình tĩnh hơn, bộ dạng làm như không có việc gì.

Hạ Nhi tức đến tóc tai cũng bắt đầu muốn dựng đứng lên rồi, tay siết lại thành nắm đấm rồi lại buông lỏng, ý nghĩ muốn đánh người kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên đại não của cô, nhưng cô vẫn nhịn xuống, sau một lúc cô hung hăng nói:

"Cô thật sự không cứu?" Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi, sau đó bồi thêm một câu: "Vậy cô đừng có hối hận."

Dứt lời, Hạ Nhi quay ngoắc sang hướng tên cầm đầu, bước nhanh về phía hắn, lạnh giọng:

"Chả phải các người muốn gϊếŧ tôi sao? Thả Lương Hạ ra, tôi đi với các người. Một cơ hội tốt như thế này còn không nắm bắt được, các người không xứng đáng là người của Lam gia. Bà ta hoá ra cũng chỉ bồi dưỡng nên một đám người vô dụng."

Những ngôn từ đả kích như vậy khiến tên cầm đầu đen mặt lại, gần như ngay lập tức, họng súng vốn đang dí vào thái dương Lương Hạ, lúc này lại đột ngột đổi hướng nhằm thẳng về phía Hạ Nhi.

Đoàng!!!!

"Phu nhân!"

"Phu nhân"

"Hạ Nhi!!"

Sự việc xảy ra rất nhanh, một tiếng súng vang lên làm tan đi bầu không khí nghẹt thở.

Giây tiếp theo là tiếng hét bi thảm của Lương Hạ. Khẩu súng hướng về phía Hạ Nhi rơi xuống đất, tên cầm đầu ôm lấy cổ tay, gương mặt biến dạng.

Đồng thời lúc này Tưởng Đường cũng phi người lên trước, kéo mạnh Lương Hạ ra, giơ chân đá bay khẩu súng trên mặt đất sang một bên.

Vương Luân và thuộc hạ của Dung Lạc thân thủ vô cùng nhanh, từ khi tên cầm đầu chuyển hướng nòng súng, rồi tới khi Dung Lạc chuẩn xác bóp cò. Tưởng Đường theo lệnh phi người lên kéo Lương Hạ ra, cả một quá trình chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Hạ Nhi nhìn mà choáng váng. Tốc độ nổ súng của Dung Lạc quá kinh khủng, một giây trước cô vẫn còn thấy Dung Lạc bình thản ung dung nhìn tên cầm đầu giương súng chỉa vào đầu Lương Hạ, một giây sau hắn đã bị đám người Vương Luân xông lên vây kín, không thể chống cự.

Dung Lạc không nhìn tới Hạ Nhi, càng không nói thêm gì nữa, nhưng bờ môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo như hàn băng. "Hạ Nhi!" Dung Lạc vứt khẩu súng bạc trong tay xuống, khẽ gọi tên cô, giọng nói ấm áp dịu dàng như tiếng đàn dương cầm vang bên tai: "Cả ngày hôm nay tôi đều đang suy nghĩ, có lẽ tôi nên ích kỷ một chút."

Trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được của Hạ Nhi lại bắt đầu đập loạn.

Dung Lạc đang... nói cái gì.

Hô hấp bỗng chốc trở nên khó khăn, bước chân cô không tự chủ lùi lại vài bước.

Dung Lạc như đang thở dài, ngón tay men theo đầu mày xuống gò má:

"Tôi quá nuông chiều theo cảm xúc của em mà tuỳ tiện để em bỡn cợt. Như vậy là quá đủ rồi."

Dung Lạc không hề chớp mắt đánh giá khuôn mặt cô, trong sâu thẳm đôi mắt dần hiện ra một tia thâm sâu, lạnh lùng nhưng lại khiến người khác sợ hãi, có thể nhìn thấu lòng người.

"A, cái đó..."

Hạ Nhi cảm thấy bị nhìn chằm chằm như vậy toàn thân đều không tự nhiên, vô thức mà cơ thể lùi về phía sau, xấu hổ cười cười. "Chỉ là lâu ngày không ra ngoài. Tâm tình có chút kích động nên muốn hít thở không khí một chút. Cũng không phải là muốn bỏ trốn như cô nghĩ đâu."

Hạ Nhi khóc trong lòng, trợn mắt nói dối.

Cô không biết Dung Lạc sẽ trừng phạt cô thế nào, cho nên phải cố gắng dịu dàng một chút, hiền lành một chút, hợp tác một chút, còn hơn là phải chịu khổ cực.

"Tôi thật sự không nhìn ra em đang hít thở không khí như thế nào? Đến tính mạng cũng không cần?"

Giọng Dung Lạc vẫn nhẹ nhàng như trước, mềm mại giống như chiếc lông vũ khẽ bay vào lòng của người nghe.

Hạ Nhi không phải con ngốc, đã hiểu rõ ý định của Dung Lạc. Rõ là đang thông báo với cô rằng sẽ không tiếp tục dung túng cho sự tùy tiện và ngạo mạn của cô nữa đây mà.

Dung Lạc chậm rãi bước đến trước mặt cô, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, ngón cái khẽ lướt qua môi cô, ánh mắt u tối: "Đối với em, tôi đã rất nhân nhượng, mọi điều em làm tôi đều có thể nhắm mắt cho qua." Giọng nói của Dung Lạc dễ nghe chết người, vang lên bên tai cô, gần tới mức có thể xuyên vào tận trái tim.

"Tôi chưa từng phải tuân theo ý muốn của bất kì kẻ nào. Tôi muốn làm cái gì với em, khao khát cái gì em là người rõ nhất. Tại sao tôi phải nén nhịn nó, chịu đựng sự giày vò chỉ để kiềm hãm ham muốn của mình với em. Vì điều gì?"

Những thanh âm mờ ám bên tai đã lớn lên, giọng nói trầm ấm thế này, nghe có vẻ giống một lời chất vấn nhưng lại càng mang mùi vị tình ái giường chiếu hơn.

Hạ Nhi hít thở khó nhọc, Dung Lạc sát lại quá gần, gần tới nỗi cô có thể cảm nhận được thân nhiệt và hơi thở nóng bỏng khẽ phả xuống đỉnh đầu và quét qua gáy cô.

Cô ngước mắt lên lại vô tình bắt gặp ánh mắt sâu hút ấy. Tim Hạ Nhi chợt nghẹt thở, hai tay cô co lại thành nắm đấm, từng khớp xương trắng bệch như sáp nến, nhìn Dung Lạc chằm chằm, hồi lâu mới gằn mạnh từng chữ:

"Dung Lạc! Không được..."

Dung Lạc nhếch môi cười khẽ, ép cô nhìn vào mắt mình, nhiệt độ trong câu nói cũng đã trở về con số không:

"Không được ư?"

Ngón tay Dung Lạc vòng ra sau gáy cô, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô mà không hề báo trước.

Nụ hôn vừa rơi xuống, đầu óc Hạ Nhi cũng vang lên một tiếng "bùm" rồi trở nên trống rỗng.

Cả người cô cứng đờ ra, không thể nhúc nhích nổi một phân. Nụ hôn của Dung Lạc không hề dịu dàng, cánh môi nóng rực men theo khóe môi từ từ nghiền nát, chiếc lưỡi trực tiếp tấn công khoang miệng cô.

Hạ Nhi chỉ cảm thấy hô hấp của mình ngập tràn mùi hương trầm ấm nóng, đầu lưỡi Dung Lạc cuốn lấy đầu lưỡi cô, trằn trọc mυ"ŧ, lực đạo mạnh mẽ khiến cô bừng tỉnh, vội vàng giơ tay muốn đẩy Dung Lạc ra. Nhưng bị bàn tay của Dung Lạc dùng sức mạnh mẽ giữ chặt lại. Vậy nên, khi hai đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau, đôi chân Hạ Nhi trở nên mềm nhũn.

Dung Lạc lại không có ý muốn dừng lại, như biết trước cô sẽ ngã, đưa tay đỡ lấy lưng cô, hơi nóng hừng hực của lòng bàn tay Dung Lạc qua lớp vải mỏng xuyên vào tận trái tim cô.

Hạ Nhi không còn vùng vẫy, cũng cảm thấy cô không còn sức để đứng vững nữa, cả người dán chặt vào Dung Lạc, chút sức còn sót lại cũng là do Dung Lạc chống đỡ.

Nụ hôn của Dung Lạc lúc này rất mạnh mẽ và bá đạo, gần như điên cuồng đòi hỏi và chiếm hữu, hôn đến mức hơi thở cũng dần bắt đầu nặng nề.

Tay của cô từ đầu tới cuối đều vô lực kháng cự, toàn thân mềm oặt không một chút sức lực, sự quấn quýt của răng và lưỡi đan hoà vào nhau, dưỡng khí trong phổi cũng sắp bị hút đến cạn sạch. "Ưʍ..."

Hạ Nhi thở không được khẽ lên tiếng, vừa mới mở miệng thì lại khiến lưỡi Dung Lạc chen vào càng sâu hơn, một lần lại một lần nữa quấn chặt lấy lưỡi cô không buông.

"Đau..."

Tiếng kêu đau yếu ớt của cô khiến Dung Lạc dừng lại, đôi mắt xanh biếc hé mở liền trông thấy chiếc cổ của cô đã bị cọ sát đến đỏ hồng.

"Dung Lạc. Đồ cầm thú!" Hạ Nhi vừa thở hổn hển vừa mắng.

Dung Lạc nhìn bờ môi sưng đỏ của cô, thậm chí hơi thở của cô còn nhuốm đẫm mùi vị và hơi thở của bản thân, tâm trạng bỗng trở nên rất vui, không nhịn được đưa tay khẽ chạm nhẹ lên môi cô, dịu dàng nói:

"Em thử chạy lần nữa xem. Nếu em chạy một lần nữa, tôi sẽ không tự chủ tốt như đêm nay đâu."

Hạ Nhi nhìn Dung Lạc đang cười rạng rỡ, gần như phải nghiến răng nghiến lợi mới thốt ra được mấy từ phía sau: "Tôi có cần phải tạ ơn trời đất vì sự tự chủ tốt đẹp này của cô không?"