Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 422: Ám Sát



Đêm xuống, tiết trời lạnh buốt.

Phía chân trời từng hạt tuyết trắng muốt rơi trên mui xe đen tuyền, tạo thành một lớp tuyết mỏng manh, ánh sáng đèn đường mờ nhạt chiếu xuống làn đường vắng, trên đường lúc này rất ít chiếc xe đi lại, từng bóng cây lòa xòa rơi xuống những hạt tuyết phản chiếu trên chiếc xe Ferrari đen tuyền, như từng đường hiu quạnh kỳ dị.

Lương Hạ sau khi nghe thông tin từ Lãnh Thanh, vẻ mặt cũng vô cùng hoảng hốt. Khoảng thời gian qua ở Dinh Thự Bel Dia, cô không được phép sử dụng thiết bị công nghệ, Hạ Nhi lại bị thương không thể di chuyển, muốn nắm được tình hình bên ngoài Lương Hạ chỉ có thể đi nghe ngóng từ những câu chuyện phiếm của người hầu trong Dinh Thự. Thế nhưng người trong Dinh Thự không hề để lộ ra một chút thông tin gì quan trọng, thuộc hạ của Dung Lạc lại canh gác rất nghiêm ngặt, đừng nói là ra ngoài nghe ngóng, ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt vào.

Lương Hạ im lặng trong sự tĩnh mịch đang bao trùm, mơ hồ ẩn chứa một cảm giác bất an.

Ngay lúc này, một tiếng động cơ kéo dài khiến Lương Hạ giật bắn người, ánh mắt cô xuyên thấu qua kính chiếu hậu, đột nhiên thấy một chiếc xe từ phía sau tiến tới gần.

"Người phía sau có phải điên rồi hay không, đi nhanh như vậy." Lãnh Thanh cũng nhận ra có chút bất thường, trầm giọng nói.

Lương Hạ quay đầu, thấy rõ ràng là chiếc xe màu đen, trong lòng lộp bộp rơi xuống, mơ hồ thấy bất an kịch liệt:

"Hạ Nhi! Là người của Dung Lạc sao?"

Gương mặt Hạ Nhi bỗng trở nên lạnh lùng, cô liếc nhìn vào gương chiếu hậu, một tay ném trả chiếc điện thoại về cho Lãnh Thanh, lạnh giọng:

"Bám chắc vào."

Dứt lời, chân nhấn ga, chiếc xe Ferrari phi như bay trên con đường.

Trên thực tế, phi như bay giữa dòng xe cộ chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Đã thế đại khái chiếc xe hiện tại cô đang lái còn vô cùng bắt mắt. Cho dù tay lái của cô lụa vô cùng, thậm chí còn lái với tốc độ trông như ảo ảnh lướt qua, rẽ trái rẽ phải, nhưng hậu quả là kéo theo không ít tiếng còi xe phẫn nộ.

Cô không quan tâm những tiếng còi bất mãn chửi bới đó, thậm chí còn không màng tính mạng, thay đổi đường chạy, chiếc xe gào thét vượt qua giữa hai làn xe.

Hạ Nhi vừa điều khiển xe, vừa theo dõi chiếc xe phía sau qua kiếng chiếu hậu, đã thấy chiếc xe đó từ phía sau như tia chớp lao thẳng tới đuôi xe cô, bám theo sát rạt.

Thế nên dọc đường Hạ Nhi cứ liên tục tăng tốc, vượt trước rất nhiều chiếc xe đang di chuyển trên đường.

"Tiểu thư! Kiểu lái xe dũng cảm quên mình không thiết sống này của cô rất ấn tượng. Nhưng tôi thật sự không muốn ngay sáng mai trên toàn mặt báo của thành phố A là hình ảnh xinh đẹp của tôi." Dứt lời, Lãnh Thanh nhìn về phía trước, bổ sung: "Tất nhiên là nếu tôi còn sống!"

Hạ Nhi liếc nhìn hai bên đường, hiển nhiên cũng nhận ra chắc chắn máy quay phim trong thành phố không biết đã ghi lại bao nhiêu kiểu tung hoành ngang dọc của cô lúc này. Nhưng cô có sự lựa chọn khác sao?

Chiếc xe phía sau vẫn hăng say chiến đấu đuổi theo cả đoạn đường, phóng nhanh như cơn gió rít, lốp xe ma sát phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Hạ Nhi hai tay nắm lấy vô lăng ổn định tay lái, vẻ mặt thận trọng.

Chiếc xe phía sau vẫn không dừng lại, dùng tốc độ kinh hoàng lướt lên, âm thanh như xé rách màn đêm, không khí lạnh lẽo tràn ngập khắp nơi. Ánh đèn đường và ánh trăng đan vào nhau giúp cô nhìn thấy rất rõ, ở khoảng cách gần, những bóng đen bên trong xe rút ra chính là súng và gậy sắt. Một tên trong xe chồm người ra vung mạnh cây gậy sắt vào cửa kính xe.

Choang!!!!

"Cẩn thận!"

Khi tiếng quát của Lãnh Thanh hạ xuống, toàn bộ xe giống như bị chấn động mà xoay lên, tất cả người trên xe đều nghiêng ngả.

Tiếng động chát chúa cùng âm thanh kính nứt vỡ khiến Hạ Nhi nín thở đánh một vòng tay lái, cửa xe lập tức đυ.ng tới đường rào chắn an toàn bằng kim loại đúc, chẳng mấy chốc một bên cửa xe bị biến dạng nghiêm trọng, trên mặt đường nhìn không ra một chút dấu vết phanh xe.

Hạ Nhi chủ động phanh gấp lại, Lãnh Thanh và cô cả người đều lao về phía trước như một cái giẻ lau bị vứt đi.

Khi cả mặt Lãnh Thanh sắp hôn lên kính chắn gió, hai tay lập tức nắm chặt dây an toàn, như vậy mới ngăn được một thảm kịch suýt nữa thì bị hủy hoại nhan sắc.

Lương Hạ ở phía sau cũng chao đảo, cô gái nhỏ lồm cồm bò dậy, lúc này đã bị doạ cho một phen kinh hãi, lắp bắp nói:

"Hạ Nhi! Cậu có sao không?"

Hạ Nhi nghe thấy giọng nói của Lương Hạ vang lên mới bừng tỉnh, cô nhìn ra ngoài liền cảm thấy không ổn, đang định khởi động xe thì phát hiện chiếc xe màu đen kia đã quét một đường hoàn mỹ, sau đó đột ngột dừng lại cách đó không xa, chắn hoàn toàn hướng đi của cô.

Hạ Nhi híp mắt, không chút do dự nhấn mạnh chân ga, chiếc Ferrari như một con ngựa hoang đứt dây, phi như bay về phía chiếc xe màu đen đó. Cách thức điên cuồng của cô khiến người điều khiển chiếc xe màu đen tức tốc khởi động xe, phóng nhanh chiếc xe sang lề đường.

Thừa cơ hội, Hạ Nhi điều khiển xe lướt nhanh qua chỗ chiếc xe màu đen đó như một cơn gió lốc, sợ rằng chỉ chậm một giây thôi thì cả hai chiếc xe sẽ va chạm đến tan tành.

"Cô điên rồi! Nếu chiếc xe đó không tránh kịp, chúng ta sẽ toi đời đấy!" Lãnh Thanh gào thét.

Chỉ nghe trong làn gió tiếng Hạ Nhi ung dung đáp lại:

"Nếu không có bản lĩnh tránh được, từ nãy đến giờ bọn chúng đuổi kịp được tôi sao?"

Lãnh Thanh ngay lập tức im miệng.

Sắc mặt Hạ Nhi không một chút thay đổi, nhưng ruột gan đã nóng như lửa đốt. Một lúc lâu sau cô quay sang Lương Hạ, nhấn mạnh từng chữ một:

"Lương Hạ! Cho dù tớ không thể, cậu cũng phải về nước S. Bằng mọi giá!"

Giọng nói của cô vang lên rất nhẹ nhàng, nhưng trong khung cảnh này, nó như một tảng đá lớn rơi xuống những đóa sen nở rộ giữa mặt hồ, khiến người ta choáng váng.

"Không được!" Lương Hạ nhào cả người lên ghế lái, đôi mắt đỏ ửng dường như đã sắp khóc tới nơi.

Hạ Nhi nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sau đó xoay người cầm lấy đầu vai Lương Hạ, chỗ cổ tay có vết máu loang lỗ, da tay có nhiều chỗ bị xước, rõ ràng là vết tích sau khi cửa kính xe bị vỡ để lại, từng từ từng chữ nhấn mạnh:

"Con ngốc! Cậu phải rời khỏi đây. Cậu ở đây chỉ làm vướng tay vướng chân tớ thôi. Cậu phải rời đi thì tớ mới có hi vọng sống."

"Hạ Nhi! Bọn họ... bọn họ không phải người của Dung Lạc sao?"

"Không phải!" Hạ Nhi đưa ra một câu trả lời chắc nịch.

"Bọn người đó muốn giết cậu!" Lương Hạ thêm một câu khẳng định. "Không sai! Người bọn chúng nhắm đến là tớ. Vậy nên cậu nhất định phải sống. Phải sống và trở về nước S bằng mọi giá!"

Khuôn mặt Lương Hạ ngay lập tức tái mét.

Hạ Nhi vừa nói xong, khoảnh khắc quay sang Lãnh Thanh, cô nhẹ giọng thở dài khẽ khàng:

"Lãnh Thanh! Coi như bổn tiểu thư nợ cô một cái mạng! Tôi xin cô hãy đưa Lương Hạ an toàn rời khỏi đây. Nếu bổn tiểu thư còn sống, nhất định sẽ báo đáp cô ân tình này."

Lãnh Thanh quay đầu nhìn trọn vẹn gương mặt của Hạ Nhi. Trong màn đêm yên tĩnh, trông cô càng xinh đẹp hơn, dáng người mảnh khảnh nhỏ nhắn, quầng sáng trong suốt bao trùm lên bóng hình cô, càng soi rọi khuôn mặt thuần khiết tuyệt mỹ ấy.

Lãnh Thanh cúi đầu, bờ môi mỏng khẽ nở một nụ cười như gần như xa, nhưng lại che giấu rất nhanh.

Theo cô cả quá trình, Lãnh Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, lúc cô hơi nghiêng mặt, cúi đầu xuống, hoặc lúc cô bình tĩnh gan dạ giải quyết vấn đề, hoặc lúc cô trượng nghĩa lo lắng cho tính mạng của người cô yêu thương, trong cõi lòng băng giá của Lãnh Thanh không khỏi xuất hiện một điều khác lạ. Dưới ánh đèn, gương mặt cô trắng trẻo, nghiêm túc nhìn về phía trước, lông mi dài cong vυ"t khẽ run rẩy, nói những đề nghị như giọt sương rơi thẳng xuống nơi đáy sâu trái tim một cách khẩn thiết.

Lãnh Thanh không thể không thừa nhận, cô quá đẹp, một vẻ đẹp khiến người ta choáng ngợp và mất tự chủ, đôi khi chỉ là nhẹ nhàng thu lại ánh mắt cũng đẹp tuyệt trần.

Cho dù xung quanh Lãnh Thanh không thiếu những người đẹp kinh diễm thế tục, nhưng nữ nhân như cô quả thật chính là người xinh đẹp nhất Lãnh Thanh từng gặp.

Nhiệt độ trong xe rất thấp, có vầng trăng điểm xuyến càng toát lên sự giá lạnh thấm sâu vào trong cốt tủy.

Càng về đêm không khí càng náo nhiệt. Xe xuyên qua rực rỡ đèn đường, qua bóng những hàng cây dưới ánh trăng, hai chiếc xe phóng nhanh trên đường lớn. Hạ Nhi thỉnh thoảng lại liếc nhìn kính chiếu hậu, sau đó lại nhìn về phía trước, cô đánh tay lái rẽ vào một đường nhỏ, sau một hồi rẽ trái rồi rẽ phải, chẳng mấy chốc, chiếc xe đó đã bị cô cắt đuôi thành công, không thấy bóng dáng đâu.

Hạ Nhi nắm vô lăng, đôi mắt hổ phách ngước mắt lên nhìn biển chỉ đường, chuẩn bị vòng vèo một đoạn nữa. Ai ngờ, xe vừa đi ra khỏi đường nhỏ, chiếc xe màu đen kia không biết từ đâu chui ra, xông đến trước mặt cô. Một cú phanh xe tuyệt đẹp, đỗ lại chắc chắn, chặn đầu đường đi của cô.

Phía trước là địch, phía sau lại không đường lùi, cô tiến không được lùi không xong, chỉ biết nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt.

Bịch, một tiếng động cực khẽ.

Hạ Nhi dứt khoát đẩy cửa xe bước ra ngoài.

"Hạ Nhi!" Lương Hạ kinh hoảng gào ầm lên, cũng muốn tung cửa xe bước xuống. Lãnh Thanh lập tức chồm người qua kéo tay Lương Hạ giữ lại, trầm trọng lắc đầu.

Chiếc xe màu đen chắn đường cũng tắt máy, bốn cánh cửa xe mở ra, theo đó là bốn nam nhân cao lớn khí thế bức người, một trong số bốn tên còn mang theo gậy sắt, tên cầm đầu mặt lạnh tanh không chút biểu cảm, từng bước tiến về phía Hạ Nhi, ngữ khí có phần kinh ngạc:

"Hạ tiểu thư! Cuối cùng cô cũng chịu lộ mặt rồi. Chúng ta vừa có một màn truy đuổi khá ấn tượng đấy."

"Các người biết tôi là ai. Xem ra là người quen, thông tin cũng nhanh nhạy như thế. Hẳn là người trong đại gia tộc. Thế nào? Bà ta cuối cùng cũng không thể chờ được nữa sao?"

Dưới ánh trăng, giọng nói của Hạ Nhi cũng lạnh lẽo như chính ánh mắt màu hổ phách của cô, giống như ánh trăng tan vào nước tràn vào đôi mắt, rải lên đó một lớp màng mỏng manh lạnh lẽo. Tên nam nhân cầm đầu trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhi không che giấu sự kinh ngạc cùng tán thưởng.

"Hạ tiểu thư! Cô thật sự rất thông minh."

"Các người muốn gì?" Hạ Nhi lạnh giọng.

"Chúng tôi thật sự cũng là làm theo mệnh lệnh. Chủ nhân không muốn để cô sống. Vì thế, mạng của cô đêm nay nhất định phải bỏ lại." Tên nam nhân cầm đầu nhẹ nhàng đáp.