Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 236: Tới Chỗ Dung Lạc



Khương gia.

Đến cổng biệt thự xa hoa, tường đỏ gạch lưu ly trang nhã, chiếc xe liền dừng lại.

Hạ Nhi có chút khẩn trương.

Khương Tình cảm nhận được chút thay đổi nhỏ đó, giơ tay lên vuốt ve gáy cô, rồi cúi đầu hôn khẽ lên môi cô, tai ấp má kề, thì thầm nhỏ nhẹ:

"Đừng lo."

Một câu nói nhẹ tênh lại khiến Hạ Nhi vừa yên tâm lại vừa thấp thỏm.

Cô biết Khương Tình hành sự trước nay vẫn luôn cẩn trọng tính toán kỹ càng, hôm nay muốn đưa cô tới dùng bữa tối tại Khương gia là chuyện rất bình thường, nhưng không hiểu sao đáy lòng cô có chút lo lắng bất an.

Khương Tình nắm tay cô, chậm rãi bước vào cửa lớn Khương gia.

Người hầu mở rộng cửa chính, Vương Minh Tuyết đã đứng đợi hai người từ lúc nào.

Từ biểu cảm cười hờ hững của bà khi nhìn thấy cô, Hạ Nhi cũng không đoán được bà hiện tại là đồng ý hay phản đối cuộc hôn nhân này.

"Tình, con về rồi."

Vương Minh Tuyết nhẹ giọng từ tốn nói.

"Mẹ, con dẫn Hạ Nhi về dùng bữa." Giọng Khương Tình rất lãnh đạm.

Hạ Nhi lễ phép cúi đầu, thấp giọng:

"Bác gái."

"Hạ tiểu thư. Vào nhà đi." Giọng Vương Minh Tuyết không đậm không nhạt.

Khẩu khí vô cùng tôn trọng, nhưng Hạ Nhi cảm thấy vào lúc này càng tôn trọng càng khách sáo thì càng không muốn coi cô là người trong nhà.

Tâm trạng cô có chút chùn xuống.

Cảm giác bất an tới từ thái độ của Vương Minh Tuyết, cô dự cảm như đang có chuyện gì xảy ra vậy.

"Bác gái. Con tới không đúng lúc sao?"

Giọng nói êm ái rất dễ nghe, không cần nhìn cũng biết đó là giọng của một cô gái nhẹ nhàng thục nữ.

Lam Yên từ phía sau đi tới, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng, bên hông áo sếp ly một chút nên khi xoay người có thể thấp thoáng thấy phần da trắng hồng, eo thon mịn màng. Toàn thân không một trang sức dư thừa nào, mái tóc cột đuôi ngựa quét trên đầu vai, vóc dáng rất đẹp. Kiểu phối đồ đơn giản trên người bỗng trở nên rất bắt mắt.

Hạ Nhi có hơi bất ngờ, nhưng ngay lập tức liền chấn chỉnh tinh thần, duy trì nét bất biến trên gương mặt.

"Yên nhi, mau vào đây. Hôm nay con đến rất đúng lúc, Khương Tình cũng vừa về thôi."

Ngữ khí Vương Minh Tuyết vui vẻ lại hiền lành, giọng điệu thân thiết khác hẳn với lúc vừa nhìn thấy cô.

Lam Yên liếc nhìn cô, ngay lập tức tươi cười đến sáng lạn, giọng trêu đùa:

"A! Chị dâu và Tình về nhà dùng bữa sao? Em tới có phiền hai người không?"

Dứt lời, Lam Yên bước nhanh tới, tóc đuôi ngựa khẽ đong đưa, ánh đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng động lòng người.

Hạ Nhi nhìn một cái, không lên tiếng.

Ánh đèn chiếu lên người cô lúc này lại tỏa ra một tầng sáng nhàn nhạt, là sự cô độc vô tận, không muốn người khác tiến tới gần. Toàn thân cô như bị ai đó rút đi xương sống, bỗng chốc mềm nhũn cả người, rồi sống mũi cay xè, khóe mắt đỏ ửng...

Hạ Nhi cố gắng nhịn xuống cảm giác khó chịu tận sâu vào đáy lòng, ngay lúc này, một bàn tay mát lạnh như ngọc siết lấy bàn tay cô.

Hạ Nhi cúi đầu xuống, hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu lên nhìn Lam Yên đang đi tới, nở nụ cười được xem là dễ nhìn nhất, nhẹ giọng:

"Lam Yên tiểu thư, tôi với Khương Tình vẫn chưa tổ chức hôn lễ, tiếng chị dâu này của cô, tạm thời hai tháng nữa hãy gọi. Cô nhiệt tình như thế khiến tôi có chút ngại ngùng."

Lam Yên nghe thấy liền dừng bước chân, nhìn Vương Minh Tuyết, giọng tựa hồ hồ có chút khó hiểu:

"Bác gái! Nếu vậy con nên gọi chị ấy là gì? Hạ tiểu thư sao? Có phải quá xa cách không?"

"Yên nhi, Hạ Nhi đã nói như vậy, con cũng đừng miễn cưỡng, vào nhà dùng cơm đi." Vương Minh Tuyết cười nhẹ nói.

Bầu không khí trên bàn ăn có sự thay đổi.

Vương Minh Tuyết ngồi xuống bàn ăn, hiếm khi tỏ ra ung dung tao nhã như thế.

Khương Vũ Hàn bình thản ngồi bên cạnh, trầm mặc không nói.

Lam Yên từ bên trong bước ra, trên tay là một bát canh nóng, tao nhã tươi cười đi đến trước mặt Vương Minh Tuyết.

"Bác gái, canh này con đích thân nấu đấy, mời bác nếm thử xem hương vị nó thế nào nhé."

Hạ Nhi ngồi bên cạnh Khương Tình phía đối diện Vương Minh Tuyết, cô nhìn thấy vẻ sốt sắng như người trong nhà của Lam Yên kia, cố gắng nhẫn nhịn cúi đầu xuống, chậm rãi dùng cơm.

Vương Minh Tuyết cười đến hiền lành thoả đáng, mềm giọng:

"Vẫn là Yên nhi tốt, từ hôm con về nước đến giờ đã ghé Khương gia liên lục cho ta thưởng thức mấy món ăn mỹ vị rồi, ta cũng sắp bị con vỗ cho béo lên đấy."

Lam Yên cười cười, tay cầm lấy thìa múc một chén canh đưa đến trước mặt Vương Minh Tuyết, nhẹ giọng:

"Bác thích là được rồi, khi nào con rảnh sẽ lại tới nấu cho bác thưởng thức, khoảng thời gian này con biết bác khá mệt mỏi vì chuyện Khương gia gặp vấn đề. Con san sẻ một chút cũng là nên làm mà."

Vương Minh Tuyết nghe thấy liền đưa tay ra nắm lấy tay Lam Yên, tựa như mẹ hiền con thảo vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ta, thấp giọng:

"Cảm ơn con. Ta chỉ mong Khương Tình sớm ổn định lại Khương gia, sau khi trải qua chuyện Dung gia và Du Thành, việc làm ăn của Khương thị hiện tại cũng gặp chút vấn đề. Có con cùng Lam gia giúp đỡ Khương Tình qua ải này ta cũng phần nào an tâm."

Choang!!!

Âm thanh thuỷ tinh nứt vỡ khiến chiếc nĩa trong tay Hạ Nhi rơi xuống sàn nhà, cô quay đầu nhìn Khương Tình đang sa sầm sắc mặt.

Khương Tình nhìn Vương Minh Tuyết, vẻ mặt lạnh như sương hàn vạn năm.

Khương Tình không tiếng động đứng dậy, tay phải ném mạnh những vun nhỏ của chiếc ly đế cao đã bóp nát xuống sàn nhà, rượu vang hòa trộn cùng mảnh vụn thủy tinh dính đầy tay.

Trải dài một vũng hoa máu đỏ tươi diễm lệ.

Vương Minh Tuyết cùng Lam Yên và Khương Dạ Hàn đều đồng thời hốt hoảng, đồng loạt đứng lên.

"Khương Tình!"

Mặc kệ ba người đang mặt cắt không còn chút máu, Khương Tình chỉ lẳng lặng nhìn Vương Minh Tuyết, không có động thái gì, cũng tựa như không biết đau, đứng bên cạnh bàn, sống lưng thẳng tắp như cứng đờ.

Hạ Nhi nhìn Khương Tình một lúc, sau đó hạ tầm mắt, cô nhìn thấy thứ dính trên tay Khương Tình không chỉ có rượu vang mà còn có vụn miểng chai thuỷ tinh, máu nhỏ tí tách tơi xuống mặt bàn, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quay đầu lại ra hiệu người hầu xách hộp bông băng ra.

Ánh mắt Khương Tình lạnh như bức tường xám ngậm sương, khiến toàn thân Vương Minh Tuyết trở nên run rẩy.

Ngay sau đó, Khương Tình chợt cảm thấy lòng bàn tay lành lạnh, hơi cúi đầu nhìn xuống, Hạ Nhi đang dùng oxy già rửa lòng bàn tay đầy máu ấy.

Cô cẩn thận mở bàn tay thon dài của Khương Tình ra, một bên quan sát vết thương bị những mảnh thủy tinh cắm vào, một bên không kiềm được nhíu mày lại.

Bây giờ cô thật sự nghi ngờ nữ nhân này không có dây thần kinh cảm giác.

Từng mảnh thủy tinh găm trong da thịt được cô cẩn thận gắp ra ngoài, sau đó rửa sạch và khử trùng.

Cô thậm chí muốn cố ý tăng thêm lực khi lấy những mảnh nhỏ này ra, để cho Khương Tình nhớ rõ.
Nhưng khi nhìn bàn tay vừa đẹp vừa thon dài này, nhớ lại những cử chỉ dịu dàng khi chạm vào cô, làm thế nào cô cũng không thể nhẫn tâm được.

Vì vậy cuối cùng, Hạ Nhi vốn dĩ rất tức giận, nhưng động tác lấy mảnh thủy tinh ra khỏi tay của Khương Tình lại rất nhẹ.

Vất vả lắm mới lấy hết được toàn bộ mảnh vụn thủy tinh ở lòng bàn tay, Hạ Nhi thở phào nhẹ nhõm.

Khương Tình cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Ánh nắng chiều tà hắt lên mái tóc và cổ áo của Hạ Nhi, trông dịu dàng vô cùng.

Cô không ngẩng đầu, dường như rất bình tĩnh mà tiếp tục bôi thuốc. Nhưng giấu bên dưới sợi tóc nâu nhạt đang xoã lên bờ vai là bờ môi đang mím nhẹ.

Khương Tình rủ mắt nhìn.

Tia tàn bạo dưới đáy lòng vẫn chưa tan đi, cuối cùng vẫn là vì hành động dịu dàng ân cần này của cô, dưới ngọn đèn dịu êm cùng với hơi thở mềm mại mà tan đi sạch sẽ.

"Con mong mẹ hãy cẩn thận suy nghĩ lại về hành động hôm nay của mình."

Khương Tình không hề ngẩng đầu lên, giọng nhàn nhạt, thanh lãnh đạm mạc.

Ngữ khí như thế thành công khiến Vương Minh Tuyết đỏ rực cả hốc mắt.

Hạ Nhi dùng băng gạc băng bó bàn tay cho Khương Tình.

Cô ngẩng đầu lên, ý cười trên khóe môi giống như đóa lan trắng trong u cốc, tươi mát tự nhiên.
Tự đáy lòng Hạ Nhi biết rõ Vương Minh Tuyết hẳn là cố ý gọi Lam Yên tới đây để làm khó cô. Thế nhưng, cô cảm thấy nỗi lòng của người mẹ lo cho con gái mình thật sự không quá đáng trách.

Không khí trong bàn ăn trở nên ngột ngạt, Hạ Nhi hạ tầm mắt, muốn làm dịu đi không khí và cảm xúc giận dữ của Khương Tình, cô vươn tay cầm lấy chén trước mặt Khương Tình, chậm rãi múc một bát canh.

"Em giúp chị."

Lam Yên đưa tay tới chặn lại bàn tay đang cầm thìa múc canh của cô, hành động bộc phát quá nhanh, Hạ Nhi chưa kịp trở tay, nước canh nóng bắn ra rơi xuống làm bỏng mắt cá chân cô, chén sứ trong tay cũng không tiếng động đổ hết cả vào người Lam Yên.

"A!!!" Lam Yên hoảng hốt hét lên.

"Con có sao không?" Vương Minh Tuyết hốt hoảng đứng dậy, nhanh chân bước đến trước mặt Lam Yên.

Chân Hạ Nhi cảm giác được một cỗ nóng bỏng, nhưng nỗi đau ấy chẳng thấm vào đâu so với sự thảng thốt và khủng hoảng trong lòng cô lúc này.

"Có sao không? Bảo bối."

Gần như ngay lập tức, Khương Tình đẩy ghế ra khuỵ một gối xuống xem xét vết bỏng ở mắt cá chân cô.

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi tới, thổi tung mái tóc nâu nhạt của Hạ Nhi, lộ ra dung nhan lạnh giá như sương tuyết, cô buông tầm mắt, thậm chí không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:

"Em không sao."

Khương Tình thở phào nhẹ nhõm, tay vẫn xoa nhẹ nhàng lên cổ chân cô, đáy mắt nâu sẫm thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

Lam Yên lại không tốt được như thế, cánh tay bị canh nóng làm bỏng một mảng lớn, một chiếc xe lập tức đến Khương gia, đèn xe trắng lóa một mảng.

Hạ Nhi nhìn Lam Yên được Vương Minh Tuyết đỡ lên xe, cảm giác buốt lạnh khiến hai chân của cô tê cứng, không thể đi thêm bước nào nữa.

Ánh mắt Lam Yên liếc về phía cô, khoé môi cong lên nụ cười rất nhạt nhẽo.

Xe đã đi xa, chỉ còn dư lại một điểm sáng, xung quanh là ánh đèn đường rực rỡ như xé toang bầu trời đêm thành nhiều mảnh.

Gió đêm thổi qua như cứu vớt thần kinh ngơ ngẩn của Hạ Nhi, cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt nâu sẫm của Khương Tình:

"Mẹ chị không thích em."

Tay phải đang nắm tay cô của Khương Tình càng thu chặt, cô bị kéo tới, Khương Tình giữ rịt cô trong lòng, tay và cánh tay cô bị giữ cả trước ngực.

"Đừng lo. Em có tôi mà."

Chất giọng trầm của Khương Tình lọt vào tai cô.

Một bữa ăn gia đình lại kết thúc bằng một cách thức như thế.

_______

Sự việc ngày đó xảy ra Hạ Nhi cũng cố gắng không để trong lòng, cô chỉ quan tâm thái độ của Vương Minh Tuyết dành cho mình, dù sao bà ấy vẫn là mẹ của nữ nhân mà cô yêu.

Hoàng hôn nhuộm đỏ một khoảng trời, chút nắng tàn hắt xuống khiến thế gian vạn vật cũng được nhuộm đỏ.

Khu vườn được chau chuốt mỗi ngày một đẹp hơn, ngay cả nắng tàn cũng thật ưng mắt.

Hạ Nhi trầm mặc nhìn ra ngoài ban công.

Ba ngày rồi cô không rời khỏi biệt thự, thỉnh thoảng Kha Viễn sẽ đến thông báo cho cô về tình hình của Dung Lạc và Hạ gia.

Cô chỉ biết là không có chuyện gì, nhưng có điểm gì đó khiến trong lòng cô không được thoải mái lắm, thời gian này cô cũng khá rảnh rỗi, thường xuyên ngồi ngẩn người, tạm gác lại mọi chuyện trong công ty để Hàn Tịch và ông Hạ giải quyết, cô chỉ phải lo chuyện hôn lễ và tiệc ra mắt trọng đại sắp diễn ra vào tối mai.

Nhìn thẳng ra con đường đá xanh bên ngoài, hoàng hôn buông xuống, thiêu cháy một nửa bầu trời.

Bình an, yên ấm, căn biệt thự này vốn dĩ là nơi thích hợp nhất để sống và ngồi ngẩn người như vậy.

Hạ Nhi ngồi trên ghế mây ngoài ban công, một tay cầm tách trà, vừa nhìn chăm chú vườn hoa vừa nhàn nhã uống trà, trên người chỉ mặc một chiếc áo trắng mỏng manh, vạt áo dài quá gối, kết hợp với chiếc quần dài trắng, chỉ dùng một cây trâm bằng bạc búi cao mái tóc dài lên, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ không điểm tô bất kì thứ gì. Thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi vài cánh hoa hồng bay qua, đẹp như một bức tranh.

Phía sau cô, Kha Viễn và Hàn Tịch từ bên ngoài bước vào.

Nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ đó liền hơi ngẩn người ra một lúc, ngay sau đó Kha Viễn vội vàng trấn tĩnh lại, mới lên tiếng:

"Tiểu thư! Vương quản gia muốn gặp cô."

Hạ Nhi nghe thấy, chậm rãi gật đầu, cô vốn dĩ dự định đi thăm Dung Lạc, nhưng Khương Tình liên tục trấn an cô, bảo cô không cần lo lắng, nên cũng chưa trực tiếp hỏi chuyện.
Lúc này Vương Luân đến, cô muốn hỏi thăm kĩ lưỡng tình hình của Dung Lạc một lần.

Một lát sau, một người đàn ông cao lớn đĩnh đạc, mặc quần áo trang trọng uy nghiêm, vô cùng chỉnh tề. Mày như gió, mắt như sao, gương mặt góc cạnh nổi bật, từ ngoài cửa chậm rãi bước vào.

Vương Luân khẽ cúi đầu, lên tiếng:

"Hạ tiểu thư."

Ngữ khí kì lạ của Vương Luân khiến Hạ Nhi đang định hỏi chuyện liền khựng lại, đáy lòng ẩn ẩn chút bất an, thời gian gần đây cô cứ thấp thỏm không yên, không biết mình đang sợ hãi chuyện gì, cũng không biết mình đang lo lắng điều gì.

Chỉ là linh cảm được một điều gì đó không tốt lắm.

Trái tim cô cứ nảy lên nảy xuống, rất khó chịu.

Ngay lúc này, Vương Luân nhìn cô, trầm mặc một lúc rồi nói:

"Hạ tiểu thư! Tiểu thư có chuyện rồi."

Hạ Nhi chỉ cảm thấy có gì đó ném thẳng vào tai, trong giây lát đau đớn khủng khiếp rồi vang lên một tiếng nổ ầm.

Đầu óc cô trống rỗng, chân mềm nhũn, một giây sau, Hàn Tịch từ phía sau lao tới, đỡ vững cô từ phía sau mới tránh không ngã rạp xuống đất.

"Hạ tiểu thư! Cô bình tĩnh một chút."

Hàn Tịch nhắc nhở một câu.

Hạ Nhi cắn răng, liều mạng nắm chặt tay lại, để mặc cho móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đau dữ dội, đánh thức lý trí của mình quay về, cô quay sang Kha Viễn, gằn giọng:

"Không phải nói Dung Lạc không có chuyện gì sao?"

Cô chỉ có thể dựa vào sức mạnh của Hàn Tịch để đứng vững, khi lên tiếng hỏi, giọng cũng run rẩy.

Kha Viễn cúi đầu, không nói một lời.

Vương Luân nhìn cô, trầm giọng nói:

"Họ biết không giấu được cô nữa nên mới để tôi gặp cô. Tin tức sắp lan ra rồi, chẳng mấy chốc sẽ truyền ra ngoài thôi. Hội đồng quản trị Dung thị cũng đang loạn."

Dứt lời, Vương Luân cúi đầu, giọng rất nghiêm túc:

"Tôi đã hết cách, nên đến để đưa cô đi gặp tiểu thư."

Hạ Nhi nghe thấy, cô ôm ngực thở dốc, liều mạng nuốt nước bọt, nhưng trái tim vẫn như bị bốc cháy vậy, cổ họng bỏng rát.

"Đi. Tới chỗ Dung Lạc."

"Hạ tiểu thư! Không thể."

Một giọng nói uy nghiêm lạnh nhạt ngắt lời cô.

Hạ Nhi quay đầu lại, là La quản gia.

La quản gia có vẻ đã ngoài bốn mươi, mặc một bộ áo đuôi tôm lịch lãm, trông rất có tinh thần. Nhất là đôi mắt ấy, sáng quắc, gương mặt hồng hào, tay đeo một đôi giăng tay trắng muốt.

Hàn Tịch nhanh chóng bước tới chắn trước mặt Hạ Nhi, lạnh giọng:

"La quản gia, Dung tổng hiện tại đang trong tình trạng như vậy, Khương tổng lại cố ý giấu tiểu thư, chuyện này là có mục đích gì?"

La quản gia nhìn Hàn Tịch, khí thế hai bên bỗng nhiên trở nên căng thẳng, khiến người ta ngộp thở.

Hạ Nhi không nói không rằng, lướt qua La quản gia đi thẳng ra ngoài.

Chân cô vẫn còn run, thậm chí là hơi bị chuột rút, nhưng động tác rất nhanh.

Ngoài cổng, Hàn Tịch mở cửa chiếc Ferrari, Hạ Nhi không chút lưỡng lự chen người đi vào, chiếc xe lấy tốc độ rất nhanh lao tới bệnh viện.