Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 95: Cũng thật không biết là khờ thật hay là giả ngốc



Chung Vũ Hiên dứt khoát tháo mắt kính xuống, hiếu kỳ nói: "Đầu tiên là Giang phu nhân, anh em Giang Thích Phong, rồi giờ là Giang tổng, bọn họ một nhà bốn người lại đây tìm cậu, tất cả đều là thúc giục đính hôn?"

Hạ Hàn Xuyên nhíu nhíu mày, ở trước mặt người bạn này không quá che dấu sự chán ghét đối Giang gia, "Nếu không thì là gì đây?"

"Tôi còn cho rằng ngoài chuyện giục đính hôn ra họ còn sẽ nói đến chút chuyện khác." Chung Vũ Hiên nói: "Như là cậu nên cùng Hướng Vãn phân rõ khoảng cách, như là thái độ của dì đối với người của Giang gia này... đại loại là những chuyện như thế."

Hạ Hàn Xuyên sống hai mươi bốn năm, tuy nói Hạ lão gia tử không được ưa thích, nhưng cũng chưa bao giờ nghẹn khuất quá. Bị người khác tính kế, lại không thế làm gì được, làm hắn chắc chắn sẽ thấy khó chịu.

Nâng lên ly rượu vang đỏ, chất lỏng lạnh lẽo theo yết hầu lướt qua, trong lòng bị đè ép vài phần, "Cậu đoán đúng rồi, bọn họ quả thật có nhắc đến những chuyện này."

"Đã bức hôn, lại còn quản nhiều như thế, Giang gia bọn họ ngày càng không xem ai ra gì!" Chung Vũ Hiên cảm khái nói.

Hạ Hàn Xuyên hừ một tiếng, không tỏ ý kiến.

"Hàn Xuyên." Chung Vũ Hiên đưa điểm tâm bỏ vào trong miệng, do dự một chút, hỏi: "Cậu cưới Giang Thanh Nhiên, dì..."

Dừng một chút, mới nói tiếp: "Không cảm thấy khó chịu?"

Ông Hạ, Giang phu nhân còn có Triệu Du ba người này có chút gian tính khó nói, ngoại trừ một số họ hàng còn quá nhỏ, cơ hồ những người còn lại đều biết.

Ông Hạ hoàn toàn xứng đáng là hoa hoa công tử, nữ nhân bên người đổi như thay áo, nhưng Giang phu nhân cùng ông ấy lại là ngoại lệ. Hai người từ nhỏ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ông Hạ năm nó thật tâm muốn cưới bà ấy, nhưng thấy ông ấy có mối quan hệ mập mờ với quá nhiều nữ nhân, bà ấy liền quay đầu mà gả cho ông Giang.

Nếu là sự việc đến nơi đây kết thúc, thì đã không có chuyện để nói, người trẻ tuổi nào cũng sẽ có cái tối quá lớn. Ông Hạ cũng vậy, dưới sự tức giận, dựa theo ý của cha mình, Triệu Du một người môn đăng hộ đối với mình. Mà bà Giang từ nhỏ đã có tính kiêu căng. Sau này khi đã được gả vào Giang gia, mỗi khi có tâm sự gì, thì đều chạy đi tìm ông Hạ kể khổ.

Thậm chí vào cái đêm tâm hôn của ông ấy cùng Triệu Du, ông Hạ còn bị bà ta gọi đi, cả đêm cũng không trở về. Bởi vì điều này, Triệu Du khi vừa mới gả vào Hạ gia, không ít lần hai vợ chồng họ cãi nhau to, rất nhiều lần đều nháo tới mức muốn ly hôn, nhưng Hạ - Triệu hai nhà đều không đồng ý. Mà Giang gia bên kia, nhờ có bà Giang có quan hệ với Hạ gia mà tập đoàn nhà họ hưởng không ít lợi lộc, nên ông ta mắt nhắm mắt mở cho qua.

Hạ Hàn Xuyên hơi hơi nắm chặt quyền, nghiêng đầu nhìn, hỏi ngược lại: "Chú Chung bên ngoài có một đứa con – lại đang giữ chức tổng tài, mà cậu đường đường là Chung đại thiếu gia lại bị buộc ra nước ngoài, không có cách ứng phó?"

Trầm mặc.

Sau một lúc lâu sau, Chung Vũ Hiên đeo mắt kính lên, cười khẽ một tiếng, hơi hơi rũ đầu nói: "Là tôi nhiều chuyện rồi, lời vừa rồi xem như tôi chưa từng nói qua."

"Mình cũng xin lỗi." Hạ Hàn Xuyên xoa nhẹ ấn đường, ánh mắt sâu thẳm, "Gả vào Hạ gia, có một số việc không phải do mẹ mình quyết định, cũng giống như mình và cậu sinh ra ở Hạ gia và Chung gia, có một số việc cũng không phải do chúng ta quyết là được."

"Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa, nào, cạn ly!" Chung Vũ Hiên khuôn mặt tuấn tú ôn hòa cười.

Hạ Hàn Xuyên giơ lên ly rượu, uống cạn, tầm mắt dừng lại trong đám đông, nhìn rõ vợ chồng nhà họ Hướng.

Chung Vũ Hiên theo tầm mắt của Hạ Hàn Xuyên nhìn qua, a một tiếng, "Trước khi anh em nhà họ Giang kia tới tìm cậu nói chuyện, còn cùng với vợ chồng chú Hướng nói Hướng Vãn đối xử với bọn họ như thế nào, vừa lúc bị tôi cùng tiểu quỷ học trò bắt gặp. Cậu đoán thế nào?"

"Tất cả sai trai đều là Hướng Vãn, tất cả ủy khuất đều là Giang Thanh Nhiên, tất cả chính nghĩa đều là Giang Thích Phong." Hạ Hàn Xuyên giữa mày nhiễm vài phần trào phúng.

"Tất cả đều đúng!" Chung Vũ Hiên chụp xuống tay, thở dài: "Hai vợ chồng nhà họ Hướng thật đúng là có ý tứ, còn cậu thiếu gia họ Giang kia ..." Anh ta ý vị không rõ mà cười một cái, "Cũng thật không biết là khờ thật hay là giả ngốc."

Hạ Hàn Xuyên lần này không lên tiếng, Giang Thích Phong cũng không ngốc, chỉ là quá mức tin tưởng em gái mà thôi.

Chung Vũ Hiên thọc thọc cánh tay, "Cậu nhìn xem cha không thương, mẹ không yêu, người thật lòng yêu thương cũng chỉ có anh trai, nhưng anh ta cũng vẫn là vô dụng, Hướng Vãn thật đáng thương."

"Không liên quan đến cậu." Hạ Hàn Xuyên ánh mắt tối sầm chút.

Chung Vũ Hiên ho nhẹ, "Hướng Vãn theo đuôi cậu nhiều năm như vậy, cũng không phải có thâm thù đại hạn với cậu, cậu như thế nào liền..."

"Cậu ngày càng nhiều chuyện thì phải." Hạ Hàn Xuyên không nghe hắn nói xong, liền đứng lên, thần sắc hơi nghiêm lại.

Chung Vũ Hiên vội vã mà đứng lên theo, "Được được được, cậu không buông tha liền không buông tha, sau này mình không nói nữa được chưa? Nếu không phải tiểu quỷ học trò của mình cầu xin, ai rãnh đâu mà cùng quan tâm chuyện cảu cậu và Hướng Vãn chứ?"

Chung Vũ Hiên nhét hộp quà vào trong ngực Hạ Hàn Xuyên, "Gấp, phải giao tận tay Hướng Vãn nhé, bằng không tiểu quỷ kia lại ồn ào mình mệt lắm đấy! Mình đi trước!"

Nói xong, trực tiếp chụp mông chạy lấy người.

Hạ Hàn Xuyên nhìn hộp quà trong tay, tùy ý ném lên trên bàn, rồi cất bước đi. Nhưng đi không được vài bước, liền quay trở lại, cầm hộp quà rời đi.

Hướng Vãn ở chỗ dì Lưu hơn một giờ, rồi mới rời đi, dì Lưu phía sau, "Có thời gian rảnh thì tới đây ăn mì, có cơ hội dì đem cháu ngoại trai giới thiệu cho con."

"Vãn Vãn, ba mẹ họ đang không có ở nhà, em thật sự không muốn đi nhìn hai đứa nhỏ sao?" Lâm Na Lộ cảm thấy hiện tại Hướng Vãn quá áp lực, trong mắt chưa bao giờ có ánh sáng, có lẽ nhìn thấy hai đứa nhỏ sẽ tốt một chút.

Hướng Vãn cúi đầu, bên đường thụ đèn đường còn có kiến trúc bóng dáng ở trên mặt nàng phi giống nhau lướt qua, trầm mặc sau một lúc lâu, nhìn vẻ mặt chờ mong của Lâm Na Lộ, lắc lắc đầu.

"Không muốn đi thì không cần đi nữa!" Hướng Vũ hoàn toàn không hiểu được thâm ý của vợ mình, vẻ mặt ghét bỏ, đáy mắt lại khó nén sủng nịch, "Anh em hai chúng nó ồn ào muốn chết, nếu không phải là con của anh, thì anh đã sớm ném bọn nó ra khỏi nhà rồi!"

Lâm Na Lộ trừng hắn.

Hướng Vũ cảm thấy ủy khuất, "Vãn Vãn hôm nay trang điểm xinh đẹp như thế, nếu đến ôm hai đứa nhóc nhà mình, lại bị hai đứa nó tiểu lên người thì làm sao bây giờ? Lại không phải liền hôm nay có thể thấy."

"Vãn Vãn, hôm nay em rất mệt mỏi đúng không?" Lâm Na Lộ không để ý tới chồng mình nữa, cùng Hướng Vãn khinh thanh tế ngữ nói: "Hôm nào cha mẹ không có nhà, em đến thăm hai anh em chúng nó đi?"