Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 94: Bọn họ lại thúc giục cậu đính hôn



"Vậy ta nhiều chuyện rồi." Ông Giang khóe miệng mang theo độ cong, nhưng trong mắt không có nửa phần ý cười.

Hạ Hàn Xuyên uống rượu vang đỏ không lên tiếng.

"Khó để thấy con vì chuyện gì mà để bụng. Chuyện của Hướng Vãn chưa nói đến đi, mẹ của con và vợ ta có mâu thuẫn, nếu con vì lý do này mà hành xử như thể... thì không phải chuyện tốt lắm."

Hạ, Giang hai nhà là muốn liên hôn, Giang gia xem Hướng Vãn như kẻ thù, Hạ gia lại có thể ra mặt cho Hướng Vãn, ít nhất từ góc độ của người ngoài, việc làm của Hạ gia xác thật không tốt.

"Tai nạn hai năm trước, người ngoài cuộc không rõ ràng, chú không cần thiết phải giả vờ mơ hồ cái gì cũng không biết như thế. Có bị tính kế, bị hại cũng là con đây chịu, không phải Giang gia, các người không cần lấy thân phận người bị hại cứ hai ba ngày lại đến tìm con tìm sự đồng cảm." Hạ Hàn Xuyên hơi hơi nhíu mi, giơ lên ly rượu vang đỏ, một hơi uống cạn, khuôn mặt tuấn tú khó thấy được vài phần tức giận.

Giang tiên sinh nhíu mày, vẻ mặt hoang mang, còn kèm theo vài phần tức giận, "Cái gì mà giả vờ mơ hồ cái gì cũng không biết? Ý cậu là tai nạn hai năm trước là do Giang gia chúng tôi tự biên tự diễn?" Âm cuối khẽ nhếch.

"Chú Giang trong lòng đều biết rõ ràng." Mấy năm nay Giang gia đều lấy chuyện này, làm Hạ Hàn Xuyên cùng Giang Thanh Nhiên đính hôn, sự kiên nhẫn của anh đã không còn mấy phần.

Giang tiên sinh nhìn thẳng, gầm nhẹ nói: "Hàn Xuyên, cậu đừng quên, năm đó cảnh sát đem đến chứng cứ vô cùng xác thực."

"A!" Hạ Hàn Xuyên cười lạnh một tiếng, "Nếu là ngài nhất định mơ hồ cái gì cũng không biết, cùng con tranh cãi chuyện này, thứ lỗi con không tiếp chuyện được." Nói xong, đem không chén rượu để lại trên bàn, quay đầu liền đi.

Giang tiên sinh đứng tại chỗ, thần sắc biến ảo, nhưngcuối cùng vẫn là đi nhanh vài bước, ngăn cản hắn, cười nói: "Tốt, nếu cậu không thích nói đếnchuyện kia, chúng ta liền không nói đến nữa."

Hạ Hàn Xuyên lạnh lạnh liếc nhìn ông ta một cái, thần sắc đã khôi phục như thường, nhưng cũng không lên tiếng.

"Ta già rồi, thể lực không thể so với người trẻ tuổi, ngồi xuống nói đi." Giang tiên sinh vòng qua sau lưng Hạ Hàn Xuyên, ngồi xuống.

Hạ Hàn Xuyên cách một cái ghế ngồi xuống, "Có điều gì muốn nói, xin chú cứ nói thẳng, thời gian của con không nhiều lắm."

"Hàn Xuyên, hai năm nay cậu trì hoãn việc đính hôn cùng Thanh Nhiên, có phải trong lòng đã có người khác rồi hay không?" Ông Giang nói.

Nhiệt độ của đại sảnh có chút cao, Hạ Hàn Xuyên cởi áo khoác, "Chỉ là chưa nghĩ đến chuyện kết hôn với một người phụ nữ nhiều mưu kế mà thôi."

"Cứ cho tai nạn xe hai năm trước là Thanh Nhiên tính kế, nó có thương hại đến ích lợi của cậu sao? Có thương hại đến ích lợi của Hạ gia sao? Hắn là không có đi? Cậu cũng không cần phải lạnh nhạt với nó như vậy."

Hạ Hàn Xuyên hừ lạnh một tiếng, "Chú Giang dung túng cho hành vi sai trái của con gái mình. Đúng là cưng chiều cô ấy quá rồi."

"Không phải dung túng cho Thanh Nhiên làm điều sai trái." Giang tiên sinh một bộ dạng người từng trải ngữ khí nói: "Cậu từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió, khả năng lần này bị Thanh Nhiên tính kế một chút, trong lòng chắc chắn có chút tức giận, mới..."

Hạ Hàn Xuyên đánh gãy lời nói, thanh âm hơi lạnh, "Chú Giang đây là thừa nhận Thanh Nhiên đã tính kế đối với con?"

Ông ta không trả lời câu hỏi này, mà là nói tiếp: "Hàn Xuyên, không nên bởi vì một chút mưu kế nhỏ của người trẻ cao ngạo mà huỷ hoại chính tiền đồ của mình. Thanh Nhiên tâm tư có nhiều chút, nhưng nó chưa bao giờ làm việc có lỗi với con, với Hạ gia."

"Con không cảm thấy tiền đồ tương lai của mình lại phụ thuộc vào một người phụ nữ." Hạ Hàn Xuyên nhìn chằm chằm ông ta, "Con và chú Giang không giống nhau."

Giang tiên sinh dường như không nghe ra ý tứ trong lời nói, "Cậu ở Hạ gia là tự dùng năng lực của mình mà thăng tiến, nhưng cũng không được ông cậu coi trọng, ở công ty luôn cùng chú và các anh họ mình tranh giành cổ phần, đúng không?"

"Cho nên?"

"Ông cậu rất thích Thanh Nhiên, nếu cưới Thanh Nhiên, nó có thể giúp cậu ở trước mặt ông nói giúp ít lời. Hơn nữa nếu cậu tổ chức hôn lễ sớm, sau đó hạ sinh một đứa chắt, chắc chắn ông ấy sẽ cấp cổ phần."

Ông ta thao thao bất tuyệt, Hạ Hàn Xuyên trực tiếp dùng một câu tổng kết, "Chú tới thúc giục con cùng Thanh Nhiên đính hôn?"

"Đúng." Ông Giang gật đầu thừa nhận.

Hạ Hàn Xuyên cười khẽ một tiếng, đứng lên, cầm lấy áo khoác, "Vẫn là câu nói kia, các người gấp, thì cứ việc tìm người khác cùng cô ấy kết hôn, con không có ý kiến."

Nói xong mặc áo khoác, không cho ông Giang có cơ hội nói lại, trực tiếp xoay người rời đi.

Nụ cười trên mặt Giang tiên sinh biến mất, nâng lên một ly rượu vang đỏ uống hết, đặt mạnh lại trên bàn, nghiến răng nghiến lợi, "Một thằng nhãi ranh không biết tốt xấu!"

Buổi tối 8 giờ, tiệc sinh nhật đã bắt đầu được 2 tiếng. Sau khi, Hạ Hàn Xuyên rời đi, liền gặp được Chung Vũ Hiên, còn có một con Koala dường như treo trên người anh ta Nhậm Tiểu Nhã.

"Con nhóc này quấn lấy mình, nhất quyết muốn đi cùng để đến gặp Hướng tiểu thư, nhưng chúng tôi tìn hai vòng rồi vẫn chưa gặp được, hỏi người khác, đều nói không biết, cũng chỉ có thể tới tìm cậu." Chung Vũ Hiên vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hạ Hàn Xuyên xoa nhẹ ấn đường, ngắn gọn mà phun ra hai chữ, "Đi rồi."

"Đi rồi? Đây không phải tiệc sinh nhật của cô ấy hay sao? Tại sao lại đi rồi? Hiện tại đi đâu vậy?" Nhậm Tiểu Nhã buông sư phụ mình ra, lúc này đã quên sợ hãi, trừng đôi mắt to lách cách nói.

Hạ Hàn Xuyên nhấc con ngươi lên, liếc mắt nhìn.

Nhậm Tiểu Nhã nháy mắt co đầu rút cổ, chạy nấp sau lưng Chung Vũ Hiên.

"Không biết." Hạ Hàn Xuyên hơi nhíu mày, ngồi vào chiếc ghế ở bên cạnh, lấy điểm tâm bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm.

Nhậm Tiểu Nhã trộm liếc nhìn Hạ Hàn Xuyên, đột nhiên che bụng, ai ai u u kêu hai tiếng, "Sư phụ, em bị đau bụng, đi trước nha!"

Chung Vũ Hiên, "..."

"Sư phụ, quà tặng quà tặng, thầy đem quà này gửi cho Hướng Vãn giúp em nhé!" Nhậm Tiểu Nhã chạy nửa đường lại quay trở về, đem quà nhét vào trong tay Vũ Hiên, rồi mới ai ai u u mà che bụng, ở một đám người đáy mắt đầy ý cười chạy đi mất.

"Tính tình cô ấy có hơi trẻ con." Chung Vũ Hiên đẩy đẩy mắt kính gọng mạ vàng, sau đó nhìn Hạ Hàn Xuyên liếc mắt một cái, "Tâm tình không tốt?"

Hạ Hàn Xuyên cầm khăn giấy lau khóe miệng, "Ngày nào cũng bị một con Koala bám dính lấy như vậy sao."

"Cũng còn tuỳ vào con Koala như thế nào nữa. Có con Koala này bám lấy, tôi còn là rất cao hứng ấy chứ." Chung Vũ Hiên thưởng thức hộp quà, cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, "Trước kia Hướng Vãn quấn lấy cậu, cậu không phải cũng rất cao hứng sao?"

Nghe này, đáy mắt Hạ Hàn Xuyên hiện lên một mạt lạnh lẽo, "Tôi chưa từng nói mình cảm thấy cao hứng khi bị cô ấy quấn lấy."

Chung Vũ Hiên ồ một tiếng, chuyển đề tài, "Hàn Xuyên, bọn họ lại thúc giục cậu đính hôn?"