Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 93: Ta làm như thế này là vì ai



Quan khách bến này lén lút đánh giá, hiện tại trực tiếp táo bạo mà nhìn chằm chằm Hạ Hàn Xuyên.

Hạ Hàn Xuyên cười, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Giang phu nhân nói: "Dì là đang cảm thấy con làm chậm trễ hôn sự của Thanh Nhiên?"

"Đương nhiên!" Giang phu nhân một tay bóp eo, hơi ngửa đầu, nói được không chút do dự, "Nếu không phải Thanh Nhiên thích cậu, dù thế nào cũng phải gả cho cậu, tôi đã sớm cho an bài cho nó một hôn sự khác rồi!"

Người vây xem nghe được quả muốn bật cười, thầm than Lâm gia thế gia như thế nào lại nuôi ra được cái loại nữ nhi này, nói chuyện làm việc đều không dùng đầu óc sao?

"Nếu con làm chậm trễ hôn sự Thanh Nhiên, con đâu thật lòng xin lỗi." Hạ Hàn Xuyên hơi cong hạ eo, nói: "Dì cũng không cần ủy khuất cho Thanh Nhiên, nên cho dì muốn an bài hôn sự liền an bài hôn sự, con tuyệt không ngăn cản."

Giang phu nhân không dự đoán được anh sẽ nói như thế, nhất thời ngây ngẩn cả người, rồi mới chỉ vào Hạ Hàn Xuyên nửa ngày, tức giận đến mặt đều đỏ lên, cũng chưa nói ra cái gì.

"Mẹ, người ở chỗ này làm cái gì?" Giang Thanh Nhiên chuyển xe lăn tới bên cạnh mẹ, khóe mắt còn mang theo phím hồng, từ trước đến nay khí chất dịu dàng thêm vài phần nhu nhược.

Giang Thích Phong đứng ở phía sau xe lăn, mày nhíu chặt, đáy mắt phẫn nộ. Căm tức nhìn Hạ Hàn Xuyên, nắm chặt nắm tay, không lên tiếng.

"Đang đòi lại công đạo cho con!" Giang mẫu lách cách mà nói Hạ Hàn Xuyên một đống không phải, cuối cùng xanh mặt nói: "Nó chướng mắt con, nhà của chúng ta cũng không cần gả con cho nó nữa, đi, mẹ hiện tại liền trở về tìm kiếm cho con một hôn sự khác, thế nào cũng phải làm nó hối hận!"

Bà đem Giang Thích Phong đẩy sang một bên, đẩy xe lăn muốn rời đi.

Giang Thanh Nhiên đôi tay bắt lấy bánh xe, xe lăn không nhúc nhích. Cô ta thở dài, mặt mày tất cả đều là bất đắc dĩ, "Mẹ, đừng náo loạn nữa."

"Náo loạn? Con nói ta náo loạn?" Giang phu nhân buông xe lăn ra, trở tay chỉ vào chính mình, đầy ngập ủy khuất cùng phẫn nộ, "Ta làm như thế này là vì ai?"

Giang Thanh Nhiên vẻ mặt ngượng nghịu, nhẹ giọng giải thích, "Mẹ, đừng nóng giận, con chỉ là cảm thấy, lần này tiệc sinh nhật là bá mẫu vì Hướng Vãn mà tổ chức, không nên trách anh Hàn Xuyên."

Hạ Hàn Xuyên đứng ở một bên, rũ mắt nhìn ly rượu trong tay, dường như này chuyện đang diễn ra không có quan hệ với mình.

"Mẹ còn chưa có gả con đi, mà con đã bên vực nó như vậy?" Nghe này, Giang phu nhân tức giận đến cực điểm, thanh âm vì thế mà có chút chói tai.

Bà ta quay đầu nhìn về phía Giang Thích Phong, nắm chặt cánh tay anh trai, chỉ vào Giang Thanh Nhiên ủy khuất lại phẫn nộ mà nói: "A Phong, con nói cho mẹ biết, mẹ làm nhiều như thế này có phải đều vì muốn tốt cho nó hay không?!"

"Mẹ bớt tranh cãi lại đi." Giang Thích Phong quét mắt nhìn đám người vây xem, đã xấu hổ buồn bực lại phẫn nộ, nhỏ giọng mà nói: "Hạ Hàn Xuyên cùng Hướng Vãn bọn họ xác thật là không..."

Giang phu nhân đẩy hắn ra, đánh gãy hắn nói, "Hai anh em các con đều trưởng thành, đủ lông đủ cánh rồi, không nghe mẹ nói nữa đúng không? Ta đi, ta đi là được đúng không?!"

Nói xong, không thèm liếc nhìn hai anh em Giang Thanh Nhiên lấy một lần liền rời đi. Giang Thích Phong chỉ là đuổi theo hai bước, liền ngừng lại, rồi mới một lần nữa về tới bên cạnh Giang Thanh Nhiên. Giang Thanh Nhiên nhìn thân ảnh mẹ biến mất ở cửa, khe khẽ thở dài, giữa mày nhiễm vài phần mất mát cùng ưu thương.

Cô ta gọi nhân viên phục vụ, cầm một ly rượu vang đỏ, chuyển động xe lăn tới bên cạnh Hạ Hàn Xuyên, cắn cắn môi nói: "Mẹ em từ nhỏ đều được gia đình bảo hộ rất tốt, tính cách quá mức đơn thuần, làm việc gì cũng đều theo cảm tính. Những lời vừa rồi bà ấy nói cũng không có ác ý, hy vọng anh Hàn Xuyên không trách."

"Lời dì Lâm nói rất đúng không có sai." Hạ Hàn Xuyên ngồi xuống ghế, nhìn thẳng, "Tuổi của em cũng không còn nhỏ nữa, nên kết hôn thì nhanh chóng kết hôn, Hạ gia chúng tôi tuyệt đối không cản trở. Chờ lúc em kết hôn, anh sẽ đến tặng quà cưới."

Nghe đến đây, cánh mũi Giang Thanh Nhiên hơi co lại, đáy mắt hiện lên một mạt thâm sắc. Giang Thích Phong đi đến bên cạnh hai người, từ trên cao nhìn xuống, khinh thường xen lẫn đố kỵ cùng tức giận, "Cậu làm hại Thanh Nhiên bị phế một bên chân, còn để nó đợi hai năm, hiện tại Hướng Vãn ra tù, cậu liền muốn huỷ hôn với Thanh Nhiên?!"

"Anh, đừng hiểu lầm anh Hàn Xuyên, anh ấy nói như thế, cũng chỉ là vì mẹ đã trách mắng mà thôi." Giang Thanh Nhiên hướng Hạ Hàn Xuyên nâng ly rượu, "Em thay mẹ xin lỗi anh."

Liền đưa ly rượu lên, tư thái ưu nhã mà uống xong, đem lý rượu đã cạn để lại trên mặt bàn.

"Dì Lâm có thể sinh ra được một người con gái như em, cũng là may mắn." Hạ Hàn Xuyên nâng rượu, nhưng chỉ là nhấp một ngụm, có lệ nói: "Anh còn có việc, xin lỗi không tiếp được."

Giang Thích Phong đối Hạ Hàn Xuyên rất bất mãn, còn muốn nói gì đó, nhưng bị Giang Thanh Nhiên ngăn cản. Cô ta lắc đầu, "Anh nếu thật muốn tốt cho em, thì ở trước mặt anh Hàn Xuyên vì em mà bớt nói lại vài câu. Hết thảy những việc em làm, đều là ta tự nguyện."

"Anh thật không hiểu được, Hạ Hàn Xuyên rốt cuộc có cái gì tốt, mà em lại nhất quyết phỉa gả cho hắn?" Giang Thích Phong uống liền hai ly rượu vang đỏ, ngồi vào ghế kế bên nghiêng đầu nhìn em gái mình, "Trong lòng cậu ta căn bản không có em, là một người thông minh chẳng lẻ em không nhìn ra được điều này?"

Giang Thanh Nhiên cười cười, hỏi đến chua xót, "Vậy thì em hỏi anh, anh biết rõ Hướng Vãn trong lòng không có mình, tại sao lại còn muốn được ăn cả ngã về không?"

"... Chỉ mong sau này em sẽ không hối hận." Giang Thích Phong trầm mặc sau một lúc lâu sau, thần sắc phức tạp mà nói.

"Sẽ không." Giang Thanh Nhiên rũ con ngươi, lông mi run rẩy vài cái, "Huống hồ hối hận thì cũng có thể quay lại được nữa đâu?"

Cô đưa mắt nhìn anh trai, hơi hơi mỉm cười, "Em cùng với anh rất giống nhau, chẳng sợ trong lòng hối hận, tự trách, hiện giờ không phải là đối với Hướng Vãn là không quên được sao?"

Giang Thích Phong thân mình đột nhiên cứng đờ, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ cùng áy náy.

Muốn nói cái gì đó, nhưng Giang Thanh Nhiên đã trước một bước nói: "Dì Triệu vì Hướng Vãn đã tốn không ít tâm ý, người anh muốn gặp nay đã không xuất hiện. Hôm này, có vị tân thư ký của bí thư thành uỷ, đi thôi."

Hạ Hàn Xuyên luôn cảm thấy người của Giang gia khó chơi, chỉ cần dính vào đừng tưởng dễ dàng thoát khỏi. Nhưng đêm nay nhân cách của Giang gia làm cho người ra sinh ra cảm giác chán ghét, mới vừa thoát khỏi ba người kia, Giang tiên sinh liền tìm lại đây.

"Vừa mới nghe giám đốc khách sạn nói, con bảo bọn họ đi tìm Hướng Vãn?" Giang tiên sinh thanh âm ôn hòa.

Hạ Hàn Xuyên ừ nhẹ một tiếng, trêu đùa: "Con thắc mắc tại sao người của Giang gia có thể biết được con đang làm gì, có thể biết được ta ở đâu làm chút cái gì, thì ra là di truyền sở trường này của chú Giang."

"Ta cũng không lợi hại như vậy, chỉ là ngẫu nhiên nghe được mà thôi." Giang tiên sinh vẫy vẫy tay, uống một ngụm champagne, "Ta cũng không có ý gì khác, chính là muốn đến đây nói một tiếng: Ta có mấy cái người quen, có cần ta nhờ bọn họ giúp con tra một chút xem Hướng Vãn đi đâu không?"

Hạ Hàn Xuyên, "Cảm ơn chú, bất quá nếu con muốn biết Hướng Vãn đi đâu, gọi một cuộc điện thoại liền có thể biết được, không cần phiền đến chú."