Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 8: Bàn tay của nghệ sĩ piano



Thẩm Phong Lai không đáp lại lời của Lâm Xuất.

Y cầm bình nước ấm rót vào ly nước trước mặt Lâm Xuất, nói: "Uống chút hồng trà đi, hay em muốn uống chút rượu?"

Lâm Xuất lắc đầu. Thái độ Thẩm Phong Lai bình tĩnh, thậm chí rất nhẹ nhàng, nhưng anh lại cảm thấy y đang tức giận.

Thế là Lâm Xuất nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Chắc tôi khiến anh thất vọng rồi nhỉ?"

"Sao lại nghĩ thế?" Thẩm Phong Lai nói.

"Chắc là do," Lâm Xuất nói, "tôi luôn cảm thấy anh kỳ vọng vào tôi."

Lúc nói chuyện, ánh mắt anh luôn nhìn chằm chằm vào góc bàn, không muốn đối mặt với Thẩm Phong Lai.

Anh dường như nghe thấy Thẩm Phong Lai nở nụ cười, rồi đáp: "Anh đã nói, em là người biểu diễn anh thích nhất. Mãi là vậy."

Thẩm Phong Lai đặt bình nước lên bàn, đưa một ly nước cho Lâm Xuất, sau đó mới chậm rãi nói: "Nếu như bỏ qua một bên, đoạn chủ đề hợp âm của em... Qua nhiều năm, phiên bản anh nghe hôm nay là phiên bản hoàn hảo nhất, tuyệt vời nhất."

"Tiểu Xuất," Ý cười của Thẩm Phong Lai không nhạt đi, "Trong mắt anh, em rất tiến bộ."

Lâm Xuất bỗng nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn y.

Anh không biết mình nên khóc hay nên cười, chỉ có thể miễn cưỡng há to miệng, "Tôi phải nói cảm ơn sao?"

"Đó là sự thật. Có điều, có phải em quên mất một chuyện rồi không?" ánh mắt Thẩm Phong Lai vẫn dừng trên mặt Lâm Xuất, tiếp tục nói, "Em là người biểu diễn được cả thế giới chú ý, em có cảm giác thiên phú về âm nhạc, và khống chế âm sắc chính xác. Em chỉ cần nghĩ cách để đi vào âm nhạc, kết hợp cảm xúc một cách hoàn hảo. Còn lời nói của người khác, đều không ảnh hưởng đến em, bởi vì so với tất cả mọi người em đã là một người ưu tú. Không phải sao?"

Ánh mắt Lâm Xuất loé lên trong chốc lát, hỏi ngược lại: "'Người khác' —— cũng bao gồm cả anh à?"

Thẩm Phong Lai khẽ gật đầu, "Đương nhiên, bao gồm cả anh trong đó. Thật ra, anh cũng không có tư cách chỉ đạo em, đặc biệt là biểu diễn piano."

Giờ phút này, trái tim Lâm Xuất lay động một chút, khiến lồng ngực cũng cảm thấy đau.

Anh nhìn Thẩm Phong Lai, còn muốn hỏi gì đó, nhưng anh bỗng phát hiện ánh mắt dịu dàng của đối phương là lịch sự và xa cách.

Gió biển mát lạnh thổi vào người, nhiệt độ trên mặt và cơ thể cũng giảm đi. Lâm Xuất bỗng phát hiện ra, khi đứng trước mặt Thẩm Phong Lai, anh không thể khống chế được tâm trạng của mình.

Chính bởi vì hiểu được điều này, lý trí nói cho anh biết anh không nên tiếp tục nữa.

Lâm Xuất quay đầu. Anh biết mắt mình chắc chắn sẽ đỏ lên. "Xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên nói với anh những lời này. Nhưng tôi không biết nên nói với ai mới tốt."

Thẩm Phong Lai rút một tờ giấy đưa cho anh, "Cái gì mà nên với không nên. Anh chỉ hi vọng em có thể vui vẻ hơn thôi."

Lâm Xuất không đưa tay ra nhận, Thẩm Phong Lai cũng không nói gì, đặt khăn giấy xuống dưới cốc của mình.

-

Bọn họ ngồi trên hàng ghế gần biển, lúc hai người không nói lời nào, có thể nghe được âm thanh của gió và sóng biển, kèm theo tiếng chim hót líu lo, khiến người ta muốn ngẩn người, tưởng tượng cảnh sắc biển sâu, và cánh đồng băng trắng tinh ở tận cùng thế giới.



Thật giống như trước mặt đại dương mênh mông, tất cả phiền não của con người đều nhỏ bé như hạt bụi, không đáng nhắc tới.

-

Không biết qua bao lâu, Thẩm Phong Lai lấy một cái bật lửa ra, châm cho mình một điếu thuốc. Cử chỉ của hắn rất thả lỏng, lúc tay trái cầm điếu thuốc, ngón tay xương khớp rõ ràng đều lộ trong tầm mắt Lâm Xuất.

Đúng lúc này, Lâm Xuất nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út Thẩm Phong Lai.

Hô hấp của anh chậm lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn kia thật lâu, cảm giác máu trong cơ thể đều đang lạnh xuống, đầu óc rối bời cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Anh đẩy bàn ra rồi đứng dậy.

Thẩm Phong Lai lau ngón tay bằng chiếc khăn ướt mà người phục vụ đưa cho, hỏi: "Muốn về à?"

"Ừm. Tôi ra ngoài cũng lâu rồi." Lâm Xuất hít một hơi thật sâu, bờ môi khô khốc, "Đúng vậy, tôi nên trở về."

*

Quán cà phê cách khách sạn Lâm Xuất ở không xa, hai người đi dọc theo con đường rộng rãi, gió ở đây bị các tòa nhà cản lại, làm dịu nhẹ và mát mẻ hơn, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mặt biển xanh xanh qua khe hở giữa các toà nhà cao tầng.

Xung quanh rất yên tĩnh, Lâm Xuất đi bên người Thẩm Phong Lai, lúc đi, thỉnh thoảng ngón tay sẽ chạm vào góc áo của hắn. Gió thổi từ bên cạnh, có thể ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc lại vắng vẻ trên người Thẩm Phong Lai.

Lâm Xuất nhịn không được nghĩ, Thẩm Phong Lai là một người rất có tình người.

Lâm Xuất muốn tới gần hơn một chút, hỏi hết những nghi hoặc và bất an trong lòng. Nhưng anh nhanh chóng khống chế lại suy nghĩ hoang đường của mình. Anh cảm thấy mũi mình cay cay, thế là cúi đầu xuống, lấy khẩu trang trong túi ra đeo lên mặt.

-

Con đường cũng không dài, rất nhanh bọn họ đã về tới cửa chính khách sạn. Lúc này Lâm Xuất mới phát hiện chiếc xe Land Rover đậu ở bãi đỗ xe trước khách sạn.

Lâm Xuất đứng đó, nhìn ánh đèn nhấp nháy hai lần. Thẩm Phong Lai không nói gì nữa, chỉ đi đến bên cạnh Land Rover, mở cửa ghế lái ra, sau đó nhìn anh.

Khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt, nhưng anh đoán mình chắc phải khủng khiếp lắm. Bởi vì trong ánh mắt Thẩm Phong Lai hiện lên cảm xúc rất phức tạp, giống như lo lắng, mà cũng giống như thương hại.

"Thẩm Phong Lai." Lâm Xuất gọi tên y. Trong lòng của anh có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, nhưng lại không biết phải nói thế nào, chỉ có thể cố ý hỏi, "Anh đi à?"

Một tay Thẩm Phong Lai vịn cửa xe, lưng rất thẳng, ngược ánh sáng nhìn Lâm Xuất. Hắn nhìn rất lâu, mới nói một câu: "Lên đi, em cần phải ngủ một giấc."

Lâm Xuất không nói lời nào, vô thức tiến lên vài bước.

"Nghe lời, lên đi." Thẩm Phong Lai còn nói, "Anh sống ở Wairarapa, cách nội thành Wellington không xa. Nếu như cần, em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào. Chờ em nghỉ ngơi tốt, anh sẽ dẫn em đi một vòng đảo Nam giải sầu. Tóm lại, bây giờ em đừng suy nghĩ những chuyện khiến em đau khổ, được không?"

Y khẽ mỉm cười, giọng điệu dịu dàng, mang theo cảm xúc như dỗ dành một đứa trẻ, "Tiểu Xuất, cho dù đã qua nhiều năm, xảy ra rất nhiều chuyện... Dù sao chúng ta vẫn là bạn bè cùng nhau lớn lên, anh luôn mong em vui vẻ."

Nghe được câu này, con mắt Lâm Xuất lập tức đỏ lên. Trái tim như bị ai đó dùng sức bóp lại, xúc động lại một lần nữa chiếm ưu thế. Anh cắn răng bước nhanh về phía trước, chủ động nắm cổ tay Thẩm Phong Lai, dùng đôi mắt ướt đẫm nhìn y.



"Anh nói tôi có thể tìm anh bất cứ lúc nào." Lâm Xuất hơi ngẩng đầu, giọng nói nghẹn ngào, "Năm đó lúc anh rời đi cũng nói như vậy. Nhưng anh không trả lời tin nhắn của tôi, cũng không muốn xuất hiện trước mặt tôi. Thẩm Phong Lai, anh gạt tôi."

Thẩm Phong Lai vốn dĩ muốn lên xe, nhưng lúc này hắn phải dừng lại, nhìn thẳng vào mặt Lâm Xuất.

Y im lặng một lúc, giọng nói có hơi khàn khàn, "Thật xin lỗi, Tiểu Xuất."

"Tôi không cần lời xin lỗi của anh." Lâm Xuất nắm chặt tay y, cố gắng duy trì đầu óc tỉnh táo, "Tất cả công việc của tôi đều đã tạm dừng, có rất nhiều thời gian. Hiện giờ tôi muốn giải sầu. Rượu của trang trại anh cũng được, đảo Nam cũng được, chỗ nào đều được hết. Bây giờ, ngay lập tức, được không?"

Con mắt Thẩm Phong Lai như vịnh biển sâu không thấy đáy, bình tĩnh không một gợn sóng, nhưng dưới sự kiên trì của Lâm Xuất, mặt nước kia rốt cuộc cũng xuất hiện gợn sóng. Y nói một câu: "Đương nhiên là được."

Trái tim Lâm Xuất lập tức trở nên vừa chua vừa mềm. Anh quyết định bỏ mặt mình, thế là gật đầu "Ừm" một câu, sau đó không chút nghĩ ngợi, mở cửa, trực tiếp lên xe Land Rover

Thẩm Phong Lai đứng ngoài xe nhìn anh, qua thật lâu mới tiến lên phía trước mấy bước, lộ ra vẻ vừa bực mình vừa buồn cười, "Không muốn mang hành lý sao?"

Lâm Xuất lập tức trả lời: "Không cần."

Thẩm Phong Lai nói: "Cho dù quần áo có thể mua mới, thì cũng nên mang một ít đồ tuỳ thân đi chứ? Em lên lấy vali xuống đi, anh đứng ở đây chờ em. Anh hứa."

Lâm Xuất chừng chờ một lát, nhìn chằm chằm vẻ mặt Thẩm Phong Lai, không trả lời ngay.

Thẩm Phong Lai bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Anh lên lấy với em, như vậy được chưa?"

*

Lâm Xuất mang theo Thẩm Phong Lai về phòng. Nơi này vẫn y nguyên lúc anh rời đi, chiếc áo khoác bị ném đi vì tức giận vẫn nằm trên sàn.

Chắc giờ Tống Đường vẫn còn đang ngủ, bay hơn hai mươi giờ nên chắc mệt xỉu rồi.

Lâm Xuất lấy vali trong ngăn tủ, nhìn cũng không nhìn, hững hờ lấy hết các dãy quần áo trong tủ xuống, ngay cả móc treo cũng nhét vào.

Lúc đầu, Thẩm Phong Lai chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào, lúc này nhịn không được mở miệng nói: "Anh vào đây."

Y vừa nói vừa đi qua, lấy quần áo mà Lâm Xuất nhét lung tung vào lôi ra, xếp gọn gàng từng cái. Sau đó đi vào toilet, lấy hết những bình bình lọ lọ trên giá cất vào ngăn chống thấm nước. Thậm chí còn không quên lấy vitamin mà Tống Đường để trên quầy bar.

Toàn bộ quá trình, Thẩm Phong Lai không có một chút vội vàng nào. Lâm Xuất không làm gì được, chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.

Anh để ý thấy cánh tay của Thẩm Phong Lai được bao phủ bởi lượng cơ bắp vừa đủ, mạch máu trên mu bàn tay nổi rõ, các đốt ngón tay rõ ràng, thon dài và mạnh mẽ, đầu ngón tay khác với nhiều người, là hình tròn cùn, móng tay bị cắt bằng phẳng.

Đây là đôi bàn tay một trong một nghìn.

Là bàn tay của nghệ sĩ Piano.

Lâm Xuất im lặng nhìn một lúc, bỗng đưa tay kéo y, "Đủ rồi, đừng dọn nữa, đi thôi."

--------------------

Tác giả: Thật ra Wellington cách Wairarapa không gần như Thẩm Phong Lai nói đâu, chắc phải cần hơn hai giờ đi xe, vì viết theo cốt truyện nên mới để hai nơi gần nhau một xí.