Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 9: Điểm khởi đầu



Lúc kéo vali ra khỏi khách sạn, Lâm Xuất vẫn còn hơi mất tập trung. Bánh xe vali kẹt trên bậc thang, anh không chú ý tới, thế là cơ thể lệch qua một bên, suýt nữa ngã sấp xuống.

Thẩm Phong Lai lập tức đỡ lấy anh, hai tay ôm eo, rồi lại vội vàng buông ra.

Sau đó, Thẩm Phong Lai tự nhiên lấy chiếc vali trong tay anh, bỏ vào vào ghế sau của chiếc Land Rover.

Cảm giác thất bại không gì sánh kịp dâng lên trong lòng Lâm Xuất. Anh ngồi yên lặng ở ghế phụ, tựa vào lưng ghế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

-

Chiếc xe nhanh chóng lái ra, về phía bắc dọc theo con đường ven biển.

Không biết qua bao lâu, cảnh sắc ngoài cửa sổ đột nhiên thay đổi.

Mặt biển sáng bóng và những tòa nhà cao tầng của thành phố đều bị bỏ lại trong gương chiếu hậu, rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Giữa trời đất chỉ còn lại vùng đất bao la, và những đồng bằng trập trùng.

Lâm Xuất hạ cửa sổ xe xuống một chút, cảm giác được trong gió thổi tới còn có hơi mặn chát. Nó lướt qua đồng bằng, thổi lên tiếng còi dễ nghe, mang theo hơi thở tự do chạy về sông núi xa xôi.

Bầu trời dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhuốm bầu trời thành màu cam ấm áp, một nửa bầu trời là màu xanh, nửa còn lại biến ảo lạ thường, như thể đường chân trời đã bị tạt một lớp sơn đầy màu sắc.

Thật khó để tưởng tượng rằng có thể nhìn thấy một khung cảnh tráng lệ như vậy ở một nơi chỉ cách thành phố nhộn nhịp chưa đầy nửa giờ lái xe.

Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến New Zealand, Lâm Xuất mới có cảm giác chân thật.

-

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Lâm Xuất vang lên, là Tống Đường gọi tới.

Lâm Xuất nhìn thoáng qua Thẩm Phong Lai đang lái xe, do dự một lát, vẫn bắt máy.

Có thể thấy Tống Đường nghỉ ngơi rất tốt, bởi vì hắn tức giận rống với Lâm Xuất qua điện thoại, hỏi anh bây giờ đang ở đâu, vì sao không nói một tiếng đã thu dọn đồ đạc chạy đi.

Lâm Xuất kiên nhẫn chờ y nói xong, mới nói: "Em cùng bạn ra ngoài chơi, biết anh mệt nên không muốn làm phiền. Em có nhắn tin anh không thấy à?"

"Nơi này là New Zealand, bạn bè đâu ra!" Tống Đường theo bản năng phản bác: "Cậu ấm của anh ơi, em có biết anh sắp bị em hù chết không!"

Lâm Xuất: "Có gì kinh ngạc đâu."

"Em chưa quen cuộc sống ở đây..." Tống Đường bỗng phản ứng lại, "Chờ chút, bạn bè của em không phải là Thẩm Phong Lai chứ?"

Lâm Xuất hơi mất hứng 'Ừm' một tiếng.

Tống Đường không hiểu nổi, lên giọng nói: "Không phải quan hệ hai người tụi em kém lắm à? Anh ngủ một giấc dậy đã làm hoà rồi ư? Mà khoang, sao anh ta chưa đi nữa?"

Lâm Xuất giật mình, âm thanh rất lớn, không biết Thẩm Phong Lai có nghe thấy không, thế là nghiêng người nói: "Là vậy đó. Anh đừng quản em, không phải anh nói em thả lỏng đừng nghĩ gì sao?"

"Chờ đã," Tống Đường nói tiếp, "Khi nào em về Wellington? Tối nay Weta tổ chức một buổi party, em biết bao nhiêu người tới không? Bậc thầy Alberta từ Sydney bay tới đây để gặp em đấy! Lúc này mọi người chắc đến hết rồi."



Lâm Xuất ngẩn người, nói: "Thế lần sau em sẽ đặc biệt đi thăm ông ấy."

"..." Tống Đường thấy anh quyết tâm, giọng điệu mềm đi, "Cho dù em muốn ra ngoài chơi, cũng không cần vội vàng thế chứ? Anh hốt hoảng lo sợ vì em, em lại nhẫn tâm để anh một mình ở đây?"

Lâm Xuất do dự. Anh biết Tống Đường rất vất vả, nhất là một năm gần đây, trạng thái của anh không tốt, hầu như không khống chế được cảm xúc. Tống Đường chăm sóc cuộc sống của anh, bôn ba khắp nơi vì anh, tình cảm của bọn họ giống như người nhà với bạn bè hơn là đối tác công việc.

Nghĩ tới đây, Lâm Xuất mềm lòng, nói: "Làm phiền anh rồi. Hay em cũng cho anh một kì nghỉ nhé? Anh muốn đi đâu, làm gì cũng được. Không cần lo cho em."

"Không cần lo con quỷ ý!" Tống Đường lại hét lên.

Lâm Xuất mím môi, cố chấp không chịu nói.

Một lúc sau, Tống Đường thoả hiệp thở dài, "Được rồi, anh biết gần đây em không vui, đi chơi với bạn cũng được. Nhưng em phải đồng ý với anh, ở đâu cũng phải nhắn tin cho anh. Còn nữa, không cho phép làm chuyện gì nguy hiểm! Nhảy bungee, nhảy dù, trượt tuyết gì gì đó ở New Zealand đều không được! Nghe thấy không?"

Lâm Xuất nói qua loa: "Biết rồi biết rồi."

Tống Đường nhấn mạnh: "Em trai nhỏ của anh, em có biết giá trị bản thân mình bao nhiêu không? Em đụng một ngón tay thôi anh cũng chịu không nổi."

Những lời này sớm đã chai sạn trong tai Lâm Xuất, anh chê hắn phiền, hững hờ hừ một tiếng.

Tống Đường lo lắng, "... Còn nữa, em đã nhiều năm không gặp Thẩm Phong Lai, có thể ở chung được không? Đừng tuỳ hứng quá, nếu như cãi nhau thì nhớ điện thoại cho anh!"

Lâm Xuất sắp bị hắn làm cho tức chết, "Trong lòng anh em là học sinh tiểu học não tàn hả?"

Kết quả Tống Đường trả lời anh một câu: "Học sinh tiểu học còn tài giỏi hơn em, em sau khi thành niên ngay cả ấm nước cũng chưa từng đun."

Lâm Xuất tức giận cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện tại caphaos.wordpress.com

Sau đó anh nghe được Thẩm Phong Lai cười khẽ.

Lâm Xuất cảm thấy không thoải mái lắm, cầm lấy chai nước trong tay, vặn nắp nhỏ giọng nói: "Có gì vui đâu."

Không ngờ Thẩm Phong Lai lại cười hỏi anh: "Người đại diện của em vẫn là bà Macheda? Bà ấy khoẻ không?"

Giọng điệu của y rất nhẹ nhàng, như đang nói chuyện với bạn bè. Lâm Xuất được hỏi thì ngây ngẩn người, một lát sau trả lời: "Bà ấy rất khoẻ."

Anh không đợi Thẩm Phong Lai trả lời, đã tự mình nói tiếp: "Khoảng ngày này năm ngoái, phu nhân Macheda vì quá mệt mỏi nên phải nhập viện, sau khi phẩu thuật, thì không thể làm việc quá cực khổ. Anh còn nhớ con gái bà ấy không? Tên là Lily, cô bé cũng học piano, tôi từng nghe cô ấy biểu diễn rồi, là một cô bé rất có triển vọng."

Lâm Xuất không biết vì sao mình lại nói những lời này, biết rõ Thẩm Phong Lai chỉ khách sáo hỏi một câu, nhưng anh lại nhịn không được nói rất nhiều, lộ ra vẻ vừa cố ý lại vừa ngu ngốc.

Nói cách khác, ở trước mặt Thẩm Phong Lai, anh làm bất cứ chuyện gì cũng tỏ vẻ không tự nhiên.

Nhưng Lâm Xuất cảm thấy không cam lòng.



Anh biết, từ khi Thẩm Phong Lai gặp lại anh đã cố ý phân chia ranh giới, trịnh trọng nói cho anh biết: Anh không còn là Thẩm Phong Lai từng thân mật với em nữa.

Dù vậy, Lâm Xuất vẫn nhớ về hình ảnh năm đó.

-

Hậu trường đen kịt, không khí bỗng nhiên rối ren, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán, mọi thứ giống như dây cung kéo căng, nhanh chóng trói Lâm Xuất đang hoang mang lại.

Vẻ mặt hoảng sợ của bà Macheda, người luôn tỏ vẻ mạnh mẽ, khi đó bà nắm lấy bả vai Lâm Xuất rồi nói.

—— "Nghe này, Finn không đến đây được."

"Mr. Lin, cô biết đây là một chuyện rất đột ngột, nhưng buổi biểu diễn này vô cùng quan trọng. Bây giờ chỉ có mỗi con, mới có thể thay Finn diễn tấu ở mức độ cao."

"Hãy tin tưởng cô, cậu bé của cô, nhất định sẽ toả sáng."

-

Sự thật đã chứng minh ánh mắt bà Macheda chưa từng sai, là người thay thế Thẩm Phong Lai, Lâm Xuất năm 18 tuổi đã gánh vác áp lực rất lớn, cống hiến một màn diễn tấu hoàn mỹ.

Tiết mục đó là , đến nay nó vẫn được nhiều người yêu âm nhạc cổ điển ca ngợi là một tác phẩm kinh điển đáng nhớ.

Đó là điểm khởi đầu cho sự xuất hiện của Lâm Xuất trên sân khấu thế giới.

--------------------

Chú thích:

Các nghệ sĩ âm nhạc quan trọng trong buổi hoà nhạc lớn (chỉ huy, bộ phận độc tấu, trưởng nhóm chịu trách nhiệm độc tấu chương nhạc) đều sẽ có người thay thế, để tránh các trường hợp nghệ sĩ âm nhạc không thể đến vì sự cố ngoài ý muốn ảnh hưởng đến hiệu ứng tổng thế.

Có rất nhiều buổi hoà nhạc thay đổi người, nên đây là một chuyện có thể xảy ra.

*Về tên tiếng anh.

Thẩm Phong Lai có từ 'phong (gió) trong tên, vì vậy rất hợp lý khi gọi anh ấy là Finn.

Lâm Xuất xuất hiện lần đầu tiên trong '13 độ bass', có người từng nhắc đến cậu ấy với tên tiếng anh là Harvey, lúc đó tui chỉ tiện tay viết thôi, không nhất thiết phải có trong bộ này.

Thực tế, phát âm của 'Lin' rất phổ biến , theo thói quen ngôn ngữ nên mọi người thích gọi cậu ấy với cái tên Lin.

Chú thích riêng của editor:

1. Nghệ sĩ âm nhạc (Hán Nôm: 藝士音樂; tiếng Anh: musical artist, gọi tắt: musician; tiếng Trung: 音乐家) là người sáng tác, chỉ huy và biểu diễn âm nhạc (không bao gồm mảng lý luận).

2. Nhạc sĩkhi dịch sang tiếng Anh cũng có nghĩa là musician, nên mọi người chú ý để tránh nhầm lẫn nhé.

3. Mọi người có thể tham khảo tác phẩm 13 độ Bass của tác giả