Gian Khách

Quyển 4 - Chương 336: Chụp mũ đen (Hạ)



Nơi này là một tòa trang viên thần bí nằm bên ngoài ngoại thành của Đặckhu Thủ Đô, diện tích tòa trang viên này cực kỳ rộng lớn, ở sâu bêntrong trang viên không ngờ lại có thể nhìn thấy được hình dáng một vàingọn đồi hình dáng kỳ quái khác nhau. Cũng không có được bao nhiêu người biết được chủ nhân của phiến trang viên kỳ quái này là ai, bởi vì ởtrên cái tấm biển đá gắn bên ngoài cánh cổng sắt to lớn cũng không hềlưu lại bất cứ chữ viết nào cả, thậm chí ngay cả ký hiệu hay là biểutượng gì đó cũng đều không có.

Một đoàn xe dài dằng dặc bao gồmvô số những chiếc ô tô chống đạn màu đen sang trọng cùng với những chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục sắc tạo thành, bị bắt buộc phải dừng lại ở bên ngoài cánh cổng với tấm biển đá không có ký hiệu kia, ngoại trừ một gã nam nhân trung niên bộ dáng như một gã quản gia bình thường kính cẩn khom người chào đón ra, cũng không có thêm bất luận kẻ nào tiến đếnhoan nghênh cả. Cánh cửa sắt phía sau cũng vẫn gắt gao đóng chặt, khônghề có dấu hiệu mở ra.

Tổng thống Liên Bang đến thăm viếng, lại bị ngăn cản ngênh đón ở bên ngoài cửa, đây chính là một chuyện tình cực kỳ hiếm có ở trong Liên Bang. Bất luận là tại Đại khu nào bên trong LiênBang hay thậm chí là tại Bách Mộ Đại đi chăng nữa, cũng đều không có bất luận kẻ nào dám làm ra hành động vô lễ giống như vậy cả.

Cánhcửa xe mở ra, một đám Đặc công Cục Đặc Cần mặc trên người bộ chính trang màu đen, biểu tình cực kỳ nghiêm túc bước xuống xe, đảo mắt quan sátđộng tĩnh bốn phía xung quanh, thông qua những cái microphone cùng vớitai nghe màu trắng nhỏ gắn trong lỗ tai tiến hành liên lạc với tổng bộ, ý đồ muốn giải quyết cái cục diện xẩu hổ mà lại khiến kẻ khác cực kỳ phẫn nộ như thế này.

Theo thời gian từng giây từng giây một trôi qua, Đỗ Thiếu Khanh ngồi phía sau thùng xe của chiếc xe chống đạn, biểu tình càng ngày càng âm trầm hơn. Bên trong cặp mắt lạnh lẽo như băng mặc dùkhông có bất cứ cảm xúc nào cả, nhưng mà ai cũng có thể nhìn thấy haihàm răng của hắn đã nghiến lại thật chặt, căn bản không thể nào áp xuống nổi sự phẫn nộ đang dâng tràn bên trong lồng ngực của hắn.

Đámngười bên trong phiến trang viên kia không ngờ lại có thể đối đãi với vị Tổng thống dân tuyển đáng được tôn kính, là người mà hắn ta tôn kínhnhất từ tận đáy lòng như thế này, đó chính là loại chuyện tình mà hắnkhông cách nào nhẫn nhịn nổi. Hắn nhíu mày lại, lạnh giọng nói:

- Lợi Gia tại sao lại dám vô lễ như thế? Chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng bằngvào tiền tài liền có thể tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm, không đểai vào mắt hay sao?

Biểu tình trên khuôn mặt của Tổng thống MạtBố Nhĩ thì ngược lại phi thường bình tĩnh. Ông ta buông tách trà nóngtrong tay mình xuống, liếc nhìn về phía Đỗ Thiếu Khanh, khẽ cười nhạt,nói:

- Những người sắp sửa rời khỏi thế gian này, bất luận trênlưng có đeo theo bao nhiêu tội ác, bao nhiêu hành động vô sỉ tràn ngậpmùi vị của kim tiền, cuối cùng thì cũng nên có được một vài cái đặcquyền gì đó, huống chi cái vị lão nhân kia, ở trên một số phương diệncùng với trình độ nhất định, cũng đáng giá cho tôi và cậu tôn kính.

o0o

Trên cái sàn nhà làm bằng loại vật liệu tinh thạch được nghiền nén cực kỳsang quý sáng bóng màu kim chúc, hơn mười loại dụng cụ thiết bị chữabệnh tiên tiến đệ nhất trong toàn bộ phiến vũ trụ này, đã bị lặng lẽkhông một tiếng động kéo dỡ đi, bên trong căn phòng hào hoa xa xỉ gầnnhư đệ nhất Liên Bang này, nhất thời trở nên trống trải hơn rất nhiều.

Cái giường bằng loại vải bông dày mềm mại trắng tươi như tuyết được nângnhẹ một đầu lên, tấm rèm cửa thật dày tại cửa sổ cũng được vén ra, khiến cho ánh sáng chiếu rọi thẳng vào phòng. Cái hoàn cảnh to lớn rộng rãinhư thế này, khiến cho thân hình vị lão nhân gầy yếu khô quắt nằm trêngiường kia trở nên cực kỳ nhỏ bé.

Vị lão nhân Lợi Duyến Cung,đương kim Gia chủ của Thiết Toán Lợi Gia, mở miệng ho khan thật mạnh hai tiếng, biểu tình trên mặt có chút chán ghét, tùy ý để cho cô nàng vợ lẽ thứ mười bảy trẻ trung xinh đẹp bên cạnh nhẹ nhàng lau đi mớ nước bọttrào ra bên cạnh khóe môi.

Ông ta nhìn về phía Lợi Tu Trúc cùngvới Lợi Hiếu Thông đang cúi đầu nhu thuận đứng ở trước giường mình, dùng thanh âm có chút khàn khàn, nói:

- Mặc dù ta biết vào lúc này ta không nên chết đi… Nhưng mà tử vong của một người chung quy không cóbất cứ kẻ nào có thể an bày được. Chỉ có điều hiện tại vẫn là đã đến giờ rồi. Các người cũng không cần quá thương tâm, chỉ cần nhớ kỹ những lờita nói là được!

Những vết đồi môi lão nhân trên mặt Lợi DuyếnCung lúc này đã phi thường dày đặc, hơn nữa đã mất đi toàn bộ sự sángbóng. Những đốm đồi mồi to cỡ đầu ngón tay kia theo nụ cười của vị lãonhân này, tựa hồ như là những phiến lá vàng trôi đầu bên trên một cáimặt hồ nước vậy, cử động dập dềnh vô cùng dày đặc.

- Ít nhấtkhiến cho ta cảm thấy vui mừng chính là, có thể từ trong mắt của các con nhìn thấy được loại tình cảm bi thương chân chính. Điều đó chứng minhrằng năm đó từ trong số nhiều đứa con trai của ta lựa chọn ra hai ngườicác con để khảo sát chính là chuyện tình phi thường chính xác! Những gãthương nhân chân chính cũng không phải lúc nào cũng giả vờ là một tênlãnh khốc vô tình, những kẻ như thế giống như là Đỗ Thiếu Khanh vậy, đólàm thế nào lại giống một tên thương nhân được cơ chứ?

- Nhữngchuyện tình mà một gã thương nhân phải làm kỳ thật rất đơn giản, đóchính là bất cứ lúc nào cũng phải giương mắt nhìn vào tiền. Tiền ở khắpnơi xung quanh, tiền ở dưới giường mình, tiền trong quá khứ, tiền ở hiện tại, tiền trong tương lai…

- Cái này cũng không phải là một loại phẩm chất thấp kém vô sỉ, mà chính là một sự vinh quang to lớn nhấttrên thế gian này. Bởi vì chỉ có tiền mới có khả năng xúc tiến cho tàinguyên lưu thông phân phối thuận lợi. Kể từ sau cái thời điểm Đại hạokiếp diễn ra, chuyện tình mà Thiết Toán Lợi Gia chúng ta duy nhất đãlàm, mãi vẫn luôn làm, chính là đảm bảo cho tài nguyên của xã hội nhânloại có thể lưu chuyển một cách hài hòa nhất.

- Thương nhân mớichính là căn cơ quan trọng nhất của xã hội nhân loại hiện đại. Bất cứ kẻ nào có ý đồ muốn ngăn cản thương nhân kiếm tiền, đó chính là địch nhâncủa toàn bộ xã hội nhân loại này, cần phải bị gạt bỏ khỏi thế gian!

Mái tóc bạc trên đỉnh đầu của lão nhân Lợi Duyến Cung hiện tại đã trở nênphi thường thưa thớt, giống hệt như những sợi tơ mỏng manh bị cơn gióthổi lay lắt nhè nhẹ, nhưng mà thanh âm của ông ta tuy rằng vô cùng khàn khàn, lại vẫn như cũ kiên định cùng với hữu lực.

- Ta đã mộtphen đem cái vị Tổng thống tiên sinh dã tâm bừng bừng kia ngăn cản lại ở bên ngoài, cùng với các con nói những lời nói này, chính là hy vọng các con có thể hiểu được điều mà một gã thương nhân cần phải kiên trì nhấtlà cái gì, cùng với một nội tâm cực kỳ cường đại phải kiên định đi theomột lý tưởng của một thương nhân chân chính.

Ông ta chậm rãi nghiêng đầu quay sang nhìn về phía Lợi Hiếu Thông, mang theo một loại tình tự tràn ngập tiếc hận, nói:

- Ba năm trước đây, ta đã từng nói qua với con rằng, một khi đã quyếtđịnh đầu tư thì liền nhất định phải kiên trì đi đến cuối cùng. Chuyệntình của Hứa Nhạc kia thật sự rất đáng tiếc. Phải biết rằng tiến hànhquẳng ném đầu tư lên một vị Hoàng Đế tương lai, đó chính là giấc mộnglớn nhất suốt cả cuộc đời của ta! Đáng tiếc là cái giấc mộng này mãi cho đến lúc ta nhắm mắt xuôi tay vẫn như cũ không có cơ hội thực hiện được!

Lợi Hiếu Thông nghe đến đây thì liền quỳ hai gối xuống nhận lỗi, Lợi Tu Trúc cũng quỳ xuống.

Lão nhân Lợi Duyến Cung nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Các con đều đã biết rằng, tổ tiên Gia tộc chúng ta năm xưa đã từngquẳng ném đầu tư cho Thai Hoàng đế, tuy rằng chúng ta có thể đã bỏ lỡviệc đầu tư một vị Hoàng Đế Đế Quốc, nhưng mà lần này tuyệt đối khôngđược bỏ lỡ nữa… Các con ít nhất cần phải đầu tư ra được một vị Thai Tổng thống!

Vị lão nhân già nua gần đất xa trời trào phúng nhàn nhạt, nói:

- Tuy rằng nói đầu tư cho một vị Tổng thống cũng không có bất cứ tínhkhiêu chiến gì cả, Gia tộc chúng ta đã từng làm qua không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà dù sao có vẫn còn hơn không!

- Đừng có bị cáithái độ trầm mặc bàng quan của bên phía hậu sơn phía sau núi Mạc Sầukhiến cho mê muội sai lầm. Thai phu nhân sở dĩ không có ra mặt lên tiếng ủng hộ cho đưa con trai duy nhất của chính mình, đó là bởi vì bản thânbà ta còn có rất nhiều con át chủ bài vẫn chưa hoàn toàn lật ra, bà tacó đủ tư cách để mà chờ đợi!

- Nhưng mà chúng ta lại không có quá nhiều tư cách để mà im lặng chờ đợi nữa! Con ái chủ bài của chúng tasớm đã thể hiện hết sức rõ ràng, đó chính là tiền, ngoài tiền ra thìcũng chỉ có tiền! Tiếp tục gia tăng không hạn lượng sự ủng hộ đối vớiCuộc hành quân trầm mặc bên kia. Thái Tử gia muốn cái gì, chúng ta liềncung cấp đầy đủ cái đó. Mặt khác, bên phía Lâm Bán Sơn cùng với Điền Đại Bổng hai bên đó, tận hết khả năng thỏa mãn hết mọi nhu cầu của bọn họ!

- Còn về phần cái tên tiểu tử Hứa Nhạc tuyên bố sắp sửa về tới Liên Bangkia, tuy rằng ta vẫn luôn cho rằng cái tảng đá thối kia chính là loạingười vẫn luôn nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, nhưng dù sao hắn cũng là mộtgã Thái Tử Đế Quốc, tốt nhất là nên im lặng bàng quan, xem xét tìnhhuống rồi hãy quyết định sau.

Sau khi vị lão nhân Lợi Duyến Cungbình tĩnh làm xong những lời chỉ thị quan trọng nhất trước lúc lâmchung, ông ta thoáng mệt mỏi phất phất tay mấy cái, ý bảo hai gã namnhân kế tục quan trọng nhất của chính mình đã có thể rời đi.

o0o

Bên trong phòng vẫn như cũ là một mảnh im lặng cùng với tĩnh mịch. Nhữngngười bên trong căn phòng đã rời đi gần hết, chỉ để là một vị lão nhânLợi Duyến Cung có thể nhắm mắt rời đi bất cứ lúc nào đang nằm trêngiường, cùng với vị Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đang ngồi trên cáighế bành lớn đặt cuối cái giường bệnh trắng tinh.

Hai người mở lớn ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, mãi một thời gian khá lâu sau đó cũng không có ai mở miệng nói chuyện gì.

Cuộc chiến tranh giữa Chính phủ Liên Bang cùng với Thất Đại Gia Tộc LiênBang đã sớm xốc lên cái màn che, sắp sửa tiến vào trạng thái gay cấnkhốc liên nhất. Vào thời khắc quan trọng mấu chốt như thế này, Tổngthống Mạt Bố Nhĩ lại chạy tới trang viên của Lợi Gia làm khách, đây làchuyện tình căn bản rất khó có thể tưởng tượng ra.

Nhưng mà bởivì một cái vấn đề phi thường quan trọng, khiến cho Tổng thống tiên sinhbắt buộc phải đi đến đây một chuyến, phải tại trước thời điểm vị lãonhân này nhắm mắt tạ thế mà tìm kiếm một cái đáp án chính xác…

-Tổng thống tiên sinh, tôi cùng với gia tộc của tôi đã khống chế nền tàichính Liên Bang không biết bao nhiêu năm trời rồi. Về cái trận chiếntranh này, ngài muốn chiến đấu, chúng ta liền có thể ứng chiến. Trênthực tế, chỉ cần lúc này tôi nói một câu thôi, thì toàn bộ hệ thống tàichính Liên Bang sẽ ngay lập tức sụp đổ! Ngay buổi chiều ngày hôm naythôi, toàn bộ Chính phủ Liên Bang sẽ phải tuyên bố phá sản, toàn bộ lãnh thổ Liên Bang sẽ trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Bất luận kẻ nào trênthế gian này mà nói ra những lời như thế này, đều sẽ có vẻ như là kiêungạo ngu xuẩn mà cực kỳ buồn cười. Thế nhưng người nói ra những câu nàychính là lão nhân Lợi Duyến Cung, như vậy thì sẽ không có bất luận kẻnào dám hoài nghi nó cả.

- Tôi biết rất rõ ràng ý đồ mà ngài muốn đến ngày hôm nay là gì… Bên phía Chính phủ lên án Lợi Gia cấu kết vớiđám người Đế Quốc, thế nhưng nghĩ đến cũng sẽ không có đủ đảm lượng màthật sự một phen đem Tiểu thất của nhà ta quẳng vào trong nhà giam quânsự Khuynh Thành đâu a!

Cặp mắt đục ngầu của vị lão nhân Lợi Duyến Cung nhìn chằm chằm vào gã nam nhân đang ngồi trên ghế bành cuốigiường, chậm rãi đều đều, nói:

- Đi dùng cái loại tội danh này mà uy hiếp Thiết Toán Lợi Gia chúng ta đối mặt với cục diện sắp sửa bị hủy diệt, không được phép làm ra những cử động hủy diệt gì quá mức điêncuồng à? Chẳng lẽ ngài không nghĩ thấy rằng cái loại yêu cầu này thật sự quá mức hoang đường cùng với vô ích hay sao?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ sau khi trầm mặc một lúc lâu sau, mới nhàn nhạt hồi đáp:

- Kết cuộc của một trận chiến tranh vĩnh viễn cũng không phải là chém tận giết tuyệt! Chính phủ cùng với dân chúng cũng chỉ cần một sự thắng lợi, chứ không cần loại tình trạng cá chết lưới rách! Gia tộc của ngài đãtừng có một vị tổ tiên nào đó, trước khi chết đã từng nói qua một câuthế này: Sau khi ta chết đi rồi, cho dù Liên Bang có bị hồng thủy ngậptrời nhấn chìm đi chăng nữa, ta cũng không sợ! Nhưng mà Chính phủ lạikhông muốn nhìn thấy cảnh hồng thủy ngập trời nhấn chìm Liên Bang! Điềumà Chính phủ có thể làm chính là cấp cho Gia tộc của ngài một vài lờihứa hẹn, đổi lấy sự thỏa hiệp của ngài!

- Lời hứa hẹn cái gì? Hứa hẹn sẽ không đuổi tận giết tuyệt? Sau khi phân hóa xong tất cả sảnnghiệp của Lợi Gia, cũng sẽ lưu lại một khoảng tiền lớn khổng lồ, đủ đểcho con cháu hậu đại của ta đời đời kiếp kiếp ăn xài không hết, không lo lắng tương lai hay sao?

Vị lão nhân vẫn như cũ đều đều chậm rãi nói:

- Ngài không phải thương nhân, nên không hiểu thương nhân muốn cái gì…Ngài nghĩ muốn cướp tiền của một gã thương nhân, so với việc cướp đitính mạng của hắn càng đáng sợ hơn rất nhiều… Ngài cần phải rõ ràng rằng đây chính là tiền của ta, ta nguyện ý cấp hiến cho bên phía Quân đội,đó là chuyện tình của ta… Nhưng những thời điểm mà ta không muốn, thìkhông có bất luận kẻ nào có thể nghĩ đến chuyện cướp nó đi!

-Ngài nắm trong tay Quân đội, ngài có Đỗ Thiếu Khanh, ngài có thể mộtphen đem tất cả mọi người bên trong cái trang viên này toàn bộ đồ sátsạch sẽ. Chung Gia hiện tại cũng không còn Lão đầu hổ nữa rồi, ngài thậm chí có thể một phen đem tất cả mọi người của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang toàn bộ đồ sát sạch sẽ… Nhưng mà ngài thật sự rất sợ hãi sẽ xuất hiệnloại hình ảnh như thế này!

Vị lão nhân nhìn chằm chằm vào Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, trào phúng nói:

- Bởi vì nếu như ngài dám làm như vậy, thì cái Liên Bang mà Thất Đại GiaTộc lưu lại cho ngài, cái thế giới mà chúng ta lưu lại đưa cho ngài,thật sự chỉ toàn là một đống phế tích hỗn độn mà thôi!

- Ngài đây chính là đang đe dọa Chính phủ Liên Bang hay sao?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ mỉm cười nhàn nhạt, nói.

- Tôi đây chỉ là đang trình bày sự thật mà thôi!

Lão nhân Lợi Duyến Cung cũng mỉm cười nhàn nhạt hồi đáp:

- Nếu như nói đến đe dọa, thì sự trầm mặc của ta cùng với vị phu nhânphía sau hậu sơn núi Mạc Sầu mới chính là chuyện tình khiến cho ngài cảm thấy sợ hãi nhất… Sau một thời gian dài trầm mặc, đến khi một lần nữabùng nổ, đó mới là thời điểm đáng sợ nhất!

Vị lão nhân già nua khẽ phất phất tay, thấp giọng nhàn nhạt nói:

- Để cho bên phía Chính phủ rút lại sự lên án đối với Tiểu thất, cho dùtôi có chết đi rồi, nhưng mà tôi cũng sẽ không để cho nền kinh tế LiênBang sụp đổ!

- Nhưng mà chuyện này cùng với những cái thủ đoạn vụng về của Chính phủ cũng chẳng có quan hệ gì đâu… Ha ha ha…

Vị lão nhân hạ thấp giọng cười ha hả, nói:

- Ngài thật sự không thể nào hiểu nổi cái loại tình cảm yêu thương nhiệttình của một gã thương nhân giống như ta đối với cái chế độ xã hội nàyđâu! Tôi như thế nào có thể nỡ nhẫn tâm làm tổn hại đến nó chứ? Tôi cũng không tin rằng ngài thật sự có năng lực một phen đem mấy cái Gia tộcngàn đời này chơi đùa đến mức tuyệt cảnh phải lâm vào tình trạng tự sátđâu…

Vị lão nhân chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào cặp mắt của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, ngữ khí đều đều nói:

- Những gì mà vị Thái Tử gia cuối cùng của Liên Bang từng làm quả thậtkhông tệ. Mặc dù cái vụ án điều tra đối với ngài, bên phía Nghị Việnngay cả một cái lời buộc tội cũng đều không chịu chấp nhận thông qua,nhưng mà tôi nghĩ rằng cái ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra mà thôi!

- Chẳng lẽ đến lúc đó ngài thật sự dám dùng binh biến mà đàn áp Nghị Viện hay sao? Cho dù đúng là ngài có thể sẽ điên cuồng như thế đi chăng nữa, nhưng mà Đỗ Thiếu Khanh cùng với đám người bên trong Quân đội chẳng lẽcũng sẽ nổi điên cùng với ngài hay sao? Cho dù là mấy người các ngàithật sự là một đám kẻ điên đi chăng nữa, thật sự là toàn thể phát bệnhđi chăng nữa, nhưng mà đừng nói với tôi rằng ngài không biết là Hứa Nhạc đã sắp sửa về lại Liên Bang rồi chứ?

Trên mặt vị lão nhân chợt nổi lên một tia nụ cười mang theo ý tứ hàm xúc phức tạp khó hiểu, nhàn nhạt nói:

- Hứa Nhạc quay trở về chính là có ý nghĩa vị Tiểu Công chúa của ChungGia kia cũng sắp sửa quay trở lại Tây Lâm. Ngài cùng với Lý Tại Đạo sẽkhông còn có bất cứ cơ hội nào nữa, trừ phi các người dám có đảm lượngphát động một hồi nội chiến trong Liên Bang!

- Còn về phần têntiểu tử Hứa Nhạc kia sẽ làm ra những chuyện tình gì so với các người còn càng điên cuồng hơn rất nhiều… ta lại căn bản không thể nào tưởng tượng ra nổi. Chúng ta chưa bao giờ dự đoán được tên tiểu tử kia sẽ làm những chuyện tình gì cả…

Vị lão nhân Lợi Duyến Cung giống như một đứatrẻ ngây thơ, nở nụ cười nhàn nhạt khờ dại đáng yêu. Cái đầu ốm yếu lehoe vài sợi tóc bạc như tơ của ông ta khẽ phe phẩy nhè nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lóe lên chút sắc thái thương hạinhàn nhạt:

- Trận chiến tranh này ngay từ khi bắt đầu manh nhadiễn ra, thì kết cuộc của ngài đã nhất định là sự thất bại rồi! Bởi vìngài từ đầu đến cuối cũng vẫn một mực đi trên một con đường hoàn toànsai lầm. Nếu như muốn dở bỏ đi một tòa kiến trúc cao ngập trời cũ nátnào đó, thì chỉ có thể cẩn cẩn thận thận bắt đầu từ tầng cao nhất mà dần dần phá hủy đi xuống. Mà cái mà ngài lựa chọn lại chính là thô bạo muốn phả hủy đi cái nền sâu nhất ở bên dưới… Cho dù cái tòa nhà cao chọctrời này có thật sự bị ngài phá hủy đi chăng nữa, thì trong lúc nó ngãxuống, cũng sẽ một phen đem tất cả những người muốn dở bỏ nó, bao gồm cả chính ngài ở trong đó nữa, mà hoàn toàn đè cho chết theo.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm mặc một khoảng thời gian thật lâu, sau đó mới nhẹ nhàng hồi đáp:

- Từ trên xuống chậm rãi dỡ dần dần… Tôi không có nhiều thời gian như vậy!

- Không có nhiều thời gian như vậy?

Thanh âm của vị lão nhân Lợi Duyến Cung đột nhiên trở nên nghiêm khắc, mạnh mẽ, lạnh lùng hỏi ngược lại:

- Ngài không có đủ thời gian, nhưng mà Liên Bang lại có đủ thời gian!

- Cái ghế mà ngài đang ngồi trên đó, chính là cái ghế dựa mà tôi đã ngồimấy chục năm nay, chưa một ngày nào rời khỏi! Bất luận là đi đến nơinào, tôi vẫn đều có thói quen luôn mang theo nó. Bởi vì cái ghế dựa nàychính là đại biểu cho vị trí!

- Mà vị trí chính là đại biểu cho trách nhiệm!

Vẻ mặt Lợi Duyến Cung không một chút biểu tình nhìn chằm chằm vào Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, nói:

- Thân là một vị Tổng thống dân tuyển, ngài nên hiểu rõ ràng là tráchnhiệm của một vị Tổng thống cũng không phải là đi thực hiện những cái lý tưởng ích kỷ của chính bản thân mình, mà là nên vì dân chúng Liên Bangđi mưu cầu một cái hiện tại tốt đẹp an bình!

- Tựa hồ ngài thậm chí còn không có tư cách để mà đàm luận đến một cái tương lai hơi xa hơn một chút nữa a?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ nhíu mày lại, nhàn nhạt lên tiếng.

- Sự tổ chức của một xã hội nhân loại thật sự là phi thường yếu ớt, nóthật sự không thể nào khơi dậy nổi một chút sức ép của cái gọi là lýtưởng cá nhân được. Ngài mãi kiên trì muốn làm như vậy, chính là đangmuốn đi thỏa mãn cái khát vọng được lưu danh sử sách của chính bản thânmình mà thôi!

Vị lão nhân Lợi Duyến Cung lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, mạnh mẽ nói:

- Ngài không có đủ thời gian, nhưng mà Liên Bang có, những người kế nhiệm của ngài sẽ có, ngài hoàn toàn có thể tạo thành một cái trụ cột vữngchắc cho những người đi sau ngài, thông qua một vài dự luật có lợi, chứkhông vội vàng gấp gáp tiến hành thanh trừng… Đi chậm rãi từng bước từng bước, cuối cùng cũng sẽ đến đích!

- Nhưng mà ngài lại cũng không có làm như vậy, ngày thật sự rất lo âu, ngài thật sự rất sốt ruột… Bởivì ngài biết rất rõ ràng, nếu như ngài chỉ là làm mấy chuyện này màthôi, như vậy thì cậu sẽ khiến cho cái người kế nhiệm sau đó của cậu,thậm chí là một vị Tổng thống nào đó mấy trăm năm sau nữa sẽ thay cậuhoàn thành cái loại sứ mệnh vĩ đại này. Mà như vậy thì ngài cũng sẽkhông còn có cơ hội trở thành một vị Tổng thống tiên sinh nổi tiếng nhất toàn bộ lịch sử Liên Bang, thậm chí là một vị Cứu Thế Chủ nữa…

- Tổng thống tiên sinh, hãy thừa nhận sự ích kỷ cùng với dối trá của ngài đi! Nếu là như vậy có lẽ còn có thể khiến cho ta trước khi nhắm mắt rời đi vẫn còn giữ lại một chút sự tôn kính đối với ngài a!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm mặc một khoảng thời gian thật dài, sau đó vẻ mặt mới cực kỳ nghiêm túc hỏi lại:

- Chẳng lẽ muốn đem sự hy vọng đổi mới của Liên Bang ký thác lên trênngười những chính khách bị các người chăn dắt hay sao? Hoặc là ký tháclên trên người một gã quý tộc thuộc Thất Đại Gia Tộc Liên Bang như làThai Chi Nguyên vậy sao?

- Vì cái gì lại không thể được? Bản thân lịch sử có lực lượng của chính mình. Mà bản thân cái gã kia trong lòngcũng có sự khát vọng muốn phản bội lại trận doanh hiện tại của chínhmình nữa a! Nếu để cho hắn làm chuyện này, so với bản thân ngài làm thìcàng thuận lợi hơn rất nhiều!

- Rác rưởi vĩnh viễn sẽ không baogiờ tự chính mình chạy vào trong đống rác lớn của lịch sử cả, luôn cầnphải có người đến làm công tác dọn dẹp!

Mạt Bố Nhĩ nhàn nhạt hồiđáp, sau đó cặp lông mày rậm rạp của ông ta chợt có chút khẽ nhíu lạimột chút, trong lòng thầm nghĩ câu nói này tựa hồ như có chút quen thuộc thì phải, giống như là mấy năm trước đây đã từng nghe qua người nào đónói rồi. Bởi vì cái loại nhớ ra này, khiến cho tâm tình của ông ta chợttrở nên có chút khác thường.

Một lúc sau, ông ta mới giương mắtnhìn chằm chằm vào khuôn mặt khô quắt tràn đầy những đốm đồi mồi của vịlão nhân đối diện, hỏi:

- Nếu như nói đến ích kỷ, như vậy thì ông thế nào? Ông cùng với đám hơn mười đời Gia chủ tiền nhiệm của Lợi Giakia cũng chẳng có gì khác nhau cả. Lịch sử sẽ vĩnh viễn không bao giờlưu lại tên tuổi của ông, thậm chí liền ngay cả dân chúng Liên Bang cũng chẳng hề biết ông là ai. Trong tay nắm theo một lượng tài phú khổng lồkhông thể nào tưởng tượng nổi mà âm thầm chết đi, chẳng lẽ ông không cảm thấy có chút không cam lòng nào hay sao, nghĩ thấy cuộc đời nhân sinhcủa chính mình thật sự không có chút ý nghĩa nào hay sao?

- Ý nghĩa của nhân sinh cuộc đời không phải là nằm ở những cái này…

- Vậy thì nằm ở chỗ nào?

- Thời điểm khi nào chết đi, ngài sẽ liền biết được, nhân sinh cuộc đời vốn dĩ chẳng hề có chút ý nghĩa nào cả!

Vị lão nhân Lợi Duyến Cung bình tĩnh ngắm nhìn những bông tuyết rơi rơibên ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút phức tạp thở dài một tiếng, thấp giọngthong thả nói:

- Nhân sinh cuộc đời chính là một hồi lữ trìnhkhông có bất cứ ý nghĩa nào cả. Cho nên bất luận là ngài, hay là cái gãnam nhân năm đó đã tận tay hất đi cái mũ đen trên đầu của ta xuống đất,chỉ thẳng vào mặt ta cười nhạo, cả đời này đã làm ra quá nhiều những sựtình như vậy, nhưng mà kỳ thuật cũng đều không có ý nghĩa nào cả!

- Có lẽ những gì mà ngài nói cũng là có đạo lý, nhưng mà ta cuối cũngcũng đều cho rằng một khi đã còn sống trên đời, thì cũng nên làm một vài chuyện tình gì đó mà chính mình cho rằng là có ý nghĩa!

Tổngthống Mạt Bố Nhĩ bình tĩnh hồi đáp. Hai người nói chuyện với nhau đếntận lúc này, đây là lần đầu tiên ông ta đối với vị lão nhân sắp chếttrước mặt này thể hiện một sự tôn kính đúng nghĩa.

Vị lão nhân Lợi Duyến Cung chậm rãi từ tốn nói:

- Cả cuộc đời này của ta, có hai người ta vốn dĩ nhìn không thấu. Một kẻchính là cái gã nam nhân đã hất cái mũ mà ta vừa nhắc tới lúc nãy, mộtkẻ còn lại chính là Hứa Nhạc!

- Kẻ đầu tiên mà ta nhìn khôngthấu, chính là bởi vì ta thủy chung mãi cũng không biết đến tột cùng làhắn để ý đến cái gì. Còn người thứ hai mà ta nhìn không thấu, là bởi vìta mãi cũng không biết hắn vì cái gì lại để ý mọi chuyện như thế!

- Sau khi nghe được câu trả lời của ngài, ta rốt cuộc cũng tìm được mộtcái đáp án. Những người giống như các ngươi vậy, khi nói đến ý nghĩ củakiếp sống nhân sinh, kỳ thật cũng chính là không cam lòng chấp nhận mộtcuộc sống tịch mịch a!

Trên mặt vị lão nhân già nua rốt cuộc cũng nổi lên một nụ cười thần bí nhàn nhạt, thì thào thở dài nói:

- Tất cả cũng đều là những si nhân có chút không thể dạy được a! Trướckhi chết, có thể xác nhận được chuyện tình này, ta thật sự rất vui mừnga!

Nói xong những lời này, vị lão nhân Lợi Duyến Cung, kẻ nắmtrong tay hệ thống tài chính, thậm chí là toàn bộ giới Kinh tế Liên Bang suốt hơn sáu mươi năm dài, cứ như vậy mà nhắm mắt xuôi tay!

Vịlão nhân chậm rãi nhắm lại cặp mắt, cái mũ đen tròn đặt bên cạnh gốitrầm mặc im lặng nằm đó, giống hệt như một ngọn đèn thể thức xưa cũ vĩnh viễn không bao giờ tắt đi vậy. Nghe nói cái này chính là một loại tínngưỡng tôn giáo thần bí nào đó là lịch đại tổ tiên của Lợi Gia vẫn luôntuân theo…