Gian Khách

Quyển 4 - Chương 335: Chụp mũ đen (Trung)



Tuyết vẫn như cũ từng bông từng bông rơi lãng đãng xuống.

Gã quan viên của ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang mang theo thần tínhkhiếp sợ nhìn chằm chằm vào địa phương mà lúc trước chiếc xe đặc dụngkia đã từng nằm đó, mãi một khoảng thời gian dài sau đó cũng không nóinên lời nổi. Bên trong đôi mắt của hắn tràn ngập một nỗi sợ hãi, đầungón tay lúc này mới đưa lên mãi cho đến lúc hiện tại vẫn còn chưa hạxuống nổi, trong cặp mắt vẫn còn vương lại một chút xấu hổ nhàn nhạt.

Đợi đến khi tất cả những cảm xúc này của hắn biến thành sự phẫn nộ ngậptràng, hai hàm răng của hắn bắt đầu nghiến lại trèo trẹo, thanh âm oánhận lớn tiếng chửi bới:

- Nơi này là Đặc khu Thủ Đô, để xem mày có năng lực chạy trốn được đến nơi nào đây?

Sau khi mắng chửi một lúc để xả bớt cơn giận trong lòng, hắn mới móc cáiđiện thoại trong túi áo ra, chuẩn bị hướng về phía cấp trên báo cáo tình huống, khởi động hệ thống lực lượng khủng bố bao trùm toàn bộ Chính phủ Liên Bang này để mà bắt đầu lùng bắt Lợi Hiếu Thông cùng với cái gã nam nhân trung niên đáng sợ kia, thì cái điện thoại của hắn đã giành trướcvang lên một tràng dài.

Bên kia đầu dây điện thoại, thanh âm củavị thủ trưởng trực tiếp của hắn vẫn như trước cực kỳ bình tĩnh mà lãnhđạm, thế nhưng sâu bên trong thanh âm lại mơ hồ mang theo một cỗ cảmgiác vui sướng không cách nào che giấu nổi được:

- Tạm thời dừng lại mọi hành động truy bắt Lợi Hiếu Thông, bởi vì, Thiết Toán Lợi Gia lập tức sẽ xong rồi!

o0o

Chiếc xe hơi chuyên dụng của Lợi Gia lúc này đang giống như một cơn bão táplao cực nhanh trên con đường quốc lộ rời khỏi ngoại thành. Những cáibánh xe điên cuồng xoay chuyển, nghiền nát đám băng tuyết đọng mỏng manh trên con đường quốc lộ có trang bị hệ thống sưởi nóng mặt đường mùađông, khiến cho phía sau cuồn cuộn nổi lên từng cơn từng cơn gió lốc màu trắng tinh.

Ngồi trên hàng ghế phía sau tài xế, Lợi Hiếu Thôngbộ dáng thống khổ hai tay chống đầu, gục người xuống. Trong lòng hắnkhông ngừng nghĩ đến cái tin tức trong cú điện thoại vừa rồi kia, cặplông mày nhịn không được không ngừng rung động rất nhanh…

Vị lãonhân cả đời vẫn luôn đội cái mũ quả dưa màu đen kia, vào buổi sáng ngàyhôm nay đã từ bỏ thế giới này… Vào lúc này, vào giờ phút này, điều màhắn vẫn luôn đăm chiêu suy nghĩ vốn dĩ cũng không phải là có nên cùngvới Lợi Tu Thúc tranh đoạt quyền thừa kế Lợi Gia hay không, mà là sợ hãi ngơ ngẩn một điều… Mất đi sự chỉ dẫn đầy trí tuệ của vị lão nhân kia,Lợi Gia như thế nào mới có thể tiếp tục tồn tại truyền đời trong cáitràng chiến tranh tàn khốc này đây?

o0o

Trên con đường cao tốc quốc lộ rời khỏi nội thành Đặc khu Thủ Đô, một đoàn xe dán nhãn mác Chính phủ Liên Bang đang thong thả chạy đi. Trong những chiếc xe hơikín mít phía trước cùng với phía sau chiếc xe chống đạn sâm nghiêm, mộtđám Đặc công của Cục Đặc Cần cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía xungquanh. Bên trong những chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục bao bọc khắpnơi xung quanh chiếc xe chuyên dụng của Tổng thống Liên Bang, mười mấygã binh lính trinh sát tinh nhuệ võ trang hạng nặng toàn thân của Sưđoàn Thiết giáp 7, chuẩn bị vô cùng cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng sẵnsàng nghênh đón kẻ địch tập kích.

Chính phủ Liên Bang chính thứchướng về phía Thất Đại Gia Tộc Liên Bang mà tuyên chiến, tuy rằng cáitrận chiến tranh này ba năm trước đây cũng đã sớm bắt đầu rồi, nhưng màngày hôm nay cái tội danh vô cùng khủng bố mà bên phía Chính phủ LiênBang đẩy ra trước toàn bộ các Nghị viên bên trong Tòa nhà Nghị Viện kia, mới chính thức khiến cho cái tràng chiến trường này từ phía sau tấm màn đen chính thức bước ra ngoài sân khấu, xé bỏ hết thảy mọi sự ngụy trang trước đây.

Đối diện với cái loại thế cục khẩn trương vi diệu như thế này, ai cũng không thể nói trước được cái đám Đại Gia tộc thực lựchùng hậu kia sẽ làm ra những chuyện tình điên cuồng như thế nào. Phảibiết rằng ở trong dòng lịch sử lâu dài của Liên Bang, cũng không phải là chưa từng xảy ra những chuyện xưa mà Tổng thống Liên Bang bị đám ngườiThất Đại Gia Tộc Liên Bang ám sát qua.

Bầu không khí bên trongchiếc xe chuyên dụng đặc biệt của Tổng thống cũng không quá mức khẩntrương như là người khác tưởng tượng. Bên trong cái thùng xe bị ngăncách thành một cái không gian riêng biệt cực kỳ kiên cố, Tổng thống MạtBố Nhĩ sắc mặt ngăm đen lẳng lặng ngắm nhìn những bông tuyết, bị lớp cửa kính chuyên dụng sẫm màu nhuộm thành một màu sắc rám nhạt, đột nhiênnhàn nhạt mở miệng nói:

- Ngay ngày đầu tiên khi chiến tranhchính thức bắt đầu, chúng ta đã liền đi thăm vị Lĩnh tụ quan trọng nhấtcủa bên phía địch doanh. Nếu như lịch sử đời sau viết lại một đoạnchuyện xưa này, không biết sẽ có hình dung như thế nào a?

ĐỗThiếu Khanh trầm mặc ngồi trên chiếc ghế dựa đội điện. Một thân chế phục Trung tướng thẳng thớm vô cùng, không một nếp nhăn, giống hệt như làđược vẽ trên một tấm thép phẳng lỳ vậy. Biểu tình trên mặt của hắn đồngdạng cũng giống hệt như bộ chế phục trên người hắn, trầm mặc, túc lệ,góc cạnh rõ ràng.

Nghe được câu hỏi trào phúng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, Đỗ Thiếu Khanh cũng không có mở miệng trả lời. Cặp mày vào lúcnày cũng chậm rãi nhăn lại một chút, trầm giọng cất lời nói:

-Tôi không thích đám Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia, cũng không cách nàothích nổi cái ban ngành điều tra liên hợp kia. Càng chuẩn xác hơn mànói, tôi thật sự phi thường chán ghét cái đám người đó!

Tổngthống Mạt Bố Nhĩ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào vị thuộc cấp trung thànhnhất của chính mình, vị Tướng quân mà chính mình cũng nể trọng nhất,thoáng trầm mặc một lát sau mới nhàn nhạt hồi đáp:

- Tôi biết rất rõ ràng chuyện này, cho nên cái tràng xử bắn lần đó trên Tinh cầu MặcHoa đã không còn bất cứ kẻ nào nhắc lại nữa. Dựa theo lời đề nghị củacậu, toàn bộ công tác quản lý an ninh của bên phía Dinh thự Tổng Thống,tôi đều giao cho bên Cục Đặc Cần cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 các cậuquản lý.

Vẻ mặt Đỗ Thiếu Khanh không một chút biểu tình, hồi đáp:

- Nhưng mà bọn hắn vẫn như cũ còn tồn tại. Tổng thống tiên sinh, trướckia tôi đã từng nói qua, Lý Tại Đạo hoàn toàn không phải là một gã quânnhân có đủ tư cách… Tuy rằng hắn quả thật xuất thân từ Phí Thành Lý Gia, nhưng mà hắn cũng không phải là Quân Thần đại nhân, cũng không phải làLý Cuồng Nhân… Hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể trở thành một gã chínhkhách âm hiểm vô sỉ mà thôi!

- Chủ tịch Lý Tại Đạo chính là đồngbọn chính trị quan trọng nhất của tôi. Ở trên con đường gian khổ này,hắn ta đã cấp cho tôi đầy đủ sự ủng hộ cần thiết. Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ hoài nghị trình độ trung thành của hắn đối với sự nghiệp vĩ đại này. Tuy rằng tôi biết rất rõ ràng cậu thật sự rất phản cảm với cáiloại thủ đoạn này của hắn, nhưng mà cậu cũng không nên phản cảm hắn…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn thẳng vào cặp mắt kiên nghị mạnh mẽ của Đỗ Thiếu Khanh, nghiêm mặt nói:

- Bất cứ một quá trình cải cách nào cũng luôn cần phải có những người như thế này đi gánh vác những công tác hắc ám, dơ bẩn, vô sỉ. Tôi không thể làm được, cậu không muốn làm vậy, hắn ta đã cam nguyện tự hắt bát nướcbẩn này lên người chính mình, thật sự đáng được người khác tôn kính!

Đỗ Thiếu Khanh lạnh giọng hồi đáp:

- Tôi chỉ là một gã quân nhân, tôi không hiểu cái gì mà công tác chínhtrị. Nhưng mà lần này quay về Thủ Đô Tinh Quyển, tôi đã nhìn thấy đượcrất nhiều vấn đề trong hàn ngũ chúng ta.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Tổng thống tiên sinh, không hề có chút nào cố kỵ, nói thẳng:

- Hiện tại bên trong Chính phủ Liên Bang tràn ngập những giao dịch ngầmphía sau tấm màn đen chính trị, hơn nữa còn có một đám phế vật vô năngnữa. Tôi nghĩ thấy ngài nên có sự cảnh giác từ trước, hơn nữa phải chấnchỉnh thay đổi lại.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã nhận thức Đỗ ThiếuKhanh rất nhiều năm nay rồi, nếu như nói Lý Tại Đạo chính là người đồngbọn chính trị quan trọng nhất của ông ta, vậy thì Đỗ Thiếu Khanh chínhlà cái lá vương bài cuối cùng trong tay của ông ta. Ông ta biết rõ ràngtính cách thiết huyết của vị quân nhân trời sinh này, bên trong đôi mắtngược lại lộ ra một vẻ tán thưởng nhàn nhạt:

- Không có người nào có thể dùng được, đây chính là một khó khăn cực kỳ không nhỏ trong sốnhững vấn đề nghiêm trọng nhất mà hiện tại Chính phủ Liên Bang cần phảiđối diện…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Khanh, thanh âm chậm rãi nhàn nhạt nói:

- Tổng số nhân viên công vụ của Chính phủ Liên Bang vào năm 45 Hiến lịch37 của Liên Bang cũng đã vượt quá con số 1200 vạn người rồi. Ở bên trong cái bộ máy hệ thống chính trị cứng ngắc cồng kềnh này, dưới sự khôngngừng ăn mòn thẩm thấu của Thất Đại Gia Tộc, còn có bao nhiêu người cóthể dùng được đây chứ?

- Toàn bộ Liên Bang giống như là một đềuPhi thuyền Chiến hạm khổng lồ, do vô số những đinh ốc cấu kiện nhỏ quámà quan trọng cấu tạo thành, nếu nhưng những cái đinh ốc cấu kiện quantrọng nhất trong thân thể nó đã bị hư mòn không ổn định, như vậy làm thế nào mới có thể đánh thắng được hai tràng chiến tranh gian khổ nguy hiểm trước mắt đây?

- Thân là một vị Hạm trưởng, tôi chỉ có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất mà tìm ra được những cái cấu kiện còn nghetheo những chỉ lệnh của tôi, tìm ra những cái đinh ốc vẫn còn chưa cóhoàn toàn bị hư hỏng, ít nhất như vậy chúng ta mới còn có thể một phenđem chiếc Phi thuyền Chiến hạm Liên Bang này thúc đẩy tiến lên phíatrước!

Đỗ Thiếu Khanh khẽ nhíu mày, mở miệng tỏ vẻ sự phản đối của chính mình:

- Vậy thì cái đám quan viên mà bản thân cũng đã trở nên cực kỳ hủ bạicùng với đáng ghét thì sao? Vậy thì nếu tất cả bọn họ cũng đều là loạingười giống như gã Châu trưởng Nam Khoa Châu thì sao? Vậy còn cái đámgia hỏa mà ngay cả vật tư hậu cần của Quân đội cũng dám tham ô lũng đoạn thì sao? Tổng thống tiên sinh, thỉnh cho phép tôi nói thẳng, những gãquan viên như vậy đối với sự nghiệp của ngài chẳng hề có bất cứ sự trợgiúp gì cả.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lẳng lặng nhìn thẳng Đỗ Thiếu Khanh, hỏi:

- Với khả năng tài hoa của cậu, bất luận dưới sự lãnh đạo của Chính phủLiên Bang nào cũng vậy, cũng đều có thể trở thành một vị Tướng lãnh phát huy quang hoa chói mắt nhất trong toàn bộ phiến vũ trụ này. Chung Tưlệnh năm đó đã áp chế cậu hơn mười năm trời, cũng chỉ có thể trì hoãncái thời gian này đến mà thôi. Như vậy thì cậu nói thử cho tôi biết, cậu vì cái gì lại nguyện ý đi theo tôi bước trên con đường chông gai hiểmác này. Thậm chí còn không tiếc chịu đựng sự thống khổ, buông tha nguyên tắc nhân sinh của chính mình, cam nguyện để cho bộ quân trang của cậubị những cái âm mưu chính trị này làm dơ bẩn?

Hai tay của ĐỗThiếu Khanh khác hờ lên trên đầu gối, bộ dáng ngồi cực kỳ tiêu chuẩn.Sau khi trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, hắn mới trầm giọng hồiđáp:

- Bởi vì tôi tôn trọng, hơn nữa đồng tình với lý tưởng của ngài!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn hắn, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Thân là Tổng thống Liên Bang, tôi đã từng nhận được sự kính yêu khôngmột chút hoài nghi của toàn thể dân chúng Liên Bang, tôi đã từng có được sự ủng hộ tuyệt đối của vị phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia, tôi có được sự trung thành tuyệt đối của Quân đội, có được những nhânvật tinh anh giống như là cậu vậy, như vậy thì một vị Tổng thống như tôi có thể làm được cái gì chứ?

- Một vị Tổng thống Liên Bang nhưvậy, có thể suất lĩnh toàn bộ Liên Bang đánh thắng một hồi chiến tranhvũ trụ này, đạt được sự thắng lợi tràn ngập huy hoàng, có thể làm ra một chút sự thay đổi không đau không nhức cho cả Liên Bang, liền có thể đểcho toàn bộ dân chúng Liên Bang cảm kích vài trăm năm. Hắn còn có thểcùng với Thất Đại Gia Tộc Liên Bang duy trì một mối quan hệ hợp tác tốtđẹp, sau khi nhiệm kỳ chấm dứt, liền có thể nhận được vô số những hậuđãi, hơn nữa còn hưởng thụ một tuổi già nhận được sự tôn kính của mọingười.

- Nếu như cái câu chuyện xưa này cứ như vậy mà tiếp tụcphát triển đi xuống, tôi hoàn toàn có thể trở thành một vị Tổng thốngLiên Bang thành công nhất trong toàn bộ lịch sử Liên Bang, hơn nữa cũnglà vị Tổng thống nhẹ nhàng thoải mái nhất… Mà tất cả những cái này đềuhoàn toàn có thể được ghi lại trên các sử sách giáo khoa lịch sử củaLiên Bang, ở trên Quảng trường Hiến Chương thậm chí nói không chừng còncó thể có thêm một pho tượng cổ đồng giả cổ của tôi nữa…

Bêntrong thùng xe nhất thời biến thành một mảnh trầm mặc, Đỗ Thiếu Khanh mơ hồ hiểu được ý tứ mà Tổng thống tiên sinh muốn nói. Dáng người của ôngta lúc này trở nên cao ngất, giống như là một khỏa đại thụ bảo hộ cả một ngọn núi sừng sững vậy.

- Nhưng mà tôi lại không có lựa chọn như vậy, tôi lại lựa chọn tiếp tục tác chiến…

Biểu tình của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ phi thường lạnh lùng nói:

- Tôi đã lựa chọn rất nhiều năm rồi, liền lựa chọn một phiến chiến trường mà chưa từng có bất cứ vị Tổng thống Liên Bang nào từng lựa chọn qua.Tôi một phen đem cái đám Đại Gia tộc kia bức về phía mặt đối lập với cảChính phủ Liên Bang, khiến cho toàn bộ Liên Bang trở nên gió giật mưavần.

- Ngay hôm nay tôi bất cứ lúc nào cũng có thể bị buộc tội là lôi xuống đài, thậm chí còn có thể bị mang vào một cái xiềng chân, đemnhốt vào trong ngục giam, cuối cùng biến thành một vị Tổng thống LiênBang xú danh rõ ràng nhất trong tất cả các tài liệu lịch sử của LiênBang… Nhưng mà chính cái vị Tổng thống Liên Bang buồn cười nhất, hoangđường nhất này, lại muốn dùng cái loại phương thức hỗn đản nhất, thaytoàn bộ Liên Bang mưu cầu một nền dân chủ chân chính, kết quả lại mộtphen đem chính mình oanh kích thành từng mảnh nhỏ!

- Vì cái gì mà tôi lại làm ra một sự lựa chọn nhìn qua giống như là ngu xuẩn cùng vớigian nan nhất như vậy? Lý do của tôi cũng giống như là cậu vậy, chính là bởi vì tôi thật sự tôn kính hơn nữa đồng tình với lý tưởng của chínhmình!

Từng câu từng chữ của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ mạnh mẽ, kiênđịnh, nặng nề như là một ngọn núi sừng sững đỉnh thiên lập địa. Sau đóthanh âm của ông ta đột nhiên thay đổi, nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt,nói:

- Nhưng mà ở trên cái thế giới này, những người theo chủnghĩa lý tưởng như cậu, như tôi vậy, lại có được bao nhiêu người đâychứ?

- Thế nhưng tôi thật sự cần phải có người cùng đi theo tôimà chiến đấu, bởi vì những người này ít nhất là một mực trung thành vớitôi, như vậy tôi có thể lấy cái gì để mà đi hấp dẫn bọn họ đây? Phấtphới những lá chiến kỳ trong những ngọn khói thuốc súng hay sao? Hay làdùng những lời tuyên ngôn hùng hồn mạnh mẽ trên bục diễn thuyết màthuyết phục bọn họ?

- Không, những người giống như là Vi Bố cùngvới Địch Tạp Nhĩ như vậy, một khi có được đầy đủ quyền lực cùng với địavị, thì lại làm sao có thể đổ mồ hôi, quăng nhiệt huyết, gần như vì lýtưởng của chính mình, thậm chí là lý tưởng của người khác, để mà đichiến đấu cùng với Thất Đại Gia Tộc Liên Bang nhìn qua gần như không thể nào lay động được nổi kia chứ?

- Thế nhưng Chính phủ Liên Bangcó thể cung cấp được cho bọn họ cái gì? Tôi chỉ có thể dùng cái loại cảm giác hư vinh do quan chức cao cấp mang lại, loại cảm giác thành tựu doquyền lực mang lại, cái loại ích lợi về mặt tiền tài do tham ô lũng đoạn mang lại mà hấp dẫn bọn họ, đổi lấy sự ủng hộ của bọn họ. Vì thế nêntôi thậm chí có thể mở to ánh mắt mà nhìn thấy cảnh một đám gia hỏa sâumọt kia tham ô lũng đoạn vật tư hậu cần của Quân đội mà không thèm để ýchút nào hay sao?

Vẻ mặt Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vô cùng ngưng trọng nhìn thẳng Đỗ Thiếu Khanh, mạnh mẽ nói:

- Cái đám Đại Gia tộc kia che giấu thực lực quá mức cường đại. Chúng tacần phải đoàn kết hết thảy mọi lực lượng có thể đoàn kết được, mới cóthể tìm thấy được một ít cơ hội thắng lợi nhỏ bé…

- Dùng một loại giai tầng đặc quyền thế hệ mới nhất để mà đi lật đổ một giai tầng đặcquyền cổ xưa vững chắc kia, nhìn qua giống như là một hồi trào phúng nực cười vậy. Nhưng mà cậu cần phải nhớ kỹ, cái đám quan viên bên trong nội bộ của Chính phủ Liên Bang kia, cùng với cái đám tiền bối của bọn họ mà so sánh, có một chỗ thiếu hụt trời sinh lớn nhất, đó chính là bọn họkhông có sự ủng hộ phía sau to lớn khủng bố như là Thất Đại Gia Tộc Liên Bang. Bọn họ chính là một đám lục bình không có chỗ nào bám díu, chỉcần một cơn mưa gió thổi quét qua, liền hoàn toàn biến mất trên mặt hồnước phẳng lặng…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bình tĩnh nói:

-Thiếu Khanh, tôi cam đoan với cậu một chuyện, chỉ cần hai tràng chiếntrang này, không, chỉ cần cái tràng chiến tranh cùng với Thất Đại GiaTộc Liên Bang này có thể đạt được sự thắng lợi toàn diện, thì Liên Banglập tức sẽ nghênh đón một hồi mưa gió to lớn. Đến lúc đó bên trong Chính phủ Liên Bang sẽ trở nên cực kỳ sạch sẽ!

Đỗ Thiếu Khanh trầm mặc lẳng lặng suy nghĩ một lúc khá lâu, sau đó mới hồi đáp:

- Tổng thống tiên sinh, ngài không cần phải cam đoan với tôi cái gì cả.Tôi hiểu được ý tứ của ngài. Cái này xem như là khó khăn tạm thời đi…Tôi sẽ vẫn như xưa, toàn lực ủng hộ ngài, mãi cho đến khi nào toàn bộLiên Bang trở thành một mảnh thanh bình đi.

Một hồi đối thoại cực kỳ lâu dài phát sinh giữa hai gã nam nhân phi thường cường đại này,trong suy nghĩ của Mạt Bố Nhĩ chính là phi thường cảm động. Ông tathưởng thức cùng với xem trọng Đỗ Thiếu Khanh, cho nên ông ta cần phảihướng về phía đối phương phô bày không chút nào giữ lại toàn bộ nhữngsuy nghĩ trong lòng mình, từ đó đạt được sự ủng hộ mạnh mẽ không chútgiữ lại nào của đối phương.

Mà nếu như theo như sự đánh giá củaPhong Dư mà nói, thì đây chính là thêm một hồi diễn thuyết cực kỳ thànhcông nữa của vị Tổng thống thích trét xi đánh giày lên mặt mình. Màngười nghe hắn diễn thuyết lại chỉ có duy nhất một người, một người cựckỳ quan trọng.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lại một lần nữa thành cônglừa gạt được đối phương, mà có lẽ cũng chính là đang tự lừa gạt chínhbản thân mình.