Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 311: Lột da ông ta ra



Chạng vạng tối, Tống Dương Minh cùng bọn người Tống Hân Nghiên thành công gặp nhau.

Anh ấy dẫn bọn họ đến khoa thần kinh bệnh viện quân đội, sắp xếp bác sĩ và y tá giỏi nhất cho Thẩm Hoài Ngưng.

Phía bên đây làm xong thủ tục, Tống Hân Nghiên và Thẩm Hoài Ngưng kiểm tra xong cũng đã có kết quả.

Bác sĩ nói với ba người bọn họ: “Kết quả kiểm tra cho thấy não của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng do thuốc, lại không thể chữa trị kịp thời, cho nên tạo thành tổn thương vĩnh viễn. Nếu như muốn khôi phục thì đó là một quá trình khá chậm, hơn nữa có rất nhiều tổn thương khiến thần kinh không thể chuyển biến tốt hơn, cho nên mọi người nhất định phải chuẩn bị tâm lý và đừng kỳ vọng quá nhiều.”

Tâm trạng Tống Hân Nghiên rơi vào đáy cốc: “Khả năng chữa khỏi là bao nhiêu phần trăm?”

“100% thì chắc chắn không thể rồi, nhưng mà nếu như tích cực trị liệu chính xác, kiên trì uống thuốc, cộng thêm mọi người phải kiên nhẫn phối hợp với người bệnh, việc khôi phục lại khả năng tự chăm sóc bản thân và giao tiếp bình thường cùng với mọi người thì không có vấn đề gì. Nếu như tốt thì còn có thể khôi phục một vài ký ức trong quá khứ..."

Nghe vậy, tâm trạng Tống Hân Nghiên mới tốt hơn một chút: “Chỉ cần có tác dụng, phải trả cái giá lớn cỡ nào, tôi cũng đồng ý.”

Bác sĩ rất hài lòng với thái độ của người nhà như cô, nhưng vẫn cho cô một mũi tiêm dự phòng: “Điều mà tôi vừa mới nói là trạng thái lý tưởng nhất, để đạt được kết quả như thế, nhanh nhất thì nửa năm trở lên, chậm nhất thì hai ba năm trị liệu cũng có khả năng. Nhưng mọi người vẫn phải chuẩn bị tốt nhất cho tình huống không khả quan, có thể là nửa đời sau của bà ấy chỉ có thể duy trì tình trạng như hiện tại..."

Tống Hân Nghiên nhìn mẹ ngồi ngẩn người trên xe lăn, nhẹ nhõm cười: “Chỉ cần không xấu hơn hiện tại, một chút chuyển biến tốt đẹp cũng là hi vọng mà. Bác sĩ, cảm ơn mọi người.”

Sau khi cảm ơn bác sĩ xong, ba người đưa Thẩm Hoài Ngưng đến phòng bệnh.

Cả đoạn đường, Tống Hân Nghiên đều im lặng.

Tống Dương Minh an ủi: “Em yên tâm đi, ở đây rất an toàn, không ai dám làm loạn đâu, hơn nữa để dì ở lại đây mới có thể nhận được sự chăm sóc chuyên nghiệp nhất.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, rũ mắt, ánh mắt vô cùng ảm đạm: “Em biết chứ, chỉ là vừa mới tìm được mẹ, bây giờ lại phải xa mẹ rồi..."

Cô không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Hoài Ngưng: “Mẹ ơi, đây chính là căn phòng mới của mẹ, sau này mẹ sẽ đến đây ở.”

Đôi mắt ngờ nghệch của Thẩm Hoài Ngưng có hơi rung động nhè nhẹ.

Bà ngơ ngác nhìn Tống Hân Nghiên, giống như là đang nghe cô nói, lại dường như không nghe thấy.

Trong lòng Tống Hân Nghiên vô cùng đau khổ, nắm chặt lấy tay mẹ, giọng nói khàn khàn: “Mẹ yên tâm đi, sau này mỗi ngày con đều sẽ đến thăm mẹ, mẹ sẽ không cô đơn đâu.”

Rốt cuộc Thẩm Hoài Ngưng cũng đã có phản ứng.

Bà chậm rãi cầm lấy tay Tống Hân Nghiên, nắm lấy thật chặt.

Móng tay được bảo dưỡng mịn màng bởi vì dùng sức mà đâm vào da Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên không đau, cũng không nhắc nhở.

Có nước mắt trực trào trong hốc mắt Thẩm Hoài Ngưng: “Mẹ không muốn, rời... xa Hân Nghiên đâu, mẹ mới tìm được cục cưng, của mẹ, con đừng... không cần mẹ mà. Con chê mẹ, chưa từng chăm sóc cho con, có đúng không?”

Cảm xúc của bà bắt đầu lên xuống, nước mắt trào ra, dường như ký ức cũng đang trở nên rối loạn: “Không phải là mẹ, không yêu con, mẹ... rất yêu, cục cưng của mẹ. Nhưng mà... nhưng mà... mẹ không biết, làm sao nữa. Rõ, rõ ràng là mẹ, yêu thương con như vậy... nhưng mà não mẹ dường như, luôn luôn, không nghe theo lời mẹ, mẹ... mẹ..."

Nước mắt càng rơi càng nhiều, Thẩm Hoài Ngưng lại bắt đầu sốt ruột: “Mẹ nghĩ không ra... bản thân, đã làm những việc gì với con... có phải là, mẹ chưa từng, làm gì cho con không?”

Bà run rẩy cả người, buông bàn tay nắm lấy tay của Tống Hân Nghiên ra rồi bắt đầu dùng sức kéo tóc mình.

Tự trách, phân liệt lại đau đớn.

Đó là điềm báo phát bệnh.

Trái tim của Tống Hân Nghiên như bị lời nói của bà cắt đứt thành từng mảnh nhỏ, đau đến nỗi khó mà kiềm chế.

Cô vội vàng nhào qua đè tay Thẩm Hoài Ngưng lại, ôm chặt lấy bà: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ rất tốt, mẹ đã vì con mà làm rất nhiều chuyện. Thật đó, con biết mẹ yêu con mà, rất yêu rất yêu..."

Thẩm Hoài Ngưng khóc một hồi rồi lại cười.

Bà liên tục gật đầu: “Yêu, rất yêu.”

Hốc mắt Tống Hân Nghiên ẩm ướt: “Con biết chứ, Hân Nghiên biết mà, con cũng rất yêu mẹ. Mẹ không có quên, chỉ là mẹ bị bệnh mà thôi, mẹ không nhớ hết mọi chuyện, con sẽ giúp mẹ nhớ lại, cho nên mẹ đừng đau lòng.”

Toàn thân Thẩm Hoài Ngưng căng cứng, rốt cuộc cũng đã thả lỏng: “Thật... thật hả?”

“Thật mà.” Tống Hân Nghiên gật đầu.

Cô hôn lên gương mặt gầy gò của Thẩm Hoài Ngưng: “Cho nên mẹ cần phải chữa bệnh, chữa khỏi bệnh rồi thì mẹ có thể nhớ ra tất cả những chuyện mà mẹ làm vì Hân Nghiên.”

Cảm xúc bất thường trên mặt Thẩm Hoài Ngưng đã biến mất, thế mà lại có thể khống chế trước khi phát bệnh.

Tất cả mọi người đều rất mừng rỡ.

Thẩm Hoài Ngưng đã bắt đầu khôi phục lại bộ dạng ngờ nghệch.

Tống Hân Nghiên buông bà ra, nghẹn ngào nói: “Mẹ phải ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ mà chữa bệnh chữa khỏi bệnh rồi thì chúng ta sẽ về nhà, về căn nhà chỉ có con và mẹ, sau này ngày nào chúng ta cũng sẽ ở bên nhau, con nấu cơm cho mẹ, chải đầu, giặt quần áo, chúng ta còn có thể đi ra ngoài tản bộ, đi dạo phố với xem phim. Mẹ thích xem phim không?”

“Thích..."

Tống Hân Nghiên mỉm cười, bắt đầu xây dựng một tương lai tốt đẹp vì Thẩm Hoài Ngưng.

Thẩm Hoài Ngưng cũng nghiêm túc lắng nghe, chăm chú suy nghĩ.

Mặc dù là có thể bà không nghĩ ra được gì, nhưng cảm xúc của bà lại được trấn an rất tốt.

Lúc Tống Hân Nghiên sắp đi, Thẩm Hoài Ngưng giống như một đứa nhỏ bị vứt bỏ, cô đơn yên tĩnh ngồi trên xe lăn, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào bóng cô đi càng ngày càng xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Vừa mới đi qua khúc cua, Tống Hân Nghiên liền vô thức dừng chân.

Cô muốn quay đầu, nhưng lại sợ nhìn thấy ánh mắt chờ mong của mẹ mình, đôi mắt cô đỏ hoe.

Có lẽ, đây chính là tình mẹ con liền tâm.

Cho dù mới nhìn thấy mẹ, cho dù có lẽ mẹ không nhận ra cô... nhưng dường như cô và mẹ đã sống cùng nhau rất nhiều năm, cả hai yêu thương nhau như thế.

Khương Thu Mộc cũng khó chịu theo: “Rốt cuộc người làm tổn thương dì hồi đó là ai vậy chứ, tên súc sinh không bằng cầm thú, thật là độc ác! Ông ta có bản lĩnh thì giấu cả đời đi, đừng để tớ biết, nếu không thì tớ sẽ lột da ông ta ra.”

Tống Dương Minh bị cảnh tượng lúc nãy làm cho kinh ngạc vẫn còn chưa hoàn hồn lại, rốt cuộc lúc này cũng đã gom lý trí trở về.

“Hân Nghiên, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Sao em tìm được dì? Còn nữa, sao bà ấy lại biến thành bộ dạng như hiện tại, bác sĩ nói là do thuốc làm tổn thương não bà ấy..."

“Anh à.” Tống Hân Nghiên đánh gãy lời anh ta: “Em cũng không biết, những gì mà anh muốn biết, em đây cũng muốn biết rõ ràng, nhưng mà tư liệu trong tay chúng ta quá ít. Em không biết quá khứ của mẹ, nhưng mà chắc chắn có một người biết, đó là cô của chúng ta... Tống Thanh Hoa.”

Cô nhìn anh ấy, mắt lại bắt đầu đỏ, cố gắng kiềm chế mà nghẹn ngào nói: “Anh có biết em tìm thấy mẹ bằng cách nào không, là Tống Thanh Hoa trả mẹ lại cho em, cô ấy đã giấu mẹ em 13 năm rồi, suốt 13 năm trời.”

Cô cho rằng dù mình có gặp được ba mẹ ruột thì cũng bởi vì không được ba mẹ nuôi nấng mà tình cảm lạnh nhạt, thờ ơ.

Nhưng mà hiện tại cô không ngờ tình cảm lại mãnh liệt như thế.

Không biết là bởi vì hai mẹ con quá giống nhau, hay là bởi vì cô biết mấy năm nay mẹ mình chịu khổ nhiều, bất kể là bởi vì mẹ là người thân có quan hệ máu mủ duy nhất với cô còn trên đời này, hay là bởi vì bây giờ mẹ đang bị bệnh, khiến cô không có cách nào không đau lòng thương tiếc...

Cô không thể kìm được sự quyết tâm muốn bảo vệ mẹ, nó xuất phát từ tận đáy lòng.

Mãnh liệt mà kiên quyết.

“Cô hả?” Tống Dương Minh lại kinh ngạc lần nữa: “Em chưa từng hỏi cô ấy?”