Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 51



Tiêm Đầu khiếp sợ uy quyền, ngoan ngoãn chạy tới.

“Chi chi, lão Đại, có gì phân phó?”

Tiêu Hòa xoa xoa cái lỗ tai, chẳng lẽ ngủ mới vài ngày thực sự ngủ thành di chứng rồi sao? Hay vẫn còn đang nằm mơ? Tại sao lại cảm thấy mình có thể nghe hiểu một con chuột đang nói gì nhỉ?

Ảo giác. Chắc chắn là ảo giác!

“Tiêm Đầu, tao biết mày là đứa trẻ ngoan mà, tao có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nhờ mày làm. Có thể làm được không?” Tiêu Hòa nâng Tiêm Đầu lên lòng bàn tay, hòa ái nói với nó.

“Lão đại, cứ nói đi. Không phải là tìm kim cương chứ? Có thể, nhưng đừng cho Viêm đại nhân biết nha.”

Tiêu Hòa máy máy mắt, đột nhiên buông Tiêm Đầu ra, nghiêng đầu vỗ vỗ tai.

Tiêm Đầu không biết hắn đang làm cái gì, nhìn hắn vỗ trái vỗ phải, sau đó lại lắc lắc đầu, cuối cùng rất nghiêm túc nhìn về phía nó.

Tiêm Đầu bò lên đùi Tiêu Hòa, ngồi xổm trên đầu gối chờ đợi hắn sai bảo.

Tiêu Hòa mở miệng, quay đầu hướng về phía phòng bếp kêu: “Viêm tiểu yêu, cảnh cáo mày, từ nay về sau không được tiếp tục trực tiếp nói chuyện trong đầu nữa. Ông mày nếu có u não xuất hiện ảo giác nghe nhầm, tất cả đều do mày hại!”

Trên tay Viêm Chuyên thấm đầy bọt xà phòng, ló ra lần nữa, y lại làm sai cái gì?

“Được rồi, tiếp tục rửa chén đi. Làm cho sạch sẽ vào, nhớ rõ cả đáy chén cũng phải rửa đấy.” Tiêu lão đại phất phất tay, tỏ vẻ đã nói xong.

Viêm Chuyên lặng im không nói gì rụt đầu lại, đi tới bên cạnh bồn rửa, đối mặt với toàn bộ cửa sổ thủy tinh, chậm rãi phun ra hai chữ:

“… Khốn kiếp”

Mặc dù hai tiếng này còn chưa rõ ràng, tuy rằng âm điệu cũng có chút kỳ quái. Nhưng đây rõ rành rành đúng là hai âm tiếng Hán.

Đáng tiếc người nào đó ở phòng khách xa xa không có bản lĩnh Thuận Phong Nhĩ, đương nhiên cũng không thể nghe được đánh giá của Tiểu Viêm đối với mình khi lần đầu tiên có tiếng nói.

“Tiêm Đầu, nói một đoạn nghe thử coi.”

“Chi chi?” Tiêm Đầu mờ mịt.

Tiêu Hòa an tâm, những lời này hắn nghe không hiểu, chỉ nghe thấy hai tiếng chi chi.

“Còn nhớ cao ốc công ty CED không?”

“Nhớ rõ.”

“…” Trên mặt Tiêu Hòa lộ ra nụ cười quái dị, tiếp tục nói: “Vậy mày giúp tao đi thám tính coi đôi giày còn ở đó hay không? Nếu còn, tìm tới nơi cất nó, đương nhiên nếu có thể trực tiếp lấy ra thì càng tốt. Mày làm được không?”

Tiêm Đầu ưỡn ngực, kêu lên: “Chi chi, giao cho tui đi, lão Đại! Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Cho dù không mang trở lại được cũng sẽ tìm được nơi cất nó.”

“…” Tiêu Hòa vui mừng cười, cười a cười, sau đó nhảy dựng lên kêu: “Tiểu Viêm Tiểu Viêm! Nguy rồi! Tiêm Đầu nhà chúng ta thành tinh! Nó có thể nói tiếng người!”

Nghe được tiếng gọi “Tiểu Viêm” đã lâu mới nghe thấy… kỳ thật cũng không quá vài ngày, Viêm Chuyên không khỏi cảm thấy có chút an lòng.

Tuy nói chuyện lần trước y không cảm thấy mình làm sai, nhưng rõ ràng lúc ấy Tiêu Hòa không muốn. Mà theo hiểu biết của y đối với Tiêu tiểu nhân, chuyện này quyết sẽ không đơn giản mà chấm dứt tại đây, cho nên từ ngày đầu tiên Tiêu Hòa tỉnh lại, y liền một mực chờ đợi, hơn nữa âm thầm quyết định nếu người này không ầm ĩ quá mức thì cứ kệ hắn đi. Dù sao chỉ bằng năng lực của đối phương cũng không có khả năng thật sự làm tổn thương y.

Nhưng phản ứng của Tiêu Hòa lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến dị thường.

Cho dù không phải Tiêu tiểu nhân, đổi lại là người bình thường, cũng sẽ không có khả năng bình tĩnh như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy chứ?

Nếu quả thật muốn tìm kim cương về, y cũng không phải không giúp. Cho nên Tiêu Hòa phân phó Tiêm Đầu làm việc, y cũng không ngăn cản.

Hiện giờ nghe Tiêu Hòa kêu như vậy, ý nghĩ đầu tiên của y là: hạt châu kia xem ra tặng cho Tiêu Hòa năng lực có thể nghe âm thanh của vạn vật.

Năng lực này đối với một nhân loại, hoặc có lẽ đối với người kia mà nói rốt cuộc là tốt hay xấu, phải chờ tới sau này mới biết được.

Có điều, nếu quả thật có năng lực như vậy, thời gian trôi qua, âm thanh có thể nghe hiểu được cũng ngày càng nhiều, bây giờ chỉ mới bắt đầu, đợi tới sau này, chỉ sợ có rất nhiều âm thanh sẽ khiến cho hắn khó chịu.

Dù sao mới chỉ có một vài thanh âm đã kích động như thế, vậy nếu nhiều thanh âm đồng thời ùa đến, giai đoạn đầu Tiêu tiểu nhân không biết cách ngăn lại, không biết sàng lọc sẽ có phản ứng gì đây?

Viêm Chuyên phát hiện y lại rất chờ mong cảnh tượng Tiêu Hòa khó chịu tới mức oa oa kêu.

“Tiểu Viêm Tiểu Viêm! Tiêm Đầu cũng thành tinh, nói xem liệu nó có thể biến thành người được hay không? Nó nó nó… Tôi có thể chỉ định một bộ dáng khiến cho nó biến thành được hay không? Mân Côi đâu rồi? Mân Côi lúc nào mới thành tinh? Không đúng, nó đã thành tinh rồi. A a a! Hóa ra mình nuôi một ổ yêu tinh!”

Chốc chốc Tiêu Hòa chạy tới kéo lấy Viêm Chuyên khóc lóc kể lể, lát sau lại chỉ chỉ Mân Côi cố gắng suy nghĩ nguyên hình của nó, một lát nữa lại ôm chặt đầu chạy vòng vòng quanh phòng khách, lúc đầu trong miệng nói gì đó, mọi người còn có thể nghe hiểu, về sau chỉ nghe thấy một đoạn âm thanh “một ổ yêu tinh một ổ yêu tinh…” tuần hoàn vô hạn.

Hình như kích thích hơi bị lớn. Viêm Chuyên có chút ác ý nghĩ.

Đột nhiên, Tiêu Hòa xoay người đi về phía phòng ngủ.

Viêm Chuyên lo lắng đi theo.

Mân Côi cùng Tiêm Đầu liếc nhau một cái, cũng nhảy xuống khỏi sô pha tới xem náo nhiệt.

Tiêu Hòa đi vào phòng ngủ, dép cũng không cởi, cứ như vậy trực tiếp bò lên giường, nằm ngửa, hai tay đan chéo trước ngực, nhắm mắt lại.

“Chi chi, lão Đại đang làm cái gì vậy?” Tiêm Đầu tò mò hỏi Mân Côi.

Mân Côi suy nghĩ trong chốc lát trả lời: “Nghe nói đây là một loại biểu hiện tự mình trốn tránh khi không có cách nào chấp nhận sự thật.”

“Ah… Mân Côi thật là lợi hại!”

“Tất cả im miệng cho tao!”

Một cái gối đầu hung hăng bay về phía hai đứa.

Tiêu Hòa ném gối xong, một lần nữa khôi phục tư thế cũ, nằm ở trên giường nhắm mắt bất động.

Hắn hiện tại đã khẳng định trăm phần trăm, hắn nhất định là đang nằm mơ.

Ngẫm lại xem, Tiểu Viêm làm sao có thể trong vòng vài ngày trở nên trưởng thành như vậy? Thoắt cái từ một thiếu niên mười tám mười chín tuổi biến thành một gã đàn ông hơn hai mươi tuổi rắn rỏi đẹp trai lãnh khốc? Ngay cả cơ thể cũng cao thêm một ít.

Còn nữa hắn sao có thể nghe hiểu một con chuột nói chuyện?

Mặt khác, ngôi nhà này hắn cũng chưa từng gặp qua, đừng nói với hắn là Tiểu Viêm ngay trong mấy ngày hắn ngủ đã kiếm được tám trăm vạn, sau đó mua căn phòng này chứ.

Tất cả mọi thứ đều đang nói cho hắn biết, hắn đang gặp một giấc mơ trong giấc mơ. Tưởng rằng mình tỉnh, kỳ thật vẫn còn là đang nằm mơ.

“Đừng…ngủ…”

Âm điệu thật quái dị, có chút giống người nước ngoài đang học nói tiếng Trung Quốc.

Tiêu Hòa khẽ hé mắt.

Viêm Chuyên đang nhíu mày nhìn hắn.

“Dậy đi, ngủ nhiều… không tốt.”

Tiêu Hòa tuyệt vọng nhắm mắt lại. Hắn lại còn mơ thấy Tiểu Viêm nói chuyện! Hơn nữa còn là giọng Tây Ban Nha!

Hắn thà đi nằm mơ mình là tên bán thịt heo một ngày chỉ bán được hai lạng kia, cũng không muốn nghe tới Tiểu Viêm dùng loại giọng điệu kỳ quái này nói chuyện với hắn.

Mày vẫn là làm người câm đi. Tuy rằng tao từng hi vọng mày không phải là một người câm như vậy, nhưng hiện tại tao đã biết rõ, yêu cầu viển vông không nên gì đó đúng là tội lỗi lớn nhất. Amen!

“Tôi thấy cứ để cho anh ta ngủ một lát đi, có lẽ tới tối là ổn.” Mân Côi không quan tâm chút nào nói.

Tiêm Đầu muốn nhảy đến trên giường an ủi người nọ, nhưng mà chỉ cần vị kia còn ở đây, nó không có phúc phận leo lên giường lão Đại.

Viêm Chuyên hơi thất vọng.

Y cho rằng mình mở miệng nói chuyện có thể khiến cho đối phương hứng thú một chút, chí ít cũng không phải vẻ mặt giống như tận thế này.

Y kỳ thật không hề muốn mở miệng nói chuyện chút nào, dù sao ai cũng không muốn lớn thế này còn bi bô tập nói như một đứa con nít.

“Đứng lên!” Viêm Chuyên đột nhiên nổi giận, nhấc chân đá khung giường.

“Rầm!!!”

Một cước này đá xuống, cái giường làm bằng gỗ thô lập tức gãy lìa, may mắn phía trên còn có lạch giường, Tiêu Hòa tuy rằng hoảng sợ, nhưng cũng không rớt xuống sàn nhà.

“Làm cái gì vậy?” Tiêu Hòa vọt dậy, đầu bốc hỏa.

Viêm Chuyên không nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn hắn.

“Đạp cái gì mà đạp? Khoe mình mạnh hả? Ông mày ngủ cũng không cho, mày còn muốn độc tài tới mức nào nữa?”

Viêm Chuyên nắm chặt nắm tay.

“Làm gì? Muốn đánh nhau hả? Tao đánh mày thằng súc sinh khốn kiếp không phải người!”

Một cỗ lửa giận quỷ quái bốc lên, Tiêu Hòa nhấc chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường ném thẳng về phía Viêm Chuyên.

“Choang!”

Viêm Chuyên nghiêng đầu, đèn bàn nện vào tủ quần áo, vỡ thành mấy  mảnh rơi xuống xung quanh.

Mân Côi vừa thấy tình hình bắt đầu không ổn, lập tức chạy ra khỏi cửa.

Tiêm Đầu tránh ở góc phòng, phát run.

“Rầm!”

Viêm Chuyên một cước đóng sập cửa phòng, biểu cảm lãnh khốc đi về phía Tiêu Hòa đang bày ra vẻ mặt ác nghiệt.

Tiêm Đầu nằm rạp trên mặt đất, dùng hai móng vuốt che mắt, khóc lớn. Vừa rồi tại sao nó không chạy ra với Mân Côi chứ? Nó không muốn nhìn phụ huynh đánh nhau. Ô ô!