Dụ Nô Kiều

Chương 18: Ôm



Hai tay nàng đặt tại phía trên đai lưng của nam tử , màu vàng sáng Kim Long [ 1 ] khí phách quấn chặt quanh thân nam tử , ánh sáng leo lắt từ ngọn nến, phát ra kim sắc quang mang.



[ 1 ] Kim có nghĩa là vàng, thứ kim loại quý. giống như kim trong ‘kim ngưu’ – trâu vàng . Long nghĩa là con rồng trong tiếng Hán { Kim Long = Rồng Vàng }




Cởi bỏ áo khoác, vạt áo trên không trung lượn một vòng đẹp mắt rồi rơi xuống thảm. Đầu ngón tay ngón tay Yêu Phi lướt nhẹ qua lồng ngực tinh tráng màu mật ong mê người của Minh Đế , “Hoàng Thượng, nơi này của ngài thật tĩnh lặng a ” .



Minh Đế tùy ý nàng đem y phục cởi xuống, hai tròng mắt hẹp dài, thoáng qua một tia lãnh đạm, đáy mắt ẩn chứa hàn ý lạnh lẽo .



Hai tay Yêu Phi phủ ở trước ngực nam tử, nhẹ nhàng mơn trớn, tròng mắt rủ xuống, nhưng lại rõ ràng bài xích.



Minh Đế một tay nắm tay của nàng nâng lên, dùng sức đặt tại chính giữa ngực mình, khóe môi tà mị nhếch lên, bao phủ tay nàng, di chuyển một đường thẳng xuống bụng .

Yêu Phi, mặt liền biến sắc, dùng sức giãy giụa, Minh Đế duỗi tay còn lại, cố định sau đầu nàng, đem cả người nàng áp tới gần mình .



Sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch, thân thể lại càng run dữ dội. Tay gắt gao nắm thành quyền, không muốn chạm vào.



Minh Đế tuy là cười, nhưng mâu quang, lại rõ ràng mang theo vẻ tàn nhẫn, ánh mắt hắn thâm thúy như u đầm , nhưng không nổi lên một tia dục vọng nào .



Đầu bị cưỡng bách dựa vào trước ngực của hắn, trên người Minh Đế, một cổ mùi hương thơm mát phiêu tán xung quanh hai người .



Yêu Phi cố nén khó chịu , khóe mắt rưng rưng, rốt cục nhịn không được, gập người nôn khan .



“Nôn, nôn…” .



Nam tử vẫn chưa chịu buông tay, một tay giữ chặt hông nàng.



Hai tay Yêu Phi được tự do mạnh mẽ đẩy thân thể Minh Đế, thân thể nàng nghiêng về một bên, một tay vịn chặt mép bàn, không ngừng nôn khan.



Nam tử chợt cười ha hả, dung nhan yêu dị mười phần cũng không che lấp hết vẻ bá đạo tà mị của hắn, “Yêu, tối hôm qua ngươi, cũng không như vậy a ” .



Lời hắn vừa thốt ra, nữ tử càng ói lợi hại hơn , nhưng chỉ là không ngừng nôn khan.



Tối hôm qua, nàng là bị người khác hạ độc .



Minh Đế cầm lấy y phục rải rác dưới đất nhặt lên, hứng thú rã rời, ngay cả nụ cười kia cũng nhạt xuống vài phần , “Thế nào, mới như vậy đã chịu không nổi?”



Yêu Phi thân thể mệt mỏi không còn chút tinh lực, một tay chống đỡ mép bàn, nhìn về phía nam tử , trong mắt nàng , tràn đầy hận ý không chút nào che giấu , “Minh Đế, ngươi là ác ma, ngươi sẽ gặp báo ứng ” .



Nam tử môi mỏng khẽ mở, “Trẫm sẽ chờ báo ứng giáng xuống “ .



Nam tử nói xong, liền bước ra khỏi phòng, sau lưng, nữ tử nhịn không được, lệ rơi đầy mặt.

Nha hoàn trực đêm cũng không dám tiến vào , chỉ nghe tiếng đổ vỡ “ loảng xoảng”, trong đêm tối càng phát ra đinh tai nhức óc, đem mọi thứ trong phòng đập nát như đang phát tiết lửa giận





Cước bộ của Minh Đế không vì thế mà dừng lại, không hề lưu luyến rời khỏi Thánh Tâm điện hướng một bên hoàng cung mà đi, mà ngay cả Phúc công công cũng cho thối lui .



Khí hậu đã bắt đầu chuyển sang mùa đông , ban đêm nhiệt độ lại càng xuống thấp ,lạnh thấu xương.



Đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sấm ầm ầm, mưa cũng không lớn lắm, từng tia hàn quang chớp nhoáng giữa không trung giáng mạnh xuống , như muốn xé rách màn đêm hắc ám .



Thanh Âm mới vừa lim dim liền bị đánh thức, xem ra, mưa đã bắt đầu nặng hạt .



Chợt nàng nhớ tới A ô trong ngự hoa viên , nói không chừng bị thiên lôi hù dọa , lại muốn chạy loạn .



Nàng đem chiếc gối lấy ra, bên trong, là một mảnh vạt áo minh hoàng , trời ạ , đây là A ô từ trên người vị hoàng thượng kéo xuống .



Đem chiếc gối đặt lại chỗ cũ, Thanh Âm nhấc vạt áo lên , liền hướng ngự hoa viên đi tới.



Thấy mưa vẫn chưa lớn , nàng liền trực tiếp chạy ra ngoài, dưới đế giày một hồi ẩm ướt ,lòng bàn chân truyền đến lạnh lẽo , nàng vội vàng tăng nhanh cước bộ .



Tìm được chỗ núi giả, Thanh Âm khom người chui vào, hoàn hảo, cẩu nhi vẫn còn ở đây, chỉ là nó cuộn thành một đoàn nằm sát góc tường , không có chạy loạn.



Minh Đế mới đi vài bước, mưa bắt đầu lớn, đành phải tiến vào bên trong núi giả trú mưa, tâm tình hết sức phiền chán, khó chịu .



Không gian trong núi giả rất rộng, có thể đồng thời chứa vài người, bốn bề là thạch bích bao quanh, che gió tránh mưa cực tốt .



Thanh Âm nghe được tiếng bước chân, gấp rút thò đầu ra, nhẹ giọng hỏi thăm, “Ai đó ?”



Mày kiếm nam tử vặn chặt, xoay người lại .



“A… , nô tỳ gặp qua Hoàng Thượng” . Thanh Âm bị giữ chân trong không gian thu hẹp xung quanh là những tảng đá chồng lên nhau khít chặt , truyền đến vài tiếng hồi âm ( tiếng vọng ) buồn bực .



Minh Đế cũng không thấy rõ người đối diện là ai, ở một bên, trên mặt ghế đá tùy ý ngồi xuống.



Hồi lâu vẫn chưa nghe được đặc xá miễn lễ ,Thanh Âm chỉ đành phải duy trì tư thế ban đầu , kính cẩn quỳ .

Nam tử cũng không hé lời, chỉ là xuyên qua màn mưa bên ngoài nhìn xa xăm, thân thể cao lớn rắn rỏi vừa vặn ngăn trở lối đi hẹp nhỏ của núi giả .



Thanh Âm khẽ nâng mắt, còn chưa kịp thu hồi tầm mắt , nam tử đúng lúc này xoay người lại đối diện con ngươi trong suốt của nàng .



“ Ngẩng đầu lên ” giọng nói trầm thấp mang theo uy lực không cho kháng cự .



Thanh Âm cúi thấp đầu, từ từ nâng lên, chạm vào mâu quang Minh Đế trong một khắc , nàng vội vàng đem tầm mắt đời đi , “Nô tỳ gặp qua Hoàng Thượng” .



Ở trong mắt nàng hắn nhìn thấy một tia hoảng hốt ;lảng tránh , nam tử có chút không vui, mở miệng “Ngươi ,…….tên gì?”



“Nô tỳ Thanh Âm, ” nàng dường như chịu đựng sự kinh sợ quá lớn đến nỗi nằm úp sấp quỳ xuống , nhìn vào mắt Minh Đế, so với quỳ còn áp lực hơn.



Thấy nàng bị mình làm cho kinh hoàng ; sợ hãi, nam tử cũng không dễ dàng buông tha nàng mà ngược lại còn bắt bẻ , “Trẫm có bảo ngươi nằm úp sấp sao?”



Hả ? Thanh Âm không hiểu khóe mắt vừa nâng lên , đành phải thẳng nửa người trên lên , sóng mắt hoang mang lưu chuyển .



“Thanh Âm?” Nam tử nhìn về phía nàng, khóe miệng nhàn nhạt cười một tiếng.



Thanh Âm ngẩn ra, nàng lại có thể chứng kiến tên hoàng đế tàn bạo này cười, chính là hôm đó ở tế đàn, phóng đãng đến cực điểm, tà tứ thị huyết , ngày hôm nay lại cười mê hoặc như vậy , mang đến cảm giác ấm áp .



Giống như là bị ánh dương quang hòa tan, Thanh Âm thả lỏng rất nhiều, bớt đi phần nào lo âu cùng phòng bị, chỉ cảm thấy hắn cùng người trên tế đàn cao cao tại thượng lúc trước là hai người khác nhau, cũng không còn vẻ mặt đáng sợ như ma quỷ .



“Ngươi sợ trẫm ?”



Nàng không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, ít nhất, hiện tại không sợ, nàng thốt ra lời chân thật tự đáy lòng “Nô tỳ không sợ” .



Minh Đế mày kiếm thoáng khơi mào, câu nói tiếp theo của nàng , càng làm cho hắn giật mình hơn .



“Hoàng Thượng không giống người xấu” .



Nam tử cười một tiếng, khó được có người dám ở trước mặt hắn thẳng thắn như vậy. Sợ là cho dù có trông thấy bộ mặt khác của mình , cũng chưa chắc có ý nghĩ như vậy .



“Ngươi đứng lên đi “, nam tử cuối cùng mở miệng, Thanh Âm nghe lời đứng dậy, khom lưng đem đầu gối phủi phủi bụi đất .



Bên ngoài, mưa không còn xối xả nữa, nước mưa “lộp bộp” nện xuống núi giả, giống như là âm thanh châu ngọc rơi khay .



Thanh Âm bước lên trước, một tay chống đỡ vách tường trong núi giả , đó là từng viên một trong suốt óng ánh đang lúc rơi xuống, đập xuống đất, nhân ảnh một chút liền bị chia năm xẻ bảy, hướng phía dưới chân hai người bay tới.



“Là tuyết châu [ 2 ] !” Nàng sợ hãi than, ở hiện đại, đã nhiều năm qua chưa có tuyết rơi , xem ra, lập tức sẽ có một trận tuyết đầu mùa đổ bộ xuống nhanh thôi .



[ 2 ] tuyết : mưa tuyết ///// châu : châu ngọc; ngọc trai





Minh Đế đứng dậy, ở bên cạnh Thanh Âm đứng lại, nữ tử này dường như rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ là một chuyện nho nhỏ , đã làm cho nàng vui mừng rạng rỡ như vậy .

Trên bầu trời, quả nhiên thổi xuống vài cánh bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng phiêu tán giữa không trung , giống như là [ phi lạc tơ liễu ] [ 3 ] , rất nhỏ, cũng rất nhẹ.



[ 3 ] phi lạc : bay ////// tơ liễu hoặc bông liễu : (hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió)



Thanh Âm duỗi tay ra, một mảnh rơi vào lòng bàn tay nàng, còn chưa kịp nhìn kỹ, nó đã tan biến





Nàng làm như đưa thân vào chuyện ngoài , trong mắt, chỉ có bên ngoài phong cảnh, hai tròng mắt chớp động như [ linh quang ] [ 4 ], tĩnh lặng như dòng nước ; chuyển động nhẹ nhàng như tấm lục bình.



[ 4 ] ánh sáng thần kỳ; vầng sáng; quầng sáng .



“Mau, mấy người các ngươi qua bên kia tìm xem, nếu như Hoàng Thượng ở bên ngoài gặp lạnh, cái mạng nhỏ của các ngươi cũng đừng nghĩ được giữ “, âm thanh Phúc công công lanh lảnh đột ngột phá vỡ giây phút yên tĩnh trong núi giả , tiểu thái giám gác cửa lá gan nhỏ hiển nhiên bị dọa đến trắng bệch, hoảng loạn phân công những người khác nhanh tay nhanh chân tìm kiếm .



Thanh Âm chợt thu hồi thần sắc, nghiêng thân thể nhìn về phía Minh Đế, “Hoàng Thượng…” .



Nam tử cánh tay dài vừa thu lại, đem nàng kéo vào trong ngực, một tay, nhẹ che lên môi của nàng.



Sau lưng Thanh Âm ép sát vào lồng ngực cứng rắn của nam tử, hơi ấm nóng rực phả trên thân thể mềm mại của nàng, không ngừng nghỉ làm tan chảy mọi thứ mới ngừng lại.



Minh Đế không muốn phần yên tĩnh ấm áp này nhanh như vậy liền biến mất, lôi kéo nữ tử, tựa vào trên vách đá bên trong núi giả che khuất thân ảnh hai người .



Thanh Âm đầu dựa ở trên vai Minh Đế, theo hô hấp mạnh mẽ của hắn phả vào mặt nàng , Thanh Âm cảm thấy khi hít vào một hơi, cả hơi thở đều tràn ngập khí tức nóng rực của hắn .



Trên người nam tử , có mùi [ xạ hương ] [ 5 ] nhàn nhạt , phiêu tán mà nồng nặc, đầu độc (mê hoặc ) tâm trí người khác .



[ 5 ] Xạ hương được lấy từ túi xạ nằm gần bộ phận sinh dục của loài hươu xạ. Hươu xạ là loài hươu khá nhỏ, có kích thước cỡ con chó ta, nặng khoảng 12-13 kí , không có sừng nhưng đặc biệt lại có 2 răng nanh dài nhô ra. Xạ hương có tác dụng như một chất định hương, giúp cho nước hoa thật giữ mùi được rất lâu và vì thế đắt tiền gấp nhiều lần nước hoa giả.



Thẳng đến khi âm thanh ngoài núi giả đều tản đi, Minh Đế vẫn không có buông tay, Thanh Âm không dám nhúc nhích nửa phần , chỉ cảm thấy hơi thở có chút rối loạn .



Minh Đế thuận thế ôm hai tay lại, đúng là để ngang giữa ngực nữ tử , dưới bàn tay, vừa vặn chạm đến nơi đẫy đà của nàng .



Thanh Âm không dám thở mạnh, nam tử cũng không buông tay, chỉ là đầu tựa vào cần cổ trắng nõn của nàng, sống mũi kiên nghị, một đường tỉ mỉ vuốt ve cần cổ nữ tử .

Môi hắn rất lạnh, khí tức lạnh như băng làm cho thân thể nữ tử khẽ run rẩy , hai mắt Thanh Âm trợn tròn, bất an rên rỉ một tiếng , “Ngô ngô…” .



Khẽ chuyển động, ma sát qua lớp y phục, nàng vẫn cảm nhận được lòng bàn tay nam tử, nóng hừng hực như lửa thiêu .



Sau một khắc, cảm giác ấm áp đến cực điểm,hơi thở ẩm ướt bắt đầu bao phủ Thanh Âm, một tiếng hét kinh hãi của nàng dường như bị chặn lại trong cổ họng, Minh Đế vươn đầu lưỡi, cọ xát nhè nhẹ nơi cổ nàng .