Dụ Nô Kiều

Chương 17: Thay y phục



Minh Diệu cầm lấy đũa bạc trên bàn, gắp một cái đùi gà, thả vào chén của nàng . Thấy nàng vẫn bất động, liền cầm chén hướng tới nàng, đẩy lại gần .



Thanh Âm khó xử không dám từ chối, bụng nàng hiện giờ rất đói, bất đắc dĩ đành phải nhận bát đũa, trong lòng bồn chồn , há miệng cắn một miếng.



Không hổ danh là thức ăn do ngự thiện phòng làm ,nàng liếc nhìn ra ngoài cửa , thấy không có ai phát hiện, liền đánh bạo chậm rãi nhai kỹ thức ăn .



Bên cạnh ,Minh Diệu một tay chống đầu, nhìn nữ tử ăn ngon lành, hai mắt không nhìn loạn nữa, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm thức ăn trong chén .



Bất chợt nàng chạm đến vết sưng trên mu bàn tay ,Thanh Âm lơ đễnh, một bên, nam tử khóe miệng nhẹ phác thảo, nở nụ cười nhàn nhạt .



Rõ ràng, chỉ là ngồi nhìn một cung nữ dùng cơm, vậy mà trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp .



Thanh Âm ăn được một nửa , ngẩng đầu lên, một tay cầm đũa , hướng về phía thức ăn trên bàn , hai mắt , nhưng lại nhìn chằm chằm Minh Diệu.



Nam tử buồn cười ra hiệu, nàng lúc này mới dè dặt gắp món ăn, bỏ vào chén .

ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân có trật tự và âm thanh thỉnh an , Thanh Âm còn chưa kịp đem bát đũa đặt xuống, Ý ma ma đã bước vào .



Minh Diệu nhíu mày ,không vui liếc về phía cánh cửa , không gian trong tẩm thất đang yên tĩnh, liền cứ như vậy bị phá tan .



Thanh Âm cuống quít đứng dậy hành lễ, “Nô tỳ tham kiến Ý ma ma “ .



Ý ma ma cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, hai tròng mắt nhìn về phía sơn hào hải vị trên bàn, thần sắc lạnh lẽo, chỉ là trong chớp mắt liền khôi phục , “Nô tỳ gặp qua Diệu vương gia” .



Đi theo phía sau là các cung nữ , trên tay họ đều cầm vài bộ y phục kiểu dáng khác nhau .



“Diệu vương gia, khí trời đã bắt đầu bước sang mùa đông , đây là vài bộ y phục mới ,được phòng dệt may vớ ithủ công tinh xảo ,tỉ mỉ dệt thành , nô tỳ hầu hạ vương gia mặc thử ” . Ý ma ma lấy ra một bộ trường sam xanh thẫm trên tay cung nữ , đi đến trước mặt nam tử.



Mỗi tháng, trong nội cung thường các ma ma sẽ tới lấy kích cỡ cho các chủ tử .Sau đó đưa cỡ y phục qua phòng dệt may, từ trước đến giờ việc chăm sóc Minh Diệu , tất cả đều do Ý ma ma an bài.



Nam tử đứng dậy, nhưng lại đem y phục và đồ dùng hằng ngày trong tay Ý ma ma giao vào tay Thanh Âm .



Ý ma ma sững sờ, hai tay vẫn duy trì động tác giơ y phục lên , cứng đờ giữa không trung .



Minh Diệu hành động bất ngờ làm Thanh Âm bất đắc dĩ tiếp nhận nhưng lại ngây ngốc không có phản ứng tiếp theo , quay sang nhìn nam tử .



Minh Diệu cười một tiếng, đem hai cánh tay giơ lên.



Nếu mọi người ở đây không có nhìn lầm, ngài lại đối với một nha hoàn nở nụ cười. Ai cũng biết, Diệu vương gia trời sinh tính lãnh đạm, bình thường lại càng không thích cười.



Ý ma ma thu hồi động tác cứng ngắc, hai tay dưới ống tay áo, cuộn chặt lại .
Thanh Âm thấy hắn giương cao cánh tay, liền đem y phục khoác vào, đem tóc của hắn gẩy sau cổ áo , choàng đến trước người, thắt vào đai lưng tơ tằm bạch sắc .



Minh Diệu trời sinh diện mạo tuấn lãng, toàn thân tản ra khí chất u buồn, ngay cả cười, cũng là mang theo nhiệt độ nhàn nhạt , như gió xuân nhẹ nhàng phất qua nội tâm .



Trước kia, Thanh Âm chỉ cảm thấy tính tình hắn quái dị, thậm chí có vài phần ngang ngược, nhưng hôm nay, hắn đã không hề bài xích nàng , hai người giống như là bằng hữu chân chính vậy .



Khóe mắt mỉm cười, làm như đã quên mất thân phận chủ tớ , đáy mắt nàng tràn đầy tình cảm thân thiết , như ánh mặt trời rực sáng ẩn chứa tình bạn thiêng liêng , nàng nhích người lui về sau một bước, cười gật đầu, “Thật là đẹp a “ .



Minh Diệu cúi đầu xuống, ngắm nhìn áo bào trên người một cái, cười buông thỏng hai tay.



Ý ma ma bất động thanh sắc, đứng ở một bên lẳng lặng quan sát .



Thanh Âm lấy ra kiện y phục thứ hai từ nha hoàn , còn chưa khoác lên người hắn, mu bàn tay liền bị bả vai nam tử đụng một cái.



Thanh Âm thở nhẹ, tay vừa muốn rút lại, liền bị Minh Diệu nắm chặt, không thể nhúc nhích.



Vài tên nha hoàn vẫn cung kính cúi đầu, chuyện như vậy, sớm đã thấy nhiều cũng không cảm thấy kinh ngạc .



Ý ma ma ngoài miệng vẫn treo nụ cười vui vẻ ,trong lòng ,nhưng lại giống như hàn băng lạnh lẽo , trong nháy mắt , lại xuất hiện người thay thế địa vị của mình .



Thanh Âm rút tay về, trong mắt nàng mang theo một chút thành khẩn, “Diệu vương gia, làm cho Ý ma ma giúp ngài thử đồ đi” .


Nam tử không vui nheo mắt lại , Thanh Âm chống lại mâu quang của hắn, hai tròng mắt tràn ngập chân thành, nàng không muốn, trở thành mục tiêu công kích.



Làm như hiểu rõ hàm nghĩa trong mắt nàng , Minh Diệu xoay người nhìn về phía Ý ma ma, nhẹ gật đầu .



Ý ma ma mừng rỡ tiến lên, Thanh Âm vội nghiêng người lui sang một bên, ngón tay khéo léo tùy ý khoác lên mu bàn tay.



Mi tâm nàng cau lại, ngoan ngoãn đứng im trong góc , chỉ là nàng không biết rằng, ánh mắt Minh Diệu, luôn chăm chú nhìn nàng .



Ý má má đem y phục khoác lên thân thể của hắn, một tay, tại trên tấm lưng cường tráng của hắn dao động, lưu luyến quên rút tay lại .



Bọn nha hoàn bên cạnh thấy thế, thức thời lui xuống , Thanh Âm thấy thế, gấp rút theo sau họ rời khỏi .



Minh Diệu phất phất tay, ra hiệu Ý ma ma lui ra, chính mình tự đem y phục trên người cởi ra .



Ý ma ma tuy không cam lòng, nhưng lại không dám làm trái ý hắn , Thanh Âm vừa muốn bước ra khỏi cửa, liền bị Minh Diệu siết chặt kéo trở lại.



“Diệu vương gia…”, Thanh Âm không hiểu ngừng cước bộ, ngửa mặt lên, chỉ kịp nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của hắn .



Thẳng đến khi tất cả mọi người rời khỏi, Minh Diệu mới buông tay nàng ra, nhưng lại đặt nàng lên vai, dẫn nàng trở về trước bàn.



Mới ăn được nửa chén cơm , vẫn còn ở trên bàn ,trong lòng Thanh Âm thong suốt không giãy giụa nữa , gấp rút đứng dậy thông báo nha hoàn ngoài cửa chuẩn bị lại bữa tối .
Đợi đến thức ăn đã được hâm nóng dọn lên, Thanh Âm mới ngồi xuống, không khách khí bắt đầu nhai ngấu nghiến .



Minh Diệu cũng không động đũa, chỉ là im lặng ngồi bên cạnh nhìn nàng .



“Diệu vương gia, ngài không đói bụng sao?” Ngụ ý ,chính nàng rất là đói bụng .



Nam tử lắc đầu, dùng ngôn ngữ tay bày tỏ, mình ở Tuất vương phủ ăn rồi.



Thanh Âm cười nhướng nhướng mày, “Ngài thông minh thật, ngôn ngữ kí hiệu đều học xong hết rồi ” .



Như vậy, sau này có thể trò chuyện dễ dàng hơn , không cần dùng giấy Tuyên Thành .



Dùng xong bữa tối , Minh Diệu liền thả Thanh Âm đi về trước, nhìn bộ dạng nàng , chắc là rất mệt mỏi.



Trong hoàng cung Minh triều, đêm đã khuya, giữa không trung , trên cao treo tầng lớp vòng tròn chồng lên nhau, tỏa ánh sáng xuống, nhưng cũng không thế lấp hết ánh tà dương rộn ràng muốn phá tan màn đêm rọi sáng vạn vật .



Nàng men theo khúc quanh dài trên hành lang trở lại ,những chiếc chao đèn bằng vải lụa treo cao tản ra ánh sáng mê hoặc nhẵn nhụi sáng bóng, trên mặt đất chiết xạ lên từng chùm hình bầu dục lộng lẫy .



Trước điện Thánh tâm ,hai gã thái giám gác đêm phân chia tại hai bên đại môn, tuy vẻ mặt là một bộ dạng buồn ngủ, nhưng cũng không dám có chút lơ là.



Trong điện, nữ tử vận y phục rực rỡ, toàn bộ rơi lả tả, rủ xuống ở dưới gối.



Yêu Phi tựa vào cửa sổ mà đứng, duỗi tay ra, ánh sáng nhu hòa từ chao đèn bằng vải lụa chiếu vào lòng bàn tay nàng, tay hung hăng dùng sức siết chặt , hình ảnh liền vỡ vụn .



Trong khoảnh khắc đó , màn trời u tối vô tận liền rơi xuống vài hạt mưa nhỏ lẻ tẻ , gió thổi vặn vẹo mang theo cảm giác mát lạnh , đập vào mặt nàng .



“Hoàng Thượng, ” trong phòng, hai nha hoàn hành lễ, bên cạnh , Yêu Phi vẫn im lặng cúi đầu, như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Minh Đế vung tay lên, ý tứ bảo hai nha hoàn lui ra.



Hai người thức thời thối lui , nhẹ nhàng nhấc nhẹ cước bộ .



Yêu Phi xoay người lại, tiến lên, “Thần thiếp gặp qua Hoàng Thượng” .



Nam tử ở một bên ngồi xuống , mâu quang như cười như không nhìn chằm chằm Yêu Phi .



“Hôm nay, ai lại làm nàng tức giận ? ‘’.



Yêu Phi giận quá hóa cười, “Thần thiếp chỉ là cảm thấy nhàm chán, cần vài tên nha hoàn tiêu khiển mà thôi, cùng Hoàng Thượng, hiển nhiên là không thể so sánh ” .



Minh Đế duỗi tay ra kiềm chặt chiếc cằm của nữ tử , “Yêu, tối qua cảm giác thế nào?”



Yêu Phi mắt lạnh lẽo, thân thể cũng không thể ức chế lay động, nhưng lại nỗ lực bình phục, “Hoàng Thượng , ngài muốn nghe đáp án như thế nào ?”



Nam tử khóe miệng mị hoặc câu dẫn ra, nghiêng người tiến lên, “Dĩ nhiên là thân thể ngươi, phản ứng lại mãnh liệt như vậy ” .



Sắc mặt Yêu Phi trắng bệch, dùng sức tránh khỏi tay nam tử, “Thần thiếp tạ Hoàng Thượng yêu mến” .



“ Được lắm ‘’ ,Minh Đế liếc nàng ta một cái, bất chợt đứng lên, giang hai cánh tay, “Tới thay trẫm cởi áo bào ra” .



Yêu Phi cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn về phía nam tử, chỉ đành phải nghe theo bước tới.