Dụ Nô Kiều

Chương 19: Giao ác { 1 }



{ 1 } theo mình nghĩ nó giống như rơi vào tay giặc , hay như cừu non gặp sói xám vậy <<< Thanh Âm là cừu non ; Minh Đế là sói xám >>>.



Một đường trượt nhẹ ,thẳng đến khi lướt qua nơi động mạch cổ hơi run rẩy của nàng, thuần thục liếm mút.



Thân thể Minh Đế, đột nhiên phát sinh kịch liệt biến hóa, đem thân thể nữ tử thít chặt bên người , đầu nàng ngửa lên, mềm mại tựa trước ngực hắn.



Minh Đế bị tình dục che mờ lí trí, chợt ánh mắt lạnh lùng mở ra, môi nhanh chóng thu hồi, tay cũng rũ xuống. Lúc hạ xuống, tựa hồ trong lúc lơ đãng vuốt ve thân hình mảnh khảnh của nữ tử .



Thân thể nữ tử mất đi chỗ dựa, Thanh Âm gấp gáp thối lui, một bên, Minh Đế đã sớm sải bước ra ngoài, lưu lại trái tim đập mạnh và loạn nhịp không ngừng của nữ tử .



Thân ảnh minh hoàng vẫn như cũ hiên ngang bệ vệ, Thanh Âm một tay xoa lên cổ mình , lại cảm thấy từng hồi tê dại, tựa hồ còn mang theo nỗi khổ riêng.



Minh Đế nhanh chóng trở lại tẩm điện, cước bộ dưới chân , mơ hồ cảm thấy không được tự nhiên.



Tuyết, rơi càng nhiều. Thanh Âm cũng không dám lưu lại quá lâu ở núi giả, hai tay che đỉnh đầu, vội vàng chạy nhanh trở về.



Trong gian phòng , nàng nhanh chóng cởi áo ngoài đã sớm ướt đẫm, ánh nến hơi yếu lóng lánh, Thanh Âm gấp rút cầm lấy gương đồng xem xét, nàng nương theo ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ nhìn kĩ, nơi cần cổ, quả nhiên để lại vết hôn đỏ chói kiều diễm.

Thanh Âm hoảng hốt, nàng lấy một tay che kín cổ , cả người liền chui tọt vào ổ chăn.



Tuyết, rơi suốt một đêm, ngày kế, hừng đông đặc biệt sớm, tuyết trắng xóa phủ đầy mặt đất, đem cả hoàng cung nhuộm thành một mảnh bạch sắc .



Thanh Âm đứng dậy, đợi rửa mặt xong xuôi, không yên tâm đứng trước gương đồng, xem xét kĩ khuôn mặt một lượt mới dừng lại .



Cho đến khi xác định người khác sẽ không phát hiện, nàng mới yên lòng bước ra khỏi phòng.



Trời còn sớm, Minh Diệu vương gia còn chưa thức dậy a .



Thanh Âm nghĩ nghĩ rồi đi tới phòng bếp giúp nữ ngự trù một tay, vừa mới quẹo qua một khúc ngoặt, rất xa liền gặp Diệp nha đầu chạy tới hướng mình .



“Thanh Âm, Thanh Âm…”, nữ tử thở không ra hơi, hai tay nắm chặt ống tay áo của nàng.



“Diệp nha đầu, làm sao vậy?” Thanh Âm nghi hoặc nhìn về phía nàng ta, một khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông cứng đến đỏ bừng.



“Mau, Hoàng Thượng sẽ nhanh chóng tỉnh giấc, ngươi mau cùng ta chạy tới đó” .



Thanh Âm vội vàng xua xua tay, “Ta không đi được a, ” nàng hiểu rõ, khẳng định là đi tới tẩm cung Minh Đế xử lý thi thể .



“Không tìm được người khác nhận việc này a, lần trước không phải là hoàn thành tốt đẹp sao, Phúc công công sốt ruột thiếu chút nữa sẽ đem hoàng cung lật lên, thật may là Hoàng Thượng tối hôm qua ngủ trễ nên vẫn còn chưa thức dậy nếu không ..….,ai da nếu chúng ta cònkhông đi, thì sẽ phải rơi đầu a” . Diệp nha đầu tình thế cấp bách kéo tay Thanh Âm, dưới chân, vẫn còn dính đầy tuyết .



“Ơ…”, Thanh Âm tuy là cảm thấy khó chịu,nhưng cũng không nói gì nữa chỉ im lặng theo phía sau Diệp nha đầu, một tay nhịn không được kéo chặt cổ áo, hướng phía tẩm cung Minh Đế mà tới .



Dọc đường đi ngang qua nơi thái giám cung nữ đang bận rộn quét tuyết cũng không bận tâm sự có mặt của hai người .



Trên đường rất trơn, Diệp nha đầu lại không để ý chút nào , lôi kéo Thanh Âm, nghiêng ngả thẳng về phía trước.

Đến Minh điện, hai người ngừng cước bộ, trong điện rất yên tĩnh, chỉ có Phúc công công canh giữ ở bên ngoài.



“Âm cô nương, ” Phúc công công tiến lên, chỉ tay vào bên trong, “Hoàng Thượng , ngài còn chưa tỉnh, các người dọn dẹp nhanh nhanh một tí, ngàn vạn đừng kinh động thánh giá” .



Diệp nha đầu đã sớm nghe quen, lôi kéo tay áo Thanh Âm.



“Âm cô nương, tháng này bổng lộc làm quản sự cho ngươi nhiều thêm một phần, về sau, ngươi liền cùng Diệp nha đầu đảm nhận việc này, yên tâm, chỉ trong một thời gian, sẽ không làm trễ nãi chuyện khác của ngươi đâu “, Phúc công công từ trong tay áo móc ra một thỏi bạc, nhét vào trong tay Thanh Âm.



Nếu như khả năng gặp xui xẻo , sợ rằng người thứ nhất bị chém đầu chính là mình a.



Thanh Âm cúi đầu nhìn bạc trong tay, lắc lắc đầu, “Phúc công công, người…….” .



Một bên ,Diệp nha đầu thấy vậy kéo nhẹ tay áo nàng, đem bạc trong tay Thanh Âm trả lại cho Phúc công công , “Phúc công công, Thanh Âm đã đáp ứng, sau này, mỗi sáng sớm nô tỳ sẽ kêu nàng tới đây làm việc .Chỗ thỏi bạc này , hay là Phúc công công tự mình cất kỹ, nàng vừa mới tiến cung, về sau còn phải dựa vào ngài chiếu cố nhiều a “.



Phúc công công giật mình đong đưa cây phất trần trong tay “, Âm cô nương, vậy làm phiền ngươi” .



Thanh Âm cười yếu ớt, một chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, liền bị Diệp nha đầu kéo tay, “Phúc công công, thời gian không còn sớm, bọn nô tỳ vào trước” .



“Được rồi, ” Phúc công công mở ra cửa chính tẩm điện, nhích thân thể sang một bên .



Hai người bước vào, một hồi ấm áp, đánh thẳng vào nội tâm. Bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt , cũng trong nháy mắt khôi phục tri giác.



Thanh Âm gấp rút đưa lên môi, xoa xoa vài cái, cước bộ dưới chân , không tự chủ được thoải mái thả lỏng .



Trên mặt đất, quần áo nữ tử tán loạn đầy đất, mỏng như cánh ve phưởng [ 1 ] sa, cái yếm mỹ lệ , cùng với quần lót bị xé nát .



[ 1 ] một thứ tơ mỏng hơn lụa ; Các thứ dệt bằng tơ đông đặc mềm nhũn tục gọi là phưởng trù 紡綢.



Trong không khí, tràn ngập mùi hoan ái sau một đêm phóng túng, bất kỳ hương liệu nào cũng không thể che lấp hết được .



Áo bào Minh hoàng tùy ý vứt trên giường ; mép áo rủ xuống đất, liếc nhìn vào bên trong chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ.



Hai người đánh bạo bình ổn hơi thở đứng trước nhuyễn tháp , Diệp nha đầu duỗi tay ra, vén lên màn trướng, đem nó treo lên chỗ móc phía trên.



Minh Đế ngủ được rất trầm, bên cạnh , dưới mặt áo ngủ bằng gấm, ẩn hiện thân ảnh nữ tử xinh đẹp.



Y phục nam tử chỉ là tùy ý mặc lên người, không giống với lần trước, là nằm nghiêng .



Hai người quay mặt nhìn nhau, một tay Minh Đế, vắt ngang hông người bên cạnh .



Trời gần sáng rồi ,đã không còn sớm nữa sắp đến thời gian lâm triều, ngay cả Diệp nha đầu đứng cạnh cũng hoảng hồn.



Thanh Âm dùng khẩu hình miệng hỏi nữ tử bên cạnh, “Làm sao bây giờ?”



Diệp nha đầu rối như tơ vò khoát khoát tay, trong ngày mùa đông giá rét này , nàng hoảng sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.



Âm thầm cắn răng, Thanh Âm dứt khoát vươn tay ra, muốn dời tay nam tử sang một bên .



Diệp nha đầu thấy thế, gấp rút giữ chặt tay nàng, vạn nhất kinh động giấc ngủ của thánh giá, chết một trăm lần vẫn còn chưa hết tội .



Vậy phải làm sao, không đến nỗi phải đem nữ tử từ dưới tay hắn lôi ra khỏi nhuyễn tháp chứ .

Thanh Âm quay đầu, gặp nam tử vẫn ngủ rất an ổn, trong lòng, cũng an tâm vài phần.



Tuy có chút sợ hãi, nhưng nàng cũng chỉ biết cố gắng vươn tay ra, một bên, Diệp nha đầu nhìn chằm chằm nàng, sợ cái tốt không linh cái xấu liền linh, liền đem Minh Đế đánh thức thì hai người đều không tránh khỏi họa sát thân.



Tay Thanh Âm tuy đã khôi phục chút ấm áp, nhưng thủy chung sự lạnh lẽo bên ngoài gian phòng vẫn bao lấy nàng . Thanh Âm nhẹ nhàng nâng tay Minh Đế , bàn tay khéo léo của nàng khi chạm vào tay nam tử chỉ cảm thấy nhiệt độ của hắn như muốn đem chính mình cháy thành tro,truyền đến [tứ chi bách hài] [ 2 ]



[ 2 ] hiểu là toàn bộ cơ thể, “hài”: xương // bách hài : trăm xương



Động tác nàng cứng ngắc , Thanh Âm không dám lộn xộn di chuyển, chỉ đợi trên tay hắn độ ấm thích ứng với chính mình.



Thanh Âm thử nhấc lên, tay nam tử , rốt cục cũng tách khỏi chiếc áo ngủ bằng gấm.



Gánh nặng trong lòng liền được giải tỏa, nhưng ngay sau một khắc,nàng liền căng thẳng .



Bàn tay dày rộng của Minh Đế, nắm chặt tay Thanh Âm. Vừa vặn, đem ngón tay khéo léo của nàng ôm trọn trong lòng bàn tay.



Nhiệt độ từ tay hắn, càng phát ra nóng bỏng lợi hại , một bên, Diệp nha đầu kinh hoảng quỳ xuống, sợ hãi nhìn qua nam tử trên nhuyễn tháp .

Minh Đế cũng không mở mắt, chỉ là, trên tay lại không chịu buông ra ngược lại càng dùng sức bao lấy.



Thanh Âm nửa khom người xuống, chỉ đành phải đem một tay vịn chặt mép giường, hai người nắm chặt tay, cứ như vậy giằng co .



Qua hồi lâu, vẫn không có mảy may động tĩnh, Thanh Âm thử động đậy, trên tay liền bị siết chặt hơn.



Minh Đế vẫn duy trì tư thế lúc trước, mi mắt cũng không giơ lên một chút.



Thân thể nàng bắt đầu khó chịu, Thanh Âm chỉ cảm thấy phần lưng một hồi tê dại, ngay cả tay cũng run run vài phần.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Yêu Yêu hôm nay có việc ra đường nháo. . . . .

(*__* ) hì hì…

Mọi người xem qua về sau có con tôm đề nghị, nhắn lại nha. . .

Mọi người xem qua sau đó có kiến nghị gì , để lại lời nhắn nha. . .