Đơn Xin Ly Hôn

Chương 86: Con Đường Thứ Sáu



Người dịch: Ravine

“Em không chấp nhận việc này!” Đột nhiên có một tiếng rống đầy giận dữ phát ra trong một căn phòng làm việc nào đó ở quân bộ. Người rống lên câu này ngũ quan vốn dĩ cực kỳ tuấn tú lại ẩn chứa sự hung ác, đôi mắt hằn đầy tơ máu, đôi môi nứt nẻ do thiếu nước, bộ vest cao cấp được thiết kế riêng trên người anh đã trở nên nhàu nhĩ vì mặc quá lâu ngày, thậm chí còn bị thủng một lỗ ở chỗ nào đó do bị hắn kéo rách.

Ngạn Nhất nhìn đứa em trai của mình, biểu cảm bình tĩnh nói: “Giám sát lối lên tàu cho thấy ba cha con Trình gia đã lên chuyến tàu đó, cũng có những người trên cùng toa đã xác nhận sự có mặt của bọn họ. Mà sau khi người của quân bộ lẻn vào tàu và bị phát hiện, thuộc hạ của Indira bắt đầu lấy con tin làm lá chắn để trốn thoát. Một số người đã chết trên con tàu, một số khác bị cuốn vào không gian gấp và mất dấu vết. Không tìm thấy di hài của ba người bọn họ trên tàu, vì vậy khả năng duy nhất là cả ba người họ đã bị rơi vào không gian gấp và biến mất không dấu vết."

Khóe môi Ngạn Thất run lên, tròng mắt hơi lồi ra vì sợ hãi, lớn tiếng nói: "Em không chấp nhận kết quả này! Em cần người của anh đi tìm anh ấy cho em! Em không tin anh ấy lại chết như thế này!"

"Thiết bị giám sát trên tàu đã bị thuộc hạ của Indira làm hỏng hoàn toàn. Hồ sơ gốc không thể phục hồi được. Bọn chúng muốn lợi dụng điểm này để thoát khỏi tội danh giết người. Tuy nhiên, chỉ có duy nhất suy luận này là đúng. Nếu không, em nói cho anh biết làm sao bọn họ có thể sống sót trong không gian gấp?" Ngạn Thất bỗng chốc ngừng lại, giọng nói chợt lạnh đi, "Không ai có thể tìm thấy người đã biến mất trong không gian gấp. Anh không thể đưa mệnh lệnh này cho cấp dưới của mình."

"Không thể nào! Một trăm mười năm trước, hai ngàn người đó cũng từng được cho là đã biến mất, nhưng kết quả thì sao?! Bọn họ không phải là vẫn còn sống sờ sờ đó sao? Vì vậy anh ấy chắc chắn chưa chết!" Ngạn Thất gầm lên. Khi hắn không nói gì, hai hàm răng nghiến chặt đến mức máu chảy ra giữa hai kẽ răng, trào ra khỏi khóe miệng, trông giống như hắn đã nôn ra máu vì tức giận.

"Kết luận của em không có cơ sở. Anh không thể nghĩ ra lý do làm sao bọn họ vẫn còn sống được."

“Ba cái máy truyền tin đó!” Ngạn Thất đột nhiên lớn tiếng nói, “Nếu bọn họ bị cuốn vào không gian gấp, không có lý do gì bọn họ phải tạm thời cởi thiết bị truyền tin khỏi cổ tay! Kể cả nếu như không cẩn thận làm rơi ra, cũng không có lý do gì ba người cùng lúc làm rơi! Vì vậy, bọn họ chắc chắn đã tự tháo thiết bị truyền tin để tránh sự theo dõi của thuộc hạ Indira rồi tẩu thoát!"

Ngạn Nhất nói: "Theo như phân tích của quân bộ, hành vi này của bọn họ quả thực giống như đang muốn trốn, nhưng bọn họ có thể trốn ở đâu? Vì vậy giải thích hợp lý nhất là bọn họ đích xác muốn trốn, hoặc là nói có nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng không thành công do đã bị rơi vào không gian gấp và mất tích." Anh dừng lại, giọng điệu trở nên nghiêm khắc hơn một chút, " Tiểu Thất, anh hy vọng em không phát điên nữa. Nếu nháo đến tai cha, để ông ấy biết em yêu đàn ông, ông ấy sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. "

“Em mới không thèm cần ai cho phép! Em cmn thích ai thì thích, ai cũng không quản được!” Ngạn Thất nắm chặt tay, "Nếu anh đã không muốn giúp em, em sẽ tìm một tổ chức phi chính phủ. Cho dù có phải cưỡng chế mở ra lối vào không gian gấ, em cũng phải đi tìm anh ấy!"

"Em dám! Em nếu dám nói ra những lời này, anh hiện tại có tư cách bắt em!" Ngạn Nhất đập bàn đứng lên.

“Em sợ anh à?” Ngạn Thất chế nhạo, xoay người bước ra ngoài.

Ngạn Nhất thực sự vô cùng tức giận, nhưng lại lo lắng em trai mình kích động, vội vàng nói: “Em trở về đây!” Ngạn Thất dừng bước, quay đầu nhìn anh. Ngạn Nhất nghiến răng nói: "Bây giờ anh sẽ nộp đơn lên cấp trên, em ngoan ngoãn cho anh! Nhưng anh nói cho em biết, tìm kiếm người trong không gian gấp cơ bản là việc không thể nào, cho dù em mời ai cũng vô dụng thôi. Nhiều nhất là anh để em lên tàu đến nơi đó một lần nữa. "

Ngạn Thất vẻ mặt cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể nói “được”.

Đơn của Ngạn Nhất được gửi đi rất nhanh và thời gian xét duyệt thậm chí còn nhanh hơn anh nghĩ. Anh cho rằng sự việc này cũng phải mất vài ngày mới được cấp trên phê duyệt, bởi suy cho cùng, Indira vẫn đang bị xét xử. Mọi thứ trên tinh cầu Thực Nghiệm đều đang tạm thời bị niêm phong để làm bằng chứng cho tội ác, và toàn bộ không gian gấp đã được ra lệnh tạm thời ngừng sử dụng. Nhưng đến lúc xuất phát, anh nhìn thấy Lục Đạo đứng một bên liền hiểu ra lý do.

Có vẻ như anh không phải là người duy nhất gửi cấp trên lá đơn này mà còn có cả Lục Đào, và có lẽ người kia đã gửi trước cả anh.



Ngạn Thất và Lục Đào không quá quen biết nhau, dù sao hai người họ cũng hơn kém nhau vài tuổi, mà con đường thăng tiến của Ngạn Thất đã được vạch sẵn, không thiếu sự hỗ trợ từ gia đình, không giống như Lục Đào chỉ có thể tự dựa vào năng lực và trình độ của bản thân. Hai người về cơ bản hoàn toàn khác biệt. Nhưng bọn họ cũng không phải hoàn toàn xa lạ, thi thoảng gặp mặt cũng sẽ vẫn chào hỏi nhau.

Nhưng thượng tướng Lục Đào vào lúc này ít nhiều khiến anh có phần ngạc nhiên.

Anh cho rằng đứa em trai của mình đã đủ xấu hổ rồi, Ngạn Thất hiện giờ đứng ở bên ngoài trông không giống một thiếu gia nhà giàu mà giống như một kẻ lang thang, ngay cả râu cũng mọc rất nhiều. Nhưng Lục Đào còn có vẻ khó tin hơn Ngạn Thất một chút. Không phải là ngoại hình của anh đã thay đổi, anh vẫn rất tỉ mỉ, quân phục chỉnh tề, gương mặt rất sạch sẽ, nhưng đôi mắt đỏ hoe kia cho người ta biết anh đã mất ăn mất ngủ bao nhiêu ngày đêm, đôi gò má tái nhợt gần như không còn chút huyết sắc cũng khiến cho người ta biết vết thương của anh hầu như chưa từng hồi phục.

Nhưng cũng bởi vì anh bị thương gần như chí mạng - lỗ thủng trên bụng do những khẩu súng tinh nhuệ của đối thủ xuyên thủng không được chữa trị kịp thời - anh nhất quyết phải chế ngự được tất cả thuộc hạ của Indira trước khi được đưa đến bệnh viện. Ngay cả khi bác sĩ chuyên gia hàng đầu tiến hành phẫu thuật và chữa trị cho anh bằng loại thuốc tốt nhất trên thế giới mới có thể mang mạng anh từ chỗ nguy hiểm trở về, cũng không thể giúp anh bình phục chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.

(Huhu thương Lục Đào ghê á)

Ngạn Nhất hơi ngạc nhiên về điều này, anh cũng đã từng nghe nói về cuộc hôn nhân của Lục Đào, anh nghĩ sự thật đúng như những lời đồn đại, nhưng thật không ngờ Lục Đào lại quan tâm đến người bạn đời của mình như vậy.

Suy cho cùng, nếu chỉ đơn thuần là để hoàn thành nhiệm vụ, làm đến mức này quá là liều mạng rồi.

Hai người chào nhau, sau khi bàn bạc kế hoạch tìm kiếm, Lu Tao nói: "Ngạn thượng tướng, cảm ơn anh đã giúp đỡ."

“Tôi cũng hết cách rồi.” Ngạn Nhất khóe miệng giật giật, liếc mắt nhìn em trai, “Nếu tôi không đến, em trai tôi có thể sẽ bị áp giải đến tinh cầu Địa Ngục vì vi phạm pháp luật.”

Lục Đào không hề tỏ ra nghi ngờ về điều này, nghiêm túc nhìn bản đồ chỉ đường trước mặt rồi nói: "Khi không gian gấp được xây dựng, tổng cộng chỉ có bốn đường, tất cả đều được kết nối với tinh cầu Đế Quốc, nhưng hiện tại có một con đường thứ năm mà chúng ta không biết. Sau khi tiến vào không gian gấp, chúng ta sẽ không thể nhìn thấy hình ảnh bên ngoài, không phải bởi vì tàu đóng cửa, mà là do bên trong cơ bản đều là hư không, cho nên thực sự gần như không thể tìm thấy ... bọn họ. "

Ngạn Thất tức giận, "Anh làm sao vậy? Còn chưa bắt đầu tìm kiếm anh đã nhụt chí rồi? Thế anh còn tới đây làm gì?"

Ngạn Nhất cực kỳ không hài lòng nhìn chằm chằm em trai, đang định giảng hòa, Lục Đào đã nhìn thẳng vào mắt Ngạn Thất, giọng điệu bình tĩnh, "Tôi muốn xem xét tính khả thi của một tuyến đường thứ sáu."

“Con đường thứ 6?” Ngạn Thất sửng sốt, nhanh chóng nói: “Kể cả tồn tại một tuyến đường thứ 6, nhưng nếu lúc đó bọn họ không có phương tiện đi lại thì có thể rời đi bằng cách nào?

Lục Đào mím môi, đột nhiên nói: "Nếu họ có thì sao?"

Lần này đến cả Ngạn Nhất cũng phải sửng sốt, anh cau mày nói: "Làm sao có thể có..."

Không tính đoàn tàu đã “biến mất” cách đây 110 năm, có thể đi vào không gian gấp chỉ có 4 con tàu, đều được chế tạo bằng công nghệ cao cấp nhất, chi phí rất lớn nên khó có thể triển khai sản xuất hàng loạt. Mà các đoàn tàu thông thường muốn đi vào bên trong đều có khả năng bị nuốt chửng bởi các phần tử không xác định.

“Hoàn toàn có thể!” Lu Tao khẳng định chắc nịch, “Sau khi Khảm Hợp Thể giữa con người và tắc kè hoa được tạo ra thành công, cậu ta đã từng tính toán để tinh cầu Thử Nghiệm tiếp xúc với thế giới. Cậu ta đã sử dụng thiết bị để quay chụp mọi thứ ở đó, rồi sau đó kết nối nó với internet của thế giới bên ngoài. Ngay sau khi đoạn video được phát hành, Indira đã phát hiện ra nó trước tiên và sau đó cắt bỏ trước khi nó được lan truyền rộng rãi. Chúng ta đều biết rằng tinh cầu Thực Nghiệm có một thiết bị phát tín hiệu chống nhiễu sóng, ở đó, cậu ta không thể kết nối với internet bên ngoài, vì vậy cậu ta chắc chắn đã ra được bên ngoài. "



Ngạn Nhất nói: "Rất có thể cậu ta đã lặng lẽ lên tàu của Indira rồi ra ngoài? Dù sao thì cậu ta cũng là một chú tắc kè hoa có thể dung hòa với môi trường xung quanh. Muốn lẻn vào thì quá đơn giản."

“Nhưng lần đó khi chúng tôi đang theo dõi chuyến tàu chở con tin, cậu ta đột nhiên xuất hiện trong tàu của chúng tôi.” Vẻ mặt của Lục Đào vô cùng nghiêm túc. “Lúc đó, chúng tôi khởi hành trên một con tàu trống được chọn bất kỳ, quyết định chọn chỉ ba phút trước khi xuất phát. Nếu cậu ta lẻn vào ngay từ đầu thì sẽ không bao giờ có thể nhanh được như vậy. Vì vậy, chỉ có khả năng cậu ta đã lẻn vào giữa chừng. "

Ngoài hệ thống an toàn tự động, con tàu còn có một lối ra vào được ẩn giấu đặc biệt dùng cho quân nhân di chuyển nếu xảy ra tai nạn trong không gian gấp , nhưng do chưa được sử dụng nên ít người biết đến.

“Nếu cậu ta lẻn vào giữa chừng, cậu ta phải có phương tiện đưa đón của riêng mình.” Lục Đào kết luận. Ngạn Nhất vẫn đang xem xét khả năng xảy ra kết quả này, nhưng mắt Ngạn Thất đã sáng lên, hắn nói: "Rất có thể là như vậy! Không phải trước đây Khảm Hợp Thể đó đã từng tiếp xúc với Trình Cẩn rồi sao? Vậy có khả năng bọn họ đã được tìm thấy trên tàu và được giải cứu từ trước! Vậy chúng ta cần đến đây hỏi thăm làm gì? Chỉ cần trực tiếp đi hỏi Khảm Hợp Thể đó là được.”

Cậu ta bây giờ là một nhân chứng được quân đội bảo vệ, rất khó để gặp được cậu ta." Lục Đào nói," Tôi đã nộp đơn xin gặp cậu ấy, nhưng không nhận được câu trả lời như mong muốn. "

Ngạn Thất như bị dội một gáo nước lạnh, "Cậu ta phủ nhận?"

"Cậu ta nói - 'Tôi không biết.'" Lục Đào không cảm thấy mất mát gì khi nói điều này, ánh mắt vẫn rất kiên định, "nhưng tôi tin chắc rằng cậu ta biết!"

Vì vậy, miễn là tìm ra con đường thứ sáu, thì có thể biết bọn họ đã được đưa đi đến đâu.

“Chung quy vẫn chỉ ở trên bảy mươi hai tinh cầu sao?” Ngạn Thất đột nhiên nắm chặt tay, “Vậy thì tôi sẽ đăng thông báo tìm người. Nếu bọn họ vẫn còn sống, không có lý do gì không ai nhìn thấy bọn họ. Cho dù có là ở đâu, tôi đều có thể tìm ra bọn họ!" Hắn nghiến răng, nhắm mắt lại, thì thào nói:" Tìm thấy rồi, sẽ không ngu ngốc đến mức buông tay anh lần nữa. "

Nghĩ đến quyết định trước đây của mình, hắn lại muốn đánh cho mình một trận. Ngạn Thất không phải là không để ý rằng Trình Húc muốn rời đi, thậm chí hắn còn biết ngày anh đặt vé, anh đã đổi bao nhiêu tiền trong ngân hàng, thậm chí còn biết điểm đến của anh ở đâu.

Nhưng hắn vờ như không biết.

Cho anh một chút hi vọng, cho anh nghĩ có thể thực sự trốn khỏi hắn, xuất hiện ở trước mặt anh khi anh đang thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn bóp chết hy vọng của anh, cho anh hiểu được anh sẽ không bao giờ có thể trốn khỏi hắn, đó không phải là cách chơi đùa tốt hơn sao?

Ngạn Thất đã sắp đặt tai mắt của mình ở tất cả những nơi Trình Húc có thể đi qua trước đó, chờ đợi anh từng bước bước vào cái bẫy mà hắn đã giăng ra.

Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng đã xảy ra sai sót ngay từ bước đầu tiên.

Khiến hắn phải hối hận.