Đơn Xin Ly Hôn

Chương 85: Danh Sách Tử Vong



Sau khi sống ở đây một tuần, Trình Cẩn cuối cùng cũng thích nghi được với khí hậu lạnh giá ở đây.

Căn nhà mà họ được cấp là một căn nhà gỗ hai tầng với đầy đủ nội thất, tầng một là phòng khách, phòng ăn và phòng tiếp khách, theo đó còn có một gian phòng ngủ và gian kho, tầng 2 có đủ không gian cho một gia đình ba người ở. Ngôi nhà còn có một sân nhỏ, trong sân có một hồ nước nóng nhỏ.

Lần đầu tiên được ngâm mình trong hồ bơi suối nước nóng, Trình Cẩn cảm thấy thoải mái đến mức toàn thân như tan chảy. Cảm giác được tắm trong băng tuyết thật tuyệt vời, nếu điều kiện cho phép, cậu còn muốn uống một ly rượu nhỏ.

Nhưng sau khi bước ra khỏi hồ nước nóng liền cảm thấy lạnh không thể chịu nổi, cho dùng trong nhà có hệ thống sưởi, nhưng nhiệt độ không đủ nóng, nhiệt độ trong phòng thường được giữ ở mức khoảng 10 độ, buổi tối một mình nằm ngủ khiến cậu lạnh đến rùng mình.

Không có cung cấp thức ăn bình thường, mỗi ngày chỉ có thể uống một bát nước dinh dưỡng, mặc dù đủ cho nhu cầu bình thường hàng ngày của cơ thể, nhưng vì vị giác quá yếu nên Trình Cẩn cảm thấy khó nuốt. Không có quang hình, mọi hoạt động vui chơi giải trí dường như bị dừng lại, không có nguyên liệu may quần áo, vì vậy một tuần đầu tiên, cậu nhàn rỗi đến mức cảm thấy không biết phải làm sao.

Nhưng trên thực tế, có những công việc cần phải làm ở nhà, không có người máy nhỏ, bọn họ cần phải tự làm những công việc nhà bình thường như quét dọn, giặt quần áo, dọn dẹp phòng, ... nhưng trước đây Trình Cẩn chưa bao giờ làm những thứ này, lúc mới đầu rõ ràng cảm thấy rất khó khăn.

Có điều nếu cậu không làm, người khác làm sẽ càng khó hơn.

Ví dụ như Trình Húc, tuyệt đối không thể để anh chạm vào lửa, lúc anh cố gắng đun nước, suýt chút nữa cả ngôi nhà có thể bị đốt cháy.

Đường ống dẫn khí đốt ở đây không đủ, để giữ ấm, họ thường kiếm củi hoặc mua than củi, Trình Húc không thể làm những công việc quá tỉ mỉ, vì vậy anh cùng hàng xóm đi thu thập củi, sau đó chuyển nó về và chất đống ở sân sau để sưởi ấm hoặc đun nước.

So với Trình Húc và Trình Cẩn, Trình Tranh ngược lại là người thích ứng nhanh nhất, ngày hôm sau liền kết giao với mấy người hàng xóm, sau đó gia nhập hội điện ảnh cùng bọn họ, thường đến khi trời tối mới về nhà.

7 ngày sau, hai anh em lần đầu tiên đi chợ trên tinh cầu này.

Mọi người trên tinh cầu địa nhiệt sống rất phân tán, nhưng không giống kiểu phân thành từng hộ như tinh cầu Đế chế, bọn họ phân thành những thị trấn, khoảng cách giữa các thị trấn tương đối xa, lên cách 5 ngày mở một lần. Lần trước bọn họ không có thời gian đến chợ nên lần này họ đến đây sớm.

“Cần mua một ít nguyên liệu thô cho chăn và áo len, cũng cần rất nhiều thứ lặt vặt, em còn muôn một cái quang hình, nếu không có, máy tính có thể kết nối mạng cũng được.” Trình Cẩn đếm đếm ngón tay, trong lòng có chút lo lắng "Hi vọng mua được. Sau đó có thể nhận đơn đặt hàng, nếu không em chỉ có thể mở một quầy hàng ra chợ để bán, nhưng trong trường hợp này giá không thể quá cao. " Cậu đã hỏi về giá cả ở đây, quả thực thấp đến đáng thương, một sản phẩm hoàn chỉnh có thể chỉ được bán với giá bằng một phần hai mươi so với giá trước đó, hơn nữa còn là dưới tình trạng rất lý tưởng.

Trình Húc xoa xoa đầu câu, “Đừng lo lắng nhiều như vậy, chúng ta còn có thời gian hơn hai tháng, tiền cũng không thể hết nhanh như vậy.”

“Nhưng dù sao cũng không nhiều lắm đúng không?” Trình Cẩn có chút thất vọng, “Là em không có kế hoạch, nếu lúc đó em cũng nhớ đến đổi một ít tiền giấy thì tốt rồi.” Cậu nghĩ đến số dư trong quang hình của mình, gần như đều là số tiền cậu tự kiếm được, ít nhiều cũng có chút xót xa.

Trình Húc cười, nói: “Không sao, anh rất nhanh có việc rồi.”

Trình Cẩn có chút kinh ngạc, “Công việc gì? Anh, anh đi tìm việc lúc nào vậy?” Mấy ngày nay không phải anh đều ra ngoài kiếm củi sao?

“Đợi quyết định xong anh sẽ nói cho em, đi thôi, chúng ta vào chợ."



Chợ là không gian kín, bên trong có hệ thống sưởi sàn, mặc dù cũng duy trì nhiệt độ khoảng 10 độ, nhưng ấm hơn nhiều so với nhiệt độ bên ngoài là âm 20 hoặc 30 độ. Đây là lần thứ hai Trình Cẩn đến chợ, cảnh tượng khác hẳn với tinh cầu Nhật Chiếu, cậu nhìn dãy hàng hoá loá mắt kia có chút ngạc nhiên, thoáng thấy một cửa hàng bán đồ len, cậu vội vàng chạy tới.

Tiêu một số tiền đối với cậu là rất nhỏ nhưng lại mua được một đống lớn nguyên liêu, Trình Cẩn cuối cùng cũng trở lên vui mừng, kéo anh trai đi mua những thứ khác, sau đó đi đến một cửa hàng chuyên bán sản phẩm điện tử.

Cửa hàng này được trang trí sang trọng hơn nhiều so với các cửa hàng khác, nhưng khi họ hỏi có quanh hình để bán không, ông chủ vẫn lắc đầu và nói: “Loại sản phẩm cao cấp đó làm sao có thể bán trên tinh cầu nhỏ chúng tôi? Nói thật. Ngoài việc xem những thứ đó trên TV và báo chí, tôi chỉ nhìn thấy nó trên tay của người quản lý khách khách sạn Sunny. "

“Khách sạn Sunny?” Trình Cẩn hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn anh trai mình, “Đó có phải là chuỗi khách sạn do Ngạn Thất mở không? Anh ta nói mở trên toàn thế giới em mới đầu còn cho rằng anh ta chém gió, không nghĩ đến ở đây cũng có.”

Sắc mặt Trình Húc tái nhợt, nhưng anh nhanh chóng che đậy quá khứ. Anh hỏi ông chủ: “Vậy có dòng máy tính nào khác không?"

Ông chủ cười và nói: "Có! Tất nhiên là có rồi! Giống như dòng này, hiện nay bán khá chạy, màn hình LCD, bộ vi xử lý lõi kép mạnh mẽ, tốc độ phản hồi khi mở một trang web là 0,01 giây, tất nhiên, tiền đề là tốc độ Internet tốt, và trọng lượng rất nhẹ, cộng với khung máy, tổng cộng có 5kg”

“5kg?” Trình Cẩn sửng sốt, nhìn không được nói nhỏ: “Như vậy đã là rất nặng rồi…”

Ông chủ cười nói: "Chắc chắn không có cách nào so sánh với hàng cao cấp, nhưng đây là chiếc máy tính tốt nhất mà các cậu có thể tìm thấy trên tinh cầu này, hơn nữa giá cả cũng không đắt, giá là ..."

Máy tính vật lý gần như đã bị loại bỏ trên tinh cầu Đế chế, nhưng ở đây chúng được bán như những sản phẩm cao cấp. Trình Cẩn cũng không quá ngạc nhiên như vậy, dù sao cậu cũng đã từng đến tinh cầu Nhật Chiếu tương đối lạc hậu, sớm biết thế giới này giàu nghèo không bình đẳng.

Khi anh trai đang mặc cả với ông chủ, cậu cũng bắt đầu quan tâm đến những thứ khác trong cửa hàng, dù sao thì đây cũng là những thứ mà trước đây cậu chưa động đến. Ví dụ, giống như radio và máy ghi âm, trên thực tế, thực tế quanh hình tiên tiến nhất đã tích hợp các chức năng của chúng rồi, sự tồn tại của những thứ này có vẻ cổ xưa.

Trình Cẩn đi qua đi lại nhìn, lúc bên tai nghe đến cái tên “Thượng tướng Lục Đào, cậu vân chưa phản ứng lại, đợi đến khi phản ứng, cả người liền run rẩy, ngay lập tức nhìn nguồn phát ra âm thanh.

Màn hình TV trong góc sáng lên, tin tức đang được phát trên đó, mà cái tên “Thượng tướng Lục Đào” chính là từ đây phát ra.

Trình Cẩn lập tức bước tới, đứng yên trước màn hình TV, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng của Lục Đào. Có điều còn chưa kịp nhìn chi tiết, hình ảnh đã bị chuyển, khiến Trình Cẩn cảm thấy có chút khó chịu. Cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, Trình Cẩn mới biết tin tức đang đề cập đến chuyện của Indira.

Việc hai đời Đại thần tổng vụ phía đông bí mật tiến hành thí nghiệm trên người đã khiến cả thế giới chấn động, hơn nữa, vụ việc này đã có ghi chép vạch trần từ trước, chỉ là bị trấn áp, mãi đến lần này quân bộ quân bộ vào cuộc điều tra mới hoản toàn không thể che dấu. Sau khi Indira bị mất quyền lực, chó cùng rứt giậu mệnh lệnh cho thuộc hạ bắt một nhóm còn tin đe doạ tổng thống và muốn ký thỏa thuận biến tinh cầu thí nghiệm thành một tinh cầu độc lập, đội quân của thượng tướng Lục Đào đã đến kịp thời để bắt giữ Indira và giải cứu con tin cùng những người bị thí nghiệm.

Vụ án lớn kéo dài 110 năm gây chấn động cả thế giới, khi nhìn thấy những người bị thí nghiệm biến thành "quái vật", rất nhiều tinh cầu nổ ra các cuộc diễu hành, yêu cầu khôi phục án tử hình, nhất định phải khiến Indira và đồng bọn xuống địa ngục thực sự.

Bản tin chiếu rất nhiều nhiều cảnh diễu hành từ khắp nơi, nữ phóng viên xinh đẹp mạng giọng điệu có chút bi thương: “Trong chiến dịch giải cứu này, 130 binh sĩ của chúng ta đã mất mạng, cũng có 53 con tim không may thiệt mạng, thậm chí có 9 con tin vẫn chưa được tìm thấy. Các chuyên gia suy đoán rằng họ có thể đã bị ném vào không gian gấp và sẽ không bao giờ được tìm thấy nữa.” Cuối bản tin, màn hình hiển thị tên và tuổi của những người lính đã chết, cũng như tên và tuổi của các con tin.

Trình Cẩn nhìn thấy tên cha, anh, anh trai và mình đều ở trên đó, cả người sững lại, cậu dường như hiện tại mới nhận ra, bọn họ được giải cứu như thế này quả thực rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Vì vậy Lục Đào hiện tại nghĩ rằng cậu đã chết rồi?

Đầu óc của Trình Cẩn trở nên trống rỗng, cậu lại đứng trước TV thêm vài phút, tin tức đã kết thúc rồi, bắt đầu chiếu một loạt phim mà không biết quay ở tinh cầu nào, cậu mới thất thần đi về phía sau.



Trình Húc đã thỏa thuận giá cả với ông chủ và mua chiếc máy tính mà ông ta gọi là "cao cấp nhất", lúc đợi ông chủ gói hàng lại, anh chú ý đến lúc đi ngang qua sắc mặt em trai có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: “Bảo bối làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái?”

“Không có” Giọng nói của Trình Cẩn trống rỗng, nghĩ một lúc cậu không nhịn được nói ra tin tức vừa thấy, tưởng anh trai sẽ kinh ngạc, nhưng lại thấy vẻ mặt anh rất bình tĩnh, tựa như đã biết chuyện này từ lâu. Trình Cẩn không khỏi nói: “Anh, anh sớm biết rồi.”

“Trước đó đã xem trên báo.” Trình Húc không giấu giếm.

“Vậy, vậy chúng ta trong danh sách tử vong, đây, đây có phải là hiểu lầm rồi…anh, anh nói em có cần làm rõ không?”

Trình Húc nói: “Tại sao phải làm rõ?"

Trình Cẩn sững sờ, có chút hụt hẫng, “Chính là làm rõ ah, dù sao, dù sao chúng ta vẫn còn sống sao…”

"Ai quan tâm chứ? Chúng ta rời khỏi tinh cầu Đế chế, vốn dĩ là muốn cắt đứt mọi thứ trong quá khứ, bây giờ muốn làm rõ, là có ý gì?” Trình Húc trừng cậu, giọng điệu không hề gay gắt, nhưng lại đè nặng lên trái tim Trình Cẩn, khiến cậu đau buồn, “Hay là em cho rằng, Lục Đào sẽ đau lòng?”

“Em…em không biết…” Trình Cẩn lúc mới bắt đầu nghĩ muốn làm rõ, quả thực là lo lắng Lục Đào sẽ buồn, nhưng bị anh anh trai hỏi, cậu mới phát hiện ra, không nhất thiết phải như vậy.

Lục Đào không nhất thiết phải cảm thấy buồn vì cái chết của cậu.

Dù sao đối phương ước gì hai người sẽ ly hôn, mà hiện tại đã ly hôn rồi, vì vậy bất luận cậu sống hay chết, đối với Lục Đào mà nói, cũng không có gì khác biệt đi?

Nhìn thấy vẻ mặt mất mát của cậu, Trình Húc vươn tay xoa xoa đầu cậu, giọng ấm áp: “Vì vậy không có cần thiết, chúng là để bọn họ cho rằng chúng ta đã chết rồi đi, chúng ta hay sống cuộc sống của mình cho tốt.” Anh mấy ngày nay cố gắng không nghĩ đến Ngạn Thất sẽ phát điên như thế nào sau khi danh sách tử vong, ngay cả bây giờ anh cũng không nghĩ.

Anh đã thoát khỏi đối phương rồi, sẽ không bị sự kiềm chế của đối phương nữa.

Hơn nữa cũng có thể khiến cha hài lòng, quả thật không có chuyện gì tốt hơn thế.