Đơn Xin Ly Hôn

Chương 87: Phát Hiện Mang Thai (1)



Người dịch: Ravine

(Đợi mãi ngày này cuối cùng cũng tới :3)

Cơ sở hạ tầng của tinh cầu Địa Nhiệt thực sự rất kém, bởi vì quá lạnh nên rất nhiều thứ không thể xây dựng được ở đây, tín hiệu internet thậm chí còn tồi tệ hơn và ngay cả thị trấn nơi Trình Cẩn sinh sống cũng không được kết nối Internet đầy đủ.

Trình Húc sớm đã đăng ký lắp đặt internet trong trấn, nhưng phải đến nửa tháng sau mới có người đến lắp đặt một tháp tín hiệu nhỏ.

Lúc đó, Trình Cẩn đã đan một số đồ vật nhỏ xinh và chụp ảnh, đợi lắp Internet xong liền xin mở cửa hàng trực tuyến của mình rồi thiết kế sắp đặt trên đó làm hàng mẫu. Nhưng đến khi đã lắp xong, trải nghiệm lướt web tốc độ rùa bò vẫn khiến cậu có chút phát cáu, không khỏi thầm mắng: "Sao lại chậm như vậy a..."

“Hết cách rồi, tinh cầu của chúng ta không có tiền, cho nên tốc độ mạng cũng rất chậm." Người thợ lắp đặt tốt bụng giải thích "và phạm vi bao phủ cũng không toàn diện. Hiện chỉ có một phần ba hộ dân cư trên tinh cầu Địa Nhiệt có thể sử dụng máy tính và một số khu vực chỉ có điện và hệ thống sưởi cơ bản nhất. "

Trình Húc cũng hơi cau mày nói: "Nhưng tôi nhớ rằng mỗi tinh cầu đều có quỹ xây dựng riêng. Tinh cầu Địa Nhiệt có dân số tuy ít, nhưng cũng không đến mức không thể đáp ứng được ngay cả những nhu cầu cơ bản nhất."

“Đó là bởi vì để bảo vệ sự an toàn của mọi người, chi phí lớn nhất đã được bỏ ra cho việc bảo vệ ngôi nhà.” Người thợ lắp đặt mỉm cười, sau đó cầm bộ đồ nghề của mình lên, “Được rồi, tôi phải đi trước, nếu không kịp bắt xe trượt tuyết, tôi sẽ phải đi bộ để về nhà mất. Nếu kết nối internet bị ngắt, anh có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, chỉ cần dùng chiếc điện thoại mới được lắp đặt là được. "

Trình Cẩn tiễn người thợ ra về, khi cậu quay lại thì Trình Húc đã tạo một cửa hàng ảo cho cậu, tuy tốc độ mạng chậm nhưng vẫn hoạt động bình thường. Trình Cẩn tò mò hỏi: "Anh à, bảo vệ nhà mà bác ấy vừa nói là gì vậy? Nhà của chúng ta làm bằng gỗ, chi phí bảo trì chắc không cao đúng không?"

“Hiện tại anh cũng không biết.” Trình Húc nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, “Em muốn đặt tên gì cho cửa hàng trực tuyến?”

Xin mở cửa hàng trực tuyến không khó, đăng thông tin bán hàng cũng dễ, nhưng vì tốc độ mạng thực sự không nhanh nên cả hai anh em phải mất cả ngày trời mới xong. Các cửa hàng trực tuyến không cần xác thực tên thật và thậm chí lựa chọn phương thức thanh toán cũng rất đa dạng. Trình Húc chọn phương thức thanh toán là tiền giấy qua đường bưu điện, anh nói: “Thanh toán như này, mặc dù có chút chậm, nhưng lại thuận tiện hơn cho chúng ta. Nơi này cách ngân hàng rất xa, mà người đưa thư đều đi qua đây mỗi ngày. "

Lưu thông hàng hóa trên toàn thế giới đều rất thuận lợi, ngay cả tinh cầu Địa Nhiệt cũng tương đối thuận lợi, chỉ là phải mất nhiều thời gian hơn một chút.

Cửa hàng trực tuyến lúc đầu hoạt động không mấy suôn sẻ, không biết là do mới mở hay do chưa được nhiều người biết đến. Rất ít người đến hỏi, nhưng Trình Cẩn không thiếu đơn đặt hàng, bởi vì có một lần Trình Cẩn đeo khăn quàng cổ và găng tay cậu tự đan ra ngoài đã được rất nhiều người trầm trồ khen ngợi, sau đó cậu nhận được khá nhiều đơn đặt hàng. Mặc dù giá của những đơn hàng này không cao nhưng đó là một khởi đầu rất thuận lợi đối với Trình Cẩn, và nó cũng giúp cậu thành thạo một số kỹ thuật đan mới mà cậu học được từ cuốn sách từ bà nội tặng.

Sự nghiệp của cậu từ từ bắt đầu, mà sự nghiệp của Trình Húc cũng dần bắt đầu.

Không biết từ hôm nào Trình Húc bắt đầu đi làm, nơi làm việc của anh là ở ban tuyên giáo trung tâm thành phố, văn phòng được đặt bên cạnh văn phòng của ông lão làm thủ tục nhập cư cho họ. Nội dung công việc của anh là cải thiện nền kinh tế của tinh cầu Địa Nhiệt.

Trình Cẩn mới nghe xong thì hơi ngạc nhiên, hỏi: "Anh ơi, sao anh lại đến đó làm việc vậy? Nội dung công việc... có vẻ hơi mơ hồ, cải thiện kinh tế ở đây sao? Nhưng ở đây trời rất lạnh mà còn có tuyết nữa, giao thông bên ngoài cũng không quá thuận tiện. Cải thiện bằng cách nào thế ạ? "

Trình Húc cười nói: "Vấn đề em đang nói đến đều là những điều mà anh muốn giải quyết trong tương lai. Nơi này đúng là vô cùng lạnh lẽo, nhưng cũng có 'đặc sản' mà các tinh cầu khác không có. Mà việc bọn anh hiện đang làm là phát huy hết khả năng của ưu điểm này. Thực ra, anh cũng không được coi là đang đi làm, anh chỉ hợp tác với chính phủ ở đây và sử dụng khả năng của mình để mua cổ phần mà thôi."

“Đặc sản ạ?” Trình Cẩn nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ và tự hỏi khi nào tuyết sẽ lại rơi “Tuyết cũng là đặc sản ư?”

"Tại sao lại không được? Thế giới của những tác phẩm điêu khắc từ băng, sân trượt tuyết,... mọi thứ đều có thể thu hút khách du lịch, hơn nữa chúng ta còn có suối nước nóng."

Nói đến suối nước nóng, Trình Cẩn mắt sáng lên, vươn eo cười: "Suối nước nóng ở đây tốt thật. Ngày nào cũng tắm thoải mái quá anh à, chúng ta cùng nhau đi tắm đi. Anh em mình bây giờ đi ngâm suối nước nóng đi. Anh ngày nào cũng ra ngoài, lâu rồi em không được tắm với anh.”

Trình Húc nhìn cậu cười cưng chiều, nói: "Được, em giúp anh đi lấy quần áo."

Trình Cẩn vội vàng đi lấy quần áo của hai người, bọn họ cùng nhau đi ra sân sau. Thời tiết rất lạnh, nhưng nơi gần suối nước nóng lại vô cùng ấm áp, vẫn còn một lớp sương mù trên bể suối nước nóng, hòa lẫn với tuyết rơi, trông cực kỳ xinh đẹp.

Vì là sân nhà nên bọn họ không lo bị ai nhìn thấy, liền cùng nhau cởi sạch quần áo. Lúc cởi quần áo ra vẫn còn lạnh, Trình Cẩn rùng mình một cái, nhanh chóng xuống nước, vẫn cảm thấy lạnh cho đến khi thân dưới bị nước nóng bao quanh mới thấy dần dần ấm lên. Cậu đang định đắm mình vào thì đột nhiên nhận thấy ánh mắt của anh trai có gì đó không ổn, dường như anh đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trên cơ thể cậu. Trình Cẩn có chút khó hiểu, dọc theo tầm mắt của anh trai nhìn xuống dưới, khi nhìn thấy phần bụng hơi phồng lên của mình, cậu ngượng ngùng dùng tay che lại rồi nói: "Có lẽ gần đây em cuối cùng cũng có thể ăn đồ ăn bình thường, cho nên không nhịn được ăn nhiều một chút... "