Đơn Xin Ly Hôn

Chương 103: Người Chồng Chân Chính (2)



Người dịch: Ravine

"Em, em……"

Trình Cẩn sợ đến mức không nói được lời nào, thực ra không phải vì sợ hãi, mà là Lục Đào như thế này thật sự khiến cậu không thể tưởng tượng nổi. Thì ra chồng cậu cũng sẽ có những lúc tâm trạng xúc động, hoặc do anh ...

"Vì vậy đừng nghĩ chơi đùa tôi giống như những người em từng thích trước kia. Thích thì dùng trăm ngàn thủ đoạn đoạt lấy, không thích thì vứt bỏ không thương tiếc."

Đối mặt với những lời buộc tội như vậy, Trình Cẩn vốn dĩ muốn phản bác, nhưng khi lời lẽ vừa chạm đến đầu môi, cậu chợt nhận ra rằng Lục Đào nói cũng đúng, quả thực là như vậy. Người được nuông chiều từ bé đến lớn, đối với những thứ đồ mình thích sẽ náo loạn đòi cho bằng được, nhưng đến khi có được rồi lại không biết quý trọng nâng niu, chơi chán liền vứt sang một bên, rồi lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới.

Nhưng, nhưng cậu đối với người sẽ không như vậy. Trình Cẩn nhận ra mình đã nhìn ra được một chút suy nghĩ thực sự trong lòng chồng, trong lúc ngạc nhiên, cậu vội vàng giải thích: "Em, em đối với anh sẽ không ..."

"Sẽ không sao?"

Lục Đào đột nhiên cười lạnh một tiếng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, "”Lục Đào kia” khiến em vừa ý hơn, không phải em liền không thèm nhìn tôi lấy một cái sao? Hay là em đã quên, ai mới là người chồng thực sự của em?"

“Đó là bởi vì anh cơ bản không yêu em!” Trình Cẩn đau khổ nhìn anh chằm chằm, nước mắt không kìm nén được chảy ra, “Anh không yêu em! Anh lạnh nhạt với em, mà “anh lúc mất trí” lại đối xử với em tốt như vậy, yêu thích em, ôm em, còn hôn em nữa, nên em đương nhiên hy vọng anh ấy sẽ ở lại với em lâu hơn một chút! "

“Em trước đây gây ra bao nhiêu việc xấu, làm sao khiến người khác giao chân tình cho em!” Lục Đào nhìn cậu chằm chằm, nói từng chữ: “Giao cho em, sau đó đợi đến lúc em chơi chán rồi liền giẫm đạp lên nó không thương tiếc?”

"Em ..." Trình Cẩn sụt sịt, nói một cách yếu ớt, "Em đang cố gắng thay đổi ..." rồi lại nói bằng giọng bực bội: "Nhưng anh trước giờ chưa từng nhìn lấy một chút những thay đổi của em..."

Lục Đào nghe thấy những lời này, trên mặt lộ ra vẻ không biết phải làm sao, nhưng cơn tức giận trong nháy mắt cũng giảm đi không ít.

Anh buông Trình Cẩn ra, nói: "Anh nhìn thấy rồi, cho nên anh quyết định mở tài khoản chung với em."

Trình Cẩn nhìn anh đầy hoài nghi, thật lâu sau mới phản ứng lại, "Vậy, vậy nên anh cho em một cơ hội sao?"



Mở tài khoản chung đồng nghĩa với việc quan hệ hôn nhân của bọn họ sẽ trở nên bền chặt hơn, bất kể tình cảm có ra sao, chỉ cần đến bước này, nếu muốn ly hôn, bên có tài chính tốt hơn sẽ phải chia một nửa tài sản. Tuy nhiên, tài sản của Trình Cẩn gần như là số âm cho nên cậu đương nhiên là bên có lãi.

Mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó, Lục Đào đưa ra quyết định này cũng có thể vì muốn giúp đỡ Trình gia. Vì vậy, nếu như lần đó Lục Đào bình yên trở về, điều chào đón Trình Cẩn không phải là kết thúc, mà chính là khởi đầu của bọn họ? Trái tim đã từng tuyệt vọng đang nhen nhóm từng chút hy vọng, cho dù vẫn thấy không thể tin được, nhưng Trình Cẩn theo bản năng muốn nắm chặt chỗ dựa duy nhất này.

Cậu nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai trước mặt, vẻ mặt anh vẫn rất lạnh lùng, nhưng bởi vì dũng cảm nhìn thẳng vào anh, cuối cùng cậu cũng có thể nhìn ra một chút cảm xúc nóng bỏng trong đó. Trình Cẩn thấp giọng hỏi: "Thật sao?"

“Hãy coi như cho nhau một cơ hội đi. " Lục Đào cuối cùng cũng mở miệng nói ra điều Trình Cẩn đang mong chờ. Trái tim vốn đã đóng băng trong nháy mắt tan rã, Trình Cẩn gần như choáng váng. Điều mà cậu chờ đợi bấy lâu vốn tưởng không thành, nên không đủ khiến cậu hoàn toàn tin vào những gì mình đang nghe lúc này. Cậu thận trọng hỏi: “Lục Đào, anh… có thật lòng không? Hay là do biết em đang mang thai, nên mới nói như vậy ... "

Lục Đào nói: "Thật lòng."

Trình Cẩn trước giờ chưa từng nghi ngờ bất cứ thứ gì Lục Đào nói, nhưng vì bất ngờ đến quá mãnh liệt, luôn khiến cậu cảm thấy không thực. Cậu không nhịn được nắm lấy tay người đàn ông, thấp giọng hỏi: "Anh thật sự là Lục Đào nhân cách chủ sao? Không phải, không phải là ..."

Thái độ của cậu hiển nhiên đã khiến Lục Đào xấu hổ. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cậu, trầm giọng hỏi: "Sao nào? Em vẫn hy vọng là anh ta sao?"

Trình Cẩn nhẹ nhàng nói: “Em cứ nghĩ chỉ có anh ấy mới có thể nói những lời như vậy!”

Lu Tao trong lòng cũng không rõ là tư vị gì, cậu rõ ràng là bạn đời của mình, trước giờ người cậu vẫn luôn yêu cũng đều là bản thân mình, chẳng qua là tai nạn bất ngờ bị một nhân cách khác xâm chiếm thân thể, mới dẫn đến tình cảnh hiện tại.

Sự ưu tiên rõ ràng của bạn đời dành cho nhân cách thứ hai khiến anh ghen tị đến phát điên, anh lạnh lùng nói: "Rất xin lỗi, hiện giờ chỉ có một mình tôi thôi, người bạn đời thực sự của em, thượng tướng Lục Đào của Quân đoàn thứ bảy trên tinh cầu Đế Quốc!"

Giọng điệu của anh mang theo chiếm hữu mạnh mẽ, "Nhân cách thứ hai mà em yêu đã bị tôi xóa sổ hoàn toàn!"

Trình Cẩn cả người run lên, định sửa lại chữ "yêu" trong lời nói của Lục Đào, nhưng lời chưa kịp nói ra thì người đàn ông đã nghiêng người qua, như thể cuối cùng cũng không kìm chế được nữa, hôn lên môi cậu.

Đôi môi mềm mại bị mút cắn, đến lúc trong miệng mình bị lưỡi của đối phương càn quét Trình Cẩn mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Người chồng thực sự của cậu, Lục Đào, thế mà lại chủ động hôn cậu!