Đơn Xin Ly Hôn

Chương 102: Người Chồng Chân Chính (1)



Người dịch: Ravine

Trình Cẩn nhớ lại sau khi nhận được tin nhắn của Lục Đào vài tháng trước, cậu mỗi ngày đều thấp thỏm không yên, không ngừng suy đoán ý định của đối phương. Không phải là cậu không nghĩ đến khả năng này, tuy nhiên xét thái độ của đối phương đối với cậu, cậu cảm thấy khả năng “mở tài khoản chung” là rất thấp, ngược lại, khả năng anh đưa cậu đến chỗ ly hôn gần như chiếm trên 99%.

Mà hiện tại, cậu đã chính thức nghe thấy câu trả lời, nhưng cậu lại thấy không thể tin được.

Trình Cẩn tròn mắt nhìn Lục Đào, cậu hé môi nhưng không nói được gì. Lục Đào nói: "Đơn xin ly hôn của em không được chấp thuận là bởi vì có một cơ chế bảo vệ hôn nhân của quân đội."

Trình Cẩn sửng sốt, vô thức nói: "Nhưng cái đó cần anh phải kích hoạt mới có quyền..."

Trên tinh cầu Đế Quốc, các sĩ quan quân đội đều được hưởng đặc quyền, và trong hôn nhân họ có lợi thế tuyệt đối. Điều lệ "Cơ chế bảo vệ hôn nhân của quân đội" yêu cầu người quân nhân đã kết hôn phải đích thân kích hoạt. Sau khi kích hoạt, bất kỳ trục trặc nào trong hôn nhân đều phải được người đó đích thân chấp thuận mới có thể có hiệu lực. Mà loại trục trặc này, thường được ngầm hiểu là “ly hôn”.

Nhưng Trình Cẩn không ngờ rằng Lục Đào cũng sẽ kích hoạt cơ chế này, bởi xét cho cùng, anh mới là người hy vọng kết thúc cuộc hôn nhân này nhất, phải không?

Đầu óc Trình Cẩn quay cuồng, có chút hoảng loạn, “Có phải là...do “anh ấy” kích hoạt không?” Dường như chỉ có “Lục Đào kia” mới có khả năng làm ra chuyện như vậy.

Lục Đào có vẻ tức giận, giọng điệu nặng nề, "Không phải."

“Tại sao anh lại ... "Trình Cẩn lẩm bẩm muốn hỏi rất nhiều câu, nhưng đầu óc rối bời, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Lục Đào lại tiếp tục chủ đề trước đó," Vậy tại sao em lại kết hôn với Mã Nguyên? "

Trình Cẩn nói, "Anh làm sao tìm được em?"



Lục Đào ngừng một chút rồi nói, "Tôi đã tìm ra con đường thứ sáu."

Anh gần như nhận ra Trình Cẩn không muốn trả lời câu hỏi vừa rồi của anh , nói tiếp: "Ferry đã dành hai giờ để thu thập thông tin lịch trình của em trong khoảng thời gian này, phát hiện em đã đến bệnh viện. "

Trình Cẩn run lên, đôi mắt hoảng loạn, bàn tay lộ ra ngoài vô thức chạm vào bụng.

Những hành động này của cậu không thoát khỏi ánh mắt của người đàn ông. Lục Đào tiếp tục: “Và đó là khoa sản.”

Anh nhìn Trình Cẩn thật sâu, nhìn cái người đang gần như co lại thành một đoàn, trong lòng bỗng thấy tức giận và ghen tị. “Thế nên em mới tìm người giả kết hôn vì em đang mang thai? "

Những gì cậu muốn che giấu đã bị lộ ra hết chỉ trong vòng vài giờ, Trình Cẩn cũng không biết phải làm gì. Lục Đào nói: "Trả lời tôi."

Giọng điệu của anh không quá gay gắt, nhưng vẫn đánh vào nơi mềm mại nhất của Trình Cẩn, cậu cắn cắn môi, nói nhỏ: "Phải..."

Khi Lục Đào nghe được câu trả lời này, anh hít một hơi thật sâu và phải cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh, "Trình Cẩn, em có biết không? Khi biết tin mình mang thai, cách tốt nhất là liên lạc với tôi, liên lạc với chồng hợp pháp của em, rồi quay lại bên tôi, chứ không phải là tìm một người đàn ông khác kết hôn giả. Nếu bị phát hiện, em có biết hành vi của mình chính là đang phạm tội hay không?"

Trình Cẩn bỗng nhiên không chịu được nữa, lớn tiếng nói: "Liên hệ với anh, để sau đó anh lại nghĩ rằng em đây là đang uy hiếp anh sao?"

Lục Đào cau mày nói: "Tôi sẽ không nghĩ như vậy."



"Anh sẽ nghĩ như vậy! Anh đã cảnh cáo em không được dùng bất kỳ thủ đoạn nào cản trở cuộc sống của anh, nhưng, nhưng lần này em không phải là cố ý đâu..." Trình Cẩn càng nói càng ấm ức, hốc mắt lại bắt đầu chua xót, "Em, em rất đều đặn uống thuốc tránh thai ...hàng tháng đều uống. Em không có tiền mà vẫn bỏ ra mười vạn trong tài khoản để mua thuốc tránh thai. Em làm sao biết được thế mà vẫn hoài thai ... Lục Đào, anh chắc chắn sẽ không tin đâu, nhưng những gì em nói đều là sự thật, em thực sự không cố ý mang thai và cũng không muốn anh phải chịu trách nhiệm. Em đã trốn rất xa rồi, anh còn tìm đến em làm gì? Chỉ vì trách nhiệm với tư cách là bạn đời đối với em sao? Không cần phải làm thế đâu! Đứa bé, đứa bé không phải của anh đâu, mà là của chồng em. Người chồng mà em nói không phải là anh, mà anh...anh đã giết anh ấy rồi..."

Thượng tướng đại nhân khi nghe mấy câu sau của cậu, khuôn mặt lập tức mất đi vẻ nghiêm nghị, lần đầu tiên anh lộ ra một chút biểu cảm nhăn nhó, sống lưng duỗi thẳng. Anh lạnh lùng nói: "Trình Cẩn, em bình tĩnh chút, bạn đời của em vốn dĩ vẫn đều là tôi! Cho dù em có phát sinh quan hệ với nhân cách nào dẫn đến mang thai, thì về mặt sinh học mà nói, đứa trẻ đó đều là của tôi."

Đây là sự thật mà Trình Cẩn không thể phản bác, cậu vốn dĩ rất ngốc nghếch, trước mặt Lục Đào lại luôn rụt rè, dũng khí vừa mới bộc lộ đã chùng xuống, không cách nào tiếp tục được. Cậu lau nước mắt, thì thầm: "Anh sẽ không chán ghét em sao? Cứ như vậy mà chia tay không phải rất tốt sao? Anh, anh ... em nghĩ không thông ..." Nếu chuyện mở tài khoản chung là thật, vậy Lục Đào đến cùng là đang nghĩ cái gì?

"Dựa vào đâu?"

Giọng điệu của người đàn ông mang theo chút cáu kỉnh không phù hợp với tính cách thường ngày của anh, khiến Trình Cẩn có chút kinh ngạc. Lục Đào mà cậu tiếp xúc luôn hờ hững lãnh đạm, giống như một cỗ máy vô cảm, mà năng lực, ngũ quan và cách cư xử của anh lúc nào cũng rất hoàn hảo, luôn khiến người ta phát cuồng vì anh. Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh dùng giọng điệu như này để nói chuyện.

Trình Cẩn ngơ ngác nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt tức giận của anh, không khỏi sợ hãi rụt cổ lại.

Lục Đào nghiêng người, tiến đến gần hơn và nhìn chằm chằm vào cậu, lặp lại: "Dựa vào đâu?"

Cằm cậu bị bóp, anh dùng sức khiến cậu không cách nào thoát ra được, nhưng cũng không đau, chỉ cảm thấy bị trói buộc. Trình Cẩn chớp mắt, một giọt nước mắt long lanh rơi xuống từ hốc mắt có chút vô tội.

Lục Đào nói: "Em muốn kết hôn liền uy hiếp tôi để kết hôn, muốn ly hôn liền bỏ chạy mất tích. Em dựa vào cái gì? Tôi không phải là viên đá quý hào nhoáng rỗng tuếch của em, cũng không phải là thứ đồ tiêu khiển lúc em tâm huyết dâng trào!”