Độc Y Vương Phi

Quyển 2 - Chương 81



Bên trong xe ngựa, Diệplinh cầm lấy miếng vải đen xin chỉ thị Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ gật đầu, đểcho Diệp linh bịt kín hai mắt của mình, nếu như Diệp linh không làm, chỉ sợ mấyngười kia sẽ đi qua làm.

Mấy người áo đen kia,thấy ánh mắt Phượng Lan Dạ đạ bị bịt lại, trong lòng cuối cùng thở phào nhẹnhỏm, nhưng không nhịn được mắng một câu.

" Thật tà mônmà."

Một nha đầu nho nhỏ tạisao lại làm người ta có cảm giác sợ hãi chứ, nàng lớn lên dịu dàng như một đóahoa, nhưng lại có dòng khí mạnh mẽ quanh người, tất cả mấy người bọn hắn ngườinào cũng thân thủ không tệ, tại sao lại bị một cái tiểu nha đầu làm cho sợ hãithế, cho nên ngày hôm nay thật là tà môn mà.

Xe ngựa một đường chạynhanh trên được, khoản một canh giờ sau,cuối cùng nó cũng dừng lại, bảy tám tên hán tử áo đen xuống xe ngựa, tất cả đềucảnh giới nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ, nghe nói vị Tề vương phi này rấtbất thường, cho nên bọn họ cũng phải cẩn thận mà làm việc.

Diệp linh cùng Hoa chờgiúp Phượng Lan Dạ xuống xe, chỉ thấy trước mắt là một nhà dân bỏ hoang, ngoàicửa lúc này đã có mấy tên Hắc y nhân đứng thẳng, mặt không chút thay đổi lãnhkhốc nhìn ba người các nàng ,phía sau có mấy tên Hắc y nhân lên tiếng: "Mau vào đi."

Ba người cũng không chậmtrễ, không có chút nào là không hợp tác, đi thẳng vào, họ bị nhốt trong mộtgian phòng không lớn, nhưng lại bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài.

Trong phòng, Diệp linhthật nhanh nhẹn tháo ra khăn bịt mắt màu đen cho Phượng Lan Dạ, nónglòng kêu lên: "Vương Phi phải làm sao bây giờ?"

Phượng Lan Dạ đầu tiên làđể cho ánh mắt thích ứng một chút với ánh sáng chung quanh, sau đó đánh giá mộtchút tình huống, mới lạnh lùng mởmiệng: "Không có việc gì , các ngươi sợ cái gì?"

Nàng sở dĩ bất động thanhsắc, chính là muốn tra rõ đến tột cùng là người nào động thủ bắt các nàng, nơiđây là nơi nào? Tin tưởng Thiên Bột Thần sẽ biết, Phượng Lan Dạ liếc nhìn HoaNgạc một cái: "Đi cạnh cửa ngó chừng, có người tới đây thì phát ra mộtchút thanh âm."

" Dạ"Hoa bồkhông biết chủ tử muốn làm cái gì, nhưng không dám hỏi nhiều, chạy vội tới cạnhcửa cẩn thận quét mắt nhìn phía ngoài.

Nơi này, Phượng Lan Dạcũng không kiêng kỵ Diệp linh, liền kêu một tiếng Thiên Bột Thần.

Thiên Bột Thần lắc mìnhđi ra, Diệp linh sợ hết hồn, chỉ vào Thiên Bột Thần: "Ngươi là? Ngươi làngười phương nào?"

Thiên Bột Thần liếc nàngmột cái, thật giống như không nghe thấy vậy, Phượng Lan Dạ ở một bên chịu khógiải thích một chút: "Hắn chính là thủ hạ của Vương gia ."

"a."

Diệp linh trong lònggiống như uốn được một viên định tâm hoàn, khó trách Vương Phi mặt không đổisắc, thì ra là biết ở chỗ tối có cao thủ đi theo, nếu vậy các nàng cũng yênlòng rồi, .

Phượng Lan Dạ cũng khôngđể ý tới nàng nữa, chỉ nhìn Thiên Bột Thần, trầm giọng hỏi thăm: "Nơi nàylà chỗ nào?"

Thiên Bột Thần bám theomột đoạn , tự nhiên biết nơi này là địa phương nào?

"Là khu dân nghèo ởĐông Giao, nhà này không còn ai, cho nên đã bị bọn họ lấy ra nhốt người."

Thiên Bột Thần vẻ mặttrước sau vẫn lạnh nhạt vô tình, ngay cả tình huống trước mặt như vậy, sắc mặtcủa hắn cũng không có nửa điểm thay đổi.

Phượng Lan Dạ đã có kinhnghiệm với hắn, cho nên không trách hắn, trước mắt bọn họ còn có chính sự phảilàm: "Thiên Bột Thần, ngươi lập tức phái người đưa tin về Vương Phủ, bảoNam Cung Diệp án binh bất động, hiện tại ta có thể khẳng định, người đứng saulưng hành động này là muốn xem một chút thực lực của Tề vương phủ, ngoài rangươi lập tức đi thăm dò, trừ Sở Vương còn có ai động tâm tư nào không?"

" Dạ, thuộc hạ đi làmngay."

Thiên Bột Thần lĩnh mệnhlập tức lắc mình rời đi, Diệp linh đợi đến lúc hắn đi, mới dám nhỏ giọng nóithầm: "Vương Phi, người này lạnh quá a, so sánh với Vương gia còn khốchơn."

Vương gia lúc đối mặt vớiTiểu Vương phi, mặt mày đều là ôn nhuận, nhưng người này một chút vẻ mặt cũngkhông có, nếu như không phải là có hô hấp, nàng thật sự nghĩ rằng hắn là hoạt tửnhân (xác sống ^.^)

Phượng Lan Dạ không để ýtới nàng, gọi Hoa Ngạc tới đây, sau đó dặn dò hai người các nàng: "Nghỉngơi một chút đii, khuya hôm nay có lẽ sẽ có hành động."

"Dạ, VươngPhi."

Hai người thấy được ThiênBột Thần tồn tại, hiện giờ cũngkhông phải cảm thấy sợ nữa, liền tựa vào nhau nghỉ ngơi.

Sắc trời bắt đầu tối,Phượng Lan Dạ cùng hai tiểu nha đầu tỉnh ngủ, những người đó thật giống như bỏmặc các nàng vậy, hơn nữa cũng không thấy họ làm khó nàng, cũng không đưa thứcăn cho các nàng, trên gương mặt tươi đẹp của Phượng Lan Dạ bao phủ một tầngsáng lạnh, u ám nhìn bốn phía.

Lúc này Thiên Bột Thần đãtrở lại, lập tức báo cáo trạng huống trước mắt.

"Vương Phi, Thiếuchủ đã nhận được tin tức rồi, bất quá nếu như Vương Phi không trở về, chỉ sợthiếu chủ sẽ phải ra tay."

Phượng Lan Dạ đuôi lôngmày nhướng lên, thật đúng là sợ hắn bất chấp tất cả, nàng vốn cho là này ngườibắt cóc sẽ lộ diện ra, nhưng không nghĩ tới không ai để ý tới các nàng cả, nhưvậy các nàng còn cần thiết lưu lại sao?

" chính là thủ hạcủa Sở Vương sao?"

Thiên Bột Thần gật đầu:"Đúng vậy, còn có Tấn vương phủ cũng tham dự vào nữa."

Phượng Lan Dạ ánh mắt lóelên một cái, rất nhanh liền xác định một chuyện, trước mắt Tấn vương cùng SởVương nhất định hoài nghi đến Tề vương phủ, rất có thể sẽ nghĩ đến chuyện sổsách cùng Ngọc Long là do các nàng động tay chân, kể từ đó có thể hiểu bọn họvì sao phải động thủ bắt cóc nàng, nhất định là muốn ép Nam Cung Diệp xuất thủ,để xem Vương Phủ đến tột cùng có nhân vật lợi hại hay không, nếu như Nam CungDiệp ra tay, chẳng những là Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ, e là ngay cả hoàngthượng cũng sẽ nổi lên tâm tư, nghĩ tới những thứ này, Phượng Lan Dạ liền đaulòng cho Nam Cung Diệp,giờ phút này nàng cũng không nguyệný cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới hắn, trước đây hắn mộtmực chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, nhưng có đôi cũng nên đổi lại nàng đi bảo vệhắn.

"Tốt, đi lấy Lục Ỷtới đây cho ta."

"Dạ, VươngPhi."

Thiên Bột Thần đáp mộttiếng, thật nhanh lắc mình rời đi, rồinhanh chóng xuất hiện lãi, đem Lục ỷ cầm tới.

" Vương Phi, có muốnthuộc hạ giúp hay không?"

"Không cần, ta nghĩsẽ có người tới đây cứu chúng ta ."

Phượng Lan Dạ khóe môinhếch lên cười lạnh, nàng biết có người vẫn một mực giám thị nàng,có lẽ hắn cũng biết nàng bị bắt cóc, sở dĩ hắn không có động thủ, có lẽ để theodõi động tĩnh của Tề vương phủ, chẳng qua nếu như nàng cùng những người đó đánhnhau, hắn sẽ xuất hiện sao.

" Dạ, VươngPhi."

Thiên Bột Thần mặc dùthanh âm cứng nhắc không có gì lạ như cũ, nhưng là đối với tiểu nha đầu này,lúc ban đầu hắn còn khinh thường nhưng bây giờ lại rất bội phục, hắn trong lòngdạ biết rõ, mỗi một chuyện nàng làm , đều có nguyên do của nó, cho nên PhượngLan Dạ vừa lên, hắn liền lui xuống.

Trong không gian khônglớn, Phượng Lan Dạ ngồi xuống đất, tiếng đàn du dương mênh mong từ ngón tayvang lên, linh hoạt kỳ ảo được thật giống như dòng suối chảy bên trong lòng,róc rách lưu động.

Ngoài phòng Hắc ynhân rất nhanh bị kinh động, lập tức có người đi thăm dò, sau đó bối rối kêulên.

" Tà môn rồi, cầmkhông thấy."

"Không phải là gặpquỷ chứ."

Lúc này có người kêu lên,sau đó cửa ầm mộttiếng bị đá mở ra, mười mấy tên Hắc y nhân chặn ở trước cửa, hoảng sợ bốirối nhìn người ở trong nhà.

Phượng Lan Dạ một thânngông nghênh, híp lại hai tròng mắt, trên dung nhan trong trẻo, như bao phủ mộttầng sương trắn, ánh sáng lạnh toả ra, làm người ta không dám đến gần, những kẻđó duy trì một chút khoảng cách rồi kêu lên: "Đừng đàn, Đừng đàn, lập tứcđem cầm lấy lại"

Diệp linh cùng Hoa chờcười lạnh: "Thật là không biết xấu hổ, tại sao lại phải đưa cầm cho cácngươi, đàn này là của chủ tử nhà ta."

"Đúng vậy a, nếukhông muốn chết , lập tức đưa chúng ta đi ra ngoài."

Hai người biết rõ cầm kỹcủa Vương Phi hết sức lợi hại, cho nênmới không sợ hãi.

Giọng nói của bọn họ, tựanhư không chút nào ảnh hưởng được Phượng Lan Dạ, tiếng đàn của nàng cànglâm vào đê mê, giữa không trung nổi lên một trận kình phong, sợi tóc bị thổilên, tung bay trên không trung, ống tay áo phất phới như mây, quanh thân tựanhư thần thánh không thể ngâm phạm.

Gió càng thổi càng lớn,những hắc y nhân kia hai mặt nhìn nhau, không dám bước lên trước, cũng khôngdám lui về phía sau, lâm vào thế khó xử, ngay tại lúc này , Phượng Lan Dạ độtnhiên quát lạnh một tiếng, dòng khí lưu mạnh mẽ xoay tròn bắn ra ngoài, gió sắcbén như đao không ngừng phóng tới, có vài người không kịp phòng bị lập tức bịbắn văng đi, có ít người định lực tốt, quần áo trên người bị gió thổi tung xốcxếch không chịu nổi, lúc này Phượng Lan Dạ đã đứng lên, nhưng hai tay cũngkhông dừng lại, đầu ngón tay ngưng tụ đại lực khống chế cầm, khiến cho cầm thậtgiống như bay lơ lững giữa không trung, mà nàng vừa đi về phía trước, vừa lạnhlùng bắn ra tiếng đàn, từng lưỡi đao phong liên tiếp bắn ra ngoài.

Trong chớp mắt ba ngườiđã đi tới trên thềm đá bên ngoài ngôi nhà, trăng non lưỡi liềm chiếu qua đầu ,bốn phía một mảnh mênh mông, những hắc y nhân kia vừa lui qua một bên vừa kêu:"Lên, lên."

Lập tức liền có người laođến, Phượng Lan Dạ vừa thu lại đàn, một tay tịch thu đàn, đàn liền quăng rangoài bay lên cao, mà lúc này thân thể của nàng thật giống như du long trượtra, trong lúc lướt qua mấy tên hán tử, nàng chuyển động một chút, chỉ nghe đượcbên tai cùng lúc vang lên mấy tiếng thét a a, đợi đến lúc nàng xoay người xuyênngược lại, đứng ở chỗ cũ trước mặt Diệp linh cùng Hoa Ngạc, thì thấy đám hắc ynhân bao quanh ba người các nàng, đã ngã xuống mấy tên, phịch một tiếng lăntrên mặt đất, có người mang vẻ mặt thống khổ, có người che đầu, có người chebụng , rõ ràng bị đàn kia đánh trúng, lúc trước thì bị gió gây thương tích, saulại bị đà đập trúng, làm sao còn chịu được, sớm có đã có mấy người bò dậy khôngnổi rồi, mà những người khác cũng không dám đại khai sát giới, bởi vì phíatrên có lệnh, không cho phép thương tổn người này.

Đám Hắc ynhân còn lại sợ ba người này bỏ chạy, đã sớm đoàn đoàn bao vây tới đây, nếu đểcho ba người này chạy, chỉ sợ bọn họ đừng nghĩ có một người sống sót, vì tánhmạng, cho nên bọn họ đành liều mạng, mỗi người trong mắt đều lộ hung quang,chậm rãi đi về phía trước.

Phượng Lan Dạ khóe môi vẽra nụ cười lạnh, không nhẹ không chậm mởmiệng.

"Chủ tử của cácngươi thật đúng là bọn chuột nhắt, có canđảm làm sao lại không có can đảm đi ra ngoài gặp mặt, người như thế có thểthành được rồi đại sự gì, trời sanh đúng là lũ xà chuột độc hại nên không thểlộ ra ngoài ánh sáng, ta nghĩ mặt mũi tổ tông cũng bị bọn họ ném sạch sẻ, nhữngthứ tổ tông này sao lại không có từ phần mộ tổ tiên mà leo ra tìm hắn tính sổđây, chỉ sợ họ chết cũng không thể nhắm mắt, sao lại có thể sinh ra loại concháu đáng khinh, chuyên làm chuyện trộmđạo, ta nghĩ bọn họ là đời trước, chắc cũng đã làm chuyện thất đức rồi, nênmới có thể sanh hạ cái loại người bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu, có cabđảm làm mà không có can đảm đứng ra nhận."

Tiếng tức giận mắng trầmbồng du dương, vô cùng nhuần nhuyễn, sướng khoái chi cực, từng đợt từng đợtvang dội trong đêm tối.

Người ở chỗ tối sớm đãtái rồi mặt, hô hấp càng ngày càng nặng, hai tay nắm chặc, hận không thể bópchết nha đầu này mới có thể tiết hận, hắn vừa nghĩ như thế, định ra mặt hiệnthân, bỗng nhiên cửa phòng nhỏ ầm một tiếng bị người ra đá mở ra, người ở chỗ tốilập tức ẩn giấu bất động.

Giây lát, bốn phía sánglên vô số cây đuốc, sau đó là tiếngầm ỹ, một đội binh tướng mặc áo giáp vọt vào, chỉnh tề đồng nhất, bênhông trường thương toàn bộxuất thủ, đồng loạt nhắm vào những hắc y nhân kia, tiếng quát lạnh lùng vanglên.

" Tặc nhân to gan,dám can đảm bắt cóc Tề vương phi, muốn chết."

Người vừa nói chuyệnchính là thủ hạ đắc lực của Tây Môn Vân, hai mắt như hổ rình mồi, nhìn nhìnchằm chằm vào nhóm người đối diện, trong lúc nhất thời Hắc y nhân ai cũng khôngdám cử động, lúc này từ trong một đám binh tướng đi ra một người, mình mặc áogiáp màu bạc, gương mặt tuấn tú lông mày rậm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, mộtđôi mắt lạnh sâu thẳm nhìn cục diện trong sân, quét mắt về phía đám Hắc y nhânmột cái , vung tay lên: "Bắt lại, toàn bộ mang về."

"Dạ, tướngquân."

Một đội binh tướng nhưlang như hổ bổ nhào lên phía trước, những hắc y nhân kia nhất thời không dámphản kháng, đây đều là người trên triều đình, bọn họ nào dám phản kháng, cuốicùng chỉ phải biết điều một chút ngoan ngoãn bị bắt lại, mà người ở chỗ tốilặng lẽ ẩn lui đi ra ngoài, phân phó thủ hạ: "Những người này mộtcũng không giữ lại."

"Dạ, thuộc hạ đilàm."

Bốn phía yên tĩnh lại,trong tiểu viện tan hoang, tất cả binh tướng đã áp giải phạm nhân lui ra ngoài,Tây Môn Vân một tư thê hiên ngang, vững vàng tiêu sái đến trước mặt Phượng LanDạ, trầm giọng mở miệng.

"Đi thôi, bổn tướngđưa Tề vương phi trở về phủ."

"Làm phiền."

Phượng Lan Dạ chậmchạp mở miệng, sau đó dẫn Diệplinh cùng Hoa Ngạc đi ra ngoài, lúc lướt qua Tây Môn Vân, giọng nói trong trẻolạnh lùng vang lên: "Chuyện hôm nay, bổn vương phi cũng không nợ ngươi nửađiểm ân tình nào, nếu như vừa bắt đầu ngươi liền xuất hiện, bổn vương phi xemnhư đã nợ ngươi một phần ân tình, nhưng hiện tại huề nhau, còn có sau này hãyđể người cách xa ta một chút, ta không nói lời nào, không có nghĩa là ta khôngbiết."

Lướt qua bên người hắn màđi, Tây Môn Vân quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một tiểu thân ảnh xinh đẹp dịu dàngcho trong bóng đêm, ngạo nghẽ lạnh lùng, như một ngọn gió đẹp nhất thế gian,đáng tiếc cuối cùng hắn đã bỏ lỡ, một người đặc biệt như vậy, hắn còn có thểgặp phải sao? Đáy lòng không khỏi ngơ ngẩn khó chịu hơn mấy phần, nhưng cũngkhông nói thêm cái gì nữa, xoay người lại đi theo ra ngoài.

Ngoài cửa viện, PhượngLan Dạ cùng hai tỳ nữ đã lên xe ngựa, Tây Môn Vân vung tay lên, tự mình đưaPhượng Lan Dạ trở về Tề vương phủ, người ngồi trên cao cưỡi ngựa, thỉnh thoảngquay đầu lại nhìn xe ngựa, hắn chưa bao giờ yêu cầu xa vời muốn nàng cảm kíchhay thiếu ân tình của hắn, lúc ban đầu chẳng qua trong lòng có một phần thươnghại, một người nhỏ bé yếu ớt như vậy, lại trở thành vong quốc nô, nhưng là từtừ hắn lại phát hiện, trên người nàng ẩn chứa năng lượng khổng lồ, khiến chonàng tựa như một truyền kỳ huyền hoặc, đáng tiếc đợi đến khi hắn phát giácđược, hắn cùng với nàng đã bỏ lỡ nhiều thứ.

Nếu đã bỏ lỡ, thì chỉ cóthể chúc phúc thôi, Tây Môn Vân cười khổ, gương mẫu đi đầu, chạy thẳng tới Tềvương phủ.

Bên trong xe ngựa, PhượngLan Dạ lông mày cau lại suy tư mấy lần, không nghĩ tới Tấn vương cùng Sở Vươnglại nhịn được, nàng tức giận mắng như vậy, bọn họ cũng không có xuất hiện, xemra nàng đã nghĩ rất đơn giản rồi, lúctrước chịu bị nắm, chính vì muốn gặp hai người này, xem bọn hắn tự bào chữa nhưthế nào, đáng tiếc lại không đạt thành tâm nguyện.

Trước cửa Tề vương phủ ,bỗng nhiên xông ra mười mấy tên thị vệ,người cầm đầu một thân bạch y, ở dưới bóng đêm phiêu miểu tựa như trích tiên,bất quá quanh thân nhuộm hắn lại nồng đậm sát khílệ khí, tựa hồ hận không được giết người để tiết hận.

Người này chính là Tềvương Nam Cung Diệp, hắn đợi nửa ngày cũng không có tin tức, nên không có kiênnhẫn chờ đợi nữa, những người đó một lần nữa muốn thử dò xét thực lực của Tềvương phủ, vậy hãy để cho bọn họ xem một chút đi, bọn họ muốn đối phó thì tớiđi, hắn chẳng lẽ sợ bọn họ hay sao?

Quản gia Tích Đan củaVương Phủ cản trở đường đi của Nam Cung Diệp: "Vương gia, Vương Phi khôngcó việc gì , ngươi đừng đi ra ngoài, Vương Phi nhất định rất nhanh trở lại."

Nam Cung Diệp gương mặtsáng chói như minh châu đã trầm xuống, thanh âm lạnh như băng vang lên:"Cút ngay đi."

Thân hình hắn chợt lóelên, đã nhảy lên một con ngựa, phía sau mười mấy tên thị vệ rối rít phi thânlên ngựa, chuẩn bị lên đường, đang lúc ấy thì, từ phía xa vang lên tiếng vóngựa, Tích Đan đưa mắt nhìn, không khỏi kêu lên: "Vương gia khoan, khoan,nhất định là Vương Phi trở lại."

Mọi người lôi kéo dâycương nhìn sang, một người tung mình xuống ngựa nháy mắt liền đến trước mặt họ,chỉ thấy người cầm đầu chính là Tây Môn Vân tướng quân, hắn lôi kéo dây cươngôm quyền: "Tề vương định đi đâu, Bổn vương đem Tề vương phi đưa về."

Nam Cung hoa vừa nghe,ánh mắt u ám nhìn xe ngựa ở phía sauTây Môn Vân.

Màn xe được vén lên, DiệpLinh cùng Hoa Ngạc dẫn đầu nhảy xuống, theo sát phía sau không phải Phượng LanDạ thì là ai, một thân nhẹ ôm cầm,từ từ xuống xe ngựa.

Động tác của Nam CungDiệp thật nhanh, mọi người còn không có thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy mộtvệt sáng chợt lóe lên, người này đã rơi ở trước mặt Phượng Lan Dạ, ngũ quantuấn mỹ xuất trần chợt lóe lên lo âu rồi biến mất, lời vừa ra khỏi miệng củacũng thật nhẹ nhàng.

" Lan Nhi, khôngphải là hứa đợi ở Vương Phủ sao? Sao lại tùy tiện đồng ý đi ra ngoài ướchẹn."

Từ đầu tới đuôi, trongmắt của hắn nhìn không thấy được người khác, càng đừng nói Tây Môn Vân tướngquân, nam nhân này chăm chú nhìn Phượng Lan Dạ một cái, cũng không nhiều lờinữa ôm quyền: "Bổn tướng nên rời đi trước."

Cho đến lúc này, Nam CungDiệp tựa hồ mới chú ý tới sự hiện hữu của hắn, nhưng tên này cũng không có nửađiểm khách sáo, chỉ nhànnhạt mở miệng: "Khôngtiễn."

Tây Môn Vân lôi kéo dâycương rời đi, tiếng vó ngựa nối thành một mảnh, nháy mắt đã không thấy bóngdáng.

Trước cửa Tề vương phủ,Nam Cung Diệp thẳng tay lôi kéo Phượng Lan Dạ đi vào trong, phía sau Tích quảngia lập tức phất tay phân phó: "Cũng vào đi thôi, đừng ở đây làm loạnthêm."

Vương Phi đã trở về rồi,mọi người tự nhiên thu tay, tất cả mọi người vào Vương Phủ, bốn phía im lặnglại.

Bên trong Liên viện, NamCung Diệp đang ở trong khách sãnh hỏi thăm Phượng Lan Dạ đã phát sanh chuyệngì, tiểu nha hoàn canh cửa đi xuống để chuẩn bị bữa tối, Vương gia đến bây giờcòn không dùng được thiện đâu? Vương Phi trải qua hành hạ từ trưa đến giờ, nóivậy chắc đã đói bụng .

"Hai tên khốn kiếpnày, dám can đảm động tới ngươi, thật là quá đáng giận?"

Nam Cung Diệp bàn tay tothon dài vỗ trên bàn, tay áo nhẹthổi qua, mùi thơm tràn ngập, nhìn thấn trên ngũ quan tuấn mị chợt lóe lên sựtàn bạo rồi biến mất, hận không được lập tức phái người vào Tấn vương phủ cùngSở Vương phủ để tính sổ, bất quá Phượng Lan Dạ đã ngăn trở hắn, Tề vương Phủcủa bọn họ bây giờ chủ yếu dùng lực lượng để điều tra ra chuyện năm đó Ngọc phitự sát.

Xem ra các nàng nên ratay, không thể cứ bị động mà chờ.

"Được rồi, ta khôngphải không có chuyện gì sao, ngươi đừng sinh khí ."

Phượng Lan Dạ vươn tayđặt lên bàn tay của Nam Cung Diệp, trong lòng biết hắn rất tức giận, nếu khôngphải mình ngăn cản, chỉ sợ hắn sớm đã xuất hiện.

"Trước mắt hay làchúng ta thương nghị một chút làm thế nào để tra ra cái chết của Ngọc phiđi?"

Hai người đang nóichuyện, thì bên ngoài phòng, Diệp linh cùng Hoa Ngạc đi đến, trong tay còn bưngđến các món ăn, phía sau còn có mấy nha hoàn cũng bưng thức ăn đi theo, mộtnhóm mấy người đi đến, rấtnhanh bày trí đồ ăn ngon xong,liền mời Vương gia cùng Vương Phi dùng bữa, hai nha đầu Diệp linh và Hoa Ngạc ởlại hầu hạ, những người còn lại ở bên ngoài nghe lệnh.

Trong khách sãnh, ánh đènấm áp, gió đêm từ cửa sổ thổi vào, sa mạn (rèm cửa) nhẹ tung bay, khắp nơi mộtmảnh nhu hòa.

Trên bàn ăn, hai ngườivừa dùng bữa vừa nói chuyện tiếp.

" Nam Cung Diệp,trong cung có người của ngươi không?"

Phượng Lan Dạ dừng lạiđộng tác trong tay, để hỏi Nam Cung Diệp, nên biết rằng muốn tra ra chuyện củaNgọc phi, nhất định phải vào cung, mới có thể trarõ, bằng không căn bản là không có biện pháp ra tay.

Nam Cung Diệp gật đầu,ánh mắt trở nên sâu u, nói thật ra , đối với Lan Nhi, đáy lòng hắn thường cómột sự ngạc nhiên, bất kể là chuyện gì, nàng tựa hồ đều nhìn thấy rất rõ, hơnnữa bố trí cũng rất độc đáo, mọi chuyện như đều được nắm giữ ở trong tay củanàng, người như vậy may mắn là ở bên người của mình, mà hắn chỉ mong muốn làmcho nàng vui vẻ một chút, không có ý tranh giành đại vị, nếu là người như nàngmà rơi vào tay của Tấn vương cùng Sở Vương, nhất định sẽ trở thành cánh tay đắclực, trong cuộc tranh giành đại vị nàng là quân cờ lợi hại nhất, vừa nghĩ nhưthế, Nam Cung Diệp liền có chút ít hiểu được vì sao Tấn vương cùng Sở Vương hếtlần này đến lần khác nhằm vào nàng, bởi vì họ sợ nàng sẽ trở thành cánh tay đắclực của hắn, cho nên mới muốn diệt trừ nàng, đồng thời cũng muốn tra rõ ràngphía sau Tề vương phủ có thực lực hay không, nghĩ đến đây, tim của Nam CungDiệp đột nhiên căng thẳng , người luôn luôn cao cao tại thượng như hắn bỗngnhiên lại căng thẳng như thế, song song cũng có chút ít sợ hãi.

" Lan Nhi, sau nàylàm chuyện gì? Ngàn vạn lần không thể làm bậy, nhất định phải bẩm báo cho Bổnvương, biết không?

Nếu như nàng có bất cứchuyện gì không may xảy ra, Nam Cung Diệp chớp mắt một cái quanh thân đầy sátkhí, hắn thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì?

Ngồi đối diện PhượngLan Dạ không biết Nam Cung Diệp bị làm sao, nàng cảm thụ được trên người hắn cósát khí, nên hơi khó hiểu hỏi: "Nam Cung Diệp?"

Thanh âm của nàng vừa mớithốt ra, Nam Cung Diệp vươn tay ngăn trở tiếng kêu của nàng: "Sau này gọita Diệp, ta gọi ngươi là Lan Nhi nhé, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ,bất ly bất khí."

Thanh âm trầm thấp ámmuội vang lên, Phượng Lan Dạ giật mình, tâm cứng lại, chợt như có dòng nước ấmchảy qua, ánh mắt bỗng ướt át như đầm nước, không nói được một lời, giây látsau tâm tình nàng mới ổn định lại, liền gật đầu: "Diệp."

" Lan Nhi."

Hai người đều nở nụ cười,bất kể sau này có bao nhiêu mưa gió, bọn họ cũng sẽ nắm tay nhau, thì không sợbất kỳ một cuộc bão táp nào.

Diệp linh cùng Hoa Ngạcnhìn bộ dạng Vương gia cùng Vương Phi tương thân tương ái , rất là hâm mộ, vàcác nàng cũng thật lòng thay họ cao hứng.

Các nàng hi vọng Tề vươngphủ vĩnh viễn vui vẻ, chẳng qua Hoa Ngạc trong lúc cao hứng, không khỏi có chútngơ ngẩn, còn những tộc nhân kia phải làm sao bây giờ? Mặc dù công chúa chiếmđược hạnh phúc, nàng thật vui vẽ, nhưng mà những người đó phải nên làm cái gìbây giờ?

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ dùng xong thiện, phân phó người đem đồ ăn dọn xuống,Diệp linh liền dâng lên nước trà xong cũng lui ra, khách sãnh yên tĩnh lại, haingười vừa uống trà vừa nói tiếp đề tài mới vừa rồi.

" Diệp, ở trong cungngươi có ai không?"

Nhiều năm như vậy, trongcung hắn chắc đã sắp xếp nhân thủ. Phượng Lan Dạ tiếng nói vừa dứt, Nam CungDiệp quả nhiên gật đầu: "Có, trong cung ta có người."

"Đem những người đórút lui ra ngoài đi, thay người có thân thủ lợi hại."

" Nàng có kế hoạchgì?"

Nam Cung Diệp đối với đềnghị của nàng cảm thấy rất có hứng thú, đôi mắt phượng hẹp dài nhuộm ánh sángnóng bỏng, đang khóa chặc nàng lại.

Phượng Lan Dạ nhẹ cườimột cái, sau đó chậm rãi mở miệng: "Chúng ta bất cứ lúc nào cũng phảinắm giữ được hướng đi ở trong cung, hiện tại Mộc Miên thì tiến cung, còn MaiPhi thì bỗng nhiên trúng độc, bất kể là ai làm ra, tóm lại nước trong đầm nàyđã bắt đầu đục, nhưng những thái giám trong cung chưa chắc có thể kịp thời đemtin tức đưa ra , hiện tại đem người lợi hại vào, là có thể tùy thời hiểu rõhướng đi bên trong, hơn nữa bọn họ hoạt động cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều."

" tốt."

Người trong cung của NamCung Diệp chính là một ít thái giám, để hắn lúc nào cũng có thể biết được tintức tình hình trong cung, chẳng qua có đôi khi tin tức quá chậm, đúng như LanNhi suy nghĩ, thay thân thủ lợi hại hơn, lúc nào cũng bảo đảm được tin tứcnhanh chóng.

“Kế tiếp, trong cung hẳn là sẽ có nội loạn, chúng tasao không nhân dịp này, thăm dò một chút tình hình, sau đó đem tin tức lấy đượctừ các nơi gộp lại, từ từ sửa sang lại đầu mối, như vậy có thể nhanh chóng hơnmột chút.”

“Biện pháp như vậy là tốt nhất.”

Nam Cung Diệp trầm ổn trả lời, trước đây hắn sợ phụhoàng phát hiện cho nên vẫn không động thủ, nhưng nếu bây giờ trong cung xảy ranội loạn, ai sẽ chú ý tới những thái giám này chứ: “Tốt, Bổn Vương sẽ đi anbài.”

“Giao cho ngươi.”

Phượng Lan Dạ diễm lệ tươi cười, một khuôn mặt mười batuổi, đã mỹ lệ đến rung động lòng người, giống như đóa hoa như mở như không,mùi thơm xông vào mũi, ánh mắt Nam Cung Diệp sâu u nhìn nàng, thiêu đốt lên mộtngọn lửa, hắn hiện tại rất khẳng định là mình thích nha đầu này, hắn đang đợinàng lớn lên, đợi đến khi bọn họ trưởng thành, sau khi hắn tra rõ chuyện mẫuphi, sẽ mang nàng rời đi, trở về Yên Hải cũng tốt, bất quá trước mắt còn nhiềuchuyện phải làm, nhưng bọn họ sẽ cùng nắm tay nhau bước đi, nghĩ tới đây, sắcmặt Nam Cung Diệp lãnh chìm: “Ngày mai, Bổn Vương sẽ mời Tấn Vương cùng SởVương đến đây, Lan Nhi nghĩ như thế nào?”

“Tốt.”

Vừa nghe mời Nam Cung Trác và Nam Cung Liệt đến phủ,trên mặt Phượng Lan Dạ lập tức bao phủ một tầng sát khí, khóe môi âm trầm nhếchlên tựa tiếu phi tiếu.

“Ý kiến này không tệ.” Không biết ngày mai đến đây bịnàng thống mạ, Tấn Vương cùng Sở Vương có khó chịu hay không a, chuyện này thậtcó chút ý tứ, từ tối nay nàng liền bắt đầu mong đợi.

“Khuya hôm nay ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nam Cung Diệp đứng lên cùng Phượng Lan Dạ nói mộttiếng, liền rời đi.

Vương gia vừa đi, mấy tiểu nha đầu ở Liên Viện liềnxông vào, cầm đầu là Diệp Linh lòng sớm đã như lửa đốt kêu lên: “Vương phi,không xong không xong.”

Phượng Lan Dạ ngáp một cái, vẻ mặt khó hiểu, khôngnhịn được chau lên lông mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Linh Hoa Ngạc hai người như kẻ cướp kẻ trướcngười sau mở miệng: “Vương phi biết không, nghe nói hôm nay Vương Gia cứu mộtnữ nhân về phủ, hiện tại được an bài ở Thanh Mãn viện.”

Thanh Mãn viện, là khách viện của Tề Vương phủ, nơinày từ trước tới nay không dùng tới, không nghĩ ra hôm nay lại cho một ngườivào trong đó ở, bất quá chỉ điều này cũng đủ làm cho tất cả mọi người ở LiênViện khẩn trương lên rồi, Diệp Khanh cả ngày không an tâm, thật vất vả mới đợitới khi Vương Phi trở lại, nhưng lại không thể gặp mặt nên liền nói cho DiệpLinh cùng Hoa Ngạc, hai người này vừa nghe xong gấp đến độ xoay vòng, Vương Giavừa đi liền vọt vào.

Ánh mắt của Phượng Lan Dạ đều nhanh dính lại, còntưởng rằng phát sinh đại sự gì, không nghĩ tới lại là chuyện này, Vương Gia cứumột người thì có gì ngạc nhiên?

Nhưng mà đối với những người lớn lên ở Tề Vương phủ thìchuyện này đúng là một chuyện lớn a, Vương Gia có khi nào mà đi làm loại chuyệnnày chứ, lần đầu làm là cưới Tiểu Vương Phi vào Tề Vương Phủ, hiện tại ngoại lệcứu một cái nữ nhân về phủ, nữ nhân này sẽ không phải, không phải là trắc phitương lai chứ, những nha hoàn này càng nghĩ càng cảm thấy không đáng thay Vươngphi, chỉ có Phượng Lan Dạ là vẻ mặt không có việc gì, điều này càng làm cho HoaNgạc cùng Diệp Linh nóng lòng.

“Vương phi a, người biết không? Vương Gia luôn lãnhmạc, rất ít hỏi tới chuyện gì khác, lần này lại ra tay cứu một người, ngườichẳng lẽ không lo lắng sao?”

Diệp Linh giành trước mở miệng, Hoa Ngạc gật đầu lialịa, tiếp lời: “Vương gia lớn lên tuấn mỹ như vậy, cả An Giáng thành có biếtbao nhiêu người thầm thương trộm nhớ ngài a, Vương phi chẳng lẽ đã quên tiệnnhân Trầm Vân Tinh kia sao?”

Mặc dù cuối cùng nàng ta không nhận được kết quả gìtốt, nhưng không có nghĩa là nữ nhân khác cũng có kết quả giống như nàng a,Trầm Vân Tinh là Tam Hoàng Tử Phi, một phụ nữ có chồng, nhưng lần này được cứuvào phủ là một cô nương độc thân, cho nên đương nhiên sẽ làm cho người ta lolắng, lại còn ở trong Tề Vương phủ.

Trong phòng khách, trừ đám người Diệp Linh Hoa Ngạc,ngay cả Diệp Khanh luôn luôn ít nói cũng mở lời.

“Vương phi, người biết không, nghe người trong VươngPhủ nói, người đàn bà kia lớn lên rất xinh đẹp, da trắng như tuyết trên núicao, ánh mắt đẹp như cây nho, cho nên người nhất định phải coi chừng a.”

Phượng Lan Dạ nghe bên tai từng tiếng lo lắng, khôngkhỏi nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài: “Cho nên nói các ngươi lo lắng cái gì đây?”

“Nếu như nàng ta câu dẫn Vương Gia thì làm sao bâygiờ?”

Ba nữ nhân trăm miệng một lời mở miệng, Phượng Lan Dạvừa nghe lời này, tâm khó được cứng lại, tựa hồ không thoải mái, cuối cùng nhìnthẳng lên đám nữ tỳ: “Diệp Linh đi kêu Tích quản gia đến đây, ta có việc muốnhỏi.”

“Dạ, Vương phi.”

Diệp Linh xoay người chạy ra bên ngoài, trong phòngkhách Diệp Khanh cùng Hoa Ngạc đứng bên người Phượng Lan Dạ, còn có hai nha đầukhác đứng ở cửa, mấy người đều mang vẻ mặt lo lắng, giống như ngay sáng maiVương Gia liền phong nữ nhân kia làm trắc phi vậy, Phượng lan Dạ không khỏi cóchút buồn cười, mặc dù nàng đồng dạng cũng có chút ngạc nhiên, nhưng biết NamCung Diệp không phải loại người lấy sắc đẹp nhìn người, nên không lo lắng,chẳng qua đáy lòng cũng thấy rất kỳ quái, vì nguyên nhân nào Nam Cung Diệp lạicứu nữ nhân kia về phủ chẳng phải hắn luôn khinh thường xen vào việc của ngườikhác sao.

Sau khi Diệp Linh tìm được Tích quản gia, cũng khôngquản mọi việc, lôi kéo Tích Đan chạy thẳng tới Liên Viện, ngay cả thở cũngkhông nghĩ ngơi, chạy nhanh đến độ thở gấp, Tích Đan vốn không sao cả vì hắn cócông phu cho nên không vấn đề này vào mắt, chẳng qua nhìn thấy Diệp Linh chạyrất đáng thương, có chút không đành lòng.

“Ngươi chạy chậm một chút, đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Linh không để ý tới hắn, hai người xông ào vàoLiên Viện, mãi cho đến khi tới phòng khách Diệp Linh mới đứng ở cửa thở hổnhển, phất tay ý bảo Tích Đan đi vào, Tích Đan tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớngì, lập tức lắc mình đi vào.

Chỉ thấy trong phòng khách, Vương Phi ngồi ở trên cao,sau đó là một tả một hữu hai nha hoàn, ở cửa cũng có hai nha đầu đứng thẳng,mọi người đều chằm chằm nhìn hắn, thật giống như hắn đã gây ra ra chuyện gì đạinghịch bất đạo vậy, Tích Đan bị hù dọa đến nhảy dựng, vội vàng cúi đầu thi lễ.

“Tiểu nhân tham kiến Vương Phi, không biết Vương Phicho gọi tiểu nhân đến đây là vì việc gì?”

Phượng Lan Dạ liếc hắn một cái, không nhìn ra thần sắccủa Tích Đan có gì thay đổi, nhàn nhạt mở miệng: “Nghe nói hôm nay Vương Giacứu một vị cô nương trở về?”

Tích Đan vừa nghe thấy chuyện này, không thể để chotình cảm của Vương gia Vương phi xuất hiện khe hở được nên vội vàng bẩm báo:“Vương Phi, người ngàn vạn lần không nên hiểu lầm Vương Gia a, nghe Nguyệt Cẩnnói, lúc ấy bởi vì Vương Gia nhận được tin trong phủ, biết Vương Phi bị bắtcóc, cho nên lòng như lửa đốt, cỡi ngựa quá nhanh mà vô ý kinh sợ nữ tử đó, nữnhân kia ngất đi, Vương Gia nóng lòng vội vàng muốn cứu Vương Phi cho nên trướctiên liền phân phó Nguyệt Cẩn mang cô nương kia về, nhận được tin Thiên BộtThần đưa về, Vương phi dặn Vương Gia đợi ở trong quý phủ, Vương Gia đều vội tớisắp điên, còn phần cô gái kia, Vương Gia từ đầu tới cuối đều không để ý, làtiểu nhân an bài nàng ở Thanh mãn viện tạm trú, rồi mời đại phu tới trị liệucho nàng.”

“Ừ.” Phượng Lan Dạ nghe xong cũng không nói gì, giơtay coi như biết rồi, đang định phất tay ý bảo Tích quản gia lui xuống, nàngmệt mỏi cần nghỉ ngơi rồi, ai biết Diệp Linh đứng phía sau Tích Đan không quênhỏi tới: “Nghe nói nàng kia lớn lên rất xinh đẹp phải không?”

Tích Đan cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:“Là rất xinh đẹp, bởi vì lúc ấy Tiểu Vương phi xảy ra chuyện, tất cả mọi ngườicòn chưa kịp nhìn mặt, nhưng sau khi đại phu cho uống thuốc, nữ nhân kia tỉnhlại, tiểu nhân liền thấy được, nàng ta lớn lên là một người xinh đẹp.”

Tích Đan thật tình nói, mọi người trong phòng kháchlập tức sầu lo, Diệp Linh không quên dặn dò Tích Đan: “Sáng mai đợi nàng khỏelại, lập tức phái người đưa nàng xuất phủ, biết không? Không thể để cho nàng talưu lại đây.”

“Tiểu nhân đã biết.”

Phượng Lan Dạ nhìn mất tiểu nha đầu này so với nàngcòn nóng lòng hơn, vừa bực mình vừa buồn cười, Vương gia các nàng không phải làđồ háo sắc, cho nên không cần thiết phải lo lắng như vậy, bất quá các nàng cũnglà vì tốt cho nàng, nên nhất thời nàng không phản ứng, bất quá nàng thật mệtchết đi được: “Đi xuống đi.”

Tích Đan lui ra ngoài, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh cònmuốn nói thêm, thì bị Phượng Lan Dạ sớm ngăn trở lời các nàng: “Có chuyện gìngày mai hãy nói, hôm nay ta mệt nỏi.”

Diệp Linh cùng Hoa Ngạc cuối cùng cũng dừng lại, haingười đi tới vịn Phượng Lan Dạ đi ra ngoài, một phen rửa mặt nghỉ ngơi.

Hôm nay là Diệp Linh làm nhiệm vụ, những người kiacũng đã đi xuống nghỉ ngơi, trong phòng ngủ lớn, Phượng lan Dạ sớm nhắm lại ánhmắt, một bên trên giường êm Diệp Linh lăn qua lộn lại không ngủ được, PhượngLan Dạ quan tâm hỏi: “Diệp linh, làm sao vậy?”

“Sáng mai ta nhất định phải đi xem nữ nhân kia lớn lêncó bao nhiêu xinh đẹp, hừ, nếu nàng dám can đảm có tâm tư gì, nhất định phảiđem nàng đuổi ra ngoài.”

Phượng Lan Dạ không nhịn được trợn trắng cả mắt, thìra nha đầu này còn lo lắng chuyện lúc nãy, Phượng Lan Dạ mặc kệ nàng, từ từnhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, trong hoa viên của Vương phủ có bóng ngườiđeo mạn sa (NN: mạn sa hình như là khăn che mặt á) uyểnchuyển đi tới, bóng người kia mặc một bộ sa y phiêu dật, bên trong là cẩm ytrắng nhạt, phía ngoài bao phủ một tầng lụa mỏng như mây khói, tay rội yên hàla (cái loại mỏng như voan), cả người thật giống như một rặng mây trắng, mênhmong bao quanh, làm cho hạ nhân trong Vương Phủ đi qua đều nhìn không chớp mắt.(NN: tèn ten…mn cùng chào đón hồ ly tinhlên sàn nào ^^)

Hôm qua bởi vì lo lắng cho an nguy của Vương phi, nênmọi người mặc dù biết Vương Gia mang về một cô gái cũng không biết nàng ta lớnlên xinh đẹp như thế, hiện tại nhìn thấy, thật là xinh đẹp bức người, cô gáinày chẳng những mỹ, hơn nữa còn mang theo một cỗ ý vị mềm mại như nước, sa ytrên người gắn rất nhiều bảo thạch, tóc đen óng mượt như mây, buông thỏng mộtmảnh lụa mỏng, từ trên đầu kéo qua, che một bên mặt, lộ ra một đôi ánh mắt mêli, vừa dày vừa mật, đôi mắt tròn đen như quả nho hơn nữa còn bao phủ hơi nước,thần bí mà thâm thúy.

Bên trong Tề Vương phủ, rất nhanh truyền đi khắp nơi,nữ nhân Vương Gia mang về thì ra là một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, TiểuVương Phi so sánh với nàng, mặc dù không kém bao nhiêu, nhưng mà Tiểu Vương phibây giờ cón quá nhỏ, mà cô gái này không những xinh đẹp hơn lại còn có nữ nhânvị, Vương Gia có thể thích nữ nhân này hay không? Trong lúc nhất thời cả VươngPhủ đều nghị luận rối rít.

Mỹ nữ này vừa thưởng thức phong cảnh trong Tề Vươngphủ, vừa chậm rãi cùng hạ nhân chào hỏi, tiếng nói nàng trung tính thật giốngnhư một loại cam thuần rượu ngon (nồng nàn), đợi đến khi hạ nhân kịp phản ứngnàng đã đi rồi, trong đầu người phía sau chỉ còn một loại ý niệm, nữ nhân nàythật có tiềm chất làm hồ ly tinh, Vương Gia a, ngàn vạn lần chớ bị nàng mêhoặc.

Bên trong Liên Viện, Diệp Linh cùng Hoa Ngạc sớm đãnghe được tin tức, thật đáng giận a, nữ nhân này có ý gì? Thậm chí còn đi dạotrong Vương phủ, nếu nàng đã khỏi hẳn, nên lập tức cút khỏi Vương Phủ mới phải.

Nghĩ tới đây, Diệp Linh lập tức triệu tập mấy tiểu nhađầu trong Liên Viện.

“Đi, chúng ta đi nhìn nàng, xem nàng muốn ở lại VươngPhủ là có mục đích gì?”

“Dạ, đi.”

Mấy tiểu nha đầu lòng đầy căm phẫn, hùng hùng hổ hổrất giống như đi tìm người ta liều mạng, rầm rầm đi ra ngoài, chỉ để lại mỗiDiệp Khanh và một tiểu nha đầu khác, còn lại toàn bộ theo sau Diệp Linh cùngHoa Ngạc ra khỏi Liên Viện.

Cả đám hạo hạo đãng đãng đi, rất nhanh gặp được vài hạnhân, Diệp Linh sau khi nghe ngóng, những người nào đó giống như không nói đạolý, ngược lại phía sau càng lúc càng nhiều người, cùng đi tìm nữ nhân kia tínhsổ.

Hậu hoa viên Tề Vương Phủ, có một hồ cá không lớn,trong hồ nuôi không dưới trăm loài cá, khoan khoái chơi đùa, qua lại du động,trên bờ, một người tựa vào lan can bạch ngọc, ánh mắt ôn nhu như nước, vừa nởnụ cười vừa quan sát cá ăn.

Người nọ giống như tan ra trong sương mù, thật như mỹngọc, nhã nhặn lịch sự ôn nhu, vừa quan sát, vừa cho cá ăn, ở phía sau cáchnàng không xa, có một đóa hoa Tử Thiên Hồng, nhưng là bông hoa kiều diễm kiacũng khó che đi vẻ đẹp của nàng, khiến nàng so với hoa còn xinh đẹp hơn.

DIệp Linh cùng Hoa Ngạc vừa liếc nhìn, tâm liền lộpbộp chìm xuống, nữ nhân này thật xinh đẹp, người đàn bà Trầm Vân Tinh kia cũngkhông sánh bằng nàng, Trầm Vân Tinh kia vì kiêu căng điêu ngoa khiến cho vẻ mỹlệ của bản thân thất sắc không ít, nhưng nữ nhân này giơ tay nhấc chân đều mangtheo tự tin dịu nhã (NN: dịu dàng + nhã nhặn), ôn nhu khả nhân, nữ nhân tướngmạo song toàn như vậy mới là người tương xứng nhất trong suy nghĩ của nam nhâna, Tiểu Vương phi thứ nhất quá nhỏ, thứ hai quá lạnh lùng, thật sợ Vương Gia bịnữ nhân này câu dẫn, cho nên bọn họ nhất định phải đem nữ nhân này đuổi rangoài.

Ý niệm trong đầu Diệp Linh vừa định, sắc mặt thoạtnhìn càng kiên quyết, dẫn một đám người hùng hổ đến bên cô gái xinh đẹp hơn cảhoa lan đang đứng kia.

“Uy, ngươi là người nào?”

Nàng kia vốn là đang cho cá ăn, nghe thấy sau lưng cótiếng người nói chuyện, từ từ quay thân lại, một đôi mắt sâu không lường đượcnhư giếng cổ, mê người mị hoặc, mang theo dụ lực trí mạng, thật giống như hoađẹp nở bên kia hồ, chẳng những xinh đẹp, còn tỏa ra độc khí chí mạng, làm ngườita không tự chủ mà mất hồn.

Diệp Linh cùng Hoa Ngạc đều thất thần một lát, rấtnhanh liền nhớ lại mình tới đây làm gì, cho nên trên mặt càng thêm hung ác, cămtức nhìn nàng kia.

Cô gái trừ đôi mắt ra, nét mặt đều không được rõ rànglắm, bất quá nhìn ánh mắt của nàng, có thể biết nàng đang cười, thanh âm trầmthấp vang lên.

“Ta tên là Kiều Lung, mọi người có thể gọi ta là LungNhi.”

Thanh âm của Kiều Lung mang theo một sự quyến rũ trầmthấp, nàng vừa nói, liền làm người ta nghĩ đến hương thơm của rượu ngon, quảnhiên người đẹp thanh âm cũng đẹp, bất quá các nàng quan tâm chuyện này làm gì,còn bày ra bộ dáng thân thiết vô tội như thế, rõ ràng có quỹ kế khác, Diệp Linhnghĩ tới đây, hai tay chống nạnh, nghiêm túc mở miệng.

“Kiều Lung phải không? Nghe nói hôm qua Vương Giachúng ta cưỡi ngựa làm kinh sợ đến ngươi, cho nên Vương Gia mới dẫn ngươi trởvề, hiện tại ngươi đã khỏe, có phải nên nhanh chút rời đi không?”

“Tại sao?”

Kiều Lung kinh ngạc hỏi, trái tim nàng từ nhỏ đã khôngkhỏe, hôm qua kinh sợ, khiến cho thân thể nàng suy yếu, lúc này rời đi, nàngbiết đi đâu a? Trong đôi mắt to hiện lên vẻ mê mang, từ từ bị một tầng sương mùbịt kín, bộ dáng mềm mại đáng yêu, nếu là nam nhân, chỉ sợ hận không thể đemnàng ôm nàng vào trong ngực, đáng tiếc Diệp Linh cùng Hoa Ngạc lại là hai côbé, hơn nữa từ đáy lòng đã nhận định nàng ta có động cơ không muốn cho người tabiết, cho nên giờ phút này chỉ căm tức nhìn nàng, căn bản bất vi sở động (NN:không có hành động gì), bất quá vấn đề đối với Kiều Lung, Diệp Linh cảmthấy có chút buồn cười.

“Cái gì mà tại sao? Nơi này vốn không phải nhà ngươi,ngươi đã khỏe tự nhiên nên rời đi, còn muốn ăn bám ở Vương phủ phải không? Cáinày không thể được, ngươi tốt nhất là nên thu hồi tiểu tâm tư của mình đi.”

Diệp Linh cố ý gây khó khăn nói, khiến cho Kiều Lungrất khó chịu đựng, nước mắt của nàng rốt cuộc chảy xuống, mở to mắt vô tội nhìnDiệp Linh: “Ngươi là ai, ta là người được Vương Gia cứu về, muốn đuổi ta đicũng là chuyện của Vương gia, ngươi làm sao có thể tới đây đuổi ta? Ta muốn gặpVương Gia, hoặc là Vương Phi cũng được.”

Vừa nghe nói Kiều Lung muốn gặp Vương gia, Diệp Linhđời nào đồng ý, tiến lên ngăn cản đường đi của nàng, vẻ mặt không đồng ý.

“Ngươi quản ta là ai? Có phải muốn đi câu dẫn VươngGia của chúng ta hay không, ngươi đừng nằm mơ, thu hồi bộ dáng điềm đạm đángyêu của ngươi đi, đối với chúng ta chỉ vô dụng thôi.”

Bên này ẩm ĩ như thế, rất nhanh kinh động đến nhữngngười khác trong Vương Phủ, có hạ nhân vội đi bẩm báo Tích quản gia, Tích quảngia không biết xảy ra chuyện gì, dẫn người đi tới, chỉ thấy đám người Diệp Linhvây quanh cô gái Vương gia mang về, nàng kia nước mắt đầy mặt, từng bước lui vềsau, mắt thấy sắp rớt xuống hồ, Tích Đan sợ xảy ra chuyện, vội vàng lêntiếng: “Làm cái gì?”

Mọi người vừa thấy Tích quản gia tới, mau chóng tránhđường để Tích Đan đi tới phụ cận, nhìn Diệp Linh.

“Đây là xảy ra chuyện gi? Vương phi cho các người tớiđây?”

Diệp Linh vừa nghe câu hỏi của Tích Đan, sớm chột dạcúi đầu, nếu Vương Phi biết chuyện này chỉ sợ sẽ không tha cho các nàng, làmsao có thể để cho các nàng tới đây chứ, bất quá vừa nhìn thấy bộ dạng bị ngườita khi dễ của Kiều Lung, liền cực kì tức giận, các nàng làm cái gì, bất quá chỉmời nàng ta rời đi mà thôi, có nghiêm trọng như vậy không? Nữ nhân này rõ rànglà không có hảo tâm.

“Vương phi không biết, bất quá nếu nàng ta đã khỏelại, thì nên rời đi, sao có thể còn đi dạo trong Vương phủ, rõ ràng là không cóý tốt.”

Kiều Lung vừa nghe lời Diệp Linh nói, càng phát ra ủykhuất: “Ta không có, bởi vì trái tim từ nhỏ đã không tốt, ngày hôm qua bị kinhsợ, mặc dù đã tỉnh, nhưng thân thể vẫn suy yếu, cho nên muốn vận động nhiều mộtchút, vì vậy sáng sớm liền đứng lên tản bộ.”

Một bên, Tích Đan vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, ngàyhôm qua đại phu kia nói rồi, Kiều cô nương tim đập khác người thường, cho nênmới bị ngựa của Vương Gia dọa ngất.”

Tích quãn gia đã nói thế, Diệp Linh nhất thời khôngnói được gì nữa, tựa hồ như mình đã trở thành ác nhân, bất quá nàng tin tưởngtrực giác của chính mình, nữ nhân này thật sự không có ý tốt, người biểu hiệncàng hoàn mỹ, thường thường càng có nhiều bí mật không thể nói cho người khác,bởi vì trên đời này không có người hoãn mỹ tồn tại.

Nghĩ tới đây chỉ vào Kiều Lung: “Nàng ta nếu đã tỉnh,tại sao muốn ở lại Vương Phủ, Tích quản gia vẫn nên đem nàng an bài ở chỗkhác đi.”

Hiện tại Tề Vương phủ rất là hòa thuận, nàng không hyvọng bất luận kẻ nào hủy đi sự hòa thuận này, cho nên tuyệt đối không thể lưulại nữ nhân kia, trước kia Vương Gia rất lạnh lùng, tất cả mọi người đều rất sợngài, trong Vương phủ, luôn an tĩnh đến đáng sợ, nhưng kể từ sau khi Tiểu Vươngphi đến, nơi này tựa như một cái phủ đệ bình thường, cho nên nàng sợ bị cái gìđó phá vỡ, nàng muốn bảo vệ hết thảy nơi này.

“Ta muốn gặp Vương gia.”

Kiều Lung kêu lên, giống như đang bị Diệp Linh ép, chỉvào Diệp Linh hỏi Tích quản gia: “Nàng rốt cuộc là ai?”

Nàng trên dưới đánh giá Diệp Linh, thật sự không giốngthị thiếp của Vương gia, lại giống như một đại nha hoàn, nhưng là nha hoàn nàycó phải quá kiêu ngạo rồi hay không, thật không ngờ lại đối đã với một ngườikhách nhân như vậy, nàng muốn gặp Vương gia, tin tưởng hắn nhất định sẽ chonàng một cái công đạo, là ngựa của hắn dọa ngất nàng, hiện tại nàng còn chưakhỏe mà, một đứa nha hoàn lại có thể chạy tới đây gây khó dễ cho nàng, thật sựkhông giống đãi khách chi lễ.

“Không được.”

Tích quản gia còn chưa nói, Diệp Linh cùng Hoa Ngạc đãsớm phản bác, các nàng sợ nhất là cho nữ nhân này gặp Vương gia, nàng ta bộdáng lê hoa đái vũ, là nam nhân chỉ sợ không chịu đựng được, cho nên bọn họkhông muốn nàng gặp Vương gia, đáng tiếc Kiều Lung rất kiên trì.

Tích quản gia bị ép vào thế khó xử, nhất thời cầm cựkhông được, lúc này có người từ đằng xa chạy tới, chính là Diệp Khanh của LiênViện, hổn hển thở gấp, sắc mặt rất khó nhìn, chạy đến trước mặt Diệp linh cùngHoa Ngạc, nhỏ giọng nói thầm: “Tiểu Vương phi dậy rồi, đang rất tức giận, cácngươi lập tức trở về đi.”

“A, Vương Phi tỉnh.”

Diệp Linh cùng Hoa Ngạc sắc mặt khó coi, tính tìnhVương phi các nàng hiểu không ít, nàng ghét nhất là có người tự chủ trương,hiện tại chỉ sợ các nàng chạy không thoát bị trách phạt, xoay người hung hăngtrợn mắt nhìn Kiều Lung một cái, vung tay dẫn đám nha hoàn Liên Viện rời đi,phía sau Diệp Khanh mặc dù không cam lòng, bất quá vẫn phải khách khí.

“Vị cô nương này, Vương phi nhà chúng ta cho mời.”

Kiều Lung vừa nghe, gật đầu chùi nước mắt của mình, ônnhu mở miệng: “Ta đang muốn gặp nàng, đây chính là cách Tề Vương phủ đãi kháchsao? Là do Vương gia kinh sợ đến ta, hiện tại ta còn chưa khỏe, đã muốn đuổi tara ngoài sao?”

Tích quản gia vẻ mặt đầy hắc tuyến, đây là chuyện gìa, thật không biết kế tiếp còn phát sinh gì nữa, bất quá nếu kinh động đếnVương Phi, tin tưởng Vương Phi nhất định sẽ xử lý tốt, Tích Đan nghĩ vậy mớithả lỏng được một chút, đối diện Kiều Lung bày ra tư thế mời, phụng bồi nàng điLiên Viện.

Trong phòng khách Liên Viện, Phượng lan Dạ bình tĩnhnhìn đám người đang quỳ trên mặt đất, không nói tiếng nào uống trà, đám ngườiphía dưới không ai dám nói chuyện, Diệp Linh cùng Hoa Ngạc cầm đầu quỳphía trước rất quy củ, cùng bộ dạng hung thần ác sát lúc trước, một chút cũngkhông giống.

Ngân ca đứng ở trong lồng chim, cảm giác được khôngkhí có sát khí, vỗ vỗ cánh có chút bất an, tựa hồ như muốn hòa hoãn không khíkêu lên.

“Mỹ nữ, cười một cái, mỹ nữ cười một cái.”

Thanh âm vang lên, bên trong phòng khách quả nhiên hòahoãn một chút, người có gan lớn thậm chí buồn cười, bất quá ai dám cười a,Phượng Lan Dạ nheo mắt lại, ánh sáng sắc lạnh bắn qua, chậm rãi cảnh cáo: “Ngânca, có phải muốn ta đem ngươi nướng ăn hay không?”

Ngân ca lập tức quy củ, còn giơ một cánh lên chemiệng, quả thật rất tức cười a, bên trong phòng khách bởi vì nhờ có nó gây sựmà không khí trầm trọng hòa hoãn rất nhiều.

Lúc này Diệp Khanh từ bên ngoài đi tới, cung kính mởmiệng: “Vương phi, vị cô nương kia đã tới.”

“Để cho nàng đi vào đi.”

“Dạ, Vương phi.”

Diệp Khanh lui xuống, Phượng Lan Dạ lãnh trầm mởmiệng: “Mấy người các ngươi quỳ trong viện cho ta, không đủ hai canh giờ khôngcho phép đứng lên.”

“Dạ, Vương phi.”

Mấy người biết điều đứng dậy đi ra ngoài, đối với hìnhthức phạt quỳ này, các nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, Vương Phi thật ra rất yêuthương các nàng, các nàng luôn biết, Diệp Linh cùng Hoa Ngạc dẫn mấy người đira ngoài, đi ngang qua sảnh chạm mặt Kiều Lung đang đi ngược chiều, không nhịnđược hung hăng đụng nàng ta một cái.