Độc Y Vương Phi

Quyển 2 - Chương 82



Bên trong phòng khách hainữ nhân đưa mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá lẫn nhau, ánh sáng ẩn trong đôimắt bắt đầu khởi động, giây lát, Phượng Lan Dạ nhàn nhạt nhướng mày: “Vị cônương này là?"

Kiều Lung đáy mắt toát rađóm lửa nhỏ, thanh âm trầm thấp vang lên: "Kiều Lung tham kiến Vươngphi"

Kiều Lung hành lễ, PhượngLan Dạ phất tay ý bảo nàng đứng lên: "Nguyên lai là Kiều cô nương, đứnglên ngồi xuống đi.

Hai người phân chia vịtrí chủ khách mà ngồi, mỗi người chiếm cứ một góc, một người nhìn qua rất lạnhlùng, một người mặt mày nhuộm ý cười, bộ dạng ôn nhu yếu ớt, khách sãnh yêntĩnh không tiếng động, Diệp Khanh động tác linh hoạt dâng trà, sau đó đứng ởphía sau chủ tử chú ý đến động tĩnh trướcmắt.

Kiều Lung thưởng thức mộtngụm trà, sau đó để chén xuống trà áng, mở miệng đi thẳng vào vấn đề .

" Kiều Lung ở xangàn dặm tới An Giáng thành tìm họ hàng, thế nhưng ai ngờ người thân đã chuyểnnhà, cho nên hôm qua ở trên đường hỏi thăm đầu mối, ai biết ngựa của Vương giatừ bên kia đường xẹt qua người, bởi vì hoảng sợ, cho nên ngất đi, Tề vươnggia không vứt bỏ mang về Vương Phủ chữa trị."

Nàng cúi đầu tiếng nóinhẹ nhàng vang lên ở khách sãnh, mang theo vẻ không biết làm gì.

Phượng Lan Dạ bất độngthanh sắc bưng trà áng, thổi nhẹ lá trà xanh nhạt, khuôn mặt nhỏ bé diễmlệ thần sắc không đổi, hờ hững như cũ , đợi đến khi Kiều Lung nói xongrồi, nàng liền ngửa đầu lên nhìn qua:"Là Vương gia thất lễ, đã kinh sợ Kiều cô nương."

Kiều Lung híp lại mắt,đánh giá Phượng Lan Dạ, thấy nàng thần sắc mặc dù lạnh, nhưng rốt cuộc cũng làtiểu hài tử, hơn nữa tựa hồ rất dễ dàng nói chuyện, nên trên dung nhan quyến rũcàng phát ra nhu hòa.

" Vương Phi kháchkhí rồi, có thể gọi ta Kiều Lung, hoặc là Lung nhi, bởi vì Kiều Lung từ lúcsinh ra tim đập khác hẳn với người bình thường, cho nên trong lúc nhất thời chỉsợ không thể rời khỏi Vương Phủ được, bất quá Vương Phi xin yên tâm, chỉ cầnthân thể Kiều Lung tốt lên, thì sẽ rời đi ."

Lời này ý tứ rất rõ ràng,trong thời gian ngắn sẽ không đi, Phượng Lan Dạ cũng không nói gì, phía sauDiệp Khanh không vui, không nhịn được mở miệng: "Ngươi?"

Có người mặt dầy vô sỉnhư vậy sao? Người ta đem nàng trở về, ngược lại xem nơi này giống như là nhàcủa mình, thật không biết xấu hổ.

Bất quá Phượng Lan Dạnhấc tay ngăn cản lời nói của Diệp Khanh..., nàng mặc dù không nói nhiều lắm,bất quá thông qua quan sát nho nhỏ, đã có thể cảm nhận được Kiều Lung có dụng ýkhác, sự xuất hiện của nàng chỉ sợ không phải là đơn giản, như vậy nàng muốngì? nếu đã tiến vào Tề vương phủ, muốn đi ra, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàngnhư vậy, con ngươi chợt lóe lên huyếtquang.

"Tốt, Kiều cônương bệnh cũng còn không cótốt, vậy ở lại đây đi? Lưu lại, Tề vương phủ chúng ta cũng không thiếu chỗ ănchỗ ở."

Diệp Khanh vừa nghe VươngPhi nói..., đã sớm kêu lên: "Tiểu Vương phi."

"Được rồi, như vậyhãy phân phó Tích quản gia, cố gắng chiêu đãi tốt Kiều cô nương, đừng chậm trễkhách nhân, nếu chuyện hôm nay cón phát sinh lần nữa, mỗi người đánh hai mươiroi."

"Vâng" DiệpKhanh bất đắc dĩ bỉu môi, phía dưới Kiều Lung đã sớm dịu dàng đứng dậy tạơn." Tạ ơn Vương Phi chiếu cố , Kiều Lung rất cảm kích."

Kiều Lung nói xong, đangchuẩn bị rời đi, thì lại có tiểu nha bên ngoài phòng đi tới bẩm báo:"Vương Phi, Vương gia tới."

Kia Kiều Lung vừa nghe Tềvương Gia đã tới, liền thuận thế ngồi xuống, ánh mắt chợt lóe lên nụcười, vẻ mặt bất động thanh sắc.

Trong khách sãnh Ngân Cakêu: "Gia tới, Gia tới, Tiểu Vương phi, Gia tới.”

Kiều Lung vừa nhìn thấycon chimđáng yêu như thế, không khỏi cười mở miệng: "Thật đáng yêu ĐiểuNhi."

" Vương gia nuôi."

Phượng Lan Dạ nhẹ giọngmở miệng, ánh mắt Kiều Lung chợt tối sầm mấy phần.

Lúc này phía ngoài kháchsãnh đi tới một đạo thân ảnh cao ngất, một bộ tửsắc áo gấm (áo gấm màu tím), thắt lưng bằng ngọc cùng màu, một ngọc bội phỉthúy trong suốt buông thỏng bên hông, dáng đi ưu nhã quý khí, mặt như quanNgọc, ôn nhuận tựa như mặt trời tháng ba, tóc thật dày mượt như tơ, nó được sợitơ buộc lên, phiêu dật xuất trần, phảng phất tựa như trích tiên.

Nam Cung Diệp vừa đi vào,liền cảm nhận được bên trong khách sãnh có thêm một tầm mắt to gan, tùy ý quétmắt một cái, cũng không thèm để ý, đi tới bên người Phượng Lan Dạ ngồixuống.

“Lan Nhi nơi này cókhách."

Bên dưới Kiều Lung vừanghe lời Nam Cung Diệp nói..., đáy lòng khẽ rung động, không nghĩ tới biết cómột cô gái mĩ lệ động lòng người đang xuất hiện ở trước mặt của hắn, thế nhưngnam nhân này làm như không thấy, ánh mắt Tề vương có phải có vấn đề hay không,có lẽ hắn không có nhìn chăm chú đến vẻ đẹp của nàng sao, Kiều Lung nghĩ vậy,lập tức đứng dậy thi lễ.

" Kiều Lung thamkiến Tề vương Gia, ngày hôm qua bởi vì bị ngựa của Vương gia làm kinh sợ đến,cho nên được đưa vào Vương Phủ ."

Phượng Lan Dạ bất độngthanh sắc nhìn Kiều Lung, thấy nàng vẫn nhìn chăm chú vào Nam Cung Diệp, trongđồng tử còn có cất dấu tham mộ( chắc là tham lam, ngưỡng mộ),trong lòng hiện lên sự nghi ngờ, chẳng lẽ Kiều Lung không phải là thám tử củaTấn vương cùng Sở Vương bố trí tiến vào, như vậy nàng ta là ai? Nhưng chắc nàngta nhất định có mục đích không thể cho ai biết.

Nam Cung Diệp cuối cùngcũng nhìn thẳng Kiều Lung, hai mắt đánh giá nàng, ngũ quan tuấn mị không có mảymay biến hóa, con ngươi vừa lạnh vừa sâu, ngó chừng Kiều Lung, làm cho nàngkhông tự chủ được cảm nhận được một cổ hàn khí lạnh như băng, tựa hồ trong đôimắt của người này là đầm hồ nước đá, trong nháy mắt đông cứng nàng, nhưng khihắn quay đầu lại thì ôn nhu, nhưng khiến cho nàng khát cầu không dứt.

" ừ, ngồi xuốngđi."

Nam Cung Diệp cũng khôngcó quá nhiều chú ý đến Kiều Lung, nhưng trong đồng tử chợt lóe lên lãnh lệ (lạnhlùng tàn bạo), hôm nay, buổi sáng liền nghe được Nguyệt Cẩn bẩmbáo, không nghĩ tới nữ nhân này lại đưa tới một màn khôi hài, tốt lắm nếu khôngmuốn rời đi Vương Phủ , Nam Cung Diệp thanh âm lãnh khốc vô tình vang lên.

"Nếu đã tốt rồi, vậythì để cho Tích quản gia đưa ngươi xuất phủ."

Không có nửa điểm cảmgiác thương hương tiếc ngọc, Kiều Lung tâm tính thiện lương giống bị con kiếnhôi bị dẫm đạp, nho nhỏ đau nhức một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phụcnghiêm nghị, ôn nhu uyển chuyển mởmiệng: "Bẩm Vương gia, Kiều Lung thân thể vẫn chưa hoàn toàn thật tốt, mớivừa rồi Vương Phi đã để cho Kiều Lung ở mấy ngày, Vương gia yên tâm đi, khiKiều Lung thân thể tốt lại, thì sẽ rời đi ."

" sao?"Nam CungDiệp quay đầu nhìn về Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ vươn tay tinh tế khéo léonắm lấy tay Nam Cung Diệp, nàng cũng không trả lời hắn, chỉ hướng bên ngườiphân phó: "Diệp Khanh, đưa Kiều cô nương đi Thanh mãn viện nghỉngơi."

" dạ, VươngPhi."

Diệp Khanh kính cẩn nghetheo, tiêu sái đến trước mặt Kiều Lung, nói đi theo nàng

Kiều Lung ôn nhu đứngdậy, ngước mắt, liền thấy nam tử tuấn sắc, hướng về phía tiểu nha đầu bênngười, gương mặt toát ra vẻ ôn nhuận hiếm thấy, nàng chú ý tới nam nhân nàylạnh lùng mà cường đại, đúng là mẫu người nàng khát vọng, vô cùng mạnh mẽ, lãnhkhốc lăng hàn, người mạnh mẽ như vậy mới xứng đôi với nàng, bất quá không nghĩtới trong mắt của hắn lại chỉ có một tiểu nha đầu như vậy, nhưng chỉ cần làchuyện nàng muốn làm, luôn luôn sẽ thành công, khóe môi nở nụ cười như có nhưkhông , từ từ đi ra ngoài.

Trong khách sãnh, NamCung Diệp trở tay nắm bàn tay nhỏ bé PhượngLan Dạ, trầm giọng hỏi thăm: "Lan Nhi, ngươi lại muốn làm gì?"

"Không phải là tanghĩ làm gì? Là muốn xem một chút nàng ta làm gì? Trong thời gian này, lại toátra một người như thế, không thể không làm cho người ta sinh nghi, chẳng lẽ nàngta cho là Tề vương phủ dễ dàng vào như vậy sao? Cho nên cứ chờ xem sao."

Nàng xinh đẹp tươi cườirộ lên, thấy nàng vui vẻ, Nam Cung Diệp trong lòng không khỏi nhuộm lên một sựấm áp, ngắt taynàng một chút , nhéo cái mũi của nàng, vẻ mặt sủngnịch: "Ngươi a, thật là khôn khéo, người bị tiểu thông minh như ngươi đùabỡn thật đáng chết."

Trong khách sãnh, haingười đang nói chuyện, Diệp Khanh sau khi đưa Kiều Lung rời đi, thật nhanh đitới: "Vương gia, Vương Phi, Tích quản gia tới đây bẩm báo, nói Tấn vươngcùng Sở Vương điện hạ đã tới."

" Tốt, đem bọn họmời vào đại sảnh Vương Phủ."

" Vâng" DiệpKhanh đi ra ngoài, Nam Cung Diệp lôi kéo Phượng Lan Dạ đứng lên: "Đi thôi,chúng ta nên đi trông thấy khách nhân."

" đúng vậy a, tathật mong đợi."

Phượng Lan Dạ khó được nụcười trên khuôn mặt, bước theo phía sau Nam Cung Diệp đi ra ngoài, trong việnmấy tên tỳ nữ đang quỳ, giữa trưa mặt trời rất mạnh, lần này trên mặt mỗi ngườiđầy mồ hôi ẩm ướt , Phượng Lan Dạ liếc hai mắt, cũng có chút ít đau lòng, bởivì ở đây đã lâu, nàng cùng các nàng cũng có tình cảm, hơn nữa những tiểu nhađầu này cũng là vì giúp nàng, rốt cục nhu hòa lêntiếng: "Tất cả đứng lên đi, đến trong phòng tư hoá,lần sau có chuyện như vậy nữa, tuyệt không tha thứ."

" Tạ vươngphi."

Diệp Linh cùng Hoa Ngạcgật đầu, dẫn người đứng lên đi vào khách sãnh, các nàng cũng biết Vương Phi mặcdù ngoài mặt lạnh, thật ra thì tâm địa rất tốt, cho tới bây giờ cũng không muốnhại ai, so với cái kẻ tự cho là người nhu nhược thì tốt gấp trăm lần, cho nênbọn họ tuyệt đối sẽ không để cho ai khi dễ đến Vương Phi.

Chính sảnh của Tề vươngphủ, Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt hai người chia nhau ngồi ở hai bên, phíasau mỗi người đều có hai thủ hạ đứng vững, Tích quản gia dẫn hạ nhân đứng ởphía dưới, sớm đã có tiểu nha hoàn mang nước trà lên.

Hai nam nhân này vừa uốngtrà vừa chau lông mày, quay đầu nhìn Tích quản gia gây khó dễ.

"Thất hoàng đệ đanglàm cái gì, rõ ràng là hắn mời bọn ta tới, không ngờ lại không thấy bóng dáng,lại bắt chúng ta ngồi đợi."

Nam Cung Trác nói xong,Nam Cung Liệt lập tức phụ họa gật đầu: “Đúng vậy, đây là ý gì, chẳng lẽ muốnđùa bỡn người ta sao? có người như vậy sao, thật quá đáng, nếu không xuất hiệnthì chúng ta đi."

Nam Cung Liệt nói xong,chuẩn bị đứng lên rời đi.

Tích quản gia vừa nhìnthấy vậy, vội vàng cẩn thận mở miệng: "Vương gia cùng Vương Phi đãqua tới, Tấn vương cùng Sở Vương xin chờ chốc lát."

Nam Cung Trác sắc mặttrầm xuống liền phát tác đứng lên: "Nào có đạo lý để cho khách nhân chờ,Tề vương phủ các ngươi quả nhiên là khác người a, hay là thất hoàng đệ ỷ vàophụ hoàng sủng ái, liền khi dễ kẻ làm ca ca này."

Tấn vương gia muốn làmkhó dễ, Tích quản gia nào dám nói gì, hắn đang không biết làm như thế nào chophải, thì liền nghe được ở cửa truyền đến một giọng nói âm ngao lăng hàn :"Đây là sao?"

Tích quản gia thở phàonhẹ nhõm, Vương gia đã tới, bọn họ sẽ không có chuyện gì, hắn ngửa đầu lên nhìnTấn vương cùng Sở Vương, vừa thấy Vương gia đi vào, sắc mặt họ lập tức tựu thayđổi, so sánh với lúc trước đẹp mắt hơn nhiều lắm, còn xé ra nụ cười giả dối.

“Thất hoàng đệ cũng thậtthất lễ, mình mời người lại phủ, nhưng lại là người chậm nhất so với kháchnhân”

Một thân màu tím cẩmbào Nam Cung Diệp cao nhã vôcùng đi tới, phía sau chính là Phượng Lan Dạ quanh thân lạnh lùng bức người,trên mặt nở nụ cười kiều diễm, nhu hoà hiếm thấy, khiến cho cả người càng phátra chói mắt, công bằng mà nói, hai người này đứng chung một chỗ thật rất xứngđôi, đồng thời cũng thật là chói mắt, trong lòng Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệtcũng không được tự nhiên.

Nam Cung Diệp chọn nhướngcao đôi lông mày phượng hẹp dài, trầm giọng tiếp lời: "Nhị hoàng huynh, tứhoàng huynh đừng trách móc, Bổn vương phải đi đón Lan Nhi, cho nên chậm mộtchút."

Hắn dứt lời, Tấn vươngNam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt không được tự nhiên, đồng thời gật đầu, coinhư là chào hắn, Nam Cung Diệp không hề nhìn hai bọn hắn nữa, mà chỉ quay đầuhỏi thăm Tích quản gia.

"Đã lệnh cho cácngươi ở trong đình Bát Bảo phía sau vườn hoa chuẩn bị tiệc, có chuẩn bị xongchưa?."

" Dạ, Vương gia, đãchuẩn bị xong, xin các vương gia di giá đến đình Bát Bảo."

"Nhị hoàng huynh, tứhoàng huynh mời."

Nam Cung Diệp tay vừanhấc lên, liền mời Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt hướng đình Bát Bảo tronghậu hoa viên của Vương Phủ.

Nam Cung Trác cùng NamCung Liệt không biết thất hoàng đệ có ý tứ gì, nên hai người hai mặt nhìn nhau,cuối cùng bất động thanh sắc đứng dậy bước ra ngoài, tạo thành một hàng nốiđuôi nhau.

Ngày hôm nay, bọn họ vốncó thể không đến, thế nhưng cơ hội trực tiếp bước vào Tề vương phủ, bọn họkhông thể lãng phí, cho nên hai người không hẹn mà cùng chạy đến, sau lưng Tềvương phủ đến tột cùng có thực lực ẩn giấu hay không, một đường nối đuôi theobọn họ vừa ngắm vừa nhìn, cẩn thận theo dõi, nhưng thật đúng là nhìn không rađầu mối gì.

Đoàn người đi đến đìnhBát Bảo phía sau vườn hoa.

Đình Bát Bảo tọa lạc ởngay giữa hậu hoa viên, tầng tầng thềm đá dài nhỏ, người vào một đường đi đếnngay giữa, trong đình Bát Bảo lúc này thiết yến đơn giản để đãi khách, nước tràđiểm tâm cái gì cần có đều có, bốn phía trải rộng nhiều loại hoa, bốn phía đìnhrèm lụa mỏng bị cuốn lên, vừa nhìn đã hiểu ngay bọn họ có thể thưởng thức đượchoa thơm ngoài đình, lúc này ngồi ở trong đình mà thưởng thức trà và ngắm hoa,quả thật có ý vị.

Ngoài đình, còn có thị nữkhảy đàn, tiếng đàn mênh mong vang xa ở bên trong, thanh âm Nam Cung Trác vanglên.

"Thất hoàng đệ cóchuyện gì mà hôm nay mời các ca ca đến tụ họp vậy?"

Tứ hoàng tử Nam Cung Liệtkhông nói tiếng nào, đem mâu quang nhìn xa, đánh giá chung quanh, cuối cùngkhông thấy được bất kỳ dấu vết khả nghi nào, đành phải thu hồi tầm mắt.

“Bổn vương tới nay đềuluôn luôn có chút bất cận nhân tình(không gần với lòng người), đã sớm nghĩ mờicác ca ca qua phủ tụ họp, vốn muốn mời luôn Lục hoàng huynh, nhưng sau đó nghĩlại, thấy nhiều người không thú vị, ngày khác lại mời hắn cũng được."

" có lòng rồi, cólòng ."

Nam Cung Trác cùng NamCung Liệt liên tục mở miệng, đoàn người liền đi vào đình Bát Bảo, đình Bát Bảođược xây cực cao, một mực nhìn lại, cả tòa Vương Phủ hoa lệ thấy rất rõ ràngtrong mắt, này thật hợp tâm ý của Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt, họ đã sớmđặt mông ngồi xuống, mấy người phân vị trí chủ khách mà ngồi.

Phượng Lan Dạ ngồi ở bênngười Nam Cung Diệp, từ đầu tới đuôi cũng không nói một câu, chỉ chú ý đến Tấnvương cùng Sở vương, hai người này tâm tưthật đúng là vừa nhìn liền hiểu ngay a.

Tiểu nha hoàn tiến lênpha trà, sau đó liền thối lui đến ngoài đình.

Trong đình thỉnh thoảngvang lên tiếng nói, trong đó lớn nhất là thanh âm của Nam Cung Trác, hắn lộ ratâm tình vô cùng tốt.

"Vẫn là thất hoàngđệ hiểu lòng người, thì ra cũng là người có tính tình hoà nhã, biết sớm như vậycác huynh đã sớm tới quấy rầy rồi"

Nam Cung Liệt luôn luôncá tính nội liễm trầm ổn, chỉ phụ họa gật đầu, một đôi mắt đen đồng như có nhưkhông quét về phía Phượng Lan Dạ, trong ánh mắt là dò xét cùng tức giận, bấtquá trên khuôn mặt cũng nhìn không ra chút nào phản ứng.

“Nhị hoàng huynh cùng tứhoàng huynh không cần lấy làm phiền lòng, Bổn vương chẳng qua không thích cùngngười khác gặp gỡ, sợ làm cho người khác xoi mói."

Nam Cung Diệp bàn tay ưumỹ nắm áng trà đồ sứ Bạch Ngọc, một tay khác nhẹ nhàng chạm tới , tùy ý nói ra,những lời không tự ti cũng không siểm nịnh, vừa không tầm thường cũng không tựcao đã làm cho Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt dò không ra ngày hôm nay hắn cóý gì? Lấy lòng, hay là thị uy, nhưng hai đều này tựa hồ qua cũng không phải,chẳng lẽ hắn mời bọn họ tới, chỉ là đơn thuần uống trà mà thôi.

" Thất đệ muội thoạtnhìn không có tinh thần?"

Vẫn trầm mặc không nóilời nào bỗng nhiên Nam Cung Liệt mở miệng, Phượng Lan Dạ từ từ chuyển động mímắt một chút, liếc về phía Nam Cung Liệt, không khó nhìn ra điều mà nam nhânnày muốn tìm kiếm, còn có lời nói như cất dấu âm trầm lạnh lẻo.

Phượng Lan Dạ mím môi nhẹnhàng mở miệng: "Hôm qua tứ hoàng tẩu mời ta qua phủ, không nghĩ tới nửađường ta bị bắt cóc, cho nên bị kinh sợ, Nhị hoàng huynh cùng tứ hoàng huynhxin đừng trách."

" bắt cóc?"

Nam Cung Trác cùng NamCung Liệt làm như có chuyện lạ kêu lên, hai mặt nhìn nhau một cái, cuối cùngcùng nhau nhìn về Phượng Lan Dạ, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cóchút ít suy yếu, tựa hồ thật sự bị kinh sợ, nhưng khi bọn họ tiếp xúc mới biếtnữ nhân này lợi hại, nàng mà bị kinh sợ sao? Là người khác kinh sợ thì có, ngàyhôm qua nàng mắng chửi người ta ác độc vậy, bọn họ đều nhìn thấy, còn đánh bịnhiều người bị thương, nàng có chút nào bị chấn kinh hù dọa, thật là biết giảbộ, chẳng lẽ nói nàng không biết là bọn hắn động tay chân, hay tất cả do nàngngụy trang thôi, Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt trong lòng suy nghĩ, liền lêntiếng an ủi Phượng Lan Dạ.

" Thất đệ muội nênnghỉ ngơi thật tốt mới phải."

" đúng vậy a, nghỉngơi nhiều, dưỡng tốt thân thể."

Hai người tựa hồ rất quantâm Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ cũng phối hợp gật đầu” "Cám ơn nhị hoànghuynh, tứ hoàng huynh quan tâm, bất quá Lan Dạ cũng không có bị thương, chỉ làcó chút kinh sợ, không có gì đáng ngại , hai vị hoàng huynh khó có dịp quanglâm Tề vương phủ, ta tự nhiên phải tận tâm phụng bồi mới đúng."

Phượng Lan Dạ nói xong,cũng không đợi Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt mở miệng, liền nói tiếp.

"Về phần những ngườichuyên làm chuyện trộm đạo sỉ nhục, thật nên xuống mười tám tầng Địa Ngục, tanghĩ những người đó nhất định sẽ bị sét đánh, lão trờ sẽ không cho bọn hắn cókết quả tốt ."

Phượng Lan Dạ không chútkhách khí tức giận mắng, nghĩ đến giả làm trò này để mắng hai người trước mặt,trong lòng cảm thấy sảng khoái hơn rồi, mắt thấy Tấn vương cùng Sở Vương sắc mặtcàng ngày càng xanh, nàng càng vui vẻ hơn, dừng lại một chút lại mắng tiếp.

"Những kẻ đó đáng bịgiết thiên đao vạn hoạ, ngay cả nữ nhân đều không buông tha, heo chó khôngbằng, chẳng những bị sét đánh, cần phải bị hỏa thiêu, ngũ mã phanh thây, cuốicùng vứt xác nơi hoang dã."

Phượng Lan Dạ đang hưngphấn mắng, thì ở một bên Tấn vương trên mặt đổ mồ hôi, bên xanh bên trắng, bịchmột tiếng đứng lên, bên cạnh SởVương cũng không khá hơn chút nào, nắm chặc hai tay khắc chế mình, nếu khôngcũng đã sớm đứng dậy.

Nam Cung Diệp vừa nhìnnhị hoàng huynh cùng tứ hoàng huynh sắc mặt đều khó coi, lấy làm kỳ quái nhếchlên lông mày hẹp dài: "nhị hoàng huynh, tứ hoàng huynh, sao vậy?"

Nam Cung Trác cùng NamCung Liệt cả kinh, mồ hôi trên mặt nhiều hơn, bất quá đã thanh tỉnh mấy phần:"Thật sự là quá đáng giận, không ngờ dám khi dễ Thất đệ muội, một hài tửnhỏ như vậy, những người đó quá đáng hận."

Phượng Lan Dạ buồn cườivừa giả hận gật đầu: "Đúng vậy a, nhị hoàng huynh cùng tứ hoàng huynh rốtcuộc đềi là người hoàng gia, tự nhiên sẽ không giống những tặc tử kia, nhữngngười đó sẽ sống không được tốt, sớm muộn gì có một ngày phải nhận lấy báo ứng,tốt nhất để cho bọn họ cái gì đều không với tới được, chỉ có hai bàn taytrắng."

Nam Cung Trác cùng NamCung Liệt sắc mặt càng ngày càng đen, thật có một ý nghĩ muốn bóp cổ nàng, bấtđắc dĩ người ta không phải nói bọn họ a, bọn họ kích động cái gì a, nhưng làmsao cũng ngồi không được nữa, Nam Cung Diệp thanh âm ôn nhuận chỉ chỗngồi: "nhị hoàng huynh, tứ hoàng huynh, các ngươi ngồi xuống đi, đừng làmcho những người xấu kia chọc tức không khí hoà nhã giữa huynh đệ chúng ta, tốtlắm Lan Nhi không có việc gì, nếu không Bổn vương nhất định phải tra rõ ràng làai gây nên."

Nam Cung Trác cùng NamCung Liệt lần nữa quanh thân ra mồ hôi lạnh, hai người chầm chậm ngồi xuống, bịăn đau khổ, ngay cả thời điểm đối mặt với phụ hoàng, cũng không có khó chịuđựng như vậy, Tề vương phủ so sánh với đầm rồng hang hổ càng lợi hại hơn, xemra đây không phải là địa phương tốt:

Lúc này bên ngoài phòngvang lên giọng nói: “ Vương gia?"

Chính là thủ hạ NguyệtCẩn của Nam Cung Diệp, có việc muốn bẩm báo Vương gia.

Nam Cung Diệp nghe đượcthanh âm của hắn liền ý bảo Phượng Lan Dạ dừng thanh âm lại, hướng ra phíangoài mở miệng: "Chuyện gì?"

"Bẩm Vương gia,thuộc hạ hôm nay đi ra ngoài mua đồ, mò được một chút tin tức, bên trong thànhAn Giáng thành có một ít nhân sĩ không rõ lailịch?"

“ người nào?"

" Thuận đường thuộchạ đã tra ra một chút, nhữngngười đó hình như là người của Trưởng Tôn nhất tộc ."

"được, biết rồi,ngươi đi xuống, phái người của Vương Phủ giám sát động tĩnh kinh thành ."

" dạ, thuộc hạ hiểu,thuộc hạ đi làm ngay " Nguyệt Cẩn lui ra ngoài, trong đình Bát Bảo lần nữaan tĩnh lại, Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt ánh mắt sáng ngời, đáy lòng liềnhiểu rõ, đồng thời cũng tìm được đề tài: "Không nghĩ tới thất hoàng đệcũng nhận được tin tức, chúng ta cũng vừa nhận được tin tức, kinh thành có mộtnhóm nhân sĩ không rõ, rất có thể chính là người đã ám sát phụ hoàng, bọn họchính là dư âm nghiệt của Trưởng Tôn nhất tộc, lần trước còn làm liên lụy tớiThất đệ muội, lần này chúng ta nhất định phải bắt được những người này, choThất đệ muội một công đạo."

" tạ ơn hai vị hoànghuynh."

Phượng Lan Dạ nhàn nhạtmở miệng, hết sức khiêm tốn hữu lễ, một bên Nam Cung Liệt cũng tiếp lời:"Sở Vương phủ cũng nhận được tin tức, Bổn vương đã sớm phái người điều tranơi ẩn náo của bọn họ rồi, có tin tức, lập tức bắt về quy án, sau đó báo lêncho phụ hoàng."

"Thì ra là nhị hoànghuynh cùng tứ hoàng huynh tin tức sớm như thế, làm phiền hai vị hoànghuynh."

Nam Cung Diệp mở miệng,Nhị hoàng tử Nam Cung Trác cùng Tứ hoàng tử Nam Cung Liệt không muốn đợi thêm ởchỗ này nữa, cảm giác hết sức bị đè nén, chỉ muốn rời đi, hai người đồng thờiđứng dậy: "Bổn vương còn có việc muốn làm, ngày khác ghé thăm."

" đúng vậy a, Bổnvương nhớ được còn có việc, xin được cáo lui trước."

" ngày khác cáchuynh đệ lại tụ họp."

Nam Cung Diệp khóe môi ẩnthầm lãnh ý, hướng ra phía ngoài kêu: "Tích Đan đưa Tấn vương cùng SởVương xuất phủ."

" dạ, Vươnggia."

Nam Cung Trác cùng NamCung Liệt dẫn thủ hạ riêng của mình bước nhanh rời đi, Tích Đan dẫn hạ nhân đemhai vị Vương gia đưa ra Vương Phủ, không ngờ đi đến Thanh mãn viện trong VươngPhủ, ngoài ý muốn thấy bên trong cửa mở rộng có một đạo thân ảnh mỹ lệ, NamCung Trác con ngươi tối sầm lại, không nhịn được mở miệng hỏi thăm Tích quảngia.

" ai vậy a?"

" hôm qua Vương giatrở về phủ, bởi vì ngựa chạy mau, kinh sợ đến cô gái này, nàng tạm thời ở trongvương phủ tĩnh dưỡng."

Hai người cũng không nóigì liền đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi Tề vương phủ, mấy người liền thở phào nhẹnhõm, phiên thân lên ngựa riêng của mình trở về phủ, đối với chuyện phát sinhngày hôm nay, bọn họ có một loại cảm giác không thể nắm lấy, Tề vương cùng Tềvương phi đối với chuyện bị bắt cóc, tựa hồ hoàn toàn không biết chân tướng,nếu như trong tay bọn họ thật sự có người mà nói..., làm sao có thể không biếtđây? Nhưng nếu nói là một chút cũng không biết thì..., Tề vương phi mắng rấtkhó nghe như vậy, tựa hồ cố ý tức giận mắng, nhưng nàng luôn luôn không phải làngười dễ xúc động, cuối cùng thì chuyện gì xảy ra, hai người nghĩ đến đau cảđầu, cuối cùng quyết định cái gì cũng không suy nghĩ, trước mắt hãy tra rõ dưđảng của Trưởng Tôn nhất tộc ở địa phương nào, tốt nhất phải bắt được bọn họ,đây cũng là chuyện lập công.

Tấn vương phủ cùng SởVương phủ lập tức phái người theo dõi chặt chẽ động tĩnh của An Giángthành . . . . . ."

. . . . . ." .

Tề vương phủ - trong đìnhBát Bảo, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ ngồi ở trong đó thưởng thức trà, đốivới chuyện phát sinh vừa rồi, Phượng Lan Dạ trên mặt nở nụ cười, kể từ khi vàoTề vương phủ, nàng từ từ đã mở rộng ra trái tim,trở nên sáng sủa rất nhiều, thỉnh thoảng trên mặt cũng nhiều nụ cười hơn, giờphút này nàng đang nhìn Nam Cung Diệp, nhàn nhạt mở miệng.

"Như thế nào? Tamắng chửi người có phải rất tốt không, hai người bọn họ mặt đều đen hết, thậtbội phục bọn họ có thể nhịn được, nếu là ta khẳng định nhịn không được."

"Nàng a, kỹ thậtdiễn thật tốt, ta rất muốn vổ tay cho nàng đó."

“Ngươi cũng không kém ,biểu hiện mọi việc như thật vậy" Phượng Lan Dạ không quên khen Nam CungDiệp, nụ cười càng sâu, Nam Cung Diệp bởi vì lời nói của nàng, ánh mắt trở nênsâu xa thâm thúy, mâu quang xẹt qua ánh sáng, nửa thân thể nghiên qua một bênthành thật mở miệng: "Chúng ta là trời sanh một đôi, bất kể nhìn từđâu."

Trong lời nói khẳng địnhnày còn lộ ra vui vẻ, kể từ khi cưới Phượng Lan Dạ, người luôn luôn lãnh khốcvô tình như hắn, đã có thêm tình người hơn, trên khuôn mặt băng hàn tuấnmỹ, cũng có nhiều sắc thái hơn, trên mặt thường có nụ cười, khiến cho hắn càngphát ra xuất chúng, làm cho người ta dời không ra tầm mắt.

"Phải không?"

Phượng Lan Dạ hí mắt trêndưới đánh giá hắn một cái, bộ dạng ưu nhã như trúc, mặc một bộ trường sam màutím, áo ống tay áo đều dùng sợi tơ trắng để thêu bông tuyết, cánh hoa thanhtân, như hơi thở mát mẻ đập vào mặt, tóc đen như mực dùng Bạch Ngọc buộc lên,cả người thoạt nhìn, thật tựa như trích tiên ở ngoài cửu thiên, xứng với mìnhsao? Đúng là không thua kém mình, chẳng qua là nàng muốn trêu chọc hắn, cho nênánh mắt liếc xéo.

" ta đây vẫn cònnhỏ, ngươi có phải quá già rồi hay không?"

" Già sao? Giàsao?"

Trên ngũ quan tuấn mị củaNam Cung Diệp luôn luôn trầm ổn không thay đổi bây giờ đã tối sầm lại, đôi mắtđen thâm tuý lại càng nổi sóng ngầm, tiếng nói liền âm ngao vài phần, nhỏ giọngcơ hồ như không muốn tốn hơi thừa lời thêm.

“ ta thật có già như vậysao?"

Nói xong bàn tay to nhấclên nắm lấy thân thể của nàng, Phượng Lan Dạ vội vàng tránh thoát, đáng tiếc làchậm nửa nhịp, bị người ta bắt được, kéo tới ngồi ở trên đùi của hắn, hai taykhông chút khách khí cù ngứa nàng, Phượng Lan Dạ luôn luôn sợ nhột, nàng khôngnhịn được cười phá lên, năn nỉ.

" Đừng a, ta sợngứa, đừng cù."

" Lần sau còn nói tagià không? Còn già nữa không?"

Người này vẫn không quênhỏi, người luôn luôn sâu không lường được, tính tình cũng có một mặt trẻ connhư vậy, bất quá chỉ giới hạn điều này ở trước mặt một người, Phượng Lan Dạ đãsớm giơ hai tay xin hàn: "Được rồi, không dám, Nam Cung Diệp, không dám."

"Gọi gì?"

Nam Cung Diệp tay dừnglại, uy hiếp nhìn Phượng Lan Dạ, nha đầu này lập tức sửa lời nói: "Diệp,không dám, đầu hàng, đầu hàng."

" tốt, lần sau táiphạm, ít nhất cù thời gian một nén hương ."

Phượng Lan Dạ chậc lưỡihít hà, lập tức biết điều một chút gật đầu, giơ tay biểu quyết: "Tốt, lầnsau không dám."

" ừ, lúc này mớingoan."

Nam Cung Diệp vươn taysủng nịch nhéo gương mặt của nàng, nha đầu này da tốt thật, bóng loáng, tựa hồcó cảm giác nghiện muốn nhéo một cái, làm cho người ta muốn sờ thêm nữa, nhưngPhượng Lan Dạ lập tức kháng cự : "Không được, đau ."

" tốt, không chọcnữa"

Nam Cung Diệp buông gươngmặt nàng ra, Phượng Lan Dạ nhảy xuống, đào thoát khỏi ngực của hắn ngồi vào đốidiện, vừa nhìn thấy Nam Cung Diệp lại duỗi tay tới đây, vội vàng mở miệng:"Chính sự, nói chính sự."

Cuối cùng người này cũngan phận rồi, đôi mắt gợn sóng nhìn nàng, Phượng Lan Dạ sửa sang đầu tóc, chỉnhlại y phục, không nhanh không chậm mở miệng: "Tại sao lại đem tin tứcTrưởng Tôn nhất tộc để lộ ra?"

Nàng biết vừa rồi hắn cốý làm như thế, để lộ ra tung tích của Trưởng Tôn nhất tộc, nói vậy hắn nhấtđịnh là biết, nhưng vì sao lại muốn tiết lộ ra ngoài, như vậy hai nam nhân kiakhông phải sẽ đoạt được công lao sao? Cho nên hắn nhất định là cố ý làm nhưthế, chẳng qua là tại sao vậy chứ?

" ta luôn luôn khôngđể ý tới chuyện của triều đình, nếu như chuyện này là do Tề vương phủ pháthiện, ngược lại sẽ khiến cho phụ hoàng chú ý, nếu như do Tấn vương phủ hoặc làSở Vương phủ phát hiện, cũng là chuyện rất bình thường, đối với danh lợi, takhông ham."

“ừ, vậy cũng được."

Hai người đang nóichuyện, Nguyệt Cẩn từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt cung kính mởmiệng: "Vương gia, Vương Phi, trong cung truyền đến tin tức."

"Chuyện gì?"

Hai người ánh mắt lập tứcsâu u đi xuống, nhìn Nguyệt Cẩn, không biết trong cung đã xảy ra chuyện gì?

"Nghe được tin tức,Mộc Miên nương nương mang thai."

" Miên phi mangthai."

Phượng Lan Dạ không nhịnđược lẩm bẩm, thế nhưng chuyện mang thai này, đến tột cùng là chuyện tốt hay làchuyện xấu đây, thật sự là dùng kế mang thai sao? Trong cung luôn có một đoànsương mù, khó bề phân biệt được, bất quá mặc dù phức tạp hơn nữa, nàng cũng sẽtra rõ ràng, Phượng Lan Dạ trong đồng tử chợt lóe lên ánh sáng sắc bén, Như haithanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, tia sáng lạnh bắn ra bốn phía, khóe môi cười nhạt.

"Ngày mai ta tiếncung đi thăm nàng, nói vậy sẽ có rất nhiều người cũng tiến cung thămnàng."

" không được, nàngtiến cung đi thăm nàng ta, tiếp xúc như vậy không phải là tự tìm phiền toáisao, bởi vì họ biết nàng dùng độc, phàm là chuyện hạ độc cũng sẽ đỗ lên trênngười của nàng."

Nam Cung Diệp lập tứcphản đối, Phượng Lan Dạ biết hắn nói đúng, nhưng nàng suy nghĩ một chút, hiệntại ở trong cung người họ đối phó không phải là nàng, hẳn là chuyện tranh đấubên trong giữa các phi tầng, một số người tiến cung chịu đựng một thời gian rấtlâu mới có thể thụ thai, nhưng Mộc Miên tiến cung thời gian không lâu, liềnmang thai, tuy nói đứa bé trong bụng của nàng chưa chắc là con trai, nhưnghoàng thượng sủng ái nàng ta, chuyện gì cũng đều có thay đổi , những người muốnđoạt địa vị kia nhất định đang lo lắng.

"Ta không có việc gì."

" Không được."

Nam Cung Diệp kiên quyếtkhông đồng ý, hắn biết nha đầu này thông minh lợi hại, nhưng hắn không muốn đểnàng đặt mình ở địa phương nguy hiểm, chuyện gì cũng có thể bàn, riêngchuyện này thì không được.

Phượng Lan Dạ liếc NamCung Diệp, một khi nam nhân này đã kiên quyết, rất khó đã thông được,nhưng chuyện nàng quyết định, đồng dạng cũng sẽ không thay đổi: “Ngày maita cùng An vương phi tiến cung với nhau."

Như vậy hắn sẽ yên tâm,trên ngũ quan hoàn mỹ của Nam Cung Diệp, có thể cảm nhận rõ ràng sự lãnh khốc,bất quá cuối cùng cũng hòa hoãn một chút, trầm giọng: "Mọi việc không thểlỗ mãng."

"Vâng, Vươnggia."

Vừa nhìn thấy Nam CungDiệp cau mài trợn mắt, nàng lập tức đổi lời nói: “ Diệp, ta sẽ cẩn thận ."

Nam Cung Diệp sắc mặtđường viền rõ ràng như được điêu khắc, lông mày Phượng hẹp dài, nằm trên haimắt đen sâu không lường được như hồ nước, lúc này nó đã nổi lên rung động, vươntay nắm tay nhỏ bé của Phượng Lan Dạ :"Lan Nhi, ta biết nàng vì sao phải tiến cung, là muốn tra ra manh mốinguyên nhân năm đó mẫu phi chết đi, nhưng mà nàng phải biết rằng, Bổn vươnghiện tại chỉ có nàng, nàng phải hảo hảo sống tốt, chuyện mẫu phi chết đi từ từsẽ điều tra rõ ràng, quan trọng nhất là chúng ta phải sống."

"Chúng ta không cóviệc gì ."

Phượng Lan Dạ lời nói nhưđinh đóng cột, không có chút băn khoăn ngập ngừng, nàng từ bây giờcũng không giống với lúc trước nữa, trước đây nàng sống không vướng bận vàchết cũng không có gì khác biệt, nhưng hiện tại nàng có người để ý và coitrọng, cho nên nàng sẽ không chết, nếu nàng chết, Vụ Tiễn cùng Diệp sẽ thươngtâm , cho nên nàng phải sống, hơn nữa còn sống rất tốt, nếu nàng đã không muốnchết, thì ai cũng đừng nghĩ lấy mạng của nàng.

" vậy thì tốt, đi,ta đưa nàng trở về."

" ừ."

Hai người đi ra khỏi đìnhBát Bảo, Nam Cung Diệp đưa tay cằm tay Phượng Lan Dạ, vẫn đem nàng đưa đến bêntrong Liên viện, mới xoay người rời đi.

Trong Liên viện, PhượngLan Dạ ngồi xuống, phân phó Diệp Linh đi Anvương phủ đưa tin, sáng sớm ngày mai nàng ấy ở cửa phủ ngoài đợi nàng, haingười cùng nhau tiến cung thỉnh an Miên phi nương nương.

Ban đêm, trăng rằm bị mâymù che lại, trong thiên địa một mảnh đen nhánh.

Bên trong Tề vương phủ,thỉnh thoảng thị vệ đi qua lại tuần tra , trong tay cầm đèn lồng, mái nhà cong,trên những con đường nhỏ, khắp nơi là ánh đèn, mông lung thành một mảnh.

Ban đêm sươngmù ươn ướt dầy cộm nặng nề, dưới ánh đèn, hoa cỏ thanh tân mùi thơm ngào ngạt,mùi vị triêu người.

Bỗng nhiên một vầng sángxanh xẹt qua, chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến nỗi làm cho người ta nhìnkhông kịp, cho nên những thứ thị vệ kia phát hiện không được.

Trong Liên viện một mảnhan tĩnh, hai tiểu nha hoàn trực đêm, đang nghiêng đầu tựa vào trên vách tườngngủ gục, trên con đường u tối, phía cuối hành lang cũng có hai người ở gác đêm,cả Liên viện như chìm ở trong bóng tối của ngọn đèn vàng, gian phòng một mảnhđen nhánh.

Lúc này, vầng sáng xanhlần nữa hiện ra, rơi thẳng đến trên bậc hành lang, không một tiếng động, từ cửasổ nhảy đi vào.

Trong phòng ngủ, PhượngLan Dạ đang ngủ ở bên trong màn lụa, thân thể mệt mỏi rụt lại, rất là khả ái,tóc đen phát tán rơi vào phía trên áo gối, khuôn mặt kiều diễm nhỏnhắn như một đóa hoa nở rộ, ánh sáng xanh hiện lên, ở phía ngoài làm màn lụacũng nhuộm màu xanh trên dưới đung đưa, người vẫn bình yên ngủ ở trêngiường cảm nhận được tia lãnhkhí, xoay mình mở mắt, quát to một tiếng: "Người nào?"

Nàng quát một tiếng làmthức tỉnh Diệp Linh đang làm nhiệm vụ trongphòng, nàng ta chưa mặc quần áo đã vội vàng chạy tới, vô ý đụng vào một vật,tựa hồ cùng giống như một người, nhưng ngẩng đầu liền thấy vầng sáng xanh toảra, màn lụa lại bị nhấc lên, tuy nhiên lại nhìn không thấy tới nửa thân ảnh,Diệp Linh bị làm cho sợ đến kêu to lên: “Có ai không, có quỷ, có quỷ a?"

Vầng sáng xanh kia đãxông vào trong màn lụa rồi, Phượng Lan Dạ mặc dù không nhìn thấy người, nhưnglại có thể cảm nhận được, nhanh chóng nghiêng người, tránh khỏi ánh sáng xanhkia, cả người nhảy ra khỏi giường hẹp, đứng ở ngay giữa phòng, trầm giọng quátlên: "Ngươi là người nào? Ta biết ngươi là người? Đừng giả thần giả quỷ,đi ra ngoài."

Đáng tiếc không ai phảnứng, lúc này, Thiên Bột Thần lắc mình vào, lòng bàn tay ngưng tụ khí, liềnhướng tới vầng sáng xanh đánh ra, chiêu thế sắc bén tàn nhẫn, vầng sáng xanh nétránh được, đáng tiếc Thiên Bột Thần không phải người bình thường, nên liên tụcra tay, lục quang kia không dám chần chờ, thật nhanh nhảy phía cửa sổ chạy trốnra ngoài.

Thiên Bột Thần theo sátphía sau, xông thẳng ra, một người một vầng sáng đuổi nhau ở trong màn đêm.

Nơi này xảy ra sự kiệnquái dị, bên trong Liên viện tất cả mọi người đều đã thức tỉnh, đứng đầy ởthềm đá và phòng ngủ, Phượng Lan Dạ cảm nhận không thấy sát ý nữa liền quayngười ngồi xuống, ngửa đầu lên chỉ thấy Diệp Linh đang tựa vào trước ngực HoaNgạc, sắc mặt trắng bệch mở miệng.

"Có quỷ a, chỉ cómột vầng sáng xanh, cứ lơ lửng trên dưới, thật là dọa người a."

Nha đầu này rất sợ quỷ,chuyện này Phượng Lan Dạ có thể lý giải, bất quá tối nay vật tới đây ám sátnàng, căn bản không phải là quỷ ma gì, mà là người sống sờ sờ, về phần tại saocó không nhìn thấy bóng người, nhất định là trên người kẻ đó có bảo vật gì đó,cho nên mới phải không nhìn thấy bóng người, cũng giống như Thiên Bột Thần,Thiên Bột Thần thì tập thuật ẩn dấu, vậy người nọ là cái gì đây?

Phượng Lan Dạ ngồi nhíulông mày, một thân màu trắng quần áo trong, tóc rối bù, cả người tựa như đóahoa nở trong màn đêm, nhìn bộ dạng không thấy chút nào chật vật, ngược lại làcàng phát ra Thanh tao.

Thiên Bột Thần đuổi theovầng sáng xanh, bám được một đoạn, thì ra khỏi Tề vương phủ, rất nhanh liền điđến nơi yên lặng không động tĩnh, trên đường cái một bóng người cũng không có,Thiên Bột Thần thân thể dừng lại, thanh âm lãnh khốc vô tình vang lên:"Tốt lắm, ngươi đến tột cùng là người nào? Còn không hiện thân, tại saolại có Dạ Long Châu?"

Dạ Long Châu là bảo bốithế gian khó gặp, đem đặt ở trên người, ban đêm đi lại, sẽ không nhìn thấy bóngngười, chỉ nhìn thấy một vầng sáng màu xanh, người nhát gan thường thường cócho là quỷ Minh u hỏa (lửa của quỷ), thật ra thì chỉ là ánh sáng của Dạ LongChâu thôi, bởi vì ánh sáng phát ra quá mạnh, nên che giấu đi dáng người .

Nhưng mà Dạ Long Châu nàyvẫn là bảo bối của lão chủ tử, sao lại xuất hiện ở nơi này đây? Thiên Bột Thầnvẻ mặt như có điều suy nghĩ, người này cũng không trực tiếp cùng hắn so chiêu,mà chỉ một đường dẫn hắn tới đây, chắc là muốn gặp hắn .

Thiên Bột Thần tiếng nóivừa dứt, vầng sáng kia quả nhiên dừng lại, từ từ trong ánh màu xanh, lộ ra mộtngười ,trôi lơ lửng ở không trung.

Đây là một cô gái, toànthân màu trắng sa y, Dạ Long Châu treo ở trên đỉnh đầu của nàng, phát ra ánhsáng lục sắc, làm nổi bật được thân ảnh nàng tựa như ảo mộng, mặt mày như bứctranh, một chút cảm thụ chân thật cũng không có, nhưng người này hắn có biết ,chính là Kiều Lung ở tại Tề vương phủ , nàng ta sao lại có Dạ Long châu?

"Ngươi là ngườiphương nào?"

" Thiên Bột Thần,ngươi thật to gan, có biết vật này là cái gì không?"

Kiều Lung bộ dạng khôngcòn nhu nhược như lúc trước, giờ phút này nàng tao nhã mở miệng, một tay chỉhướng đỉnh đầu Dạ Long Châu, nhàn nhạt hỏiThiên Bột Thần.

Thiên Bột Thần không biếtcâu hỏi của nàng là có ý gì? Thành thực trả lời: “Đây là bảo vật ngàn năm khógặp, Dạ Long Châu, bất quá tại sao lại ở trên tay ngươi."

"Đây là quà của Quỳcơ lão nhân tặng cho ta, ta là trưởng công chúa Long Tường quốc - KiềuLung, bởi vì Quỳ cơ lão nhân có ân với Long Tường quốc chúng ta, cho nên đãphái người đi Long Tường quốc chúng ta yêu cầu đám hỏi, người hắn chọn trúngchính là ta, cho nên ta liền tới đây."

Kiều Lung vừa thu lại DạLong Châu, nắm ở trong tay, niệm một chuỗi chú ngữ, Dạ Long Châu liền tản đitia sáng, giống như các loại hạt châu bình thường khác, nàng cất xong, xoayngười nhìn lại Thiên Bột Thần, Thiên Bột Thần mở to hai mắt, có chút khó có thểtiêu hóa được những tin tức này, hắn không phải là phát tin tức trở về Nhu Yênđảo sao? Lão chủ tử chẳng lẽ không thấy được sao? Làm sao lại phái nữ nhân nàytới đây, còn đám hỏi, phải biết rằng Vương gia rất thương Tiểu Vương phi, cănbản người bình thường không thể thay thế, nếu bịhắn biết, khoản cách giữa lão chủ tử cùng Thiếu chủ ngày càng lớn, hắn chỉ sợthiếu chủ không trở về Yên Hải nữa.

"Ngươi lập tức trởvề cho ta, thuận tiện nói cho lão chủ nhân, Thiếu chủ đã nạp phi."

Kiều Lung nheo mắt lại,âm ngao nhìn Thiên Bột Thần, đi tới bên cạnh hắn, cười lên khanh khách.

Đầy mê hoặc lòng người,bộ dạng này, những nam nhân khẳng định bị mê hoặc, đáng tiếc Thiên Bột Thầnluôn luôn vô tình, đối với sắc đẹp cực ít có phản ứng, cho nên căn bản bất visở động, chẳng qua là lạnh lùng ngó chừng Kiều Lung, nữ nhân này ưu nhã mởmiệng.

"Nói thật ra, việchôn sự này ta vốn không thích, nhưng mà ngươi nên biết Long Tường quốc chúng tacùng Nhu Yên đảo cách nhau rất gần, nhiều năm như vậy, nếu không phải Quỳ cơlão nhân giúp chúng ta bố trí cơ quan, chỉ sợ sớm đã thành vật trong túi củacác đại quốc, cho nên chỉ cần hắn mở miệng,chúng ta không có lý do gì cự tuyệt, bất quá bây giờ chuyện báo ân đã không cầnrồi, người nam nhân kia đúng là nhân trung long phượng, chính là người mà tamuốn sở hữu, hơn nữa giống như lời Quỳ Cơ lão nhân, ta cùng hắn mới là một đôitrời đất tạo nên, cái công chúa vong quốc gì đó, coi là thứ gì, nàng thân phậnđê tiện căn bản không xứng với Tề vương, hơn nữa còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ Tềvương muốn đợi nàng lớn sao?"

“Ngươi, các ngươi?"

Thiên Bột Thần luôn luônkhông thích nói nhiều lời, giờ phút này bị Kiều Lung nói một tràng đã kích đếnnói không ra lời, sắc mặt khó coi dị thường, bất quá hắn chưa quên lập trườngcủa mình.

"Không được, tatuyệt đối sẽ không để ngươi phá hỏng bọn họ, chẳng những phá hỏng, ngươi cònmuốn giết Tiểu Vương phi."

"Ta không muốn giếtnàng, chỉ là muốn hủy hoại nàng."

Kiều Lung lạnh lùng sửalời, Thiên Bột Thần sắc mặt càng phát ra âm ngao: "Chuyện này có khác biệtsao? Ngươi, ngay lập tức trở về Long Tường quốc đi, nơi này đã đủ loạn rồi,ngươi đừng ở lại nữa, nếu để cho Thiếu chủ biết, ngươi sẽ không có thứ tốt đểăn, nếu để cho Thiếu chủ biết lão chủ tử làm những chuyện như vậy, chỉ sợ đếnchết cũng sẽ không tha thứ cho hắn ."

" Thiên Bột Thần,ngươi chỉ là một thuộc hạ, nghe lệnh mà làm việc, lại dám can đảm ra lệnh chota, nên nhớ, trước khi đi, Quỳ Cơ lão nhân đã dặn dò ta, lệnh cho ngươi phảiphối hợp với hành động của ta để làm việc, hi vọng ta có thể mau sớm mang Thiếuchủ trở về Yên Hải."

Kiều Lung nói xong khôngthèm quan tâm đến lý lẽ của Thiên Bột Thần, trong bóng tối, Thiên Bột Thần cứnglại, rất nhanh kịp phản ứng với lời nói của Kiều Lung: "Ngươi trởlại."

Đáng tiếc trong đêm tốimột chút tia sáng cũng không có, Kiều Lung đã sớm mất đi bóng dáng, không khónhìn ra thân thủ của nàng hết sức lợi hại, người bình thường căn bản không phảiđối thủ của nàng, xem ra hắn vẫn phải canh giữ ở bên người Tiểu Vương phi, TiểuVương phi mặc dù thân thủ không tệ, bất quá sợ không phải đối thủ Kiều Lung, màhắn tuyệt đối không thể nói ra, thân phận của Kiều Lung, nếu như tiết lộ thânphận của nàng, chỉ sợ thiếu chủ sẽ rất hận lão chủ nhân, đến lúc đó, bọn họthật sự vĩnh viễn giải trừ không được khúc mắc rồi, trước mắt hay là nhanhchóng phái người đưa tin trở về Yên Hải, bẩm báo tình huống nơi này cho lão chủtử.

Thiên Bột Thần nghĩ thôngsuốt, liền thi triển thân hình trở về Tề vương phủ, hiện tại hắn là không thểtùy tiện rời đi Tiểu Vương phi .

. . . . . ." .

Liên viện - Tề vương phủ,trong phòng ngủ, lúc này tiểu nha hoàn đã lui xuống, Tề vương Nam Cung Diệp mộtthân lãnh chìm thị huyết, nhẹ nắm thân thể nhỏ bé của Phượng Lan Dạ, lẳng lặngngồi ở một bên trên giường êm, Phượng Lan Dạ không nhịn được mở miệng: "Takhông sao ."

"Bọn họ thật là quámức, không chỉ một lần, mà tới ba lần đối với ngươi hạ độc thủ, xem ra Bổnvương là quá dễ dàng tha thứ cho họ rồi."

Nam Cung Diệp vừa mởmiệng, Phượng Lan Dạ liền biết hắn nghĩ đến việc này là do Tấn vương cùng SởVương, lúc trước nàng cũng cho là do Sở Vương cùng Tấn vương động tay chân,nhưng mà sau khi nghĩ lại, ban ngày mới vừa thoá mạ qua bọn họ, vừa tiết lộthêm tin tức của Trưởng Tôn nhất tộc cho bọn hắn, bọn họ hiện tại hẳn là đanglo tra sự kiện kia mà không phải đến đối phó nàng a, hơn nữa lần này cùng vớitrước kia khác nhau, trước đây cho tới bây giờ nàng cũng chưa có thấy qua đồvật thần quái thế này, chỉ nhìn thấy vầng sáng xanh mà không nhìn thấy người.

"Chỉ sợ không phảibọn họ."

"Nàng cảm giác làngười khác?"Nam Cung Diệp híp mắt, cúi đầu nhìn nàng, sau đó nhớ tới mộtchuyện : "Bắt đầu từ ngày mai ngươi chuyển đến tuyển viện ở đi."

" không cần, nơi nàyrất tốt, người kia không phải không đắc thủ sao?"

" không được, trongtuyển viện có bố trí cơ quan, người bình thường vào không được, cho nên sángsớm ngày mai liền đem đồ mang đến Tuyển viện đi, ta không cho phép bất luận kẻnào thương tổn đến ngươi."

Nam Cung Diệp ômchặc Phượng Lan Dạ, thân thểnàng cứng ngắc, tựa hồ thật sự rất kinh sợ, lúc này Phượng Lan Dạ còn muốn cựtuyệt, thì ở chỗ tối có dị động, chắc là Thiên Bột Thần trở lại, Nam Cung Diệpmặt mày trầm xuống, mở miệng: "Thiên Bột Thần? Chuyện gì xảy ra?"

Thiên Bột Thần lên tiếng,một thân màu đen cẩm y, ngũ quan không chút thay đổi, ôm quyền mở miệng: “Thiếu chủ "

"Như thế nào? Đó đếntột cùng là thứ gì?"

Nam Cung Diệp sắc mặt khócoi cực kì, quanh thân không khí giết chóc, bất quá cũng không ảnh hưởng phongtư của hắn, giở tay nhấc chân vẫn cao quý cường đại như cũ, chẳng qua là làmcho người ta cảm nhận được sát khí của hắn, lạnh lùng ngó chừng Thiên Bột Thần.

Thiên Bột Thần đáy lòngthở dài một hơi, nghĩ tới việc lão chủ nhân tự chủtrương, thật rất bất đắc dĩ, nếu như lão chủ nhân muốn cho Thiếu chủ trở về YênHải, còn không bằng tính toán ở trên người Tiểu Vương phi, như vậy phần thắnglớn hơn một chút, hiện tại phái ra một nữ nhân như vậy, sẽ chỉ làm khoảng cáchhắn và Thiếu chủ càng ngày càng xa.

Bất quá hắn cũng khôngthể để cho Thiếu chủ phát hiện chuyện Dạ Long Châu, may là Thiếu chủ không biếtvật này, nếu không? Thiên Bột Thần cung kính mở miệng.

" Thiếu chủ, thuộchạ truy đuổi theo vầng sánh xanh kia, bất quá kia tia sáng đi quá nhanh, chonên thuộc hạ đã thất thủ, xin Thiếu chủ trách phạt."

Thiên Bột Thần nói xongmột tiếng quỳ xuống, Phượng Lan Dạ nhìn hắn quỳ xuống, cũng có mấy phần thươnghại, vội mở miệng: "Ngươi đứng lên đi, cũng không phải là lỗi củangươi."

Thiên Bột Thần căn bảnbất động, cúi đầu nhìn mặt đất, hắn chỉ có thể nói là mình sai, mà Kiều Lungkia không thể giữ lại, nhưng hắn không ra lệnh cho Kiều Lung được, lại không cóbiện pháp bẩm báo lai lịch của nàng cho Thiếu chủ biệt, nếu làm như vậy chínhlà phản bội lão chủ tử, hắn được lão chủ tử nhặt về, không thể làm người vongân phụ nghĩa, nhưng đồng dạng hắn đã đi theo Thiếu chủ mấy năm, hắn vẫn nghetheo lệnh của thiếu chủ, nhìn hắn vẫn lãnh khốc như Băng, đến bây giờ có chútôn nhuận, mặc dù ôn nhuận nhu hòa chỉ nhằm vào Tiểu Vương phi, nhưng trong cảvương phủ đều có không khí sung sướng, tin tưởng trong vương phủ tất cả mọingười đều biết, Vương gia vui vẻ là do Tiểu Vương phi mang lại, nhưng mà lãochủ tử không biết tình huống này, đã phái tới một mỹ nhân như vậy, cho là xứngđôi với Thiếu chủ, nhưng không biết Thiếu chủ không cần những thứ kia, chính làbởi vì Tiểu Vương phi quái gở lãnh ngạo, còn có thân phận kham khổ không chỗnương tựa, mới kích phát đáy lòng Thiếu chủ ý muốn bảo hộ, hắn nghĩ bảo vệ TiểuVương phi không để cho bất cứ người nào thương tổn nàng, cho nên, nếu hắnbiết chuyện lão chủ tử làm, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngài ấy.

“Ngươi đứng lên đi."

Nam Cung Diệp lên tiếng,Thiên Bột Thần chậm rãi đứng dậy, chỉ có thể ở đáy lòng tự nhủ, hắn tuyệt đốiphải bảo vệ tiểu Vương Phi, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất đưa tinvề Yên Hải, đem quan hệ lợi hại trong đó nói một lần, hi vọng lão chủ nhân cóthể rút về mệnh lệnh đã ban ra.

Đêm đã rất khuya, PhượngLan Dạ ngáp dài, nàng mệt mỏi thật sự, người nọ đã đi, nói vậy sẽ không quaylại nữa.

" Diệp, ngươi trở vềđi, ta mệt mỏi, muốn ngủ ."

Ai biết nàng lời nói vừadứt, thân thể đã bay lên, thật tình nhìn lại, hẳn là Nam Cung Diệp đang ômnàng, thân hình cao lớn không tốn chút sức chút nào, trực tiếp đi ra ngoài,Phượng Lan Dạ không nhịn được kêu lên: “Làm gì? Ta muốn đi ngủ, ta muốn đingủ."

" tối nay ở Tuyểnviện, sáng sớm sẽ thu thập đồ đem qua."

Phượng Lan Dạ trợn trònmắt, một hồi lâu cũng không kịp phản ứng, có cần khoa trương như vậy hay khônga, nàng không có chuyện gì a, chờ đến khi kịp phản ứng đã đi ra khỏi Liên việnrồi, vội vàng kêu lên: "Nam Cung Diệp, thả ta trở về, không có chuyện gì,không có chuyện gì, ta không có việc gì , ta đi qua bên ngươi, ngươi ngủ ở đâua."

" Nàng ngủ trêngiường, ta ngủ trên sàn."

"Không được, ta phảnđối" Phượng Lan Dạ lên tiếng nói, cùng hắn ngủ một cái phòng, nàng ngủkhông yên, ông trời a, có cần thiết thật tình như vậy sao? Nàng không có việcgì, thật có chút khóc không ra nước mắt.

"Phản đối không cóhiệu quả" Hết lần này tới lần khác Nam Cung Diệp cũng không có nói đùa,hơn nữa cực độ thật tình, hai người một đường vừa nói vừa chạy thẳng tới Tuyểnviện , ở bên trong Liên viện một đámtiểu nha đầu không biết tình huống như thế nào, ai cũng không dám lộn xộn, đợiđến Tiểu Vương phi đi rồi, mới thì thầm nói nhỏ, sau đó tự mình tản đi, cóchuyện gì đợi ngày mai buổi sáng rồi nói sau.