Độc Gia Sủng Hôn

Chương 236: Vị hôn thê trong truyền thuyết của Phạm Trọng Nam (4)



'Vừa nãy, họ nói...nói em...' Cô lại nấc khẽ một cái, đang nói chợt dừng lại.

'Nói cái gì?' Phạm Trọng Nam nghe cô nói vậy, đầu mày bắt đầu chau lại.

Họ là ai? Họ nói với cô những gì? Trong bữa yến tiệc tối nay, cô chỉ rời khỏi hắn chưa đến 15 phút, hơn nữa trong 15 phút đó, cô vẫn luôn nằm trong phạm vi quan sát của hắn, căn bản là không có ai đến bên cô nói gì cả.

'Họ nói, anh là đồ ngốc...' Giang Tâm Đóa chống tay lên sofa ngồi dậy, lần tay đến thắt lưng của hắn, sờ sờ cọ cọ...

Cô gái này định làm gì đây? Động thủ động cước với hắn? Chẳng lẽ cô không biết động tác này có thể khiêu khích đàn ông đến mức nào sao? Hắn đưa tay chộp lấy bàn tay không an phận của cô.

'Anh ngốc thế nào?' Lần đầu tiên nghe nói có người mắng hắn như vậy, hắn thực sự rất tò mò muốn biết xem ai lại lớn gan như vậy.

'Anh cưới em, chính là ngốc đó!' Giọng cô chợt thấp xuống, thần thái bắt đầu nghiêm túc không càn rỡ nữa, 'Walls tiểu thư nhà người ta là một mỏ vàng nha, em thì là một cô gái chỉ biết dùng gương mặt này đi quyến rũ đàn ông thôi, anh nói đúng không?'

Xem ra, trong 15 phút cô rời khỏi hắn này, thực sự có người ở trước mặt cô nói lung tung.

'Phạm Trọng Nam, anh cũng không phải chưa từng gặp cô gái nào đẹp hơn em, đúng không? Em làm sao có thể quyến rũ được anh chứ? Những người đó thật sự là nói nhảm, bôi nhọ em...' Cô lật người, ngước gương mặt đỏ ửng về phía hắn.

Phạm Trọng Nam đưa tay vuốt nhẹ gương mặt vừa đỏ vừa nóng của cô, trả lời bằng một giọng thật nghiêm túc, 'Đồ ngốc, em là hạt minh châu duy nhất trong cả thế giới của anh, tất cả mỏ vàng, mỏ bạc, mỏ kim cương gì đó đều không thể sánh với em. Hơn nữa, em không cần quyến rũ anh, anh cũng đã bị mắc câu rồi.'

'Anh mắc câu rồi sao? Từ lúc nào vậy? Sao em lại không biết?' Cô nhìn hắn, gương mặt tươi tắn đỏ thắm như hoa đào, đẹp đến nỗi hắn cảm thấy cả thế giới quanh mình đều mất đi màu sắc.

Cho dù bắt hắn phải bỏ ra tất cả những gì mình có để cho nụ cười ấy tồn tại mãi, hắn cũng bằng lòng.

Rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao tất cả đàn ông trên đời này đều không thể kháng cự được mỹ sắc, mà Phạm Trọng Nam hắn chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông bình thường bị vẻ đẹp của cô mê hoặc đến nỗi mất cả thần trí!

'Nói cho em biết đi! Anh bắt đầu bị em quyến rũ từ lúc nào?' Cô bắt lấy tay hắn, mềm mại hôn, cắn, từ lòng bàn tay có những vết chai nhỏ đến những ngón tay thon dài...

Đôi môi hồng mềm mại, hàm răng trắng đều như bắp nhẹ nhàng tiếp xúc với bàn tay hắn, như muôn vàn con kiến đang chui vào da, ngưa ngứa, nhồn nhột đến mức gần như không cách nào thừa nhận.

Vẻ kiều mị của cô làm rúng động tâm tư đã chôn kín từ lâu của hắn, hắn nhẹ thở dài một tiếng, 'Rất lâu rất lâu rồi...'

Môi hắn dán sát bên tai cô thì thầm câu đáp án sau đó bắt đầu dời xuống, nhẹ nhàng mút lấy chiếc gáy trắng nõn...

'Nhột em, đừng liếm nữa, trên người em cũng không có bao nhiêu thịt...' Những nụ hôn nhẹ nhàng chỉ như lông vũ quét qua khiến thân thể cô vốn đã nóng vì hơi men càng thêm thiêu cháy.

'Không có thịt?' Một tay hắn phủ lên nơi gò ngực non mềm, 'Không đâu, chỗ này rất nhiều thịt mà.'

Giang Tâm Đóa bị hành động càn rõ của hắn khiến cho gương mặt đỏ đến tận mang tai, toàn thân khẽ run lên.

Phản ứng đầy mẫn cảm của cô khiến hắn càng thêm càn rỡ, phóng túng...

Tất cả những ngọt ngào của cô, những tốt đẹp của cô, một li một tí hắn cũng không muốn bỏ qua, mỗi một động tác đều mang theo sự trìu mến, trân trọng, quyến luyến khôn cùng...

Tiếp theo đó, ngôn ngữ đã là dư thừa...

***

Những ngày tháng ngọt ngào vẫn luôn trôi quá nhanh, chỉ chớp mắt một cái, Phạm Trọng Nam và con trai đã đến Melbourne gần hai mươi ngày.

Công việc gấp rút khiến hắn không thể không quay lại Luân Đôn, nhưng lần này không phải hắn chỉ về cùng con trai mà một nhà bốn người đều cùng đi trên chuyến bay này.

Bởi vì lễ Giáng sinh sắp đến, thời tiết ở Melbourne càng lúc càng oi bức, căn bản là không có không khí lễ hội gì cả, hơn nữa trường đại học đã bắt đầu nghỉ đông còn những đứa nhỏ thì cũng được nghỉ lễ Giáng sinh cộng thêm nghỉ tết cho nên họ quyết định, Giáng sinh năm nay sẽ cùng nhau qua ở Luân Đôn.

Trong khi cả nhà họ Phạm cùng lên chuyên cơ bay về Luân Đôn thì cùng lúc đó, Dương Dung Dung cũng theo Lý Triết cùng nhau bay về Singapore.

Tất cả cùng nhau nghênh đón một ngày mai với tất cả những điều chưa biết!

***

Người Anh đối với lễ Giáng sinh cũng long trọng như người Trung Quốc đối với lễ mừng năm mới vậy, là ngày mà tất cả thành viên trong gia đình đoàn tụ với nhau.

Tất cả sự hiểu biết của Giang Tâm Đóa về nhà họ Phạm cũng không nhiều nhưng cô cũng biết gia đình của hắn là một gia đình đông đúc, lúc tụ tập lại, nhân số tuyệt đối không thua kém nhà họ Giang của cô khi xưa, chỉ là phần lớn đều sống ở ngoài, như Phạm Hi Nhiên, từ nhỏ đã sống ở Moscow, một năm khó được mấy lần quay về nước Anh, Phạm Tuyết Chân thì ở luôn trong ký túc xá, rất ít khi quay lại, Phạm Uyển Viện thì sống ở căn hộ ở trung tâm của mình.

Nhưng lần này, khi một nhà bốn người của Giang Tâm Đóa đến Luân Đôn, mọi người đều có mặt đầy đủ ở sân bay để đón họ sau đó thì về thẳng nhà của Phạm Trọng Nam.

Lần đầu tiên nhìn thấy Phạm Dật Triển, Phạm Tuyết Chân kinh ngạc đến mức về đến nhà họ Phạm rồi vẫn chưa hoàn hồn lại.

'Sally, xuống xe đi.' Phạm Hi Nhiên vỗ nhẹ vai cô.

'Sharon, em thực sự không phải nằm mơ đấy chứ?' Hai tay Phạm Tuyết Chân tự véo lấy má mình, mắt đăm đắm nhìn hai bóng dáng nhỏ xíu đang chạy như bay vào trong.

'Tỉnh mộng rồi, xuống xe thôi!'

'Chân Chân, sao không xuống xe?' Giang Tâm Đóa cũng đi đến bên hai người hỏi một cách đầy quan tâm. Tâm tư của cô bé này trước giờ luôn đơn thuần hơn người thường rất nhiều, chỉ là...cô sống ở Luân Đôn mấy năm nay chẳng lẽ chưa từng gặp qua con trai mình sao? Phạm Trọng Nam có phải là quá xem nhẹ Chân Chân rồi không? Hay là vẫn xem cô như cô bé, không cần biết nhiều như vậy? Cũng giống như năm đó mọi người đều cực lực giấu diếm cô bé tất cả mọi chuyện.

Nhưng, với người đơn thuần như Phạm Tuyết Chân, dường như nói những chuyện đó với cô đúng là cũng không có tác dụng mấy, có khi còn phản tác dụng nên giờ cô không biết làm sao giải thích với Chân Chân nữa.

Điều duy nhất cô có thể nói là năm đó cô mang song thai, bởi vì biến cố giữa mình với Phạm Trọng Nam cho nên mỗi người nuôi một đứa. Nhưng dường như Chân Chân vẫn chưa thể hoàn toàn lý giải được.

'Đóa Đóa, chuyện có hai đứa bé, vì sao không có ai nói với em vậy?' Phạm Tuyết Chân chậm rãi xuống xe, vẻ mặt vừa ủy khuất vừa rối rắm.

'Bởi vì chị cũng mới biết được cách đây không lâu.' Giang Tâm Đóa thở dài một tiếng, là người mẹ, sự chấn động của cô tuyệt đối là sâu đậm hơn bất cứ người nào.

'Được rồi được rồi, chuyện đều đã qua rồi, đừng nên truy cứu nhiều như vậy, chúng ta cùng vào chơi với bọn trẻ thì tốt hơn.' Cao hơn cô gần một cái đầu, Phạm Hi Nhiên một tay khoác vai Chân Chân một tay kéo Giang Tâm Đóa cùng đi về phía nhà chính.

'Ba người rốt cuộc là ai lớn hơn ai đây...'

Cùng Lạc Khải bước xuống xe, Phạm Uyển Viện nhìn theo bóng ba cô gái, cảm khái lắc đầu.

'Sharon trước giờ tính tình chín chắn, gặp hai cô gái nhỏ tuổi hơn mình, đương nhiên theo bản năng sẽ chiếu cố hơn một chút...' Lạc Khải cũng xuống xe, cầm áo khoác khoác lên vai bà, sợ bà lạnh, đổi lại cho hành động tri kỷ của ông là nụ cười tươi tắn của bà, 'Cám ơn.'

'Khách sáo gì chứ?' Lạc Khải nắm đôi tay được bảo dưỡng cẩn thận, đẹp đẽ, mềm mại của bà trong bàn tay ấm áp của mình, hai người vai sánh vai nhau đi vào nhà trên con đường lát đá nhỏ.

'Đóa Đóa tuy rằng tuổi nhỏ nhưng luận bối phận mà nói, con bé là trưởng bối. Nhưng mà Lạc Khải...' Phạm Uyển Viện quay sang nhìn chồng, trong mắt rõ ràng có sự đắn đo.

'Lại có ý định gì với Sharon đây?' Lạc Khải nắm bàn tay mềm như nhung của bà, đôi mày tuấn dật hơi nhướng lên, 'Thôi đừng đi. Sharon sẽ xử lý tốt chuyện của mình, không cần chúng ta chen vào đâu. Đừng làm đến cuối cùng giống như con trai em, ngay cả lễ Giáng sinh cũng không muốn về nhà, chỉ sợ em nhốt nó trong phòng, nhét vào một cô nàng nào đó sau đó bắt nó kết hôn.'

'Ý anh là nói, nó không chịu về ăn lễ Giáng sinh với chúng ta là lỗi của em, là em ép nó sao? Lạc Khải, nó cũng là con của anh mà, nó không nghe lời không phải do anh quản giáo không nghiêm sao? Tuổi của Lạc Tư cũng không còn nhỏ nữa, em muốn nó kết hôn thì có gì sai chứ?'

'OK, là anh quản giáo con không nghiêm, là anh không làm tròn trách nhiệm người cha. Nhưng mà Uyển Viện, Lạc Tư nó đã lớn rồi, có những chuyện con nên làm thế nào, muốn làm thế nào nó sẽ tự suy nghĩ. Những người làm cha mẹ như chúng ta có thể làm chính là đưa tay giúp đỡ khi con cần là được rồi, không cần suy nghĩ nhiều quá, miễn cho lại bị nhức đầu. Có thời gian không bằng chúng ta ra ngoài du lịch còn tốt hơn.'

'Lạc tổng tài, xin hỏi công việc của anh bây giờ bận như vậy, lúc nào thì mới rút được chút thời gian quý báu đi du lịch với em dây?' Phạm Uyển Viện nói đến đây, trong lòng cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

'Đợi Frank quay lại rồi, công việc của anh sẽ đỡ hơn, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều hơn.'

Hai năm nay Phạm Trọng Nam dời hết trọng tâm công việc của mình sang mảng đầu tư tài chính quốc tế, những nghiệp vụ khác của tập đoàn Phạm thị đều do ông xử lý, nếu như bộ phận đầu tư bên đó có người tiếp nhận còn hắn quay lại chủ trì cục diện bên này, vậy ông cũng không cần phải bận rộn như vậy.