Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 128-2



"Bảo Bảo mau vào!" Trương Vân Nguyệt nghe được cách xứng hô của nhi tử của mình lại căng thẳng trong lòng, biết rằng trong khoảng mấy ngày gần đây nàng đã không gặp nhi tử rồi, lại khiến cho nhi tử cho rằng khi nàng có tiểu nhi tử thì lại không yêu đứa con lớn là hắn đây nữa rồi.

"Mẫu phi......" Bảo Bảo vốn cho là vẫn không thể gặp, kết quả đang định xoay người đi, thì lại nghe được bên trong mẫu phi nhà mình nói có thể đi vào, điều này làm cho hắn có chút sửng sốt.

"Nhị hoàng tử, mời tiến đi, Thuần Chiêu Nghi nương nương gọi người đi vào a!" Ngọc ma ma đi theo bên người Triệu Thiên Sâm khẩn trương nói.

Triệu Thiên Sâm mở cửa vào phòng, nhìn mẫu thân nhà mình nghiêng người tựa vào đầu giường, trên mặt thần sắc có chút tiều tụy, nhưng xem ra tinh thần vẫn rất tốt.

"Mẫu phi!"

"Có phải Bảo Bảo giận mẫu thân rồi hay không?" Trương Vân Nguyệt ôm nhi tử vào trong ngực thấp giọng nói, trong giọng nói lộ ra ủy khuất.

"Không có." Bảo Bảo trả lời cực kỳ thoải mái, nhưng cũng bởi vì trả lời quá nhanh, cho nên mới làm cho người ta hoài nghi.

"Bảo Bảo, mẫu thân không phải đã giải thích cho con rồi sao? Đệ đệ sinh bệnh, nếu Bảo Bảo đi vào gặp đệ đệ, có thể sẽ lây bệnh cho Bảo Bảo, mẫu thân không muốn Bảo Bảo cũng sinh bệnh, mẫu thân cực kỳ lo lắng cho thân thể của Bảo Bảo, vậy mà Bảo Bảo chỉ vì chuyện này lại giận hờn với mẫu thân, mẫu thân rất đau lòng." Trương Vân Nguyệt ôm Bảo Bảo, vừa nói, vừa một bên khóc thút thít hai tiếng, bất quá trong mắt một giọt nước mắt cũng không có, Lý ma ma ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này cái khóe miệng giật giật! Vị nương nương này vậy mà lại đi giả khóc tranh thủ sự đồng tình của nhi tử, rõ là......

"Mẫu thân không khóc, không phải mà, Bảo Bảo không tức giận, mẫu thân đừng khóc mà!" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm cực kỳ thông minh nhưng vẫn vô cùng ngây thơ, cực kỳ ngây thơ a, dù sao thì hắn vẫn còn quá nhỏ! Nếu không thì làm sao lại bị nương hắn lừa gạt được chứ!

"Là Bảo Bảo nói a nha..., không giận mẫu thân a...." Trương Vân Nguyệt hướng tới Lý ma ma chớp chớp ánh mắt ý nói, vẫn là ta có biện pháp, bà xem, không phải ta đã khiến cho nhi tử không giận ta nữa rồi sao.

Lý ma ma khóe miệng giật giật, thật tình cảm thấy người chủ tử này của bà còn không thành thục bằng nhị hoàng tử.

"Mẫu thân, đệ đệ vì sao lại sinh bệnh?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nhìn mẫu thân nhà mình hỏi, đối với chuyện đệ đệ sinh bệnh này hắn cảm thấy cực kì nghi hoặc.

Hắn cũng từng sinh quá bệnh, bất quá trước kia hắn sinh bệnh đều là do bị người khác hại, điều này tuy những người xung quanh không nói, nhưng thông minh như hắn cũng có thể thấy được, cho nên cho dù Triệu Khải Hâm không tính nói rõ với hắn mấy chuyện này hắn cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng người bên ngoài.

"Bảo Bảo muốn biết cái gì?" Trương Vân Nguyệt nhìn nhi tử nhà mình hỏi.

"Bảo Bảo muốn biết người nào làm hại đệ đệ." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm có chút lo lắng nhìn mẫu thân nhà mình, sợ mẫu thân mất hứng.

"Bảo Bảo biết cái gì rồi hả?" Trương Vân Nguyệt nhíu mày, có chút hoài nghi chẳng lẽ là người nào của mình lại nói lung tung cái gì bên tai nhi tử?

"Bảo Bảo biết rõ mà!" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nhìn mẫu thân mình thành thật nói, "Bảo Bảo biết chính mình sinh bệnh là do bị người ta hại, lúc trước Bảo Bảo rơi xuống nước, là bị người ta đẩy, bệnh dịch lần đó cũng là có người ám hại, Bảo Bảo đều biết rõ!"

Những câu nói của Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm khiến cho Trương Vân Nguyệt há to mồm, nàng thật không ngờ nhi tử nhà mình vậy mà đều biết rõ mọi chuyện!"Bảo Bảo làm sao mà biết được? Là có người nào bên tai Bảo Bảo nói gì đó sao?"

"Không có, Bảo Bảo chính mình nhìn được." Bảo Bảo chu môi, cảm thấy mẫu thân mình quá coi thường mình, mưu kế đơn giản như vậy hắn làm sao có thể nhìn không ra chứ? Còn nói hắn cũng không phải ngu ngốc.

"Bảo Bảo thật thông minh! Mẫu thân thật là cao hứng!" Trương Vân Nguyệt cười nói với Bảo Bảo.

"Bảo Bảo nói không sai, lần này đệ đệ sinh bệnh là bị người ta hại, nhưng cụ thể là ai thì mẫu thân cũng không biết a, phụ hoàng của con cùng mẫu thân đều đang đi điều tra." Trương Vân Nguyệt nhìn nhi tử của mình nói, con trai của nàng đã trưởng thành rồi, thật là nhanh, cũng không cho nàng có thời gian ở cùng nhi tử thì nhi tử cũng đã trưởng thành.

Tuy thân thể vẫn còn nhỏ, nhưng là tâm trí rõ ràng đã vượt qua bạn cùng lứa tuổi rất nhiều.

"Mẫu thân không cần lo lắng, Bảo Bảo về sau sẽ bảo hộ đệ đệ, còn có cái người hại đệ đệ kia, Bảo Bảo sẽ giúp mẫu thân giáo huấn bọn họ!" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nhìn mẫu thân nhà mình nói.

Vốn dĩ hắn vẫn lo lắng mẫu thân mình sau khi có đệ đệ liền không yêu mình nữa, nhưng hắn phát hiện là hắn lo lắng vô ích, mẫu thân vẫn còn có thể làm nũng với hắn, còn có thể ôm ấp hắn, tất cả những cái này cũng không biến mất, có lẽ chỉ là thêm một người đệ đệ mà thôi? Giống như lúc trước mẫu thân từng nói, chỉ là có thêm một người có thể chơi đùa cùng hắn?

Triệu Thiên Sâm cực kỳ vui vẻ, mẫu thân không hề giống như lời người khác nói có đệ đệ liền không yêu thương mình nữa, chính mình lại có bạn chơi, không có chuyện gì có thể tốt bằng chuyện này nữa.

Trương Vân Nguyệt nhìn chăm chú biểu tình của nhi tử mình, cảm thấy cực kỳ uất ức, đứa nhỏ này bản thân mình còn cần người bảo hộ đó, vậy mà còn muốn bảo hộ đệ đệ? Bất quá có được cái ý nghĩ này cũng là tốt.

Đến tối, Triệu Khải Hâm lại tới Vĩnh Ninh cung.

"Ái phi, nàng xem thích không?"

Trương Vân Nguyệt quay đầu nhìn về phía Triệu Khai Hâm đang cầm trong tay cái gì đó, là một cái trâm gài tóc hình mặt trăng cực kỳ đẹp, cái mặt trăng mặt ngoài khảm đá kim cương trong suốt, đặt ở dưới ánh đèn nhìn cực kì chói mắt.

"Thiếp rất thích, đa tạ hoàng thượng." Trương Vân Nguyệt đối với những vật sáng long lanh gì đó vẫn là cực kỳ thích, người thợ làm cái cây trâm này cũng rất khéo léo tinh sảo, hiển nhiên không có cách nào khiến nàng không thích được.

"Tiểu Nguyệt." Triệu Khai Hâm đột nhiên gọi một tiếng.

"Lạch cạch!" Trương Vân Nguyệt bất thình lình nghe được cách gọi đã từ rất lâu này từ miệng Triệu Khải Hâm, khiến cho cây trâm đang cầm trong tay thẳng đường rơi xuống mặt đất.