Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 129



"Hoàng, hoàng thượng, sao đột nhiên người lại gọi thần thiếp như vậy......" Vẻ mặt Trương Vân Nguyệt rất mất tự nhiên, kiếp trước cũng chỉ có ba mẹ nàng mới gọi nàng như vậy, nhưng sau khi chuyển kiếp tới đây thì đã lâu lắm rồi không có ai gọi nàng bằng cái tên đó.

Triệu Khải Hâm đột nhiên gọi nàng như vậy, làm cho nàng thấy nhớ nhà vô cùng.

"Tiểu Nguyệt sao vậy? Có phải nàng không thích trẫm gọi như vậy?" Triệu Khải Hâm thấy vẻ mặt Trương Vân Nguyệt muốn khóc, trong lòng hắn rất lo lắng, tiến lên đem nàng ôm vào trong ngực, thấp giọng hỏi.

"Không có, hoàng thượng, thiếp rất thích." Trương Vân Nguyệt cười nói, vốn là nàng muốn nói không thích, nhưng nàng nói không nên lời, bất luận là địa vị của Triệu Khải Hâm trong lòng nàng, hay là vì cái tên này khiến nàng cảm thấy thân thiết, thì cuối cùng nàng cũng không nói ra được tiếng cự tuyệt.

Triệu Khải Hâm thấy vẻ mặt Trương Vân Nguyệt không giống như là qua loa cho có lệ, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, vốn là hắn sẽ không gọi nàng bằng cái tên này, nhưng vừa nãy ma xui quỷ khiến thế nào hắn bất giác lại gọi như vậy, lúc đó hắn có một chút thấp thỏm, chỉ sợ Trương Vân Nguyệt cự tuyệt hắn.

"Hoàng thượng, ta đưa thuốc cho Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc có hữu dụng không?" Trương Vân Nguyệt nhìn Triệu Khải Hâm hỏi.

"Hữu dụng, hiện tại hoàng hậu đã không thể xuất hiện trước mặt người khác rồi, nhưng những âm mưu này hoàng hậu đã đã tính toán từ rất lâu rồi, cho nên dược vật kia của nàng cũng không thể khiến cho mọi chuyện dừng lại." Triệu Khải Hâm tựa hồ biết Trương Vân Nguyệt nghi ngờ nên hắn trực tiếp giải thích cho nàng hiểu.

Trương Vân Nguyệt nghe lời của Triệu Khải Hâm, trầm mặc cúi đầu, nàng cũng cảm thấy việc này không thể nào bây giờ mới nhớ tới, khẳng định sáng sớm hoàng hậu đã khỏe lại rồi.

"Hoàng thượng, chuyện lần này thật sự là Hiền phi sao?" Trương Vân Nguyệt chăm chú nhìn Triệu Khải Hâm, mặc dù không nói ra, nhưng nàng biết Triệu Khải Hâm nhất định hiểu ý của nàng, nếu quả thực là Hiền phi ra tay, nàng chắc chắc sẽ không tiếp tục im lặng thêm

"Là Hiền phi,nàng nghĩ gì thì ra tay đi, chỉ cần không đem chính mình rơi vào bẫy, trẫm sẽ hậu thuẫn cho nàng." Triệu Khải Hâm cười nói.

Trương Vân Nguyệt đối với cảnh cáo trong lời nói của Triệu Khải Hâm, cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng nàng rất nhanh liền hiểu, mình không có nhà mẹ đẻ chống lưng, còn thể lực nhà mẹ đẻ của Hiền phi vô cùng mạnh, nếu nàng đem chính mình rơi vào bẫy, chỉ sợ rằng lúc đó muốn làm hòa thì gia tộc bọn họ cũng không đồng ý, đến lúc đó cho dù Triệu Khải Hâm muốn bảo vệ nàng cũng không dễ dàng rồi.

"Thiếp hiểu, hoàng thượng, người nói tiểu Liêm tử là người của Hiền phi, thế nhưng tuổi của tiểu Liêm tử còn nhỏ như vậy, tại sao lại nghe lời của Hiền phi?" Trương Vân Nguyệt nhìn Triệu Khải Hâm hỏi, nàng vô cùng nghi ngờ việc này.

Mặc dù dựa theo bối cảnh những gia tộc này cũng sẽ bồi dưỡng một ít thủ hạ trung thành, nhưng rõ ràng thì tiểu Liêm tử không phải được bồi dưỡng để vào trong cung làm nột thị, từ khí chất trên người hắn, thì có thể thấy hắn được người nhà cho đi học mà trí tuệ của tiểu Liêm tử này chắc chắn hơn hẳn người khác! Nhưng bây giờ hắn lại là người mà Hiền phi cài vào trong cung làm nội thị.

Điều này thật sự quá kỳ quái, tiểu Liêm tử xem ra vô cùng thông minh, hắn chắc chắn biết rõ kết cục của bản thân sau khi làm những việc này, nhưng hắn vẫn làm, rốt cuộc lý do là gì? Hắn nhận ân huệ của Hiền phi sao? Nhìn không giống a! Hiền phi đang ở trong cung, phải nói là nhà mẹ đẻ Hiền phi đối với hắn có ân, nhưng là tại sao muốn đưa hắn vào cung?

Hơn nữa lúc trước nàng hỏi hắn vì sao vào trong cung làm nội thị, hắn một chút hối hận cũng không có, tất cả việc này đều rất kỳ quái.

Triệu Khải Hâm chưa từng nghĩ tới phương diện này, nhưng nếu Trương Vân Nguyệt nói có vấn đề, hắn cũng sẽ phái người đi thăm dò.

"Tiểu Nguyệt, nàng còn ở cữ bao lâu nữa?" Triệu khải hâm nhìn Trương Vân Nguyệt hỏi.

"Còn mười ngày, sao vậy hoàng thượng?" Trương Vân Nguyệt nghi hoặc nhìn Triệu Khải Hâm, hắn chuyển đề tài cũng quá nhanh đi.

"Không sao, Tiểu Nguyệt hãy chăm sóc thân thể thật tốt nha." Triệu Khải Hâm cười nói.

Trương Vân Nguyệt hồ nghi nhìn Triệu Khải Hâm, nàng hoàn toàn không hiểu chuyện này có gì mà buồn cười, thật là kỳ quái. Hôm nay Triệu Khải Hâm rất kì lạ.

"Chủ tử ngài nên nghỉ ngơi." Lý ma ma đi tới bên người Trương Vân Nguyệt nhỏ giọng nói.

"Ma ma, ngươi có cảm thấy hôm nay hoàng thượng rất kỳ quái không?" Trương Vân Nguyệt quay đầu nhìn Lý ma ma hỏi.

"Không có, chủ tử thấy hoàng thượng kì quái ở chỗ nào?" Lý ma ma nghi hoặc nhìn Trương Vân Nguyệt, bà hoàn toàn không hiểu vì sao Trương Vân Nguyệt lại kết luận như vậy, hoàng thượng rất bình thường, không hề kì lạ nha.

"Ma ma, hoàng thượng đột nhiên gọi ta là Tiểu Nguyệt, còn hỏi ta lúc nào hết ở cữ, đây không phải là kỳ lạ thì là cái gì?" Trương Vân Nguyệt nghiêng đầu, nghĩ sao vẫn cảm thấy kỳ quái.

Lý ma ma vừa nghe Trương Vân Nguyệt nói xong, thiếu chút nữa nhịn không được bật cười, hoàng thượng đã một năm không có chạm qua nữ nhân trong hậu cung, mặc dù có rất nhiều nguyên nhân, nhưng quan trọng nhất đó chính là trong lòng hắn chỉ có một mình Trương Vân Nguyệt.

Hắn cũng chỉ là một nam nhân bình thường, bị nghẹn cả một năm, cũng sẽ muốn a, hoàng thượng biết ngày ở cữ của Trương Vân Nguyệt sắp hết nên tự nhiên sẽ vui mừng thôi, còn về phần xưng hô gì gì đó, cái này thì có gì kì quái, hoàng thượng muốn gọi như thế nào sẽ gọi thế ấy, không có gì kỳ quái.

Vẻ mặt Lý ma ma rất tự nhiên, khiến Trương Vân Nguyệt nhíu mày một cái cuối cùng cũng yên tâm lại, hoàng thượng hết thảy đều bình thường, chính nàng suy nghĩ nhiều rồi. Trương Vân Nguyệt cứ như vậy an ủi mình.

Thời gian tiếp theo trôi qua rất nhanh, thời gian mười ngày đã hết, một tháng ở cữ của Trương Vân Nguyệt cuối cùng cũng hết.

Ngày Trương Vân Nguyệt hết ở cữ, cũng là ngày con trai đầy tháng, Triệu Khải Hâm cũng rất coi trọng đứa con trai khỏe mạnh thứ hai này, mặc dù khi tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm tròn một tuổi không mời quan viên ngũ phẩm trở lên, nhưng cũng mời quan viên tam phẩm trở lên, đây là đãi ngộ mà đại hoàng tử cũng chưa được hưởng qua.

Hoàng hậu nhìn bóng người nhốn nháo kia, nụ cười trên mặt nhàn nhạt. Mọi người đi vào thấy hoàng hậu ngồi trên chủ vị tất cả đi lên hành lễ sau đó đứng một bên không dám nhiều lời, vốn mọi người cũng có giao tình, nhưng hôm nay lại không người nào dám nói nhiều.

Phân vị bây giờ của Trương Vân Nguyệt mặc dù không tính là rất cao, nhưng địa vị của nàng trong lòng Triệu Khải Hâm chắc chắn hơn hẳn những nữ nhân khác trong hậu cung. Các nam nhân trên triều đối với hành động của Triệu Khải Hâm hoàn toàn có thể hiểu.

Hiện tại Triêu Khải Hâm cũng sắp ba mươi tuổi, cũng có ba nhi tử, trong đó có hai hài tử khỏe mạnh đều do Trương Vân Nguyệt hạ sinh, người nam nhân nào gặp phải tình huống này cũng đều đặt Trương Vân Nguyệt trên nữ nhân khác, nếu đem ra so sánh Trương Vân Nguyệt với những nữ nhân khác thì nàng chắc chắn hơn hẳn vì nàng có thể sinh ra nhi tử khỏe mạnh!

Mặc dù Hoàng hậu cũng sinh ra được một vị hoàng tử, nhưng lại sinh ra hài tử là một ấm sắc thuốc, ấm sắc thuốc thì sao có thể làm hoàng đế?

Nên khi Trương Vân Nguyệt tới mọi người không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía nàng, nếu như hai lần trước khi Trương Vân Nguyệt xuất hiện lời nói của nàng không có một phân giá trị, thì lần này những phu nhân quan lại ở đây cũng phải nghiêm túc đánh giá lại phi tử ‘ có tài sinh con ’ này.

Chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp kiều diễm chầm chậm đi đến, quần áo mặc trên người cũng không hề hoa lệ, đồ trang sức cài trên tóc cũng rất đơn giản, nhưng lại toát lên một cỗ thanh nhã, dung mạo xinh đẹp cùng với khí chất thanh nhã nhu hòa tạo ra một loại sức hút vô cùng đặc biệt, làm cho người ta thấy chi quên tục.

Trong lòng mọi người đột nhiên hiểu được, cho dù cô gái này không sinh được cho hoàng thượng hai nhi tử khỏe mạnh, thì chỉ cần dựa vào dung mạo xinh đẹp cùng khí chất hơn người này cũng đã khiến người gặp người thích rồi. Mặc dù hoàng hậu và quý phi đều có những nét đẹp riêng, nhưng hoàng hậu tính tình thẳng thắn hiển nhiên không được lòng Triệu Khải Hâm.

Quý phi tuy rằng thoát tục nhưng không phải tất cả một người đều thích, còn Hiền phi mặc dù dịu dàng thanh tao lịch sự, nhưng lại thiếu đi nét hấp dẫn đặc biệt.

Bốn người mỗi người vẻ, nhưng rõ ràng Trương Vân Nguyệt xuất hiện làm nhịp tim nam nhân đập nhanh mấy nhịp, cũng khiến nữ nhân có cảm giác gần gũi. Quý phi như tiên nữ thiên giới khiến người khác có cảm giác xa cách, khó gần. Hoàng hậu lại rất thẳng thắn, nói chuyện quá mức trực tiếp, nàng không muốn tốn thời gian vòng vo với nữ nhân khác trong hậu viện, nhưng quá thẳng thắn không nhất định làm cho các nàng thích.

Về phần Hiền phi, rất dịu dàng, nhưng dịu dàng quá mức sẽ khiến người khác cảm thấy có chút giả tạo. Ngươi cũng chỉ là một phi tử đâu phải chánh thê, hiền huệ như vậy để làm cái gì?

Trương Vân Nguyệt tuy ôn nhu nhưng không 'hiền huệ', theo như Trương Vân Nguyệt nói, hiền huệ hại chết người! Về phần nói chuyện, nàng rất ít nói chuyện, lắng nghe nhiều hơn.

Cho nên sau khi so sánh, những phu nhân quan gia kia phát hiện, so với việc trò chuyện cùng Hoàng hậu, Quý phi, Hiền phi, thì các nàng muốn cùng Trương Vân Nguyệt kết giao hơn, nàng sẽ không tính toán ngươi để phu gia hoặc nhà mẹ đẻ ngươi trợ giúp cho nhà mẹ đẻ của nàng. Lợi ích cao mà hoàn toàn không có xung đột.

Dĩ nhiên đây chỉ là cảm giác của những phu nhân kia, cũng không nhất định không có xung đột.

Tuy rằng một số phu nhân muốn cùng Trương vân Nguyệt kết giao, cũng không đại biểu các nàng thật sẽ cùng Trương Vân Nguyệt kết giao, dù sao hiện tại Trương Vân Nguyệt cũng chỉ là một Thuần chiêu nghi mà thôi. Trương Vân Nguyệt đối với việc này không có cảm giác gì, nàng cũng không phải rất nguyện ý cùng các phu nhân kia kết giao, chuyện mà các nàng bàn luận nhiều nhất chính là tiểu thiếp trong nhà, không thì sẽ là y phục và đồ trang sức.

"Hôm nay là lễ đầy tháng của Tam hoàng tử, Bổn cung thật cao hứng, hôm nay liền đem Bích Diệp ngân châm mấy ngày trước Hoàng thượng ban thưởng cho ta ra cho mọi người cùng nhau thưởng thức." Hoàng hậu đột nhiên nói.

"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương ban thưởng." Bích Diệp ngân châm là loại trà thượng hạng của Diệp gia, lá trà xanh biếc, sau khi mở ra bỏ vào trong ly trà, cành trà sẽ biến thành màu bạc, nhìn vô cùng đặc biệt.

Trương Vân Nguyệt mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, không nói gì.

"Mau mang cho Thuần chiêu nghi nương nương một ly trà." Hoa Lăng Duyệt đột nhiên nói.

"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương." Trương Vân Nguyệt không biết hoàng hậu muốn làm cái gì nhưng vẫn trực tiếp cám ơn.

Cung nữ bưng lên ly trà, chậm rãi đi đến, nhưng phương hướng lại có chút chếch đi, Trương Vân Nguyệt không phát hiện ra, nhưng Lý ma ma đi theo sau Trương Vân Nguyệt lại nhận ra, Lý ma ma cũng không có làm mấy động tác không cần thiết, chỉ để cho bà vú ôm hài tử lui về phía sau.

Nhưng Lý ma ma không ngờ được, bà vú đó vẫn đứng im không hề nhúc nhích. Lý ma ma ngẩng đầu nhìn bà vú, chỉ thấy tròng mắt bà vú nhìn chằm chằm cung nữ bưng trà đang đi tới, người hơi chuyển động, đưa tay hài tử về phía cung nữ bưng trà!

Lý ma ma trong lòng cả kinh, trực tiếp đưa tay muốn ôm hài tử, cũng nói: "Ngươi cũng ôm hoàng tử thời gian dài như vậy, chắc cũng đã mỏi, hiện tại để ta ôm!"