Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1868: Đông sơn tái khởi



CHƯƠNG 1839: ĐÔNG SƠN TÁI KHỞI.

Đinh Trường Sinh chậm rãi thoáng cái đem Tạ Phương Quỳnh theo trên mặt đất bế lên. Tạ Phương Quỳnh “ ah..” khẽ gọi một tiếng, thân thể cũng đã treo đọng ở Đinh Trường Sinh trên người, đôi chân vội vàng bám lấy bên hông ở phía sau của hắn, hai tay cũng ôm chặt cổ hắn sợ rơi xuống, cái mông bị ôm ở không trung tự nhiên trì xuống phía dưới, cây ƈôи ŧɦịŧ kia vốn cũng không có rút ra, lập tức hoa tâm bị đầu khấc thông thấu, gần nửa cái đầu khấc phảng phất nhấn vào trong cổ miệng đáy huyệŧ. Tạ Phương Quỳnh “ um um…” sâu trong huyệŧ bị thốn trướng..

-Nhẹ... …có chút thốn..

Tạ Phương Quỳnh bị Đinh Trường Sinh bế đi về phía chiếc xe, theo từng bước chân của hắn, huyệŧ của nàng bị ƈôи ŧɦịŧ thọc ngoáy, thân thể lại thay đổi rất nhanh với cảm giác mới lạ, trong huyệŧ cơ mềm bị cọ quẹt lại phá lệ sướng khoái, mỗi lần cái mông yêu kiều theo nhịp chân hung hăng rớt xuống, thì cây ƈôи ŧɦịŧ không cách nào tránh khỏi đảo tiến sâu trong hoa tâm, chọc tản ra khối thịt non mềm từng cơn thốn thốn hòa lẫn sướng khoái tê tái…
Đến bên đầu xe, Đinh Trường Sinh ôm Tạ Phương Quỳnh hướng trên mặt đất để xuống, hai tay chống lấy trên nắp cabo xe, nhắc lên hai chân để cái mông lớn của nàng cao cao vễnh lên, từ phía sau lứng nàng, ƈôи ŧɦịŧ rất nhanh đút vào kéo ra ..

Tạ Phương Quỳnh cuối cùng thì ngày hôm nay cũng đã nếm đến cảm giác ngọt ngào chờ đợi đã lâu, thẳng đến khi hai chân nàng loạn run, cái mông trắng nghênh đón để cho hoa tâm biến thành cái thớt, hưởng thụ đầu khấc của Đinh Trường Sinh ma sát gây cho của nàng suиɠ sướиɠ phong phú, hắn giờ thở hào hển, càng động càng nhanh, xem Tạ Phương Quỳnh cũng càng tiến vào trạng thái, đường hang huyệŧ xiết lại chật vật mút chặt ƈôи ŧɦịŧ của hắn….

Đến mức cuối cùng, Đinh Trường Sinh cưỡng chế tinh quan sắp bộc phát, quay cuồng đẩy thật nhanh thêm mấy chục cái, hai bộ phận sinh sục va đập nhau “ bành bạch..” rung động, một trận cuồng phong mưa rào nhập vào thân thể của Tạ Phương Quỳnh…
-Á….ui..ui…chết chị mất….

Tạ Phương Quỳnh cao vút buồn rêи ɾỉ, cái miệng nhỏ nhắn buông lỏng ngẩng đầu lên, nhíu mày nhắm mắt tai nóng lưỡi mát, toàn thân run rẩy không ngừng, Đinh Trường Sinh cũng đem dương tinh nhịn hồi lâu đại lực bắn về phía hành lang cuối cùng.

…………………………………………………………………………………

Đợi đến lúc cả hai ăn lại mặc chỉnh tề thì Đinh Trường Sinh đốt một điếu thuốc mới hỏi.

-Cha chị nói như thế nào?

-Cha nói chờ quay trở về rồi nói sau, vừa rồi mới phát một tin nhắn, buổi tối nay bảy giờ sẽ đến thành phố Giang Đô .

-A, bằng không chúng ta đi đến Giang Đô chờ lão gia tử đi, dù sao tại Hồ Châu giờ em cũng không có việc gì..

Đinh Trường Sinh đề nghị.

-Cũng được, vậy bây giờ đi thôi.

Tạ Phương Quỳnh liền đồng ý.
Lại nói tiếp Đinh Trường Sinh so với Trọng Hải làm phận sự thì cái gì cũng tốt hơn nhiều, thậm chí ít nhất cũng còn có thể đến sân bay đón tiếp Tạ Cửu Lĩnh, chứng kiến Tạ Cửu Lĩnh vẻ mặt mệt mỏi đi đến cửa ra phi trường, Tạ Phương Quỳnh đi ra phía trước khoác lên lão Tạ cánh tay, còn Đinh Trường Sinh thì là chủ động đẩy hành lý..

Bọn họ không có ở khách sạn, mà là đến biệt thự Tạ gia tại Giang Đô, nơi này và biệt thự của Tưởng Ngọc Điệp không xa, đều là tọa lạc tại nội thành Giang Đô bên cạnh một cái công viên nhỏ.

-Bác à, nơi đây tốt đấy, vào trong cư xá này, không gian có vẻ thông thoáng .

Đinh Trường Sinh tán dương.

-Nếu chọn trúng nơi này, cháu lúc nào muốn thì cũng có thể đến ở, nơi đây bình thường đều có người quản lý, đã qua một đoạn thời gian bác không đến đây rồi.
Tạ Cửu Lĩnh để cho Đinh Trường Sinh ngồi trước, lối xưng hô giữa bọn họ cũng đã thay đổi, tỏ vẻ thân thiết với nhau hơn trước nhiều, Tạ Cửu Lĩnh đi vào thay đổi bộ quần áo sau lại đi ra, thời điểm này Tạ Phương Quỳnh chịu trách nhiệm pha trà, Đinh Trường Sinh sau lần chính thức giao hoan với nàng trên bờ hồ, giờ thì có quyền đàng hoàng hưởng thụ Tạ Phương Quỳnh hầu hạ đấy.

Đinh Trường Sinh đợi một hồi, Tạ Cửu Lĩnh không nói chuyện, hắn cũng không nói, cả hai đều nhìn xem nghệ thuật pha trà của Tạ Phương Quỳnh.

-Thật sự là không ngờ được, chị còn có tay nghề này, chẳng thua kém gì các lão bản quán trà cả..

Đinh Trường Sinh khen.

-Này…..ý của em là nếu như nhà của chúng ta phá sản, thì chị có thể đi ra bên ngoài mở quán, có trà nghệ thì cũng không đến mức chết đói đúng không?
Tạ Phương Quỳnh cười cười, hạ thấp lời khen của Đinh Trường Sinh.

-Ai ai, em không ý kia, bác à… nếu có thời gian thì trò chuyện với chị Tạ đi, nàng luôn tức giận nếu như không vừa ý, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không tốt, nóng giận làm hại đến thân thể đấy.

-Ài, bác già rồi, nói cái gì nó cũng không nghe, nhưng cháu thì lại là có thể khuyên nhủ nó, có đôi khi người trong nhà nói thì cũng như gió thoảng bên tai, ngoại nhân nói một câu ngược lại là đã thành lời lẽ chí lý rồi .

Tạ Cửu Lĩnh cười nói.

Tạ Phương Quỳnh rót cho Đinh Trường Sinh một chén trà, đưa tới trước mặt của hắn, rồi tự mình bưng một ly trà mang đến cho Tạ Cửu Lĩnh đưa tới trong tay của ông, sau đó kéo cánh tay của ông ngồi sát bên cạnh nũng nịu, không chút nào bận tâm Đinh Trường Sinh ngoại nhân đang có mặt tại đây.
-Con nói có sự tình liên quan đến công ty, đến cùng chuyện gì xảy ra?

Đinh Trường Sinh lúc này cũng không có thể im lặng rồi, liền chủ động đề nghị Tạ Cửu Lĩnh đi lên tỉnh tìm quan hệ, tạm thời chưa có nói vào vấn đề khoản tiền kia của Kỳ gia..

-Hiện nay lên tỉnh tìm quan hệ rất khó, cơ bản thì bác đều đi khắp rồi, nhưng không ai muốn nói chuyện với Tạ gia, có thể là vì lúc trước Tạ gia, bởi vì Tạ Phương Quỳnh cùng Trọng Hải gây náo đấy, Trọng Hải bị ép phải ở ẩn một thời gian lâu như vậy, Trọng Gia đối với chúng ta vẫn còn là oán hận, nhưng mà lúc ấy sự tình của Trọng Hải thì quả thật chúng ta không biết chuyện gì xảy ra, Trọng Gia tại tỉnh Trung Nam rất có sức ảnh hưởng, chuyện này coi như là đem Tạ gia triệt để đưa lên trên lò nướng, lãnh đạo thành phố Kinh Sơn lại là người Trọng Gia, hiện tại cũng không mở miệng, đây rõ ràng là Trọng Gia vẫn không chịu buông tha Tạ gia, vì vậy, bây giờ chuyện lên tỉnh tìm quan hệ thì bác cũng không ôm hy vọng.
Tạ Cửu Lĩnh nói rất là thê thảm, nhưng Đinh Trường Sinh thì không tin đến bây giờ Trọng Gia vẫn còn oán hận Tạ gia.

-Bác à…, công ty Tạ Thị Thiết Cương là xí nghiệp hạng đầu về ngành sản xuất chế tạo sắt thép tại tỉnh Trung Nam, mặc dù là đã không còn có nguồn khai thác khoáng sản tại Kinh Sơn, nhưng mà vẫn còn có thể nhập khẩu về để chế tác, nếu đến Hồ Châu, dựa vào vận tải đường thuỷ khá tốt, vẫn là có thể Đông Sơn tái khởi .

Đinh Trường Sinh không cam lòng nói ra.