Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1867: Hắn cắm xuống nước quậy rồi…



CHƯƠNG 1838: HẮN CẮM XUỐNG NƯỚC QUẬY RỒI…

-Hắn…cắm xuống nước quậy rồi, cha cứ quay trở về đi rồi nói sau, con cúp máy đây… .

Tạ Cử Lĩnh đã nghe điện thoại tút tút tút, nghi hoặc suy nghĩ, cắm xuống nước quậy rồi, làm sao lại cắm xuống nước quậy? Đinh Trường Sinh đang muốn làm cái gì đây?

Tạ Phương Quỳnh nói xong liền cúp điện thoại, chạy hướng về phía bên hồ.

Đến lúc chạy đến bên hồ, Tạ Phương Quỳnh nhìn thấy phía trên bờ quần áo của Đinh Trường Sinh, mà thời điểm này Đinh Trường Sinh cũng nổi đầu lên mặt nước, nhanh chóng hướng đến cái đảo nhỏ cách đó không xa bơi đến, tức giận Tạ Phương Quỳnh dậm chân, thằng gia hỏa này, xuống nước cũng không nói với mình một tiếng, dọa nàng nhảy dựng.

Tạ Phương Quỳnh trọn vẹn tại bên cạnh bờ đợi nửa giờ, Đinh Trường Sinh mới quay trở về, mang theo rất nhiều trứng chim trên đảo nhỏ mang về.
Thế nhưng đợi đến lúc hắn đi lên bờ, Tạ Phương Quỳnh đỏ mặt, bởi vì thằng gia hỏa thoạt nhìn là biết hắn đang nghĩ đến mấy chuyện xấu rồi, từ trong đũng quần ngắn của hắn, một đống lớn đội lên nhìn thấy được rõ ràng, Tạ Phương Quỳnh mặt đỏ tới mang tai, nhất là lại nghĩ đến những lần hắn bú ɭϊếʍ sờ soang trên thân thể mình, nàng vội vàng xoay người nhìn sang chỗ khác rồi.

-Này…trứng chim này thuần túy thiên nhiên, không có bị ô nhiễm, là thực phẩm khỏe mạnh nhất đấy.

Đinh Trường Sinh lơ đễnh, còn đi đến phía trước mặt Tạ Phương Quỳnh, đưa mớ trứng chim cho nàng.

-Ai nha, Đinh Trường Sinh, em sao mà lưu manh như vậy a, nhanh đi thay quần áo, thành bộ dáng gì nữa…

Tạ Phương Quỳnh vội vàng tiếp nhận trứng chim hắn đưa, vừa mắng vừa quay mặt đi, Đinh Trường Sinh lúc này mới nhìn thấy bên dưới hạ thể của mình, lầm bầm một câu, "Mẹ kiếp, lại cương lớn lên nữa rồi.. .”
Lời này mặc dù là thanh âm nhỏ, nhưng cũng đủ để cho Tạ Phương Quỳnh nghe được, Tạ Phương Quỳnh trong lòng mắng thầm “ thật sự là đồ hỗn đản đấy..” nhưng mà câu chửi bới này như thế nào lại giống như là oán trách, nàng lại chợt nhớ tới những màn kia khi hắn hôn hít bú ɭϊếʍ mình, tim nàng lại đập nhanh hơn.

Hơn nữa phảng phất là có một loại ma lực vậy, làm cho nàng quay người lại nhìn hắn một chút, tâm tính cuối cùng không có qua được ma lực dụ hoặc, nàng thật sự quay đầu lại, thế nhưng lần này đã thấy được thứ không nên thấy, Đinh Trường Sinh lúc này không biết xấu đã cởi ra luôn cái quần cộc, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng tại trước mặt nàng từ lúc nào, ánh mắt Tạ Phương Quỳnh lại là nhìn thấy cái kia đang cương cứng hung dữ, đầu khấc chẳng khác gì cái trứng chim mà nàng đàng cầm trong tay, chỉa thẵng về phía nàng….
-Ai ui….. thật không biết xấu hổ.

Tạ Phương Quỳnh chửi bới một câu, liền xoay người định bước nhanh đi đến hướng xa xa, chưa kịp dợm chân thì nàng đã bị Đinh Trường Sinh từ phía sau ôm lấy, đôi bàn tay của hắn lại vừa vặn đặt tại trên hai hai bầu vú đầy đặn của nàng, hắn tự nhiên bóp nhẹ vài cái, song phong bị tập kích nàng cảm thụ được hắn càng ngày càng ôm gấp nàng, môi của hắn tại vành tai trên của nàng nhẹ nhàng ma sát, sắc thủ thành thạo, không kiêng nể gì cả vuốt ve xoa nắn lấy cái bụng mềm mại nàng, cây ƈôи ŧɦịŧ to dựng sào khảm tại trên bờ mông màu mỡ của nàng cọ quẹt lấy khe mông của nàng.

-Trường Sinh…. em... em muốn làm gì? Thả chị ra!

Tạ Phương Quỳnh kêu lên.

-Lâu nay chị đã tiết dục rồi, chẳng lẽ chị thật sự không nghĩ đến chuyện này sao?
Đinh Trường Sinh khàn khàn nói lấy, vừa nói tay hắn cũng không có ngừng, theo vạt áo sờ soạng tiến vào, dọc theo một đường chui vào bên trong áo ngực nàng, nhẹ nhàng xoa xoa lấy đầu núʍ ѵú đang dần dần sưng lên.

-Chị…chị…

Tạ Phương Quỳnh nói liên tục hai chữ, rồi như thế nào cũng nói không được nữa..

Lúc này, Đinh Trường Sinh đã ôm Tạ Phương Quỳnh dìu nằm xuống trên bãi cỏ trên bờ đê rồi, một hồi hôn nồng nhiệt như mưa rào vào trên mặt của nàng, mà Tạ Phương Quỳnh cũng không có giãy dụa kháng cự, không bởi vì nàng nghĩ đến chuyện phí công chống cự lại hắn, mà bởi vì khi thời điểm thân thể của hắn đè tại trên người của nàng, thì nàng đã phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ cùng chờ mong, ở sâu trong nội tâm nàng, kỳ thật đã sớm bị khí phách của hắn thuyết phục, trong lòng cũng đã bốc cháy lên, đây tất cả chuyện này sẽ xảy ra cũng là chuyện tự nhiên đấy….
Đinh Trường Sinh cứ tiếp tục chuyên tâm công việc tại trên thân thể Tạ Phương Quỳnh, nàng đã một hồi mê muội, nơi nào bị Đinh Trường Sinh sờ đến thì từ chỗ đó đều trở nên vừa nóng lại tê dại, hô hấp của nàng càng ngày càng dồn dập, trước ngực đầu núʍ ѵú đã săn cứng nhô cao lên…

………………………………………………………………………………..

Quần áo của Tạ Phương Quỳnh đã bị thoát sạch, nếu Đinh Trường Sinh chậm rãi ôn nhu vuốt ve thì thực sự cũng có thể gây cho Tạ Phương Quỳnh khoái hoạt sóng sau cao hơn sóng trước, nhưng nàng giờ phút này lo lắng ở chỗ này càng lâu lại càng dễ dàng bị người phát hiện, hơn nữa, nàng cũng không hề cần kiên nhẫn vuốt ve như vậy, chỉ mới là hai bầu vú cùng cái mông đơn giản bị vuốt ve, thì sâu trong huyệŧ của nàng đã hoàn toàn ướŧ áŧ, vách thịt nom bên trong co rút lại lấy biểu đạt lấy từ ở chỗ sâu trong hư không, làm cho nàng kìm lòng không được theo mũi hừ ra tiếng rên nhẹ…
Đinh Trường Sinh bàn tay chậm rãi sờ xuống âm hộ của nàng, một mảnh trơn ướt, tựa như con trai thấm mật, hắn cúi đầu nâng hai chân nàng cong lên, thẳng lưng đem cây ƈôи ŧɦịŧ dưới háng đưa tới, hắn hiện tại cũng xác thực còn có những chuyện khác phải làm, bây giờ thì chắc hẳn cũng đủ để cho Tạ Phương Quỳnh người đàn bà trống trải lâu nay vô pháp tự kềm chế rồi, hạ thể hoàn toàn trần trụi của nàng với cái gò mu vênh lên, bị ƈôи ŧɦịŧ của hắn đơn giản đâm vào.

Côи ŧɦịŧ sau khi cắm vào, Đinh Trường Sinh vẫn chậm chạp chưa đút hết toàn bộ thân ƈôи ŧɦịŧ, cái mông Tạ Phương Quỳnh uốn éo nôn nóng rồi, hắn lại không nhanh không chậm. Tạ Phương Quỳnh cắn bờ vai của hắn, không dám phát ra âm thanh, bị nghẹn từ đáy lòng giống như có ngàn vạn sợi lông gãi ngứa, nhưng không cách nào trúng được chỗ ngứa, lúc đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ đi vào sâu nhất, nàng dùng cơ bắp buộc chặt kẹp lấy cây ƈôи ŧɦịŧ kia, chỉ mong chờ có thể nó vào sâu thêm hơn mấy phân,. Đinh Trường Sinh tiếp tục thản nhiên chậm rãi rút ra….
Tạ Phương Quỳnh bị gấp đến độ cơ hồ kêu lên mắng hắn, nàng sớm đã bị Đinh Trường Sinh làm cho thân thể bị mất, hiện nay đắm chìm trong sự vui sướng, chỉ có điều nàng không biết, Đinh Trường Sinh hiện tại không có ý định lề mề kéo dài lâu như vậy, hắn tính toán xâu đủ khẩu vị của nàng, sau đó mới một hơi đem du͙ƈ vọиɠ của hai người cùng nhau giải quyết.

………………………………………………………………………………….

Tạ Phương Quỳnh quả tim như nghẹn lấy trong miệng rêи ɾỉ, rốt cục đã chờ đến giờ khắc này, bât chợt nàng “ ai..” một tiếng, đã cảm thấy sâu trong huyệŧ mãnh liệt trướng lên, hoa tâm hơi thốn, toàn thân tê dại, bởi vì lúc này cây dương thô to kia không hề báo hiệu, trong nháy mắt xỏ xuyên xuống đến tận cùng đường hang huyệŧ của nàng, Đinh Trường Sinh hít sâu một hơi, bởi vì ƈôи ŧɦịŧ của hắn cũng bị vô số da thịt mềm mại vỗ xoạt lấy, nói không nên lời thoải mái khiến cho hắn thiếu chút nữa buông lỏng tay.
Không nói đến Tạ Phương Quỳnh tâm tư như thế nào biến hóa, riêng trong huyệŧ của nàng, khi đầu khấc đương vật va chạm trên cổ miệng đáy huyệŧ thì lung tung xiết chặt run rẩy, trong nháy mắt đã biến thành theo quy luật co rút lại ma sát, nghênh hợp với ƈôи ŧɦịŧ hắn kéo ra đưa vào, Tạ Phương Quỳnh đã là đàn bà thành thục, thừa biết đến như thế nào lắc lư bờ eo của mình để có thể thêm được càng lớn khoái hoạt, nàng lắc cái mông trắng đem hoa tâm theo hướng ƈôи ŧɦịŧ đâm vào, kết hợp cùng nhau vừa vặn..

Đinh Trường Sinh dung hết sức đút ƈôи ŧɦịŧ vào một lúc lâu, thỏa mãn hùng phong, nhìn xem thân dưới người đàn bà bị hắn khiến cho thở gấp hừ hừ, đầu khấc đội lên ở chỗ sâu trong hoa tâm, đầu khấc phảng phất vật còn sống hướng lên trên hoa tâm cọ lấy, sau đó nặng nề ma sát, theo mỗi lần ma sát, từng làn sóng điện tinh tế liền như xuyên qua hoa tâm trêu chọc gẩy lấy.
Đinh Trường Sinh lúc này hắn chỉ để ý dùng đầu khấc dán lên hoa tâm của Tạ Phương Quỳnh nghiền nát, dần dần động tác thân thể Tạ Phương Quỳnh càng lúc càng lớn, sâu trong huyệŧ cổ đáy huyệŧ càng lúc càng gấp, nhất là cái âm hộ sưng lên kia cơ hồ hận không thể cắn đứt cây ƈôи ŧɦịŧ của hắn.

Tạ Phương Quỳnh thoải mái vô cùng, nàng chợt rên to lên, giọng nói hàm hồ cũng nghe không nghe ra cái gì, tiếp theo thấm thân thể đầy mồ hôi tựa như giật mình, một đôi tay gắt gao nắm bắt lấy cỏ tươi dưới đất, cái mông như bị sốt run lên, dán chặt lấy phần mu Đinh Trường Sinh cơ bắp kịch liệt run rẩy lấy, kɦoáı ƈảʍ bị đè nén trầm trọng đổ xuống, hoa tâm tê dại như là bị búa tạ hung hăng gõ hạ xuống, âm quan bị vỡ đê, mấy năm qua trống vắng hư không âm tinh tích tụ trong cơ thể , giờ đấy thống khoái đầm đề tràn ra….