Điện Chủ Ở Rể

Chương 713: Bị tát sưng mặt





      Mấy người Dương Yêu Nguyệt bỗng hoảng hốt.  

      Bởi vì bọn họ biết rõ Mục Sảng đã từng gọi điện thoại cho Diệp Chính Đạo, cố ý nói về chuyện này.  

      Một khi Mục Hàn bị Diệp Chính Đạo giết chết, Mục Sảng truy cứu trách nhiệm thì không ai có thể gánh vác nổi.  

      Nhưng vào lúc này.  

      Mấy người Dương Yêu Nguyệt cũng không có cách nào khuyên can Diệp Chính Đạo.  

      Là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ ở thủ đô, bản lĩnh của Diệp Chính Đạo cũng không phải dạng vừa.  

      Khi Diệp Chính Đạo đang ở trong trạng thái nổi giận như vậy, nếu dám ngăn cản hắn thì cũng chẳng khác nào đi chịu chết.  

      Diệp Chính Đạo đi từng bước một về phía Mục Hàn.   

      Thấy Mục Hàn không nhúc nhích, không cảm nhận được bất kỳ mối nguy hiểm hiểm nào đang tới gần mình, trong lúc nôn nóng, Dương Yêu Nguyệt la lớn: “Anh còn không mau chạy đi?”  

      “Không muốn chết thì đi mau!”  

      Mục Hàn làm ngơ trước tiếng hét thất thanh của Dương Yêu Nguyệt.  

      Hơn nữa anh còn vòng tay trước ngực.  

      Tỏ vẻ ung dung bình thản.   

      Diệp Chính Đạo đến gần Mục Hàn, vung tay phải lên mang theo sức mạnh vô cùng lớn, đánh về phía Mục Hàn.  

      Mấy người Dương Yêu Nguyệt không nhìn được nữa, bèn đưa tay che kín hai mắt.   

      “Bốp!”  

      “Bốp! Bốp!”  

      “Bốp! Bốp! Bốp!”  

      Tiếp đó, một tràng tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên.   

      Mấy người Dương Yêu Nguyệt lặng lẽ khép mấy ngón tay lại, để lộ ra một khe hở, thấy cảnh tượng trước mắt, trên mặt bỗng tràn đầy vẻ kinh ngạc.  

      Tình cảnh Mục Hàn bị ăn đòn như bọn họ tưởng tượng không xảy ra.  

      Ngược lại, Mục Hàn lại đang dùng sức đánh không ngừng cả hai bên má trái phải của Diệp Chính Đạo.   

      Mặt Diệp Chính Đạo bị đánh sưng vù.   

      Diệp Chính Đạo cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.   

      Bị Mục Hàn vung tay tát liên tục, Diệp Chính Đạo không còn chút sức nào để đánh trả.   

      Khí thế mạnh mẽ lúc trước biến mất trong nháy mắt.   

      Đợi lúc Mục Hàn dừng tay không đánh nữa, Diệp Chính Đạo mới thấy bớt đau đớn.  

      Hắn đưa tay sờ khóe miệng mới phát hiện máu đang trào ra.  

      Điều này khiến Diệp Chính Đạo hoảng hốt, sắc mặt lập tức thay đổi: “Một thằng con riêng như anh lại dám đánh tôi sao?”  

      “Tôi đánh anh thì sao?”, Mục Hàn cười khẩy hỏi: “Anh không phục ư?”  

      Mục Hàn vừa nói lại vừa đánh liên tiếp thêm mấy bạt tai nữa vào mặt Diệp Chính Đạo.  

      “Anh!”, Diệp Chính Đạo muốn giơ tay đánh trả.  

      Lại bị mấy bạt tai của Mục Hàn đè lại.  

      Sau mấy hiệp, mặt Diệp Chính Đạo sưng tấy trông không khác gì đầu heo.   

      “A a a!”  

      “Thằng con riêng đáng chết này!”  

      “Hôm nay Diệp Chính Đạo tao không giết được mày thì tao thề sẽ không làm người!”  

      Trên người Diệp Chính Đạo lại một lần nữa tỏa ra sát khí vô cùng mãnh liệt.   

      “Cậu chủ Diệp, tuyệt đối không được làm vậy!”, Dương Yêu Nguyệt vội vàng hô lên: “Chẳng lẽ anh quên lời của cậu chủ Mục rồi ư?”  

      “Đừng kích động!”  

      Nghe lời nhắc nhở của Dương Yêu Nguyệt, trong nháy mắt, Diệp Chính Đạo lập tức tỉnh táo lại.   

      Nghĩ đến hôn ước đã bị hủy bỏ, mình có thể cưới Dương Yêu Nguyệt làm vợ, nếu lúc này lại đắc tội với nhà họ Mục ở thủ đô, thì cũng không đáng.  

      Diệp Chính Đạo nuốt cục tức này xuống, giơ tay chỉ vào Mục Hàn, hung hăng nói: “Thằng khốn, mày chờ đó cho tao, sớm muộn gì cũng có một ngày tao băm mày ra bã!”  

      “Bây giờ anh đã không có cách băm tôi ra bã, thì sau này càng không biết thế nào được đâu!”, Mục Hàn lạnh lùng nói.   

      “Hừ! Mày chờ đó!”, Diệp Chính Đạo phất tay áo rời đi.   

      Dương Yêu Nguyệt nhìn Mục Hàn với ánh mắt sâu xa, cũng không đi theo Diệp Chính Đạo.  

      “Chị Yêu Nguyệt, cậu chủ Diệp đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi”, Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đứng một bên khuyên bảo.   

      “Ừ”, Dương Yêu Nguyệt cắn nhẹ đôi môi, gật đầu.   

      Nghĩ đến lời Mục Hàn vừa nói, từ đầu đến cuối, trong lòng Dương Yêu Nguyệt đều cảm thấy không phục.  

      Anh chờ đó! Tôi sẽ khiến anh hối hận! Dương Yêu Nguyệt nghĩ thầm.   

      Dương Yêu Nguyệt quyết tâm, phải để cho Mục Hàn nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình.   

      Vì vậy, Dương Yêu Nguyệt cũng xoay người rời đi.   

      Lúc này, tứ đại chiến thần đồng thời xuất hiện.   

      “Không ngờ rằng, Diệp Chính Đạo đường đường là cậu ấm xếp thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô, vậy mà ở trước mặt đại ca cũng không chịu nổi một đòn!”, mặt Chúc Long đầy vẻ xúc động nói: “Trước khi tôi nhập ngũ còn thấy e sợ thực lực võ thuật của Long Phi Thiên từ tận đáy lòng. Hôm nay xem ra, cái gọi là bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô cũng chỉ là con kiến hôi trong mắt chúng ta!”  

      “Thật là đáng tiếc, người mới vừa đánh Diệp Chính Đạo mấy bạt tai lại không phải là tôi!”  

      “Tiểu Long, cậu không cần vội”, Mục Hàn cười, nói: “Chờ sau khi chúng ta đến thủ đô, tôi sẽ để dành cơ hội tát Long Phi Thiên cho cậu!”  

      “Cảm ơn đại ca!”, nghe Mục Hàn nói vậy, trong nhất thời, Chúc Long tràn ngập sự mong đợi.   

      “Đúng rồi, đại ca”, lúc này, Hoàng Điểu lên tiếng: “Chiến khu Nam Cương tranh thủ thời gian gần đây không có chiến sự, định tổ chức trại huấn luyện Thần Long, chuẩn bị tuyển chọn trên cả nước mỗi nơi một vài thanh niên ưu tú, tiến hành huấn luyện chu đáo bài bản, thay máu cho quân đoàn Côn Luân chúng ta”.  

      “Ừ”, Mục Hàn gật đầu, hỏi: “Đoàn Côn Luân năm nay có mấy người muốn ra ngoài, một mình chịu trách nhiệm một phương phải không?”  

      “Đúng vậy, thưa đại ca”, Hoàng Điểu trả lời: “Có mười người được điều động đến các chiến khu bộ đội đặc chủng lớn, đảm nhiệm vai trò đội trưởng tác chiến!”  

      “Được!”, Mục Hàn đưa ra chỉ thị: “Bảo Vương Chung Quỳ tuyển chọn cẩn thận, địa chỉ của trại huấn luyện Thần Long cứ đặt ở chiến khu tỉnh, có hai người Viên Duy Nhất và Vương Chung Quỳ phụ trách thì tôi yên tâm rồi!”  

      Ở một diễn biến khác.   

      Sau khi Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo quay lại thủ đô, lập tức gây ra một trận hỗn loạn.   

      Đầu tiên, chủ yếu là bởi vì Dương Yêu Nguyệt thành công hủy bỏ hôn ước từ nhỏ, cũng không còn bị trói buộc bởi nhà họ Mục nữa.   

      Thứ hai, Diệp Chính Đạo với tư cách là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô, lại bị Mục Hàn đánh cho mấy bạt tai, miệng cũng sưng vù.   

      Điều này khiến Diệp Chính Đạo cảm thấy rất mất mặt, thời gian gần đây cũng đóng cửa không ra ngoài.   

      Thậm chí cũng không có can đảm đến nhà họ Dương ở thủ đô để cầu hôn.   

      Sự việc này khiến đám cậu ấm nhà giàu có khác vốn đã thèm muốn sắc đẹp của Dương Yêu Nguyệt cảm thấy hết sức phấn kích, ai cũng nhao nhao muốn thử đến cầu hôn.   

      Trước kia vì có hôn ước thuở bé với nhà họ Mục ở thủ đô, hơn nữa, Diệp Chính Đạo theo đuổi Dương Yêu Nguyệt sát sao không ngừng, nên đa số những cậu ấm nhà giàu này đều kiêng dè lo sợ.   

      Bây giờ thì tốt rồi, cả hai điều cấm kỵ đều không còn nữa.   

      Trong phút chốc, cửa nhà họ Dương có vô số người đến cầu hôn đứng chật ních.   

      …  

      “Gia chủ, ông nghe nói gì chưa?”  

      Nhà họ Mục ở thủ đô.  

      Phụng Cầu Hoàng nói với Mục Thịnh Uy: “Thằng con riêng kia đã hủy hôn với người ta rồi đấy. Tôi cũng nghe nói, hôn ước từ bé này là lúc trước ông đặt ra cho cậu ta”.   

      “Đúng là kẻ vô dụng!”, Mục Thịnh

chapter content