Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 3 - Chương 13: Thác Hoàng tuyền



Editor: Rikatoji

Beta: Thanh Du

*****

Mạch nước ngầm xối xả chảy xiết, nhiệt độ cực cao. Chúng tôi chắcmẩm trong nước không có loài sinh vật nào sống sót, không ngờ câu trướccâu sau phía dưới đã có cột nước màu vàng đột nhiên phun vọt lên trên,hất hết cả đám vào vùng nước cạn.

Trong lúc hỗn loạn, tôi không tài nào thấy rõ Nhị Ma Tử vừa bị cộtnước vọt tới hiện giờ ra sao, chỉ nghe Thái thúc lớn tiếng hỏi trợ lýLương xem trong nước có thứ gì, nhưng người kia vốn đã sợ muốn tè raquần, lắp bắp nói không thành tiếng, căn bản không thể trả lời ông ta.Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ còn thấy một vùng bọt nước nhấp nhô, rốt cuộc là thứ gì đang ẩn mình dưới làn nước thì ngay cả hình dáng cũng khôngxác định nổi.

Cột nước kia phun lên tới trần động, được một lúc cũng không thấy có dấu hiệu suy yếu, ngược lại càng lúc càngthêm mãnh liệt khiến tôi liên tưởng tới loài cá kình ngoài biển khơi.Nhưng khe suối này làm sao có thể xuất hiện cá kình, nếu gặp chuyện quái đản đến thế thì tôi cũng đừng mong sống sót. Nhưng ngoại trừ cá kìnhra, còn loài vật nào có thể gây ra chấn động lớn tới nhường ấy? Tôi lạinghĩ, có khi nào đó chính là loài cá trong truyền thuyết kia không. . .dài hơn hai mươi mét, đầu to như một chiếc xe tải, là cá Hucho Taimentrưởng thành? Trong lòng âm thầm oán thán, đầu năm nay bồ tát nhắm mắthay sao mà để yêu ma quỷ quái xổng hết ra đường thế này, cái đấu này chỉ e cả đám không đủ sức mà đổ thôi.

Lúc này Nhị Ma Tử đột nhiên chới với nổi lên trên mặt nước, khôngbiết vì sao toàn thân hắn đỏ phừng phừng, mới đi vài bước đã ngã quỵtrong nước, sau đó không thấy nhúc nhích gì nữa. Thái thúc không biếtchuyện gì đã xảy ra, hung hăng đá tôi mấy cú, kêu tôi đi kéo hắn về.

Tôi âm thầm rủa xả lão là cái đồ rách việc, ngặt nỗi sau lưng còn cósúng chĩa nên đành ngậm ngùi nhảy vào giữa đám bọt nước. Cột nước phunlên tới đỉnh rồi thi nhau trút xuống như mưa. Tôi bị nước đó bắn vào,lập tức phát hiện ra điểm bất thường. Nước này nóng như đã được đun sôi, dính vào người lập tức nổi mụn nước, trong lúc vội vã tôi chỉ biết kéoquần áo che chắn, tay còn lại quơ quơ tìm Nhị Ma Tử.

Nhưng khi vừa đụng vào người Nhị Ma Tử, cơn bỏng rát khiến tôi vộirụt tay lại, trong lòng hoảng sợ, mẹ nó, tên này bị luộc chín nhừ hếtcứu nổi rồi.

Lúc này bỗng vang lên một tiếng nổ thật lớn, từ chỗ cột nước phun ramột luồng khí màu vàng, tôi vừa nhìn đã cảm thấy có điểm bất thường. Mẹnó cái thứ này tuyệt đối không phải là cá, thông thường bất cứ loài sinh vật nào sống trong nước nóng cỡ này thì sớm muộn cũng bị luộc thànhcanh.

Lão Dương hướng về phía tôi hét lớn : “Con mẹ nó, cậu còn đứng ngâyra đó làm gì, không mau lặn xuống nước đi? Đây là lúc suối nước nóngphun cách quãng, bỏng chết người không đền mạng đâu.”

Cột nước này càng lúc càng lớn, những giọt nước nóng bỏng bắt đầu àoào trút xuống như mưa. Tôi vội vàng lặn xuống con sông ngầm, mấy ngườicòn lại bị nước mưa hắt bỏng không ngừng kêu la như heo bị chọc tiết,thấy tôi lặn xuống nước cũng vội vàng lặn xuống theo.

Suối nước nóng nhanh chóng hòa vào với mạch nước ngầm, nhiệt độ nướcsông cũng tăng lên rất nhanh, một mạch lặn xuống cảm giác như rơi vàonồi cát nóng bỏng, toàn thân như bị thiêu đốt. Tôi bơi được vài mét mớithò đầu ra, quay lại nhìn thì thấy nước sông xung quanh đã bắt đầu sôilên sùng sục, hơi nóng nhanh chóng lan tỏa, dường như cả mặt sông cũngbắt đầu bốc hơi nước ngùn ngụt, nếu không mau mau tìm chỗ cao mà leolên, không khéo đời tôi cũng kết thúc y như Nhị Ma Tử mất.

Lúc này muốn quay lại quãng đường hầm lúc vào là chuyện không tưởng, nhiệt độ nước phía bên kia cực cao, tưởng như sắp sôi lên sùng sục rồi, chỉ có một đường là trôi xuôi theo dòng nước. Tôi nhìn hướng nước chảy, trong lòng hối hận: lúc xuống nước lẽ ra nên đi ngược dòng, như vậydòng chảy sẽ đẩy luồng nước nóng xuôi xuống. Bây giờ chúng tôi lại xuôicùng luồng nước nóng, thân chìm trong nước mà đòi bơi nhanh hơn nước,quả đúng là chuyện nực cười.

Nhưng chuyện đã tới nước này, cũng không còn cách nào khác, chẳng lẽlại ngồi yên chờ chết hay sao? Tôi gọi lão Dương, sau đó bơi lên phíatrước dẫn đầu, mấy người phía sau thấy vậy cũng tự động bơi theo tôi.

Nương theo dòng chảy, trong chốc lát tôi đã bơi được mấy trăm mét,cho đến khi cảm thấy nhiệt độ của nước đã ổn định trở lại thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi quay đầu bơi ngửa, đồng thời lấy đèn pin rachiếu một vòng, chỉ thấy lão Dương hướng về phía tôi liều mạng ngoắctay, la lớn: “Mau dừng lại! Đằng trước. . . ”

Lời còn chưa dứt, bỗng hắn đột ngột đụng phải thứ gì, miệng đè vàotrong nước, mấy chữ sau tôi không sao nghe được. Cùng lúc đó, tôi chợtnghe tiếng nước đổ ào ào, quay đầu nhìn lại chỉ thấy cách đó không xa có một đám bọt nước đang nổi lên ùng ục, chắc chắn ở đó phải có một triềndốc đứng. Dòng nước màu vàng chảy xuôi theo triền dốc, phía dưới vách đá truyền về tiếng thác đổ ào ào như sấm dội, đây nhất định phải là mộtthác nước cực lớn.

Tôi tức khắc ngây ra, tiêu rồi, giờ mình lao đầu xuống dưới mà đượcchết toàn thây mới là lạ. Đúng lúc đó lão Dương lại thò đầu ra, la lớn:“Mau dạt sang bên!” Nghe thế tôi mới bừng tỉnh, vội vàng bơi tạt vào mép nước, dùng sức bám trụ vách động, thân thể bị dòng nước cuốn đi khoảng3-4 mét mới dừng lại. Tôi vừa định thả lỏng một hơi, đột nhiên lại bịtrợ lý Lương vừa giãy giụa vừa thất thanh kêu cứu xô mạnh một cái, khiến tôi tuột tay, hai người cứ thế víu lấy nhau thành một cục trong lànnước xiết.

Lúc tôi thò được đầu ra khỏi mặt nước thì đã trôi gần tới thác, nhấtthời không nghĩ được cách nào ứng phó cũng không đủ thời gian, tôi theobản năng quơ quào loạn xạ hai tay, đột nhiên lại tóm được một đoạn xíchsắt. Tôi cắn răng túm chặt lấy sợi xích, rốt cuộc thân thể cũng dừng lại trước thác nước, hai chân mấp mé bên bờ vực thẳm, phía dưới tiếng nướcđổ ào ào, tối đen như hũ nút, không biết là sâu đến đâu.

Tôi còn đang mừng thầm vì mình lớn mạng, nào ngờ bên dưới đột nhiêncó người hẩy hẩy chân tôi. Tôi lấy đèn pin chiếu lại, thì ra trợ lýLương cũng đang ôm cứng lấy một sợi xích sắt khác và chân tôi thì đangdẫm lên chốc đầu hắn. Tôi dùng sức đạp mấy cái, gạt hắn qua một bên, đưa tay mò mẫm xung quanh, phát hiện dưới làn nước giăng rất nhiều xíchsắt, đan xen lẫn nhau, tạo thành một hàng lan can ngăn lại mọi thứ trôitừ thượng du xuống. Có điều hiện giờ một vài đoạn xích đã bị đứt gãy,treo lơ lửng trước ngọn thác, trên bề mặt hàng “lan can” đã xuất hiệnkhông ít lỗ hổng.

Lúc này lão Dương đã trôi đến chỗ tôi, tôi liền túm lấy tay hắn, kéohắn lại gần, cùng lúc đó Thái thúc với lão mập ở đầu bên kia cũng bắtđược một đoạn xích sắt và dừng lại. Thi thể Nhị Ma Tử trôi qua bên người chúng tôi, đến khi đụng phải xích sắt thì khựng lại rồi mắc kẹt giữahai sợi xích. Lão Dương liền đưa tay qua mò mẫm rồi lấy hết mấy khẩusúng giắt trên thắt lưng hắn.

Tôi thấy hắn lấy được súng liền gắng gượng vươn tay ra khỏi mặt nướcnhắm bắn Thái thúc, vội vàng giữ hắn lại mà mắng: “Con mẹ nó, cậu đangnghĩ cái quái gì thế, nòng súng dính nước, cậu muốn cướp cò hay sao!”

Lão Dương gào lên: “Không nhân lúc này mà bắn bỏ bọn họ, cậu nghĩ sau này chúng ta còn có cơ hội chắc.”

Tôi kéo hắn lại lần nữa, hét lớn: “Bây giờ cậu còn tâm trí nghĩ mấy chuyện này sao, mau nhìn đằng trước đi!”

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mắt hơi nước bốc lên ngùn ngụt, thì ra luồng nước sôi đã đuổi tới nơi. Luồng nước này dù đã chảy quavài trăm mét cũng không thấy hạ nhiệt độ là bao, tôi ở cách đó hơn mườimét cũng có thể cảm nhận được hơi nóng phả vào người. Lão Dương thấyluồng nước ấy, khóc ròng nói: “Con mẹ nó, xưa nay mình vẫn khoái ăn lẩudê (*), không ngờ hôm nay chính mình cũng bị đem đi làm lẩu.”

Tôi không muốn chết dễ dàng như thế, gấp gáp tới độ cắn chặt răng,thầm nghĩ mình phải làm gì bây giờ? Cơ hội để sinh tồn duy nhất hiện giờ chính là từ thác nước lao xuống, nhưng phía dưới là cái gì tôi cũngkhông rõ nữa; nếu thác quá cao thì chẳng khác gì đi nhảy lầu cả.

Trợ lý Lương treo lơ lửng bên dưới tôi đột nhiên lên tiếng: “Tôi có cách này!”

Tôi hỏi: “Cách gì? Nói mau!”

“Trước hết cậu cứ kéo tôi lên cái đã!” Trợ lý Lương kêu to, “Kéo tôilên rồi tôi mới nói cho cậu biết được, nếu không thì cả hai chết chung.”

Tôi vội vàng đưa tay xuống kéo hắn lên, tay kia túm lấy cổ áo hắn: “Nói mau!”

Hắn túm chặt lấy sợi xích sắt, thoáng thấy dòng nước sôi sục đang àoào xô tới, bất giác nuốt một ngụm nước miếng: “Lớp nước nóng nổi lêntrên tầng nước lạnh, chúng ta chỉ cần lặn sâu xuống dưới chờ cho dòngnước nóng trôi qua là được, nếu có thể nín thở suốt quãng thời gian đóthì vẫn còn một con đường sống.”

Nghe thế tôi cũng không rảnh suy tính xem phương án này có khả thikhông, nhanh chóng dúi hắn xuống, sau đó chính mình cũng lặn sâu vàonước, kéo theo cả sợi xích sắt.

Con sông ngầm này trông vậy mà khá sâu, tôi lặn xuống được chừng haimét thì cảm giác nhiệt độ xung quanh đã giảm đi rất nhiều, lập tức ngưng thần tĩnh khí, chờ cho dòng nước nóng phía trên trôi đi.

Đúng lúc này, tay tôi đột ngột đụng trúng vật gì đó, giống như có thứ gì vướng vào xích sắt. Tôi bèn lấy đèn pin rọi thử, đột nhiên trôngthấy phía sau sợi xích sắt nhô ra một khuôn mặt cực kỳ dữ tợn khiến tôisợ đến ná thở, suýt chút nữa đã hít luôn cả nước vào trong phổi.

Xích sắt dưới nước quấn quanh một thi thể nát rữa, thịt trên người đã tã ra hết, hai hốc mắt trống rỗng trừng trừng nhìn thẳng vào tôi, trông hết sức dữ tợn. Tôi quan sát kỹ hơn, phát hiện trên người anh ta mặctrang phục leo núi mùa đông, sau lưng còn đeo theo một chiếc ba lô.

Thì ra người này là khách du lịch, nhưng sao lại trôi tới tận đây?Tôi ngậm đèn pin vào miệng (đây là loại đèn pin chuyên dụng cho ngườileo núi, trên tay cầm có linh kiện giúp người dùng điều khiển đèn bằngcác bộ phận khác trên cơ thể), lục lọi người anh ta một lúc, chợt pháthiện ra mấy cây bút vẽ tả thực. Tiếp tục mở cái ba lô bị mắc vào hàngrào xích sắt, bên trong còn có khung vẽ cùng rất nhiều tuýp thuốc màu.Tôi chợt hiểu ra người này hẳn là một trong những sinh viên vào núi vẽcây cối phong cảnh rồi mất tích mấy năm trước mà tay hướng dẫn viên dulịch có nhắc tới lúc ở trên xe.

Thi thể có lẽ là trôi từ vùng thượng du xuống, sau đó mắc kẹt lạiđây. Đầu nguồn con sông hẳn là lộ ra khỏi mặt đất, số anh ta cũng thậtđen đủi, không dưng lại chết ở nơi này.

Tôi ra sức lục lọi đồ vật bên trong, tuy không có thứ gì đặc biệt hữu dụng, nhưng dù sao cái ba lô của mình cũng vừa mất, có còn hơn không,bèn lấy nó đeo lên lưng.

Lúc này, nước sông bốn phía đã nóng dần lên, toàn thân tôi bắt đầu cảm thấy đau rát, bèn cắn chặt răng tiếp tục lặn sâu xuống.

Làn nước nóng bỏng thoáng chốc đã vây chặt lấy tôi, trong vài giâyngắn ngủi tôi lập tức ý thức được cách làm kia của trợ lý Lương căn bảnkhông khả thi. Lượng nước sôi quá lớn, nếu không lặn sẽ chín nhừ ngườithì lặn xuống chí ít cũng phải chín đến bảy phần. Lão Dương khi nãy cũng lặn xuống cùng tôi, lúc này đã bỏng tới phát cuồng, co chân đá tôi mộtcú, chỉ chỉ về phía thác nước đằng kia, ý nói có lặn sâu trong nước cũng vô ích thôi, chi bằng cứ nhảy quách xuống đi cho thống khoái!

Tôi nhìn thoáng qua thi thể, trong lòng tự nhủ: người anh em, tôi sắp xuống với cậu ngay đây. Thế rồi một dòng nước sôi đột ngột xô tới, tôicắn răng một cái, buông tay ra, theo dòng nước xiết trôi thẳng xuốngtriền dốc.