Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 3 - Chương 12: Mạch nước ngầm



Edit: Hằng

Beta: Tiểu Điệp

******

Da đầu tôi nhất thời tê dại, toànthân sởn gai ốc, liều mạng rút tay về như thể phát điên. Nhưng bàn taykhô kia mạnh kinh khủng, tôi không những không rút được tay ra, trái lại còn bị nó kéo thẳng vào trong quan tài.

Tôi hoảng sợ đến độ gần như mất hết lýtrí, trong cơn hỗn loạn vội móc ra khẩu Phách tử liêu, muốn dùng nó đánh gãy cánh tay kia. Nhưng chưa kịp chờ tôi ra tay thì sau lưng đột nhiênvang lên tiếng ẩu đả, cổ tay cầm súng của tôi bị tóm chặt lấy.

Lúc đó tôi không biết cái gì đang giữchặt tay mình, vừa hét lên vừa giãy dụa, không hiểu vì sao lại giãy bàntay khô kia ra, liền đạp chân lên nắp quan tài, đẩy cả thứ đằng sau mình ngã nhào xuống mặt đất.

Hai người ngã lăn vài vòng trên đất. Tôivừa biết kẻ tập kích mình là con người, liền can đảm hơn hẳn, xoayngười bật dậy vung tay chuẩn bị bóp cò.

Nhưng tôi còn chưa kịp thấy rõ người phía trước rốt cuộc là ai thì đột nhiên nghe thấy phạch một tiếng, khôngbiết một luồng gió từ đâu ào tới đập mạnh một cú vào sau gáy, mắt tôitối sầm lại, suýt chút nữa đã mê man bất tỉnh.

Tôi bị đánh ngã xuống đất, lập tức liềncó ít nhất hai người tiến lên nắm lấy cánh tay tôi, xách tôi lên tha tới cạnh chiếc quan tài. Quay đầu nhìn lại, lão Dương cũng vừa bị tóm, cònbị trói gô vứt nằm chèo queo trên mặt đất.

Một người đứng sau dùng thắt lưng tôitrói tay tôi lại, đẩy tôi ngã nhào trên đất rồi dí súng vào đầu tôi. Lúc này tôi mới nhìn rõ bọn họ, đây chẳng phải chính là mấy kẻ chúng tôiđụng phải ở quán ven đường gần Tây An sao.

Mấy người này sao lại ở đây? Tôi âm thầmkinh ngạc. Lẽ nào bọn họ vẫn luôn chú ý đến chúng tôi như lời lão Dươngnói, còn đi theo chúng tôi tới tận đây?

Hỏng bét rồi, đây toàn là dân giang hồ,rơi vào tay bọn họ chỉ e lành ít dữ nhiều, những nơi như thế này quảthực là địa điểm giết người tốt nhất, sợ rằng thi thể tới mấy trăm nămcũng chưa được ai phát hiện ra.

Mấy người kia trói chặt chúng tôi lại rồi vứt qua một bên, không đánh cũng chẳng giết mà chạy tới đẩy nắp quantài chúng tôi vừa xem xét. Tôi cùng lão Dương liếc qua, cánh tay khô kia vẫn còn vắt vẻo bên ngoài quan tài, không khỏi xám mặt, sợ hãi kêu lên: “Các người định làm cái gì thế, bên trong có bánh tông đó! Thả nó rathì tất cả chúng ta sẽ tiêu hết!”

Mấy người kia vừa nghe xong, sửng sốt một lúc rồi lập tức cười ầm lên, một tên thanh niên nói: “Bánh tông nào hả? Mày nhìn thật kỹ xem bên trong là cái gì đi!”

Vừa nói vừa dùng sức đẩy nắp quan tài,giữa lúc tôi cùng lão Dương ở cạnh bên hoảng hồn kêu to, nắp quan tàirầm một tiếng đã bị đẩy sang một bên, một ông lão gầy gò như nông dânlập tức ngồi dậy trong quan tài.

Tôi vừa nhìn đã muốn chửi thề, đó cònkhông phải là ông chú già kia sao? Lão ấy sao lại nằm trong quan tài?Nhưng lập tức hiểu ra liền, thật muốn vả cho chính mình mấy cái, mẹ nó,rốt cuộc lại để cho kẻ khác xỏ mũi dắt đi!

Ông lão đứng lên, đút cánh tay quỷ khôquắt nhăn nheo trắng bệch như người chết kia vào trong túi áo, sau đónhảy ra khỏi quan tài, đi tới trước mặt chúng tôi.

Tôi nhìn bàn tay lão, móng tay vàng khè,vừa dài lại vừa nhọn, bỗng nhiên nhớ tới một người bạn của ông nội khitôi còn bé. Ông ấy từng bị bánh tông nắm chân, phải qua hơn chục ngàysau mới khỏe lại, nhưng từ đó về sau chân ông ấy dần dần teo rút lại,hình dạng khô héo, giống y hệt bàn tay của ông chú này.

Tôi thầm nghĩ trong bụng, tay của ông chú này bị như vậy còn không phải là do bị bánh tông nắm mà tạo thành sao?Bỗng hối hận vì sao vừa rồi mình không nghĩ đến chuyện này, nếu lúc nãykhông bị dọa tới mức ấy thì giờ đây chúng tôi đâu thể dễ dàng bị bắt lại thế này.

Ông chú quan sát chúng tôi mấy lần, không nói gì, chỉ châm một điếu thuốc, dùng ngôn ngữ địa phương nói với người bên cạnh vài câu, mấy người kia nhìn chúng tôi một chút rồi gật đầu.

Tôi cho rằng có thể họ muốn gây bất lợivới chúng tôi, cả người không khỏi căng lên đề phòng, không ngờ bọn họcũng chẳng thèm để ý đến bọn tôi nữa mà quay sang quây lấy cỗ quan tài.Ông chú kia chuyển sang dùng tiếng phổ thông nói với một người: “Ông chủ Vương, theo phương vị bát quái mà ông chủ Lý nói lúc ấy, chỗ này chínhlà mạch nước ngầm của lăng mộ, nhưng nơi này lại chẳng có gì, chuyện này là sao?”

Một gã trung niên mập mạp mệt mỏi ngồixổm xuống, lấy từ trong người một cuốn sổ ghi chép ra xem rồi nói:“Không sai, chính là chỗ này, nhất định là sau khi niêm phong lại ngôimộ, họ đã giấu kín lối vào, cửa ngầm chắc hẳn vẫn còn ở đâu đó trong này thôi.”

Ông chú nhìn chung quanh, lại hỏi một người khác cạnh đó: “Trợ lý Lương, cậu có nghiên cứu về vấn đề này, cậu thấy sao?”

Người kia đứng lẩn khuất trong bóng tối,tôi không thể nhìn rõ bộ dáng hắn ta, chỉ nghe một giọng nói khá trẻtrung vang lên: “Tôi đã xem qua bản đồ của ông chủ Lý, hẳn là không sai, vừa rồi tôi đã xem qua nơi này, nếu thực sự có cửa ngầm, những chỗ khác không thể có, vậy thì nhất định chỉ có thể nằm ở quan sàng phía dưới.”

Bọn họ cúi đầu nhìn xuống bộ phận nhô rabên dưới quan tài đá, ông lão dùng báng súng gõ gõ vài cái rồi nói: “Mởra thế nào đây?”

Trợ lý Lương suy nghĩ một chút, lắc đầu: “không rõ lắm, thử đẩy ra xem.”

Ông lão đứng dậy, đi tới bên cạnh cậuthanh niên. Hai người ghé vai vào quan tài, dùng sức đẩy mạnh, rắc mộttiếng, quan tài xê dịch khỏi vị trí một chút, để lộ ra một khe hở tốithui trong quan sàng bên dưới.

Những người khác cũng tiến lên giúp đỡ,bọn họ dồn sức đẩy vài cái, chiếc quan tài trống không trượt xuống mộtnửa, một lối vào rộng khoảng một mét hiện lên trước mắt chúng tôi.

Tôi rướn cổ nhìn, bên trong một mảnh tốiđen như hũ, dường như có những bậc thềm đá vô cùng dốc dẫn thẳng xuốngphía dưới. Tôi ngửi thấy được một thứ mùi kỳ lạ từ phía bên dưới xộclên, có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ nổi đó là gì.

Tên thanh niên kia lấy chiếc đèn pin rọixuống, đang muốn thò đầu vào nhìn, lại bị ông chú vươn tay ngăn cản, lão hất cằm về phía tôi rồi dùng thứ tiếng địa phương nói với bọn họ vàicâu. Người thanh niên kia gật đầu, bước tới kéo lê tôi về phía mép độngrồi cởi trói cho tôi, sau đó đẩy tôi về phía cửa động, ngoắc ngoắc khẩusúng đang chĩa vào đầu tôi, ý bảo tôi xuống trước.

Tôi vừa liếc liền nhận ra bọn họ vừa rồikhông thủ tiêu chúng tôi ngay là vì nguyên do này đây, con đường hầm ởđây họ chưa từng đi qua, lại sợ có cơ quan, nên mới bắt chúng tôi đitrước dò mìn. Nhớ lúc lão Dương tới cầu tôi còn nói chuyến này coi nhưlà đi du lịch, trong lòng nhất thời vô cùng hối hận, tại sao lại nghelời hắn nói kia chứ, lần này xong đời thật rồi, tầng bên dưới tám chínphần có cơ quan, coi như chết chắc.

Tôi hoạt động cánh tay một lát, thầm nghĩ thôi thì cùng lắm liều mạng với họ, đằng nào cũng chết, nếu bên dướiđường ngầm không có cơ quan thì sau khi dò mìn còn có cơ hội sống sót,nhưng chưa chắc lúc nào cũng được may mắn như vậy, giờ liều mạng với họkhông chừng vẫn còn một con đường sống. Lúc này lão Dương nháy mắt rahiệu với tôi, khẽ nói: “Không có chuyện gì đâu, cứ xuống đi.”

Tôi bực bội, hắn có đi qua đâu mà biết sẽ không có chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc giống như là nắmchắc chín mười phần, cũng không đoán ra hắn đang tính toán gì, chỉ cònnước cầm theo đèn pin, hai tay chống vào bên vách, thật cẩn thận đưachân xuống dò xét.

Tôi hít một hơi thật sâu, thử rọi đènpin, phát hiện ra đây là một hành lang gần như thẳng tắp, sâu không thấy đáy, vách đá bốn bề không hiểu vì sao vô cùng ẩm ướt, bàn tay tựa vàocó chút trơn trượt. Nhưng phía dưới không có nước, không biết hơi ẩmthấp này từ đâu mà ra nữa.

Tôi còn đang mải suy nghĩ, ông chú kia vỗ vỗ đầu tôi, đưa cho tôi một cái còi, nói: “Tới đáy rồi nhớ dùng cái còi này thổi vài tiếng, nửa giờ sau không thấy tiếng còi, tôi đây sẽ làmthịt người anh em của cậu.”

Tôi biết là lão sợ tôi trốn thoát, trong lòng cười khẩy một tiếng, nhận lấy cái còi rồi cúi đầu chui vào trong địa đạo.

Loại thềm đá dốc thẳng này vô cùng khóbước đi, lúc người ta làm cũng khá ẩu, bậc mỏng bậc dày, đa số chỉ cóthể đặt vừa non nửa bàn chân. Tôi xuống được vài chục bước đã bắt đầuthở dốc, mũi chân bắt đầu đau. Ngẩng đầu nhìn lên, cửa đá bên trên đãbiến thành một điểm sáng nho nhỏ, bốn bề tối đen như mực, tôi thấy thấpthoáng mấy bóng dáng mơ hồ lay động, rõ ràng là bọn họ vẫn không ngừngquan sát tôi.

Ban đầu tôi còn lo những thềm đá có thểẩn chứa cơ quan, nên mỗi bước đi đều vô cùng cẩn trọng, nhưng càng hướng xuống dưới, tôi phát hiện ra con đường đá xây càng dần càng ẩu hơn, mỗi phiến thành từng khối riêng rẽ, xây dựng thủ công như vậy, chắn chắnkhông thể ẩn chứa cơ quan được.

Đi thêm một đoạn, góc độ đường hầm bắtđầu xuất hiện sự thay đổi, bậc thang cũng dễ đi hơn nhiều. Tôi còn thấynham thạch trên đường biến thành màu nâu đỏ, khi có ánh sáng chiếu tớicòn phản xạ lại vô số những tia sáng li ti.

Đây có lẽ là đá hoa cương, bên trong cólẫn mi-ca, vô cùng rắn chắc, bọn họ đổi hướng đào hầm có thể là vì muốntránh tầng đá hoa cương này. Tới đây chắc hẳn đã tiến vào bên trong ngọn núi rồi.

Không biết từ lúc nào, bên dưới đườngngầm truyền đến tiếng nước chảy, vòng vo thêm một hồi, tiếng nước chảyvọng lại càng thêm rõ nét, nghe như âm thanh vang dội của vạn mã tungvó, nước nơi đây chắc hẳn chảy rất xiết.

Tôi nhìn đồng hồ, phát hiện ra bản thâncũng đã đi được gần 20 phút, cảm thấy nếu còn đi tiếp, tiếng còi có thểkhông truyền tới bên trên được nữa, bèn lấy ra thổi vài tiếng.

Thanh âm luẩn quẩn truyền đi, rất nhanh, bên trên cũng truyền đến tiếng còi hồi âm.

Tôi tiếp tục đi xuống, đoạn đường hầmphía trước khá là rộng rãi, cửa ra liền xuất hiện trong tầm mắt, mộtluồng gió mạnh đột nhiên ập tới, suýt chút nữa thổi bay cả tôi đi. Tôichạy xuống thêm vài bước, bên tai bỗng vang lên tiếng nổ ầm, người đãthoát ra khỏi đường hầm đặt chân lên một bãi bồi, song song với đó, mộtmạch nước ngầm chảy xiết hiện ra trước mắt tôi.

Mạch nước ngầm này ước chừng rộng bằng cả một khoảng sân bóng rổ, trần đá cao tầm chừng hơn mười thước, hai bêntrái phải thông suốt hút ngàn, không biết sẽ dẫn đi tới đâu. Trần sơnđộng không có thạch nhũ, nhưng đá tảng bốn phía giống như đã trải quanhiều năm bào mòn, trở nên tròn trịa trơn bóng, tôi nhìn sơ qua kíchthước của động này, biết chắc rằng nơi đây không thể do bàn tay conngười tạo nên

Dòng nước chảy vô cùng xiết, vừa nãy ởtrên tôi đã có thể nghe thấy được âm thanh ào ào nước chảy, bởi lẽ huyệt động nơi đây kết cấu tựa như một chiếc loa phóng thanh, khuếch đạitiếng nước chảy lên gấp bội. Tôi bước ra giữa dòng. Nhiệt độ của nước là khá cao, di chuyển có hơi khó, hơn nữa càng đi về phía trước mực nướccàng sâu, mới đi mấy bước nước đã dâng gần đến đầu gối, tôi bèn vội vãlùi về.

Nơi này chắc hẳn là một nhánh nham mạch,giống hệt như mạch máu trong cơ thể con người, là mạch máu của núi lửa.Tôi nhìn về phía xung quanh, phát hiện hai bên mạch nước ngầm này cókhuynh hướng thu lại, độ rộng từ từ giảm bớt, trên vách đá bên bờ tráidòng nước còn giăng đầy những dải xích.

Đang lúc cảm thấy kỳ quái, người thanhniên kia lặng lẽ từ trong chỗ tối đi ra, dẫm một chân vào trong nước rồi kêu to: “Mẹ nó chứ, nước nóng khủng khiếp!”

Tôi quay đầu lại nhìn, thấy một người trẻ tuổi khác cũng bước ra sau hắn, người này đeo một cặp kính, nhìn qua có vẻ nho nhã, chắc là vị trợ lý Lương kia, lúc hắn đến gần, tôi mới nhậnra người này cũng đã có chút tuổi tác, không còn trẻ như khi nhìn từ xa. Người thứ ba đi ra là lão Dương, phía sau còn có một người trung niênmập mạp nữa, đi cuối cùng là ông chú, tôi còn cho rằng phía sau chắc hẳn vẫn còn một người nữa, rốt cuộc lại không có ai, trong lòng hơi buồnbực, chẳng phải lúc họ vào núi có mang theo tất cả là năm người sao.

Mấy người bọn họ bật hết đèn pin lên,quét qua quét lại quanh dòng nham thạch, trợ lý Lương khẽ thốt lên mộttiếng: “Tinh vi quá, thần đạo dẫn tới lăng mộ lại là một mạch nước ngầm, nếu không phải được tận mắt chứng kiến, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ tinnổi mất.”

Người thanh niên kia lội xuống nước bướcđi vài bước, nhíu mày quay lại, nói với mấy người kia: “Mẹ nó, nước sâuquá, ông chú, nơi này khó đi, không ổn đâu.”

Ông lão nhìn thoáng qua ông chủ Vương,hỏi: “ông chủ Vương, hiện tại nên đi thế nào đây, tấm bản đồ bảo bối kia của ông có viết thêm gì không?”

Ông chủ Vương thầm chửi lão ngu ngốc,nói: “Trên bản đồ có nhắc đến, bọn họ lần trước tới thăm dò lăng mộ,từng đặt hai sợi xích sắt ở dưới nước vậy nên chỉ cần mò được chúng,chúng ta có thể tìm thấy cửa vào địa cung.”

Rọi hết đèn pin xuống nước, quả nhiênthấy được một sợi xích sắt to bằng cổ tay dưới đáy nước. Ông lão kia kéo nó lên khỏi mặt nước, xem xét một chút rồi kêu lên: “Mẹ nó, có thậtnày.”

Tên thanh niên đi tới giật thử mấy cái,mãi cũng không thấy nhúc nhích, có chút bất an nhìn thoáng qua phíatrước, nói: “Ông chú này, loại đường ngập nước này đi sợ không ổn lắm,vừa rồi ông chủ Lý chết thê thảm như vậy, nếu giờ gặp lại loại cá đó,chúng ta còn không phải đang tự dâng thịt của mình lên à.”

Trợ lý Lương nhúng tay vào nước nói:“Không có chuyện đó đâu, nước nơi này nóng như vậy, bên dưới nhất địnhlà nguồn nước nóng, tuyệt đối không có cá, nếu có thì sớm muộn gì cũngbị luộc chín thôi, Nhị Ma Tử anh cũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”

Nhị Ma Tử nhếch khóe miệng lên, tựa hồ không mấy tin tưởng hỏi lại: “Thật sao?”

Trợ lý Lương vỗ vỗ bờ vai hắn, toan mởmiệng, đột nhiên vùng nước sau lưng Nhị Ma Tử sùng sục nổi lên bọt sóng, dường như chỉ trong nháy mắt, chúng tôi đã bị hất té xuống nước, cảngười ướt đẫm. Tôi bối rối hoảng hốt đem đèn pin chiếu lại, chỉ thấy một cột nước lao lên khỏi bề mặt con sông, đụng phải trần động rồi mauchóng vỡ ra thành vô số những hạt mưa nóng hổi rơi xuống.

Trợ lý Lương sợ đến tái mặt, ngồi bệttrong nước phát run lên, chẳng biết có lỡ tè dầm ra quần không nữa. Ôngchú kia không hổ là người đã từng trải, vừa đứng lên liền rút súng, quay sang trợ lý Lương hỏi to: “Con mẹ nó, cái thứ quái quỷ gì đây?”