Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 402: Mở ra



Bùi Khởi Đường nhớ lần trước lúc hắn tới đây, luôn miệng nói với Lang Hoa, căn phòng nhỏ này thích hợp làm thư phòng, chặt một khoảnh trúc xanh cản nắng đi, trồng một chút hoa cỏ, lại sắp xếp, trang trí thêm chút, không ngờ nàng thực sự làm như vậy.

Tiêu Ấp thấp giọng nói: "Kể cũng lạ, ngài và tiểu thư nhà chúng ta luôn luôn có thể nghĩ đến cùng một điểm, trước khi ngài tới nơi này, tiểu thư đã phân phó người đi tìm núi đá thọ tốt nhất, nói là muốn làm thư phòng ở đây, kết quả... Ngài cũng nói như vậy, tiểu thư còn tưởng là ta tiết lộ tin tức cho ngài."

Ánh mắt Bùi Khởi Đường sáng lên, có thể đây chính là duyên phận của hắn và Lang Hoa.

"Lang Hoa đâu?" Bùi Khởi Đường hỏi.

Tiêu Ấp cười nói: "Tiểu thư đang nghỉ ngơi trong phòng lão thái thái, có điều trước đó tiểu thư đã giao phó, nói ngài nhất định sẽ đến, kêu trù phòng chuẩn bị cơm nước."

Đang lúc nói chuyện, một mâm cơm nóng hổi đã được bày lên.

Bát mì bốc hơi nghi ngút với thịt vịt được chao qua dầu, một tô thịt thỏ nóng hổi, phía dưới dùng bếp nhỏ đun giữ nóng, nước canh bốc hơi, mùi thơm bay xộc vào mũi. Bụng hắn vốn đang kêu gào vì đói, ngửi được mùi thơm này lại càng thấy thèm ăn hơn.

Bùi Khởi Đường ăn ba bát mì sợi lớn, ăn sạch cả thịt thỏ xong mới cảm thấy no.

Tiêu Ấp cười muốn đưa Bùi Khởi Đường đi ra ngoài.

Bùi Khởi Đường lại ngồi ở trên chiếc sạp lớn trước cửa sổ, mở hộp công văn bên người ra, phân phó Tiêu Ấp: "Ta ngồi đây xem công văn một lát, chờ Cố Thế thúc trở về ta lại đi.”

Hai ngày này sợ rằng trong kinh không yên ổn, Cố gia lại quá nổi bật, lỡ có người lại động tâm đối với Lang Hoa...

Hắn cứ ở trong nơi này làm người thủ vệ hai ngày cho xong.

...

Cố gia rất yên tĩnh, Từ gia lại như nồi nước sôi, bọt bong bóng nổ lách tách ra ngoài, không thể nào che đậy được.

Từ Sĩ Nguyên vừa vào cửa, còn chưa thỉnh an Từ lão phu nhân, đã bị Từ lão phu nhân dùng quải trượng đánh, trên mặt lập tức tím bầm lên.

Từ Tùng Nguyên lập tức tiến lên khuyên bảo Từ lão phu nhân, cũng bị tát cho một cái.

Từ Chính Nguyên thấy tình thế không ổn liền ngăn Từ lão phu nhân, lại bị lão phu nhân đẩy cho lảo đảo một cái.

Từ lão phu nhân vốn cao hơn nữ tử bình thường một chút, hơi kích động là ra tay ngay, sức lực lớn đến mức làm cho người ta chống đỡ không nổi.

Hàng thị ngẩn người tại đó, không biết phải làm sao cho phải.

Từ Tùng Nguyên bình tĩnh lại, lập tức nói: "Mẫu thân đừng tin những lời bên ngoài, nói cho cùng đều là tin đồn Ninh Vương phi tản ra để đối phó Cố gia mà thôi, rốt cuộc là có phải sự thật hay không ngài hỏi Tam đệ một chút rồi hãy nói."

"Hỏi hắn?" Từ lão phu nhân cười lạnh, "Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận, chuyện này ta rõ ràng hơn ai hết, năm đó hắn oán trách ta không chịu đi cửa sau cho hắn, để hắn cùng tham gia thi ân khoa như con, nên mới tìm cơ hội... Cầu xin Hứa gia... làm cái chuyện không bằng súc sinh đó với Hứa thị..."

Nói tới đây, sắc mặt của Từ tam thái thái tái mét đi, mím chặt môi, hồn vía lên mây.

Từ Sĩ Nguyên quỳ trên mặt đất không nói một lời.

"Ngươi nhìn, ta nói đúng chứ? Chính là vì có thể đi thi Ân khoa, hắn làm mất hết mặt mũi của Từ gia, gian díu với đàn bà có chồng sinh ra... Sinh ra con tiện..."

"Mẫu thân," Từ Tùng Nguyên nghe thấy Từ lão phu nhân muốn mắng Lang Hoa, sợi tóc trên gáy chợt căng thẳng dựng cả lên, dòng máu trong người đều xông lên đầu, "Nhà của chúng ta là quan lại thế gia, chẳng lẽ cũng muốn như người ngoài chợ, không có căn cứ không có bằng chứng đã kêu la khắp nơi, việc này liên quan danh tiếng của một nữ hài tử đấy."

Giọng của Từ Tùng Nguyên rất lớn, gương mặt nghiêm túc, ngay cả Từ lão phu nhân bị nói xong cũng sửng sốt, Từ Tùng Nguyên chưa từng nói chuyện với bà ta như vậy bao giờ.

Từ Sĩ Nguyên ngẩng đầu, mặt đầy vẻ cảm kích, nhìn Từ Tùng Nguyên không biết nói cái gì cho phải.

Hàng thị cũng lấy hết dũng khí tiến lên: "Mẫu thân đừng tức giận, có lời gì ngài ngồi xuống chậm rãi hỏi tam thúc..."

Từ lão phu nhân không thèm nhìn Hàng thị, trừng mắt nhìn Từ Tùng Nguyên cười nhạt, "Bây giờ cánh của ngươi cứng rồi, biết trách mắng mẫu thân rồi, ngươi nói ai là người ngoài chợ?"

Lúc này Từ Tùng Nguyên mới phát hiện mình không chọn từ ngữ cẩn thận: "Mẫu thân, Cố gia có ơn với Từ gia chúng ta, hôm nay xảy ra chuyện, chúng ta nên giúp một tay mới đúng chứ, Thái hậu phân phó Cẩn Du đi Cố gia tặng đồ trang sức chính là ý này... Bên ngoài vừa mới an tĩnh lại, nếu trong nhà chúng ta xảy ra chuyện gì, chẳng phải là khiến cho người chê cười, cũng sẽ lại dẫn đến những tin đồn này nọ hay sao..."

Cố lão thái thái ở bên ngoài Phủ Ninh Vương thật vất vả mới dẹp yên được mấy lời đồn đãi kia, ở bên này mẫu thân lại ồn ào nữa, người ngoài sẽ nhận định chuyện này có bí ẩn khác.

Hứa thị đã chết, Từ Sĩ Nguyên chỉ là một nam tử, nhiều lắm bị lên án hai câu, dù danh tiếng Từ gia bị hao tổn, mẫu thân cũng có thể tìm cách đòi lại từ Từ Sĩ Nguyên, như vậy tính ra người thực sự bị tổn thương là Cố Lang Hoa.

Hàng thị cố nói cho hết: "Mẫu thân, những chuyện này thực sự đều là tin đồn nhảm mà thôi, mẫu thân con cũng đi Phủ Ninh Vương..."

Từ lão phu nhân lạnh lùng nói: "Hàng gia cao thượng, làm chuyện gì cũng đúng hết, đã vậy các ngươi còn quay về Từ gia làm cái gì? Sao không ở rể Hàng gia luôn đi, đỡ phải tranh cãi với lão thái bà ta."

Hàng thị bị mắng mặt đỏ tía tai.

Từ lão phu nhân hừ một tiếng, lại nhìn Từ Sĩ Nguyên: "Tự ngươi nói đi, năm đó tham gia thi Ân khoa, có phải nhờ quan hệ với Hứa gia hay không?"

Ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Từ Sĩ Nguyên.

Từ Cẩn Du chạy về nghe được lời này, cũng dừng bước lại, tiếng tim đập như ở ngay bên tai, những chuyện xảy ra trong cung ngày hôm nay lập tức hiện ra trước mắt nàng.

Nếu như những người đó nói là sự thật, Từ Sĩ Nguyên thật sự gian díu với Hứa thị, như vậy nàng...

Từ Cẩn Du không dám tiếp tục suy nghĩ tiếp nữa.

Mọi chuyện nhất định đều là giả.

Hiện giờ nàng lại mong chờ, những chuyện về Từ Sĩ Nguyên kia đều là tin đồn không có thực.

Trước mắt bao người, Từ Sĩ Nguyên gật đầu: "Ta... dựa vào quan hệ với Hứa gia... Bởi vì năm đó Ân khoa bị Thái tử nắm giữ, mặc dù đại ca đang trong triều đình lại cũng không thể làm gì được, ta biết đây là cơ hội duy nhất, nếu như không nắm chắc chẳng biết phải đợi tới khi nào, cho nên... mới đi cầu xin Hứa gia."

Rốt cuộc vẫn thừa nhận, Từ lão phu nhân giọng nói mỉa mai: "Là cầu xin Hứa gia hay là cầu xin Hứa thị."

Từ Tùng Nguyên cảm thấy căng thẳng, không khỏi nắm tay lại.

Từ Sĩ Nguyên không lập tức phản bác Từ lão phu nhân, trên mặt hiện lên vẻ khổ sở, trong lòng Từ Tùng Nguyên không khỏi trầm xuống.

Biểu hiện của Từ Sĩ Nguyên trong thoáng chốc này cũng đủ để chứng minh chuyện này không phải là không có căn cứ.

Nếu như tất cả đều là thật, thì Lang Hoa là người Từ gia.

Cho nên Ninh Vương mới có thể lôi kéo Lang Hoa, nói Lang Hoa giống A Tịnh.

Lẽ nào sự thật là như vậy? Cả người Từ Tùng Nguyên lạnh như băng, vậy ông phải đối mặt với Cố Thế Hoành như thế nào, đối mặt với Lang Hoa thế nào?

"Con sợ nói ra mẫu thân sẽ tức giận nên mấy năm nay vẫn luôn giấu diếm," một lát sau Từ Sĩ Nguyên mới như hồi thần lại, giải thích rất vụng về, "Con nhờ vào quan hệ với Hứa gia, không có lén qua lại với Hứa thị, cũng... Không có chuyện về sau... Mẫu thân... Phải tin tưởng con..."

Nghe thấy Từ Sĩ Nguyên phủ nhận, thần kinh đang kéo căng của Từ Tùng Nguyên cũng buông lỏng chút, nếu như Từ Sĩ Nguyên thừa nhận ngay tại đây, ông nhất định sẽ không khống chế được tức giận, tiến lên đánh Từ Sĩ Nguyên một trận.

Chuyện cho tới bây giờ, cho dù là thật cũng không thể thừa nhận trước mặt người khác, bằng không người bị thương tổn chính là Lang Hoa.

Từ Cẩn Du một lát mới lấy lại tinh thần, lập tức tiến lên đi tới: "Tổ mẫu... Con đã trở về." Nàng nói xong, hình như nhìn thấy Từ Sĩ Nguyên đang quỳ dưới đất ngẩng đầu nhìn nàng một cái.