Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 403: Uy phong của từ lão đại



Không biết có phải là vì chột dạ hay không mà Từ Cẩn Du cảm giác được trong ánh mắt Từ Sĩ Nguyên chất chứa vẻ thân thiết và thận trọng.

Từ Cẩn Du giống như giẫm lên trên miếng băng mỏng, cảm giác hơi sơ ý một chút sẽ rơi vào trong nước rét thấu xương.

"Cẩn Du," Từ lão phu nhân nói, "Qua đây."

Từ Cẩn Du cảm giác trái tim muốn nhảy ra từ cổ họng, nàng đi qua kéo tay của Từ lão phu nhân: "Tổ mẫu đừng giận phụ thân, phụ thân chỉ nhất thời hồ đồ thôi."

Từ Tùng Nguyên không khỏi có chút vô cùng kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên ông nghe thấy Cẩn Du nói đỡ cho ông trước mặt mẫu thân.

Từ lão phu nhân nhìn thoáng qua Từ Tùng Nguyên bên cạnh: "Đừng có gấp, lão thái bà ta sống không được bao lâu, đến lúc đó cái nhà này đều là của ngươi."

Bà cháu hai người đi vào phòng trong, để lại đám người Từ Sĩ Nguyên vẫn đang quỳ ở đó.

Từ Cẩn Du lấy tay vỗ vỗ ngực Từ lão phu nhân, giúp bà thuận khí: "Tổ mẫu, người tuyệt đối đừng vì chuyện này mà hại thân thể, không có lợi mà càng hại thêm. Bên Cố gia đều không có động tĩnh gì, Thái hậu còn sai tôn nữ đưa tặng đồ trang sức, tôn nữ đi qua xem, Diệp lão phu nhân, Mẫn phu nhân đều ở Cố gia chờ Cố Lang Hoa. Cố gia không giống như là bị chèn ép, ngược lại còn như càng có thể diện hơn."

Sắc mặt Từ lão phu nhân càng thêm khó coi, lồng ngực nặng nề buồn bực, giống như là bị người đâm một nhát thật sâu: "Cố gia là như vậy?"

Từ Cẩn Du gật đầu.

Cơn giận của Từ lão phu nhân nhất thời xông lên đầu: "Sao họ còn dám trơ mặt coi như không xảy ra chuyện gì như thế, đám quê mùa đó thật đúng là không biết cái gì là liêm sỉ."

Từ Cẩn Du nói: "Con nghe người trong cung bàn tán, chẳng trách Cố Lang Hoa đuổi Hứa thị ra khỏi cửa, nói không chừng cũng là vì Hứa thị không tuân thủ nữ tắc, không biết cấp bậc lễ nghĩa, cho nên Cố gia mới..."

"Được rồi..." Từ lão phu nhân nhíu mày không muốn nghe tiếp.

Lời nói của Cẩn Du giống như gõ mạnh vào lòng bà vậy.

Bà thật không hiểu Cố gia lấy đâu ra bản lĩnh, không chỉ dụ dỗ khiến Thái hậu vô cùng vui vẻ, mà rất nhiều quyền quý trong kinh đều muốn tới kết giao.

Hàn Chương và Mẫn Hoài kia cũng đều điên hết rồi, đã không giúp Ninh Vương phi lại còn đi giữ thể diện cho một Cố gia nhỏ nhoi.

"Loại người như Cố Lang Hoa," Từ lão phu nhân nói, "Thực sự là khôn khéo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, dễ dàng xoay người xung quanh như chong chóng, Ninh Vương phi mà cũng thua trong tay nàng ta."

"Không chỉ Ninh Vương phi," Từ Cẩn Du nói, "Còn có Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cũng bị nhốt vào Khôn Ninh Cung, nhất thời sợ rằng cũng sẽ không đi ra được."

Từ Cẩn Du nói: "Hiện tại ở trong cung lời đồn gì cũng có, con rất sợ hãi..." Nàng thật sự sợ hãi, nghĩ đến những chuyện Hà ma ma trải qua, còn có mấy người nội thị, nàng có loại cảm giác lung lay sắp đổ, cứ như một ngày nào đó nàng cũng sẽ ngã xuống giống như vậy.

Từ lão phu nhân nhíu mày: "Con sợ cái gì? Dù là có tin đồn linh tinh cũng là do thứ thúc con gây ra, không có chút quan hệ nào với con, con yên tâm, tổ mẫu sẽ che chở con."

"Tổ mẫu," Mắt Từ Cẩn Du ngập nước, nhào vào lòng Từ lão phu nhân, "Tổ mẫu sẽ luôn che chở con chứ ạ?"

"Đương nhiên rồi," Từ lão phu nhân nhẹ nhàng mà vỗ Từ Cẩn Du, "Ta không che chở con thì che chở ai."

Một lát sau Từ Cẩn Du mới thẳng người lên, mắt đỏ bừng.

Từ lão phu nhân không khỏi nói: "Sao thế? Có phải ở Cố gia chịu ấm ức gì hay không? Cũng không biết rốt cuộc Thái hậu nương nương nghĩ thế nào, con là trưởng nữ Từ gia, mà lại phải đi lót đường cho Cố Lang Hoa."

Từ Cẩn Du ngồi một lát mới bình tĩnh lại được một chút, ngẩng đầu lên cẩn thận hỏi: "Tổ mẫu, ngài nói Tam thúc nói là sự thật sao? Ông ấy không có quan hệ gì với Hứa thị?"

Mặt Từ lão phu nhân lập tức lạnh đi: "Tính tình của hắn giống mẹ đẻ hắn như đúc, thoạt nhìn rất thành thật an phận, tâm địa thiện lương, nhưng thật ra trong lòng vô cùng xấu xa, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích." Năm đó sau khi bà sinh Chính Nguyên, thân thể không tốt, mẫu thân để cho thứ muội tới hầu hạ bà, bà vẫn cho là mình và thứ muội có tình tỷ muội thâm sâu, ai ngờ thứ muội thừa dịp tinh thần nàng không tốt, lén lút quyến rũ lão gia sau lưng bà, chờ lúc bà bình tâm lại, thì lão gia và thứ muội đã không rời được nhau nữa rồi.

Chuyện đã rồi thì đành thôi, mẫu thân sợ bà bị chọc tức hại sức khỏe, mới khuyên nhủ bà, dù sao cũng là muội muội của mình, sẽ luôn một lòng cùng mình, tốt hơn những nữ nhân tới từ bên ngoài kia.

Thứ muội đã quỳ trước mặt bà mấy ngày, bà mềm lòng liền chấp nhận cho lão gia đón thứ muội về. Ban đầu thứ muội không chịu đồng ý, vẫn đợi đến nàng khỏi bệnh, tự tay sắp đặt, chuyện này mới xong xuôi.

Bà cho rằng, thứ muội thực sự biết sai rồi, sau này sẽ thành thật an phận. Sau đó bà mới biết được, thì ra thời gian bà sinh bệnh, lang trung nói bệnh của bà tám phần trị không hết, thứ muội không muốn phải làm thiếp, mà là muốn chờ sau khi bà chết làm vợ kế.

Từ Cẩn Du nói: "Ý tổ mẫu là lời của Hà Hương kia nói là thật? Cố Lang Hoa chính là con của Hứa thị và Tam thúc?"

Từ lão phu nhân hừ lạnh: "Bây giờ nghĩ lại, lúc mẫu thân con mang thai con, Hứa thị hẳn là cố ý tiếp cận nàng. Hứa thị vẫn luôn nhớ nhung Tam thúc con, sau khi bị Cố gia từ bỏ, còn tới xin chúng ta hỗ trợ, nói không chừng là muốn làm thiếp cho Tam thúc con."

Trong đầu Từ Cẩn Du vang lên những tiếng ong ong.

Tất cả mọi chuyện cũng có thể là thật.

Từ lão phu nhân như nhớ ra gì đó: " Hà ma ma kia cũng là do Lục Văn Hiển đưa tới, bình thường bà ta có nói chuyện của Hứa thị với con không?"

"Không... Không có," Từ Cẩn Du hoảng hốt vội nói, "Hà ma ma không nói gì, con nghĩ... Hà ma ma là do Lục Văn Hiển… đưa tới vì muốn lấy lòng phụ thân thôi ạ."

Từ lão phu nhân như không nghe thấy lời giải thích của Từ Cẩn Du, nhìn về phía Khương ma ma bên cạnh: "Ngươi mang mấy người đi tra hỏi Hà ma ma kỹ càng một chút."

Sắc mặt của Từ Cẩn Du rất khó coi, quả nhiên tổ mẫu muốn thẩm vấn Hà ma ma trước, giống những gì nội thị nói y như đúc, như vậy những lời nội thị nói cũng có khả năng đều là sự thực.

Sắc mặt Từ Cẩn Du vô cùng khó coi, sợ bị Từ lão phu nhân nhìn ra đầu mối, vội vàng đứng dậy làm bộ đi châm trà cho Từ lão phu nhân, nàng vừa cầm ấm Bát Bảo nhỏ lên, ngẩng đầu đã nhìn thấy mặt gương đặt ở trên bàn. Trong gương phản chiếu hình dáng của nàng, gương mặt trắng nõn, lông mày có chút anh khí, ánh mắt sáng ngời, mặc dù Hàng thị không xinh đẹp như vậy, thế nhưng dáng vẻ cũng rất bắt mắt, ít nhất là đoan trang khéo léo.

Đoan trang...

Vì sao nàng không dịu dàng giống Hàng thị, dù Hàng thị ăn mặc mộc mạc, vấn tóc vô cùng đơn giản, cũng khiến người ta cảm thấy có vẻ đẹp xuất trần thoát tục.

So ra, tướng mạo Cố Lang Hoa... càng thanh tú, uyển chuyển hàm xúc.

Dáng vẻ của Hứa thị như thế nào?

Nàng có giống Hứa thị không?

"Cẩn Du, con nghĩ gì thế?"

Từ lão phu nhân đột nhiên mở miệng, ấm trà trong tay Từ Cẩn Du thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Từ Cẩn Du cắn môi một cái, nơi này là nhà của nàng, vinh hoa phú quý trước mắt, thân phận địa vị không ai có thể đoạt đi được, nhất định là những người đó lừa dối nàng.

Dù Hứa thị và Tam thúc sinh hài tử, đó cũng là Cố Lang Hoa, không có chút quan hệ nào với nàng.

Từ Cẩn Du xoay đầu lại: "Tổ mẫu, con chợt nhớ tới, đều nói người đang kích động không nên lại uống nước, ngài đừng uống thì hơn."

"Con bé này," Từ lão phu nhân thở dài, "Chỉ có nhìn thấy con, trong lòng ta mới có thể thoải mái chút."

...

Ngoài cửa, ánh mắt Từ Tùng Nguyên sa sầm xuống nhìn Từ Sĩ Nguyên: "Những lời đệ nói với mẫu thân đều là thật?"

Từ Sĩ Nguyên cúi đầu: "Là thật, đại ca, ta... nói đều là sự tình thực tế."

Từ Tùng Nguyên rất bất ngờ, ông vẫn cho rằng Tam đệ là một người thành thật an phận, không nghĩ tới hắn vụng trộm che giấu nhiều chuyện như vậy.

Từ Chính Nguyên tiến lên phía trước nói: "Đại ca, huynh nói đỡ cho Tam đệ một chút đi." Bình thường đại ca luôn luôn nói đỡ cho lão tam.

Từ Tùng Nguyên lại rũ mắt xuống: "Hắn làm việc vô sỉ như vậy, nên quỳ ở chỗ này xét lại mình, nếu như hắn bắt đầu thi từ Tiến sĩ như ta nói, cần gì phải đi nhờ vả Hứa gia, gây ra chuyện thế này làm mất mặt mình đã đành, còn khiến Cố gia rước lấy phiền phức, nếu như không học được một bài học, tương lai còn không biết sẽ gây ra chuyện lớn gì nữa."

Từ Chính Nguyên có chút kinh ngạc, không ngờ đột nhiên đại ca lại khí phách như vậy.

"Chúng ta đi." Từ Tùng Nguyên nhìn thoáng qua Hàng thị, sải bước đi ra ngoài.