Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 283: Năm 013



Thời gian thắm thoát thoi đưa, tiệc chào đón lịch nhân loại 012 dường như mới diễn ra ngày hôm qua thôi, chớp mắt một cái, tàu Hi Vọng đã diễn ra tiệc chào đón năm 013, một năm lại một năm trôi qua, trong bất giác, tàu Hi Vọng đã rời khỏi địa cầu 13 năm rồi.

Trên bữa tiệc tất niên, theo thường lệ vẫn là để cho lãnh đạo nói chuyện trước, đương nhiên, không thể nào là những lời ca ngợi tán thưởng công trạng bản thân hay là phát biểu những lời nhàm chán, mà đây là sự tổng kết cuối năm và sự kỳ vọng cho năm mới, lời phát biểu của từng lãnh đạo đều phải có căn cứ, cần phải có số liệu thực tế để tham khảo, tuyệt đối không thể phát biểu lung tung, điều này đều được ghi chép lại để đánh giá công nhân viên chức từng năm, cho nên đám viên chức này đương nhiên không dám khinh suất.

Sau khi lời phát biểu tổng kết cuối năm đã kết thúc, tiếp theo chính là tiết mục biểu diễn ca múa nhạc bên trong tàu Hi Vọng, còn có tiệc buffet do chính phủ sắp xếp, cả buổi tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ thoải mái.

Ngoài ra, trên bàn tiệc buffet các quan chức cấp cao chính phủ vui vẻ bàn bạc nói chuyện với nhau.

Năm 012 vừa qua không có xảy ra sự kiện trọng đại gì, có thể nói là một năm vô cùng yên bình, cho dù là chính trị, dân tình hay khoa học đều trải qua một năm nghỉ ngơi phục hồi, phát triển khá thuận lợi, hơn nữa nguồn sản vật bên trong tàu Hi Vọng vô cùng sung túc đầy đủ, nguồn năng lượng sung túc, cho đến hiện giờ không gian cũng đầy đủ, có thể nói, ngoại trừ thời gian sinh sống ở địa cầu mới ra, năm nay là năm tàu Hi Vọng thích hợp cho loài người sinh sống và phát triển nhất.

-... Đúng vậy, hệ thống trí tuệ nhân tạo đã được định hình, cho đến hiện nay đã “nuôi dưỡng” đến trình độ trí tuệ của một đứa bé 3 tuổi, nhưng mà muốn nuôi lớn nó, dự tính là phải tốn thêm khoảng một năm nuôi dưỡng bằng phần mềm logic.

Vương Đại Bính cầm lấy một ly rượu nho, rồi nói với các chính phủ cao cấp bên cạnh mình trong đó có cả Diêu Nguyên.

Diêu Nguyên vô cùng hài lòng với biểu hiện của Vương Đại Bính, anh ta là một thiên tài, không sai, anh ta là một thiên tài về lĩnh vực phần mềm điện tử, tất cả những khúc mắc đến tay anh ta đều sẽ được giải đáp và có kết quả trong thời gian cực kỳ ngắn. Vốn dĩ các nhà khoa học dự tính là ít ra cần năm năm đến mười năm nữa mới có thể nghiên cứu thành công trí tuệ nhân tạo sơ cấp, không ngờ rằng chỉ có hơn một năm, nhóm do Vương Đại Bính dẫn đầu đã có được thành công ban đầu, trước mắt chỉ cần nuôi dưỡng bằng phần mềm logic dạng lượng tử là được.

Hơn nữa đây là cơ thể mẹ của trí tuệ nhân tạo. Một khi nuôi dưỡng cơ thể mẹ xong, sau đó trí tuệ nhân tạo có thể sản xuất hàng loạt rồi. Tiến độ như vậy thật sự đã làm cho các nhà khoa học khác giật mình, hơn nữa quan trọng là, Vương Đại Bính không phải là kẻ nhĩ ngôn, chỉ là một người bình thường thôi, cho nên, tên tuổi của ông ta ngày càng được truyền bá rộng rãi. Ông đã được xem như là Newton hay Einstein của lĩnh vực phần mềm điện tử, từ lâu đã trở thành một trong những nhân vật nổi tiếng của tàu Hi Vọng. Ông cùng với ba vị nhĩ ngôn giả hiện nay Y Phàm, Mitsuda và Ba Lệ đều trở thành những bảo bối quý giá của loài người, cũng là thiên tài quý giá nhất của loài người trong tương lai.

Sau khi nhóm người của Diêu Nguyên nghe xong những lời dự báo của Vương Đại Bính về trí tuệ nhân tạo, tất cả mọi người đều mỉm cười một cách hài lòng, trong đó bộ trưởng công nghiệp khảng khái nói:

- Anh Vương thật sự là tuổi trẻ tài cao, tương lai nhất định sẽ được vinh danh trong sách sử, nói ra thì... sau khi hoàn tất việc nuôi dưỡng cơ thể mẹ của trí tuệ nhân tạo thì có thể chế tạo ra người máy trí tuệ nhân tạo đúng không?

Vương Đại Bính suy nghĩ một chút rồi nói:

- Điều này là chắc chắn, bản thân trí tuệ nhân tạo cũng là do phần mềm tổ hợp thành, chỉ có điều phần mềm này là phần mềm logic dạng lượng tử, chỉ cần có cơ thể người máy thích hợp thì họ có thể dễ dàng khống chế được cơ thể của mình đồng thời hoàn thành các nhiệm vụ được giao, hơn nữa bọn họ là có trí tuệ, chứ không phải là người máy kiểu cũ chỉ có một lập trình định sẵn, nói một cách đơn giản, chúng không có gì khác với loài người, chỉ có điều cơ thể của họ là làm từ máy móc thôi.

Bộ trưởng công nghiệp hứng khởi nói ngay:

- Vậy thì quá tốt rồi, có thể anh Vương không biết, năm ngoái thật sự tôi buồn ghê gớm, chỗ nào cũng cần người, chỗ nào cũng cần các nguyên vật liệu, vật liệu xây dựng, vật liệu công nghiệp, hóa học hay thí nghiệm, bao gồm cả nguyên liệu chế tạo chiến cơ vũ trụ 011, ngành công nghiệp của tàu Hi Vọng thật sự đã quá tải rồi, nhà máy vẫn còn chỗ, nhưng lại không có người, có rất nhiều người đều đi đăng ký học đại học rồi, tôi sốt ruột lo lắng đến mức đầu tóc muốn bạc trắng rồi đây. Nếu như có người máy trí tuệ nhân tạo thay con người lao động, thật sự là một điều tốt.

- Ý tưởng thiết kế trí tuệ nhân tạo, chính là để giải quyết vấn đề năng suất sản xuất, chắc còn phải một năm nữa, nhưng cũng có thể không cần tới một năm...

Khi Vương Đại Bính đang nói về kế hoạch trong tương lai, đột nhiên sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, họ bắt đầu quay mặt nhìn xung quanh.

Mấy người này bao gồm cả Diêu Nguyên trong đó, bởi vì trong tích tắc đó, đột nhiên anh cảm thấy rợn gai ốc, nếu nói là nguy hiểm nhưng cũng chưa hẳn là nguy hiểm, nếu nói không phải là nguy hiểm nhưng cảm giác của anh lại cho biết rằng có nguy hiểm gì đó đang đến gần.

Đúng vậy, chính trong tích tắc khi nãy, tất cả các vị tiên tri có mặt ở đó đều cùng lúc cảm nhận được cảm giác rợn tóc gáy này, trong đó cảm nhận rõ nhất chính là Diêu Nguyên, Trương Hằng và Val.

Sau khi cảm nhận được cảm giác rợn tóc gáy này, các vị tiên trị này không hẹn nhau mà cùng lúc đi tìm kiếm Diêu Nguyên trong hội trường, rất nhanh chóng, những người này đã tập trung bên cạnh Diêu Nguyên, và Diêu Nguyên cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, anh đã rời khỏi đám đông trước, đi tới khu vực bên ngoài hội trường, chờ cho đến khi các vị tiên tri này đi đến bên cạnh mình rồi anh mới nói với Trương Hằng và Val là:

- Tôi cảm nhận được nguy hiểm, cũng không biết có phải nguy hiểm hay không, tóm lại là một cảm giác sởn gai ốc khó mà hình dung, anh và Val cũng như vậy đúng không?

Trương Hằng và Val liền gật đầu và những kẻ tiên tri còn lại cũng gật đầu biểu thị đồng ý, cùng lúc đó Nhâm Đào cũng phát hiện em gái của anh Nhâm Trừu Nguyệt dường như đã gặp phải chuyện gì đó đang chạy vội tới, tương tự, ngay cả Thích Hiểu Điểu đang nói chuyện với em gái anh cũng vội vàng chạy tới.

Ngay lập tức Diêu Nguyên thuật lại tình hình này cho hai kẻ tư duy này nghe, đồng thời anh nhìn về hướng Val và nói:

- Val, cô cảm thấy thế nào? Có nhìn thấy các thước phim gì của tương lai không?

Val chần chừ trong giây lát rồi lắc đầu nói:

- Không có, cái tôi nhìn thấy là những thước phim tương lai vô cùng bình thường, toàn bộ đều là những cảnh sinh hoạt ngày thường, không giống như có nguy hiểm gì đó đang tiếp cận.

Diêu Nguyên nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, giống như là có một thứ gì đó vô cùng quan trọng đang chịu sự uy hiếp vậy, hoặc là mối nguy hiểm nào đó đang đến gần. Sự nguy hiểm cảm nhận được lần này hoàn toàn khác với những lần trước, không phải là dự cảm nguy hiểm đơn thuần. Cảm giác này kỳ lạ quá, không cách nào hình dung nó.... Nhâm Đào, Thích Hiểu Điểu, các anh nói liệu đây có phải nền văn minh vũ trụ cấp cao đang lặng lẽ quan sát chúng ta từ xa không?

Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu đưa mắt nhìn nhau, Nhâm Đào lắc đầu nói trước:

- Khả năng này không cao lắm. Đầu tiên tàu Hi Vọng của chúng ta cách hành tinh gần nhất cũng phải mất hơn một trăm năm ánh sáng, đây là một không gian vũ trụ tối tăm, khoan nói chuyện khác, chúng ta tới đây mới chỉ là hơn một năm, nguồn sáng chúng ta phát ra ngoài vũ trụ mới đi được hơn một năm, cho dù các nền văn minh khác muốn phát hiện chúng ta, ít ra thì cũng phải mất trăm năm nữa mới có thể phát hiện được nguồn sáng do tàu Hi Vọng phát ra bên ngoài.

Thích Hiểu Điểu gật đầu nói:

- Đúng vậy, tốc độ ánh sáng là tốc độ cao nhất trong vũ trụ, điều này là một chân lý không thay đổi, tàu Hi Vọng của chúng ta dừng lại ở đây, thật sự là lúc nào cũng phát ra các bước sóng điện tử và nguồn sáng ra xung quanh, nhưng mà tốc độ của các thông tin này cũng chỉ là tốc độ ánh sáng, nếu mà các nền văn minh khác muốn phát hiện ra chúng ta thì ít ra cũng phải đợi một trăm năm sau mới phát hiện được, trừ phi trong phạm vi một hai năm ánh sáng xung quanh có nền văn minh vũ trụ khác tồn tại, nhưng mà xung quanh đây cái gì cũng không có, nền văn minh vũ trụ khác tới đây làm gì? Cho nên khả năng xảy ra chuyện này là dưới một phần trăm tỷ triệu.

Diêu Nguyên suy nghĩ một chút, anh cũng biết những gì hai người nói là sự thật, bởi vì vũ trụ thật sự quá lớn, tàu Hi Vọng dừng lại ở chốn hư không này, thông tin của nó nếu muốn truyền tới hệ thiên hà gần nó nhất thì ít ra cũng phải mất hơn một trăm năm. Trong khoảng thời gian này, ở phía xa tuy là có nền văn minh cấp cao tồn tại thì khi họ quan sát khoảng hư không này cũng chỉ nhìn thấy một màn đêm tịch mịch, bởi vì cái họ “nhìn thấy” chính là thông tin một trăm năm trước ở đây.

Nếu như không có liên quan đến nền văn minh vũ trụ cấp cao, vậy thì liên quan đến cái gì đây?

- Tinh thể.

- Hiểm họa vũ trụ.

Sau khi Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu suy nghĩ hồi lâu, hai người gần như phát biểu cùng lúc.

- Hả? Nói như vậy có nghĩa là gì?

Diêu Nguyên liền tò mò hỏi.

Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu đưa mắt nhìn nhau. Nhâm Đào làm một động tác biểu thị sự lười biếng nên Thích Hiểu Điểu đành phải giải thích:

- Rất đơn giản, nếu đã không phải là nền văn minh ngoài hành tinh đang nhìn trộm chúng ta, như vậy thì khả năng lớn nhất là sắp xảy ra thiên tai cấp vũ trụ gì đó, giống như trước kia, khi chúng ta ở khu vực tiểu hành tinh vậy, tinh cầu, thậm chí là thiên tai trên cấp tinh cầu, đừng nghĩ tàu Hi Vọng cách hệ hành tinh gần nhất cũng phải trên hàng trăm năm ánh sáng, nhưng mà một khi xung quanh xảy ra sự bùng nổ hành tinh mới, ở đây chúng ta vẫn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi bức xạ điện từ, thậm chí nếu có tinh thể gì đó như lỗ đen sinh ra, hơn một trăm năm ánh sáng thật sự không phải là một khoảng cách an toàn.

Đột nhiên Diêu Nguyên sững người, anh nhớ ra thảm họa xảy ra ở khu vực tiểu hành tinh rồi. Lúc đó một tinh cầu mới ra đời đã xảy ra sự đột biến, từ đó dẫn tới sự thay đổi quy mô lớn của trọng lực bên trong thiên hà, lúc đó xém chút nữa là tiêu diệt toàn bộ loài người, hơn nữa đó chẳng qua chỉ là một sự biến động nhỏ trong hệ thiên hà thôi, không là gì so với sự bùng nổ tinh cầu, nếu như thật sự ở xung quanh đây xảy ra sự bùng nổ siêu tinh cầu mới thì tàu Hi Vọng dừng lại ở đây thật sự không hề an toàn.

- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ yêu cầu trung tâm giám sát tiến hành mở rộng quan sát các khu vực xung quanh....

- Hi vọng lần này loài người chúng ta có thể may mắn một chút. Chuyện này mọi người đừng truyền ra bên ngoài, để tránh mọi người lo lắng.

Diêu Nguyên nghĩ một chút rồi nói:

- Trương Hằng, anh có năng lực tiên tri mạnh nhất, bất cứ lúc nào anh cũng phải chú ý xem có dự cảm nguy hiểm gì không. Val, cô là kẻ tiên ngôn duy nhất, hễ cô nhìn thấy bất kỳ thước phim tương lai nào thì phải báo ngay cho chúng tôi biết, cho dù là một thước phim không có gì rõ ràng, cô đã rõ chưa?

- Để chúng ta chờ xem, sự nguy hiểm lần này rốt cuộc là đến từ nơi đâu!