Đại Phụng Đả Canh Nhân

Quyển 1 - Chương 107: Lập công chuộc tội



Trong nháy mắt, các hoàng tử hoàng nữ đều quay phắt qua nhìn trưởng công chúa. Lâm An công chúa đang ôm tay Nguyên Cảnh Đế cũng không nhịn được nhìn qua.

Thái Tử quét mắt nhìn trưởng công chúa.

Trong lòng họ đều có cùng một suy nghĩ: Hoài Khánh lại muốn đề bạt người của mình.

Cách thức mở rộng thế lực của hoàng tử hoàng nữ có hai loại. Một là: lôi kéo triều thần, biến họ thành người ủng hộ mình. Hai là: đề bạt tâm phúc.

Cái đầu vì Nguyên Cảnh Đế có máu khống chế quá mạnh, luyện tâm thuật đế vương quá cao siêu, nên cả đám hoàng tử, kể cả thái tử đều không dám trắng trợn kết bè kết đảng.

Còn cái sau, thì họ khinh thường không thèm dùng.

Nhưng đó còn phải xem thời cơ, chúng hoàng tử hoàng nữ cảm thấy hiện giờ không phải là thời cơ tốt, bởi vì nhiệm vụ này có độ khó quá lớn.

Nguyên Cảnh Đế híp mắt, cười nói: "Hoài Khánh chọn là ai?"

Trưởng công chúa đáp: "Nha môn Đả Canh Nhân đồng la Hứa Thất An."

Nhị công chúa bừng tỉnh đại ngộ, "YAA.A.A.." Một tiếng, vẻ mặt ngây thơ nói: "Chính là đồng la hôm tế tổ đã bày tỏ sự vô cùng ngưỡng mộ tỷ tỷ đó hả? Tỷ tỷ còn cười nói với hắn nữa."

Lời này thật là ác độc!

Ngay trước mặt Nguyên Cảnh Đế, đâm cho trưởng công chúa một nhát.

Phải biết rằng, trưởng công chúa còn chưa xuất giá, cho dù Nguyên Cảnh Đế mấy năm này si mê tu đạo, không quan tâm tới hôn sự của nhi tử nữ nhi, nhưng đường đường là công chúa có tuổi, lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy là sao.

Trưởng công chúa tiếp tục nói: "Phụ hoàng có lẽ cũng đã có nghe qua người này, hắn chính là chất nhi của Ngự Đao Vệ Bách hộ Hứa Bình Chí bị liên quan đến án thuế bạc."

Nguyên Cảnh Đế rút cuộc cũng thấy hứng thú: "Trẫm có nhớ. Đúng là có người như vậy, còn luyện chế được bạc giả. Nếu không phải bạc giả bảo tồn không tiện, lại còn hao tổn quá nhiều muối, thì trẫm đã bảo Ty Thiên Giám luyện ra cả đống rồi."

Nguyên liệu làm bạc giả là muối, mà muối thì vô cùng đắt đỏ. Nghe nói sau khi nghe Thuật sĩ Ty Thiên Giám bẩm báo, Nguyên Cảnh Đế liền bỏ luôn ý tưởng sản xuất bạc giả khối lượng lớn.

"Không chỉ vậy, lúc người này còn làm việc ở Trường Nhạc huyện, đã có biểu hiện ưu dị, nhiều lần phá được án mạng." Trưởng công chúa bỏ thêm cây đuốc.

Nguyên Cảnh Đế cười nói: "Nếu đã như vậy, ngươi đâu cần phải vẽ vời cho thêm chuyện."

Trưởng công chúa cúi đầu, thật lòng khâm phục: "Phụ hoàng minh giám, vì mới hôm qua, đồng la Hứa Thất An đó xảy ra xung đột với một ngân la trong nha môn, một đao chém ngân la đó trọng thương. Cấp dưới phạm thượng, chiếu theo luật pháp, bị chém ngang lưng.

Hiện giờ hắn đang bị giam trong địa lao, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng, cho hắn lấy công chuộc tội."

Trưởng công chúa không giải thích nguyên nhân xung đột, không biện bạch cho Hứa Thất An, vì nàng biết, những chuyện đó không quan trọng.

Phụ hoàng sẽ không để ý ai đúng ai sai, phụ hoàng chỉ để ý người nào có ích, ai làm việc được.

Quả nhiên, Nguyên Cảnh Đế thậm chí chẳng buồn do dự hay suy nghĩ, vuốt cằm nói luôn: "Tốt, nếu Hoài Khánh đã xin tha cho hắn, thì trẫm cũng cho phép hắn hiệp đồng phá án, nếu trong vòng nửa tháng không bắt được hung phạm hủy hoại thái tổ miếu, trẫm sẽ chém hắn."

"Tạ phụ hoàng."

....

Các hoàng tử hoàng nữ rời khỏi Ngự Thư Phòng, về với thị vệ của mình. Trưởng công chúa cũng nhận lại bội kiếm của mình từ tay thị vệ trưởng.

Nhị công chúa kéo tay huynh trưởng đồng bào của mình, chính là Thái tử điện hạ, nói nhỏ: "Ai nha, lại bị Hoài Khánh vượt lên trước một bước."

Thái Tử lắc đầu: "Chưa chắc đã là chuyện tốt, án này ngay cả Ngụy Uyên còn thấy khó giải quyết, Hoài Khánh chỉ là đi một bước cờ chơi chơi mà thôi. Nếu đồng la đó phá được án thật, thì đó là niềm vui ngoài ý muốn. Nhưng nếu không thành, Hoài Khánh cũng không bị tổn thất gì, chỉ có tên kia bị chém ngang lưng."

"Hừ, tâm Hoài Khánh đúng là đen tối." Nhị công chúa nhíu cái mũi xinh, hỏi: "Ca ca, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Vừa đi vừa nói chuyện, Thái Tử nhìn quanh một vòng, thấp giọng nói: "Án này không đơn giản, nếu không Ngụy Uyên đã không đến mức mặt mày u sầu như thế. Bí mật trong đó, sợ là chỉ có phụ hoàng mới biết."

Đương nhiên, tương lai có lẽ ta cũng sẽ biết.... Hắn thầm bổ sung thêm, trong đầu hiện ra dung nhan không nhiễm bụi bặm của nữ tử quốc sư mà thầm oán trong lòng.

"Lâm An!"

Trưởng công chúa bỗng gọi.

Thái Tử và nhị công chúa cùng quay đầu lại, Lâm An công chúa trừng mắt đáp trả: "Làm gì?!"

Thuận thế ôm chặt cánh tay của Thái Tử ca ca.

Trưởng công chúa cầm kiếm đi tới, nói: "Không có gì...."

Hai huynh muội cùng thở phào, bỗng cái mông cong ngạo nghễ của nhị công chúa bị vỗ cho một kiếm.

Nhị công chúa đau rát, mặt trắng nhợt, mấy giây sau mới òa lên khóc, chỉ vào trưởng công chúa thét to: "Hoài Khánh, Bổn cung muốn giết ngươi."

Đám huynh đệ tỷ muội dối trá bèn xúm lại giả vờ khuyên can, làm người hoà giải.

Thái Tử nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Hoài Khánh, ngươi hơi quá đáng."

"Chỉ là kiểm tra chút võ nghệ của Lâm An thôi. Nếu Lâm An không phục, cũng có thể làm ngược lại với Bổn cung." Trưởng công chúa nhanh nhẹn quay người, tóc bay tung lên, vô cùng xinh đẹp.

Nhị công chúa nhìn theo lưng nàng, khóc lóc: "Ta phải đi qua cáo trạng với phụ hoàng."

Thái Tử bất đắc dĩ nói: "Ngày khác đi, phụ hoàng giờ làm gì có tâm tư phản ứng ngươi."

Nếu giữa các hoàng tử có xảy ra xung đột, ẩu đả, Nguyên Cảnh Đế nhất định sẽ xen vào, hơn nữa còn quản chặt, xử nặng.

Nhưng mà hoàng nữ đánh nhau, mọi người chỉ bày vẻ dàn xếp cho ổn thỏa mà thôi.

Chủ yếu là vì đa số các hoàng tử đều có luyện võ, đánh nhau sẽ có tổn thương. Còn các hoàng nữ, ngoài trưởng công chúa tập võ, các hoàng nữ khác nếu đánh nhau thì chỉ tát vài cái, nóng hơn nữa thì túm đầu cắn nhau thôi.

Đánh nhau sẽ làm mất mặt hoàng gia, nên thường đều không nháo lớn, chỉ bí mật giải quyết với nhau là xong.

Lâm An công chúa nghiến răng ngà, nguyền rủa: "Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ cướp mọi thứ của ngươi vào tay ta."

.....

Ngày kế tiếp, sáng sớm.

Ngụy Uyên vừa minh tưởng xong, thì nhận được khẩu dụ từ trong nội cung truyền tới.

"Bệ hạ truyền khẩu dụ cho nô tài dẫn tới, Ngụy công, đi địa lao mời đồng la kia đi." Tiểu hoạn quan truyền khẩu dụ nói, thái độ khiêm tốn:

"Sáng nay bệ hạ không ăn mấy, trong lòng rất nặng nề, hy vọng Ngụy công sớm ngày phá án."

Phái người tiễn hoạn quan đi, Ngụy Uyên nở nụ cười.

Dương Nghiên tới ăn sáng với nghĩa phụ thở phào, nói: "Xem ra không cần nghĩa phụ hao tâm tốn sức cứu hắn nữa rồi."

Nam Cung Thiến Nhu "A" một tiếng, cười nhạo Dương Nghiên đúng là đồ võ phu chỉ biết luyện võ luyện tới ngu đầu:

"Ngươi nghĩ vì sao tối qua nghĩa phụ phải nói câu kia với trưởng công chúa?"

Dương Nghiên nghĩ nghĩ một hồi, mới nghĩ ra.

Hôm qua trưởng công chúa phái người tới điều tra chuyện xung đột của Hứa Thất An và Chu Thành Chú, dường như là để ý hắn.

Đêm qua, nghĩa phụ cố ý ám chỉ với trưởng công chúa, đều là người thông minh ăn ý với nhau, trưởng công chúa thừa cơ tiến cử Hứa Thất An với bệ hạ, cho hắn lập công chuộc tội.

Như vậy, Hứa Thất An có thể danh chính ngôn thuận thoát khỏi tội, không ai nói trước được cái gì.

Dương Nghiên đã biết nghĩa phụ sẽ cứu Hứa Thất An, nhốt hắn vào địa lao, phán hắn bảy ngày sau chém ngang lưng gì đó, đều chỉ là làm cho người trong nha môn xem.

Quyền lực càng lớn, càng không thể tùy tâm sở dục.

Hắn cau mày: "Nhưng nếu nửa tháng sau Hứa Thất An không phá được án?"

Ngụy Uyên cười: "Vậy thì hắn cũng chỉ có chết, sau đó vào giang hồ. Người như Hứa Thất An, nên từ quân cờ sáng chuyển thành quân cờ ẩn."

Không ngờ nghĩa phụ thật sự coi trọng hắn.... sắc mặt Nam Cung Thiến Nhu và Dương Nghiên lập tức chuyển thành nghiêm chỉnh.

Ngụy Uyên tựa hồ nhớ ra cái gì, híp mắt cười nói: "Sai người truyền tin cho Lý Ngọc Xuân, bệ hạ đặc chuẩn cho phép Hứa Thất An lập công chuộc tội, cho Lý Ngọc Xuân quan phục nguyên chức."

Hơi dừng một chút, Ngụy Uyên biểu lộ giống như cười mà không phải cười: "Làm long trọng chút."

.....

Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu được lính canh ngục dẫn đường, vui mừng đi vào địa lao, đón đồng liêu ra tù.

Lúc này Hứa Thất An đang xả nước cứu thân, một tay vịn tường, một tay đỡ đệ đệ, đột ngột bị đồng liêu và lính canh ngục xông vào làm hết hồn, tay run lên....

"Chết tiệt..." Hứa Thất An hùng hùng hổ hổ chùi tay vào áo tù.

"Ninh Yến, Ninh Yến ngươi không phải chết nữa!" Lính canh ngục vừa móc ra chìa khoá mở cửa, Tống Đình Phong đã cười lớn nói:

"Bệ hạ cho ngươi lập công chuộc tội."

Bệ hạ?

Hứa Thất An sững sờ, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là: Mịa, số một là bệ hạ?!

Hắn lập tức xóa ngay suy đoán này, bất động thanh sắc vỗ vai Tống Đình Phong, trầm giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tống Đình Phong đang vui vẻ chia sẻ niềm vui, không biết mình bị ám toán, kể lại chi tiết mọi chuyện cho Hứa Thất An nghe.

Tang Bạc bị nổ.... Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bị sụp..... Đồng tử Hứa Thất An co lại, trong nháy mắt nhớ tới âm thanh kêu cứu cổ quái mình nghe thấy hôm tế tổ.

Nói cách khác, suy đoán khi đó không sai.

Tiếng kêu cứu đó không phải nhằm vào hắn, mà chỉ vì một đặc thù nào đó, hắn nghe thấy nó mà thôi.

Như vậy, tiếng kêu cứu đó thật ra là nhằm vào người nào?

"Thần Kiếm thờ trong miếu thì sao?" Hứa Thất An trầm ngâm hồi lâu, hỏi.

Tống Đình Phong lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết nhiều lắm, lại nói: "vì chuyện của ngươi, lão đại cũng bị cách chức. Sau khi ngươi bị nhốt vào địa lao, ông ấy chạy tới Chính Khí Lầu, thống mạ nha môn, vả vào mặt Ngụy công ngay trước mặt mọi người...."

Đúng là chuyện Xuân ca có thể làm ra được... Hứa Thất An thấy hơi cảm động.

Tới chỗ ngục đầu lấy đồ về, yêu bài, bội đao, được biết bảo kính nhỏ đã được đường đệ lấy đi rồi, Hứa Thất An khẽ thở phào.

Không ngoài sở liệu, Ngụy Uyên không hề muốn giết hắn. Dù có không được bệ hạ đặc xá, Ngụy ba ba nhất định cũng sẽ tìm ra một lý do hợp tình hợp lý cứu hắn.

Ra khỏi địa lao, hai người đi ra ngoài cửa. Tới gần cửa lớn, bỗng nghe thấy những tiếng gõ chiêng.

Lý Ngọc Xuân bị mấy đồng la vây quanh, lôi vào nha môn, đồng la đầu lĩnh gõ vào chiêng, hô to:

"Lý ngân la quan phục nguyên chức...."

Quan viên và Đả Canh Nhân xúm nhau đi ra xem, chỉ trỏ vào Lý Ngọc Xuân.

Xuân ca mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu đi nhanh.

Cách đó không xa, ba tiểu lão đệ quay qua nhìn nhau, Hứa Thất An đề nghị: "Lão đại quan phục nguyên chức, là chuyện đáng mừng, chúng ta không nên đi quấy rầy."

Không đỡ nổi cho người này.... Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu gật đầu, ba người đạt thành nhất trí.

Xuân ca đây là bị Ngụy Uyên bật lại đó. Hôm trước mi vả vào mặt ta ngay trước mặt mọi người, hôm nay ta cho người khua chiêng gõ trống đánh lại vào mặt ngươi.... Hứa Thất An quyết định, sau này nhất định không được đắc tội Ngụy Uyên.

Mấy người bị mất tiểu kê kê ấy mà, thường không có phóng khoáng độ lượng mấy đâu.

Cả người Hứa Thất An thối hoắc, lại muốn gấp về nhà báo tin vui, nên không ở lại nha môn, mà cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý hấp tấp chạy về nhà.

Hơn nửa canh giờ sau, về tới Hứa phủ.

Lão Trương gác cổng thiếu chút nữa vui đến phát khóc, Hứa Thất An ném dây cương cho lão, đi vào tiểu viện, định báo tin vui cho người nhà trước.

Giờ này, trong nhà đã ăn sáng xong, Nhị thúc đang đi trực, chỉ còn lại một mình Hứa Tân Niên ở nhà, ở hậu sảnh bồi mẫu thân nói chuyện.

Nhìn thấy Hứa Thất An trở về, mắt thẩm thẩm sáng lên, sau đó cố kềm lại, bày ra bộ mặt khó chịu quen thuộc với chất nhi.

Hứa Tân Niên kinh hỉ nói: "Trưởng công chúa nhanh như vậy đã ra tay rồi?"

Hứa Thất An giật mình, bỗng chốc hiểu ra. Hèn gì Nguyên Cảnh Đế lại biết tới một tiểu nhân vật như hắn, nói sao cũng không hợp lý.

Thì ra là trưởng công chúa tiến cử hắn với Nguyên Cảnh Đế.... Ừ, cũng không bỏ qua khả năng là Ngụy Uyên nắm lấy cơ hội, tạo cơ hội cho hắn lập công chuộc tội.

"Không được lạc quan quá sớm, đã xảy ra chuyện..." Hứa Thất An mắt nhìn thẩm thẩm, bước chân dừng lại: "Tí nữa chúng ta tán gẫu sau.... Ài, hai ngày nay đã làm thẩm thẩm lo lắng phát điên, hổ thẹn hổ thẹn. Nghe Từ Cựu nói, thẩm thẩm vì ta, mà trắng đêm không ngủ."

Thẩm thẩm nghe xong, nổi điên, trừng mắt với nhi tử không biết giữ mồm giữ miệng, cái cằm nhọn xinh xắn trắng muốt hất lên: "Hừ"

Hứa Tân Niên nói tiếp: "Hôm qua phụ thân đi Ty Thiên Giám, muốn mời các thuật sĩ áo trắng tới xin giúp, nhưng lại nghe được một cái tin xấu."

Hắn chần chừ một chút: "Giám Chính bị bệnh."

"Cái gì?" Hứa Thất An lập lại: "Giám Chính bị bệnh?"

Nhất phẩm thuật sĩ, mà ngã bệnh?!

Hơn nữa còn là hệ thống thuật sĩ lấy việc chăm sóc người bị thương để tu hành?

Trùm hình cảnh Hứa Thất An lập tức triển khai liên tưởng, có khi nào liên quan với dị biến Tang Bạc hay không? Không có khả năng Giám Chính đại nhân tự giam mình ở bát quái đài, xem nhân gian, nhìn một chút, mà bị gió thổi làm cho bị cảm.

"Tình huống cụ thể thì không được biết." Hứa Tân Niên nói: "Để ta tới doanh trại Ngự Đao Vệ tìm phụ thân, báo cho ông ấy an tâm.”

Ngay cả mẫu thân mà cả ngày còn cứ lải nhải, lo lắng cho đường ca, cả một đêm không ngủ, có thể nghĩ phụ thân lo lắng tới mức nào.

"Ừ!" Hứa Thất An nói: "Ta qua thăm Linh Nguyệt với Linh Âm, tí nữa ta còn có việc, phải quay về nha môn."

Chuyện Tang Bạc, sau này sẽ tán gẫu sau, không cần vội.

"À phải, cái gương kia của ngươi ta để ở thư phòng, tí nữa đại ca tự qua đó lấy. Hòa thượng ngươi bảo ta đi kiếm đã rời khỏi, nói là có manh mối của sư đệ." Hứa Tân Niên nói.

Ta đã nói rồi, số một làm sao là Hoàng Đế được, chuyện này số một cơ bản là không biết gì mà.... vẫn là Ngụy ba ba của ta và trưởng công chúa đáng tin cậy hơn.

Hứa Thất An đi vào hậu viện, thấy Hứa Linh Âm đang ủ rũ ngồi ở dưới mái hiên, cuộn thành một cục nho nhỏ.

Không ai chơi với nàng, cũng không ai để ý tới nàng.

Tiểu hài tử ngô nghê cũng biết đại ca đã xảy ra chuyện, không còn hứng đi tìm ngỗng con chơi, bé cúi thấp đầu, cầm một nhánh cây quẹt loạn xạ trên mặt đất.

"Ồ, tiểu hài tử ngốc nhà ai thế." Hứa Thất An đứng cách đó không xa, cười nói.

Hứa Linh Âm ngẩng phắt đầu lên, sững ra nhìn hắn, mấy giây sau, khuôn mặt nhỏ bừng lên ý cười rạng rỡ.

"Đại ca!"

Bé đứng dậy, cất cái chân nhỏ, dang tay ra, chạy về phía Hứa Thất An.

Hứa Thất An cũng dang tay ra đón, nhưng Hứa Linh Âm còn đang cười rạng rỡ, hắn đã nhích sang bên, ôm tỷ tỷ đứng sau lưng bé.

Hứa Linh Âm ôm vào không khí, mờ mịt quay đầu lại.

"Hu hu hu.... Đại ca...."

Hứa Linh Nguyệt dùng cả hai tay ôm chặt eo Hứa Thất An, vùi cơ thể mềm mại của mình vào lòng hắn, khóc như mưa.

Vòng eo dịu dàng nho nhỏ, sợi tóc tỏa ra mùi thơm, trên người cũng có mùi phấn son nhàn nhạt.

Hứa Thất An vuốt ve lưng nàng, an ủi: "Không sao, đại ca đã trở về."

Hứa Linh Nguyệt mặc kệ, uốn éo cái eo nhỏ nhắn, khóc rất thương tâm.

Lần trước đại ca bị giam trong Hình bộ nha môn, Hứa Linh Nguyệt đã rất thương tâm rồi, nhưng lần đó xung đột với nha môn, chung quy là ân oán cá nhân.

Mà lần này, Đả Canh Nhân đến phủ đưa tin lại bảo, bảy ngày sau đại ca sẽ bị chém ngang lưng ngay giữa chợ.

Tính chất đã hoàn toàn khác biệt.

Đương nhiên, Hứa Linh Nguyệt để tâm như vậy, là vì trong khoảng thời gian này, quan hệ của nàng và đường huynh đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

"A, thời đại này vẫn là muội muội tốt, mềm mại đáng yêu." Hứa Thất An ôm cơ thể mềm mại của muội tử, cảm khái trong lòng.

Kiếp trước hắn không có muội muội, nhưng có một biểu muội, không biết làm nũng bán manh, không biết khóc lóc ra vẻ yếu đuối, chỉ biết khinh thường cười khẩy với hắn: A, dừng bút.

"Đại ca đại ca..." Hứa Linh Âm tại chỗ nhảy về phía trước hai cái, vui vẻ nói: "Để ta đi báo với nương, chắc chắn là nương chưa biết ngươi đã trở về."

Hứa Thất An muốn nói với bé là mình từ đi từ cửa lớn vào, chứ không phải leo tường về, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, cảm thấy không cần phải giải thích.

Gật đầu: "Đi đi!"

"Đúng rồi, " hắn gọi với theo Hứa Linh Âm, nói: "Ngươi vui vẻ như vậy, không phải vì tối có thể ăn ba chén cơm đấy chứ?"

Hứa Linh Âm giật mình, không ngờ đại ca lại biết được suy nghĩ của mình, đại ca thật lợi hại.

Nàng sợ hãi chạy ra.