Đại Phụng Đả Canh Nhân

Quyển 1 - Chương 108: Quan chủ sự



Hứa Linh Nguyệt có vẻ là người hay tưởng tượng quá đà, tính tình lại hay lo lắng, cứ mãi kiềm nén trong lòng, giờ thấy đại ca bình an trở về, cuối cùng cũng trút được nỗi lo lắng trong lòng, nên khóc như mưa, nước mắt cuồn cuộn.

Mãi tới khi nha hoàn đi ra, thấy hai huynh muội ôm nhau, kinh hỉ hô lên: "Đại lang ra tù rồi ạ?"

Hứa Linh Nguyệt mới nhớ ra mình vẫn còn là khuê nữ chưa chồng, mới giãy người ra khỏi lòng đại ca, khóc thút thít, cúi đầu đứng đó ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.

Hứa Thất An nắm lấy tay muội muội, dẫn vào khuê phòng, nha hoàn pha trà cho hắn, an phận thủ thường đứng một bên nghe đại lang và đại tiểu thư nói chuyện.

"Ngươi đi truyền tin cho hạ nhân, đun chút nước ấm, ta muốn ngâm mình." Hứa Thất An phân phó.

Nha hoàn đi ra ngoài truyền lời, ai biết bọn hạ nhân nghe xong, ai nấy đều biến sắc, thi nhau từ chối.

Nha hoàn uất ức trở về nói với đại lang, Hứa đại lang cũng rất tức giận, trong lòng tự nhủ đám hạ nhân các ngươi giỏi nhỉ, Hứa đại lang ta không dạy được các ngươi sao.

"Vậy ngươi hỗ trợ đi nấu nước đi." Hứa Thất An nói.

Nha hoàn càng thêm uất ức, nhưng không dám từ chối, dẩu miệng rời khỏi.

Hứa Thất An quay đầu, cười với Hứa Linh Nguyệt: "Bệ hạ cho phép ta về, ta tạm thời không sao."

Hứa Linh Nguyệt gật đầu, mặt trái xoan xinh đẹp có chút tiều tụy, "Sao đại ca và đồng liêu lại động thủ với nhau?"

Hứa Thất An bèn kể lại sơ lược câu chuyện cho Hứa Linh Nguyệt nghe, Hứa Linh Nguyệt nghe xong, vô cùng tức giận, nắm chặt tay lại: "Đại ca làm việc, muội luôn yên tâm."

Nàng cười rạng rỡ, ánh mắt đầy kiêu ngạo.

Nhan sắc ấy thật động lòng người, làm Hứa Thất An không nhịn được thò tay ra nhéo mặt nàng.

Hứa Linh Nguyệt thẹn thùng gục đầu xuống.

Tắm xong, mặc trang phục Đả Canh Nhân, Hứa Thất An và Hứa Linh Âm ngồi ở dưới mái hiên, trong tay hai người đều cầm một bát lớn trứng gà thịt băm.

Cảnh tượng hài hòa ấm áp.

Hứa Thất An nói: "Linh Âm, đại ca đổi thịt lấy trứng gà của muội được không?"

Hứa Linh Âm suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không được. Nương nói lần trước, đại ca đã lừa lấy bánh bao của ta."

"Vậy ngươi có thấy là đại ca lừa ngươi không?"

Bé con nghiêng đầu, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Quên rồi."

Hứa Thất An nói: "Cho nên ấy, làm sao đại ca lại lừa ngươi được! Không phải đại ca muốn gạt ăn trứng gà của ngươi đâu, đại ca chỉ là..."

Hắn chưa nói xong, đã nhìn thấy Hứa Linh Âm nhổ nước miếng vào mì trứng gà “phụt phụt” hai phát.

Hứa Thất An ngốc ra.

Hứa Linh Âm nói: "Nhị ca dạy ta."

.... Người đọc sách quả nhiên không phải là người tốt! Hứa Thất An cúi đầu ăn cơm, đành bỏ qua quả trứng gà của muội muội.

Nhưng hắn nghĩ ra ý xấu, hù dọa nói: "Linh Âm, mì này không ăn được nữa, có độc."

"Hả?" Hứa Linh Âm trừng to mắt, nhìn cái bát trên đùi mình, rồi nhìn đại ca, không hiểu.

Hứa Thất An kiên nhẫn giải thích: "Hồi trước ngươi ngã, bị trầy da, có phải phụ thân lấy nước miếng quẹt lên vết thương cho ngươi không??"

Hứa Linh Âm gật đầu.

Hứa Thất An nói: "Đó là bởi vì nước miếng có thể... Ừ, là có thể giết chết đồ bẩn, nên có thể suy ra là, một khi nước miếng rời khỏi miệng, nó sẽ có độc. Như vậy suy ra, mì trứng gà của ngươi có độc, không ăn được nữa đâu."

Hắn nói xong, thấy mặt nhỏ của Hứa Linh Âm dần trắng bệch.

"Vậy ta sẽ chết sao?" Hứa Linh Âm bưng miệng, lã chã - chực khóc hỏi.

"Chết thì hẳn là không chết, nhưng mà sẽ bị đau bụng thật nhiều ngày." Hứa Thất An nói.

Hứa Linh Âm gật đầu, an tâm tiếp tục ăn.

Hứa Thất An: "???"

.....

Ăn mì xong, đi vào gian phòng Hứa Nhị Lang, trong thư phòng tìm được kính nhỏ, Hứa Thất An cất vào lòng, sau đó ngẫu nhiên nhìn thấy trên bàn của Nhị Lang có mấy trang giấy, dùng cái chặn giấy đè lên.

Trên trang giấy, chữ viết ngoáy chằng chịt, phân tích tình cảnh của Hứa Thất An, đánh giá ảnh hưởng có thể tạo ra đối với Ty Thiên Giám và thư viện Vân Lộc.

Hẳn là trong lúc đêm dài vắng người, ngồi im trong thư phòng suy nghĩ, tiện tay viết ra mạch suy nghĩ của mình.

Tiểu lão đệ vẫn rất thật lòng.... Hứa Thất An cười, rời khỏi thư phòng.

Hắn một đường ra roi thúc ngựa chạy về nha môn, trực tiếp đi gặp Ngụy Uyên.

Ngụy Uyên đã sớm chờ sẵn, chỉ vào chỗ trống bên cạnh Dương Nghiên, ôn hòa nói: "Ngồi."

Dương Nghiên mặt không cảm xúc đưa một bộ hồ sơ qua.

Ngụy Uyên nói: "Vụ án này, ta đã cho Kim Ngọc Đường, Xuân Phong Đường, Trấn Tà Đường, ba đường liên thủ đi làm. Quan chủ sự là ngươi!"

Hứa Thất An kinh hãi.

Ngụy Uyên cười nói: "Bệ hạ tự mình ra khẩu dụ nha."

Ánh mắt giao nhau, Hứa Thất An chợt hiểu. Ngụy Uyên muốn thông qua chuyện này đề bạt hắn..... Một phát cho hắn làm quan chủ sự, chứ không phải hiệp đồng phá án.

Hứa Thất An mở hồ sơ ra, nhìn kỹ xong, gọn gàng hỏi: "Ở dưới Tang Bạc có phong ấn cái gì đó phải không?"

Mắt Ngụy Uyên hiện lên dị sắc.

Gương mặt quanh năm không lộ vẻ gì của Dương Nghiên cũng giật mình.

Chuyện trong Tang Bạc có phong ấn cái gì đó, đến sáng nay Ngụy Uyên mới nói cho hắn biết, Nam Cung Thiến Nhu thông minh hơn hắn, mà cũng tối hôm qua Tang Bạc xảy ra biến cố, liên tưởng đến chuyện ngày đó nghĩa phụ ở nhà kho tìm đọc tư liệu, hồ sơ, mới mơ hồ có chút suy đoán, nhưng vẫn còn chưa dám xác nhận.

Mãi đến sáng nay nghĩa phụ mới nói cho bọn họ biết chân tướng.

Vậy mà, đồng la nhỏ này, vừa gặp đã nói thẳng bên dưới Tang Bạc có phong ấn đồ vật.

Ngụy Uyên thu lại biểu lộ ngạc nhiên, cười nói: "Nói nghe chút suy luận của ngươi."

Hứa Thất An mang tội trên người, còn đang mong được biểu hiện mình với Ngụy Uyên, đáp ngay: "Dù Tang Bạc là cấm địa của Đại Phụng chúng ta, nhưng đối với người ngoài, thứ duy nhất có giá trị của nó e chỉ có trấn quốc Thần Kiếm."

Nói đến đây, hắn nhìn vào hồ sơ: "Nhưng trên đó viết, trấn quốc Thần Kiếm không có vấn đề gì. Như vậy mục tiêu của kẻ trộm phải là vật khác.

"Vì vậy ty chức suy đoán, trong Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu nhất định có đồ vật gì đó! Mà thứ này, thì tại sao lại để trong Tang Bạc? Ty chức lại ra một suy đoán lớn gan hơn, chính là có lẽ vật kia cần phải có trấn quốc Thần Kiếm để phong trấn."

Thật ra Hứa Thất An đã biết đáp án trước, sau đó suy ngược lại quá trình.

Suy nghĩ của hắn rành mạch và ăn khớp, khiến Dương Nghiên càng thêm thưởng thức và coi trọng đồng la nhỏ dưới trướng của mình.

Chẳng những có thiên tư xuất chúng, còn thông minh, năng lực mạnh mẽ, đáng để tài bồi.

"Ngụy công hẳn là cũng biết rồi..." Hứa Thất An thăm dò.

Ngụy Uyên thản nhiên lắc đầu: "Bệ hạ không nói rõ, nhưng trong lòng ta cũng có vài phần suy đoán...." Sắc mặt ông ta nghiêm túc, ngữ khí ẩn chứa cảnh cáo:

"Nhiệm vụ của ngươi là tra ra vụ nổ hủy Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu là người phương nào làm, việc truy hồi vật kia không liên quan tới ngươi. Nếu gặp phải phiền toái không thể giải quyết, báo cho Dương kim la, hắn sẽ ra mặt.

"Bệ hạ ban cho ngươi một tấm kim bài, có thể đi lại trong Hoàng Thành, ngoại trừ hậu cung và vài chỗ đặc thù, ngươi dùng kim bài này, đi đâu cũng được."

Hứa Thất An lĩnh mệnh cáo lui.

Ngụy Uyên đưa mắt nhìn theo hắn rời khỏi, nghe từ cầu thang vọng lại tiếng bước chân ngày càng nhỏ, quay qua nhìn Dương Nghiên: "Nghe nói Giám Chính bị bệnh?"

Dương Nghiên gật đầu.

Ánh mắt Ngụy Uyên trầm tĩnh, im lặng hồi lâu: "Lão cáo già!"

.....

Rời khỏi Chính Khí Lầu, Hứa Thất An đi thẳng đến Xuân Phong Đường, nói: "Lão đại, lập tức triệu tập hai ngân la của Kim Ngọc Đường và Trấn Tà Đường tập hợp ở tiền viện nha môn, nhanh nhanh!"

Lý Ngọc Xuân ngơ ngác cả nửa ngày, sau đó trợn mắt: "Ngươi là lão đại, hay ta là lão đại?"

Tiểu lão đệ dám vênh mặt hất hàm sai khiến ông!

Hứa Thất An giơ kim bài: "Ta bây giờ là quan chủ sự được bệ hạ khâm điểm, nên hôm nay chúng ta phải đảo ngược lại, ta gọi ngươi là lão đại, ngươi gọi ta là đại nhân.

"Lão đại, giúp đỡ đại nhân đi mời hai ngân la đi."

Lý Ngọc Xuân phiền muộn, đảo ngược lại thật sao? Cứ có cảm giác kì kì ở đâu đó.

Ngân la của Trấn Tà Đường họ Dương, tên Phong, là một nam tử trung niên ngăm đen cao gầy, mi tâm có một nốt ruồi lớn màu đen.

Ngân la của Kim Ngọc Đường là một hán tử mặt râu quai nón, tên Mẫn Sơn, trên mặt có một vết sẹo vắt chéo, nhìn hết sức hung ác.

Cộng với Xuân Phong Đường Lý Ngọc Xuân, ba ngân la và mười hai đồng la, rất nhanh đã tập kết ở trước tiền viện.

Theo "Phong tục" của nha môn, trước khi xuất hành phá án, phải tập kết ở tiền viện, nghe quan chủ sự phát biểu, khích lệ nhân tâm.

Cũng để cho các Đả Canh Nhân khác biết.

"Đêm qua Tang Bạc bị nổ, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bị hủy, bệ hạ long nhan tức giận, lệnh cho nha môn trong vòng nửa tháng phải tra ra chân tướng, bắt kẻ trộm." Hứa Thất An một tay ấn chuôi đao, dáng người thẳng tắp, ánh mắt lợi hại:

"Ta nhận khẩu dụ của bệ hạ, tự mình truy xét án này, các người phối hợp với ta, cần phải toàn lực ứng phó, báo đáp hoàng ân."

Trong lòng Hứa Thất An bổ sung thêm một câu: Làm tốt thì thôi, làm không tốt sẽ bị chém ngang lưng ngoài chợ.

"Rõ!" Mọi người đồng thanh.

Vì đều là ngân la, đồng la thuộc hạ của Dương Nghiên, nên mọi người đều khá nghe lời, chỉ là có chút không phục, nghĩ Hứa Thất An chỉ là một đồng la, lấy đâu ra kinh nghiệm và năng lực xử lý chuyện lớn như vậy.

Thật không hiểu vì sao bệ hạ lại khâm điểm hắn làm quan chủ sự phá án.

Rời khỏi nha môn Đả Canh Nhân, trở mình lên ngựa, Mẫn ngân la hỏi: "Hứa đại nhân, chúng ta đi đâu?"

"Đương nhiên là đến hiện trường." Hứa Thất An đáp.

Đoàn người giục ngựa chạy tới Hoàng Thành, họ chọn đi con đường ngắn nhất, cắt ngang qua Hoàng Thành.

Kỳ thật cũng có thể đi theo đường thường vòng qua hoàng thành để tới hiện trường, nhưng Hứa Thất An dựa vào kim bài trong tay, để tiết kiệm thời gian.

Nguyên tắc đầu tiên khi phá án, là giành giật từng giây.

Nhờ cấm quân dẫn đường, đoàn Đả Canh Nhân đi vào Tang Bạc, khung cảnh nơi này đã hoàn toàn thay đổi, hành lang nối đài cao với bờ hồ đã bị nổ mất, đài cao trong hồ cũng không còn.

Mặt hồ Tang Bạc sạch sẽ, không còn cái gì, nhìn nó không ai có thể nghĩ mấy ngày trước đây ở chỗ này còn cử hành long trọng tế tổ đại điển.

Bên hồ có thả neo một chiếc thuyền nhỏ, Hứa Thất An nói: "Mấy người chúng ta đi qua xem, đi xuống nước."

Hứa Thất An nhảy lên thuyền nhỏ trước, lặng lẽ duỗi tay vào trong ngực, bóp kính nhỏ, đổ quyển sách ma pháp Đại Nho tặng, xé ra một trang, túm trong tay.

Các ngân la lên thuyền, để mười hai đồng la và cấm quân ở lại bên bờ.

Lý Ngọc Xuân đong đưa mái chèo, bơi vào trong hồ.

Dương Phong nhìn Hứa Thất An, đột nhiên nói: "Hứa đại nhân, để ta xuống cho."

Hứa Thất An nói: "Vậy ngươi cùng ta đi xuống. "

Nói xong, đốt trang giấy, mở Vọng Khí Thuật.

Boang....... Hắn rút bội đao, ngậm vào miệng, thả người nhảy xuống nước.

Nước hồ lạnh lẽo kích thích lỗ chân lông, từng chuỗi bóng khí nhỏ toát ra từ khóe miệng ngậm trường đao của Hứa Thất An.

Hắn cố gắng mở mắt thật to, quan sát tình huống dưới đáy nước.

Móng của đài cao kéo dài xuống tới đáy hồ, nơi đài cao sụp gãy cách mặt nước hơn một trượng.

Tiếng nước vọng tới, Hứa Thất An quay đầu qua nhìn, là Dương ngân la theo tới.

Dương ngân la cũng nhìn chỗ gãy của đài cao, trong lòng lập tức đã có phán đoán, giữ ở trong lòng, định sau khi lên bờ sẽ thăm dò đồng la nhỏ trước mặt.

Lúc này, Dương ngân la phát hiện Hứa Thất An Thuận theo móng của đài cao, lần xuống đáy nước.

Hắn đuổi sát theo, càng đi xuống, tầm mắt càng mơ hồ, cuối cùng chỉ còn nhìn thấy một màu đen kịt.

Dương ngân la dừng lại, không đi theo nữa, mà bơi lên.

"Ràoo"

Hắn nhảy ra khỏi mặt nước, bò lên trên thuyền nhỏ, vừa vận khí làm bốc hơi, sấy khô quần áo, vừa nhìn mọi người xung quanh:

"Hứa đại nhân đi xuống đáy hồ, dưới đó một mảnh đen kịt, ta không nhìn thấy được gì."