Đại Phụng Đả Canh Nhân

Quyển 1 - Chương 109: Làm khó dễ



Hứa Thất An rất nhanh đã đến đáy hồ, trong mắt lưu chuyển thanh khí, trong bóng đêm như hai ngọn đèn pha nhỏ.

Dưới đáy nước đầy bùn, lấy móng của đài cao làm trung tâm, xung quanh có những cây cột đá xếp theo một quy luật đặc biệt, bảo vệ đài cao ở chính giữa.

Hình như là một trận pháp.... Hứa Thất An thầm đoán.

Ở kinh thành Đại Phụng, chỉ có Thuật sĩ Ty Thiên Giám mới có thể bố trí trận pháp, nói cách khác, năm đó Ty Thiên Giám cũng tham dự việc kiến tạo Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu.

Vậy có thể đoán rằng, người biết bí mật của Tang Bạc, ngoài đương kim thánh thượng, còn có cả lão già họm hẹm Giám Chính..... Nên là, Giám Chính có sinh bệnh thật không? Hay là bị Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu sụp xuống tạo thành?

Ai da.... Nơi đây rốt cuộc cất giấu bí mật gì?

Thế lực để ý tới bí mật của Tang Bạc, đạo tặc phá hư Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu, nhất định là vương giả đẳng cấp..... Một đồng la nho nhỏ như mình lẫn vào trong đó, lúc nào cũng có khả năng bị thần tiên đánh nhau mà lãnh tai bay vạ gió....

Dù ta có tra ra chân tướng, hoàng thất có thể chứa ta sao?

Nghĩ tới đây, đầu Hứa Thất An nặng trịch.

"Ngụy Uyên đã chỉ con đường sáng cho ta, gặp phải chuyện không giải quyết được, thì truyền tin cho nha môn, truyền tin cho Dương kim la.... Ám chỉ này đã nói rõ, ta chỉ là binh sĩ dò đường, là con chó chịu trách nhiệm truy tung. Nếu thật sự không được, cùng lắm thì ta giả chết thoát thân, rời khỏi kinh thành là được."

Vừa nghĩ, hắn vừa sử dụng tứ chi, lần tới cây cột ở gần mình nhất.

Bên ngoài cột khắc những con chữ nòng nọc cổ quái, vặn vẹo.

Hứa Thất An đại khái nhìn ra đây là chữ viết, nhưng mà kiến thức có hạn, không đọc ra được là gì, chỉ cố gắng nhớ kỹ mấy chữ.

Kiểm tra thêm vài cây cột khác, phát hiện cũng đều khắc loại chữ này, sau đó chứng sợ biển sâu thúc giục Hứa Thất An rời khỏi đáy hồ.

Trong đáy nước tĩnh mịch, hắn lúc nào cũng tự bổ não rằng sau lưng có một cặp mắt lạnh như băng theo dõi hắn, hoặc trong bóng tối phía trước có một bóng đen rất to ẩn hiện.

Hứa Thất An chui ra mặt nước, trở lại thuyền nhỏ, cắm đao trong miệng vào trong vỏ đao, vận khí hong khô quần áo.

Từng sợi hơi nước bay lên.

Lý Ngọc Xuân kinh ngạc nhìn hắn. Tiểu tử này là nhờ ông mà tấn chức Luyện Khí Cảnh, tới giờ mới có bao lâu đâu, mà khí cơ đã hùng hậu như thế?

"Khí cơ của ngươi không giống người mới đạt Luyện Khí Cảnh." Lý Ngọc Xuân khó hiểu nói.

"Mỗi ngày ta chỉ ngồi tu luyện hai canh giờ mà thôi." Hứa Thất An vẻ mặt vô tội.

"...." Xuân ca vẫy vẫy tay, không muốn nói thêm về cái đề tài này, nhìn Dương ngân la, nói: "Họ Dương không phục ngươi, vừa rồi đi lên có phân tích một tràng tình hình dưới đáy nước, coi như cũng có chút thu hoạch. Hơn nữa còn nói, nếu phân tích của ngươi giống với hắn, hắn sẽ chịu phục.

"Tất cả mọi người đều cùng một đội, không cần phải che giấu."

Dương Phong cười, không phản bác.

Hứa Thất An nhìn Mẫn Sơn, vị này không nói gì, nhưng nhìn Hứa Thất An chằm chằm, đang đợi hắn mở miệng.

Hứa Thất An trợn trắng mắt: "Từ chỗ gãy của đài cao có thể đoán ra nơi xảy ra vụ nổ là ở trong miếu, chứ không phải ở dưới nước. Ngoài ra, hơn phân nửa hỏa dược là được giấu vào trong miếu sau khi tế tổ đại điển kết thúc, và cách thời gian tế tổ đại điển chấm dứt không quá một canh giờ."

"Vì nếu giấu vào trong miếu sớm, hỏa dược có mùi nặng, bệ hạ tiến vào trong miếu, nhất định sẽ ngửi thấy, nên phải để sau khi tế tổ chấm dứt mới làm. Cần truy nã tất cả những người chịu trách nhiệm kết thúc công việc như người hầu, quan viên Đại Lý Tự, quan viên Lễ bộ, thẩm vấn từng người. Chuyện này Dương ngân la ngươi đi làm.

"Mặt khác, truyền tin cho nha môn, báo bệ hạ phái vài Ty Thiên Giám áo trắng tới đây hiệp đồng phá án. Lão đại ngươi đi làm. Ừ, ta muốn Chử Thải Vi cô nương của Ty Thiên Giám tới giúp ta.

"Mẫn ngân la, ngươi theo ta đi một chuyến đến công bộ, ta muốn xem ghi chép ra vào xưởng chế hỏa dược. Một lượng lớn hỏa dược như vậy, không có khả năng lén chở ra ngoài được."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Có điều trước hết, chúng ta đi xem thi cốt của một sĩ tốt hi sinh cái đã."

Ba ngân la hai mặt nhìn nhau, phát hiện tiểu lão đệ này làm việc rất đáng tin cậy, sắp xếp nhiệm vụ đâu vào đấy, mạch suy nghĩ rõ ràng, ăn khớp kín đáo, Dương Phong và Mẫn Sơn thu hồi sự khinh thường và không tín nhiệm của mình.

Trong lòng tự hỏi, nếu đổi thành bọn họ, hẳn không thể nhanh như vậy đã đưa ra được phương hướng rõ ràng như thế, kiểu gì cũng sẽ phải suy nghĩ rất lâu, mới có thể hệ thống được mạch suy nghĩ.

Thi thể được giữ trong quân doanh. Cấm quân dẫn mọi người tới một doanh trướng, vén rèm lên, bên trong là rất nhiều thi thể được phủ vải trắng.

Hai trướng lớn bên cạnh cũng là các thi thể tương tự, binh lính đi tuần ở Tang Bạc lần này có tổng cộng ba trăm mười hai người, toàn bộ hi sinh.

Hứa Thất An xốc tấm vải lên, nhìn thảm trạng của từng thi thể.

"Ngươi còn biết khám nghiệm tử thi?" Dương Phong thấy thần sắc hắn càng ngày càng nghiêm túc, không nhịn được hỏi: "Phát hiện cái gì?"

"Phát hiện một chuyện lớn."

"Ngươi nói." Ba ngân la giật mình, ngay cả tiểu đầu mục cấm quân dẫn đường cũng nhìn qua.

Hứa Thất An chậm rãi nói: "Phát hiện mình chỉ là một đồng la nho nhỏ, nếu gặp phải chiến đấu, còn phải nhờ ba vị đại nhân cố gắng hỗ trợ."

Tử trạng của các binh sĩ giống hệt nhau, đều là bị một loại yêu pháp nào đó hút khô tinh huyết, trên người không có vết thương.

Thủ đoạn như vậy, Luyện Khí Cảnh không đối phó nổi.

Đến lúc đó nếu thật sự gặp được kẻ trộm, Hứa Thất An cũng chỉ có thể vung tay: Lên cho ta!

Còn mình thì lùi ra sau.

.....

Hứa Thất An mang theo Mẫn Sơn chạy tới công bộ, có kim bài mở đường, một đường thông suốt.

Hắn tìm quan viên quản lý xưởng hỏa dược, nói: "Bổn quan muốn điều tra ghi chép lượng sản xuất và sử dụng hỏa dượng trong vòng một tháng gần nhất."

Làm giả sổ sách rất dễ, trong đó, cách phổ biến nhất là viết khống số lượng. Ví dụ như chế tạo một đống đạn pháo, chỉ cần hai trăm kg hỏa dược, nhưng khi ghi, ghi thành ba trăm kg.

Hay ví dụ như lúc chế tạo hỏa dược, nguyên vật liệu vận chuyển tới có thể chế tạo hai trăm kg hỏa dược, nhưng lại cố ý ghi ít đi, phần nguyên liệu dư đó có thể đem giấu riêng.

Nhưng những thủ đoạn này đều không thể qua mắt được điều tra, phạm tội lúc nào cũng sẽ có dấu vết để lại.

Hứa Thất An không tín nhiệm quan viên công bộ, phái người đi nha môn Đả Canh Nhân điều quan viên của mình tới, hơn mười người trùng trùng điệp điệp tràn vào công bộ.

Quá trình này rất rườm rà, lượng công việc rất lớn, bởi vì còn phải đi thu thập, xác minh dữ liệu.

....

Ăn cơm ở công bộ xong, Hứa Thất An thoải mái dựa vào ghế xỉa răng, nhìn đám quan viên và đồng la bận rộn.

Dương Phong chịu trách nhiệm điều tra người của Đại Lý Tự, Lễ bộ, người trong nội cung phái người chạy tới báo tin.

"Đại Lý Tự và Lễ bộ có ba quan viên mất tích, người hầu trong nội cung cũng có ba người mất tích." Đồng la báo tin nói.

Trong hoàng cung, hoạn quan có địa vị tương đối thấp được gọi là người hầu. Thường đều chỉ làm việc vặt.

"Mất tích khi nào?" Hứa Thất An ngồi thẳng người, trong nháy mắt đã thoát khỏi trạng thái lười biếng.

"Những người chịu trách nhiệm thực hiện công việc kết thúc tế tổ đại điển đều bị Hình bộ và phủ nha liên thủ giam giữ, họ từ chối giao người cho chúng ta." Đồng la bất đắc dĩ nói: "Dương ngân la đang giằng co với Hình bộ mà không được."

"Dám cướp người với Đả Canh Nhân chúng ta?" Hứa Thất An dựng mày.

Tuy rằng thời gian gia nhập Đả Canh Nhân còn ít, nhưng đã có khí chất ngang ngược càn rỡ của Đả Canh Nhân.

Đồng la giải thích: "Hình bộ và phủ nha đều nhận được lệnh của bệ hạ, chịu trách nhiệm tra án. Đều là người có hoàng mệnh, nên không sợ hãi chúng ta. Dương ngân la lại không có kim bài ngự tứ, nên bảo tiểu nhân hoả tốc chạy đến truyền tin cho đại nhân."

Bình thường, Đả Canh Nhân có địa vị cao hơn những nha môn khác, nhưng có một loại tình huống ngoại lệ, chính là khi có chỉ thị của Hoàng Đế.

"Đi, đi qua đòi người!" Hứa Thất An nổi cáu.

Hoàng Đế để Hình bộ và phủ nha cùng tham gia phá án, chuyện này không có gì kỳ quái, rất nhiều đại án đều là do nhiều cơ quan cùng xúm vào điều tra, nếu chỉ dùng một nha môn, nhân thủ thì có hạn, người thì có chức vụ, còn phải xử lý chuyện khác, rất khó đưa được hết nhân lực vật lực vào điều tra.

Ưu điểm khi cho nhiều cơ quan cùng điều tra quá rõ, nhưng điểm tai hại thì cũng rõ như ban ngày, chính là cướp công của nhau!

"Với ta, chỉ khi phá được án Tang Bạc thì ta mới không sao. Ta phải lập được công lao thật lớn về án này, triều đình mới có thể miễn tội chết cho ta. Nếu không lập được công gì, e không tránh nổi bị chém ngang lưng ngoài chợ.... Ai dám quấy nhiễu ta phá án, ta tuyệt không khách khí!"

Dính tới tính mạng của mình, Hứa Thất An không trì hoãn, xách hắc kim trường đao, nhìn chúng quan viên xung quanh, cất cao giọng nói:

"Các người tiếp tục tra án, điều tra hết tất cả ghi chép sản xuất và tiêu hao từ giữa năm đến nay, nếu tra ra manh mối, mỗi người sẽ được thưởng hai mươi lượng bạc."

Với tư cách là quan chủ sự, hắn là có quyền được khen thưởng đến mức nhất định. Nguồn thì lấy từ nha môn Đả Canh Nhân.

Quan viên của nha môn Đả Canh Nhân sáng mắt lên.

Hai mươi lượng bạc, bằng bổng lộc cả nửa năm của họ.

Để quan viên ở lại làm việc, Hứa Thất An mang theo ngân la Mẫn Sơn và các đồng la còn lại, vội vàng rời khỏi Công bộ, cưỡi khoái mã, chạy tới Hình bộ.

Hình bộ cách đó không xa, ra roi thúc ngựa chưa tới một nén nhang, Hứa Thất An đã nhìn thấy cánh cửa lớn sơn đỏ của Hình bộ.

Cửa ra vào có trọng binh canh gác, hai nhóm binh sĩ mặc áo giáp, cầm binh khí trông coi.

Dương Phong và sáu đồng la bị chặn ở bên ngoài, hai bên đang giằng co.

"Hình bộ phụng chỉ tra án, kẻ tới Hình bộ làm loạn, gây trở ngại phá án, giết chết bất luận tội." Quan quân trung niên cầm đầu tay xách đao, quát lớn với các Đả Canh Nhân.

Sau lưng, hơn mười giáp sĩ đã ấn tay lên chuôi đao.

Dương Phong trán nổi gân xanh, đại khái là chưa bao giờ bị ức hiếp tới như thế, một tiểu nhân vật mà cũng dám quát tháo với hắn.

Dù tay hắn cũng đã ấn lên chuôi đao, nhưng hắn không dám lỗ mãng, quan chủ sự không ở đây, hắn không có tư cách tự xưng là phụng chỉ phá án. Hình bộ không có khả năng không biết Đả Canh Nhân cũng phụng mệnh tham dự án này, thế mà cố ý cho người chặn hắn ở bên ngoài.

Cái này là cố ý làm bọn họ buồn nôn, cố ý ngáng chân bọn họ.

"Hắc!" Quan quân dẫn đầu cười khẩy, nhìn thấy từ xa lại có một đám Đả Canh Nhân cưỡi ngựa chạy tới.

"Hình bộ phá án, những kẻ không liên quan tự tiện xông vào Hình bộ, giết chết bất luận tội!"

Hắn vừa hô xong, đã nhìn thấy đồng la trẻ tuổi giục ngựa đi đầu rút quân nỏ bên hông, không chút lựa chọn bóp cò.