Đại Công Tử Cùng Tiểu Thiếu Gia

Chương 8



Diệp Hàmbị thương ở Đường môn, bởi vậy Đường môn kiên trì giữ nàng ở lại chữathương, Thái thú đại nhân nghe nói Bùi Cảnh Duệ cùng Diệp Hàm ở tạm tạiĐường môn, cũng liền đem con gái đến Đường môn, hy vọng Diệp Hàm chữatrị cho con gái của hắn. Nhưng hắn lại sợ con gái không người làm bạn,lại lệnh ba người cháu gái trong nhà đi theo, bởi vậy, Đường môn vốndương thịnh âm suy, nhân dịp này mà mỹ nữ như mây.Nhiềungười náo nhiệt, nhưng nhiều người cũng thêm phiền toái, Đường môn thêmbốn vị mỹ nữ, cũng thêm không ít người ăn dấm chua, bởi vậy Diệp Hàm trừ bỏ đến chính viện thính đường vấn an Đường Hán Thiên, còn lại đều nhốtmình trong phòng.

Mấy ngàytrước nàng nghe Nguyên Lệnh nói, Bùi Cảnh Duệ cùng Kính Quân An lại lậpthêm một cái bẫy, bắt giữ thành công dư đảng còn lại của giặc Phù Phong, tuy có người bị thương, nhưng được thầy thuốc của Vũ Huyền môn chăm sóc đã không còn đáng ngại.

Hôm quaKính Quân An đã áp giải những tên đó về kinh, dọc theo đường đi có bốnvị chủ hộ của Hổ Diệu quán bảo vệ, mặt khác Bùi Cảnh Duệ cũng phái người âm thầm đi theo, để ngừa có tình huống đột xuất.

Nàng mới vừa đưa thuốc cho tiểu thư con Thái thú, nhân ngày đẹp trời, bởi vậy nàng cùng Tiểu Tương thưởng đàn ở hoa viên.

Tiểu Tương một bên nghe nàng đánh đàn, một bên nói chuyện: “Tiểu thiếu gia, ngươicó phát hiện hai tiểu thư Vệ phủ cùng Khâu cô nương đều thích đi theoĐại công tử không?”

Diệp Hàm cười liếc khẽ Tiểu Tương một cái, tiếp tục đánh đàn.

Tiểu Tương thấy nàng không nói gì, nói thêm: “Tiểu thiếu gia, theo ngươi thấy, Đại công tử có thể thích ai trong số các cô nương đó không? Hay là hắnthích hết, cho nên mới không xua đuổi các nàng.”

“TiểuTương, đại ca sao có thể đuổi các nàng đâu? Ngươi đừng quên người tacũng là khách của Đường môn, huống hồ cho dù ở Bùi gia, cũng không thểlàm chuyện mất lịch sự như thế.”

“Nhưng mà thấy các nàng ngày nào cũng như bướm vờn hoa quấn quít lấy Đại công tử, người ta lo lắng thôi!” Tiểu Tương bĩu môi.

“Lo lắng? Có gì phải lo lắng?” Diệp Hàm ngừng đàn, nghiêng đầu nhìn Tiểu Tương.

“Người ta là lo lắng cho ngươi a!”

“Cho ta?”Diệp Hàm kinh ngạc cười nhìn Tiểu Tương, thấy vẻ mặt Tiểu Tương rấtthành thật mới nói: “Nếu đại ca có ý với một vị cô nương trong số đó,thì không phải rất tốt sao? Tuổi của đại ca sớm nên thành hôn, chúng tahẳn phải vui vẻ mới đúng.”

“Tiểu thiếu gia, Đại công tử lấy người khác, vậy ngươi làm sao bây giờ?” Tiểu Tương lo lắng hỏi.

“Ta? Cái gì làm sao bây giờ?” Diệp Hàm khó hiểu hỏi.

Tiểu Tương nhìn bộ dáng bình tĩnh của Diệp Hàm, nàng đoán nhất định Diệp Hàm tínhtoán dùng thân phận nam nhi đi theo Đại công tử cả đời, nhưng mà DiệpHàm là một cô nương, có thể lấy thân phận nam nhân đi theo Đại công tửmãi được? Tiểu Tương đột nhiên nhớ tới mỹ nhân trong họa, nàng nghĩthầm, Tiểu thiếu gia cùng Đại công tử hai người, có thể nói là trai tàigái sắc, sao có thể đem vị trí Thiếu phu nhân chắp tay đưa cho người ta? Không được! Nàng nhất định phải cố gắng vì tiểu thiếu gia!

“Tiểu thiếu gia, ngươi đem sự tình nói với Đại công tử một câu được không?”

“Ngươi có chuyện gì muốn ta nói với đại ca?”

“Không phải là chuyện của ta, là chuyện của ngươi!” Tiểu Tương thấy Diệp Hàm còn mù mờ, nói thẳng ra: “Chuyện ngươi thật ra là…”

“TiểuTương!” Diệp Hàm nghiêm lệ cắt ngang lời nàng: “Không phải nói với ngươi rồi sao? Về sau không được nhắc lại.” Tuy Bùi Cảnh Duệ đã sớm biết nàng là nữ nhi, nhưng nàng lại không biết nói chuyện này với Tiểu Tương rasao.

“Đượcrồi.” Tiểu Tương bất đắc dĩ cúi đầu, qua một lúc lâu sau, nàng lại ngẩng đầu lên nói: “Tiểu thiếu gia, ngươi có phát hiện ra không, gần đâyĐường cô nương đối xử rất tốt với ngươi, không phải nấu canh cho ngươithì cũng là mang xiên y đến tặng.”

Đối vớiviệc này, Diệp Hàm đã sớm biết, nhưng nàng đã ám chỉ Đường Vân nhiềulần, hy vọng nàng ta không nên đem tình cảm đặt trên người nàng, chỉtăng thêm thương tâm cùng rối loạn mà thôi.

NhưngĐường Vân vẫn cứ: “Mặc kệ thế nào, ta nhất định làm ngươi thích”, hơnnữa Tiểu Tương mỗi ngày đi theo bên cạnh, càng làm Đường Vân nghĩ ngườinàng thích là Tiểu Tương, nên mới không thích mình, thường xuyên lãnhtrào nhiệt phúng với Tiểu Tương.

“TiểuTương, ngươi đừng nói chuyện này với người khác, nếu không Đường cônương thương tâm, cũng sẽ không tốt.” Diệp Hàm nhắc nhở.

Nhưng Tiểu Tương lại trầm mặc không lên tiếng, vì thế Diệp Hàm còn nói: “Tiểu Tương, lời của ta đã nghe thấy chưa?”

“Rồi, Tiểu Tương biết.” Tiểu Tương bất đắc dĩ gật gật đầu, tiếp theo lại nhớ đếnchuyện Bùi Cảnh Duệ nhắc nhở nàng: “Tiểu thiếu gia, đã đến giờ ngươiuống thuốc, Tiểu Tương đến phòng bếp mang thuốc đến cho ngươi.”

“Cũng tốt. Ngươi cất đàn giúp ta trước đi, ta ngồi thêm một lúc nữa, sau đó về phòng chờ ngươi.”

“Vâng.”Tiểu Tương ôm đàn về phòng, đến khi ra vẫn thấy Diệp Hàm lâm vào trầmtư, cũng không tiện quấy rầy nàng, liền đến phòng bếp bưng thuốc.

Diệp Hàmnhớ tới lời Tiểu Tương, nếu Tiểu Tương cũng phải chú ý đến chuyện ĐườngVân, chứng tỏ những người khác cũng có thể phát hiện tâm tư của ĐườngVân, có lẽ nàng nên làm theo lời Tiểu Tương, chú ý hơn một chút, sớmgiải quyết tốt mọi chuyện, để tránh ngày sau Đường Vân bị thương tổn.

Không biết do đánh đàn nhiều nên mệt, hay làn gió mùa hạ thổi qua say lòng người,Diệp Hàm ngồi trong đình nghĩ nghĩ, lại cảm thấy buồn ngủ.

Bùi CảnhDuệ cùng Nguyên Lệnh đi vào viện, liền thấy Diệp Hàm như thế, không khỏi lắc lắc đầu, bước vào đình, nghiêng người ôm lấy nàng trở về phòng.

“Đại ca?”Diệp Hàm mở đôi mắt mông lung, nàng nghe tiếng bước chân biết có ngườivào viện, nhưng tiếng bước chân rất quen thuộc, cũng không mở to mắt,không ngờ Bùi Cảnh Duệ lại ôm nàng về phòng. “Diệp Hàm tự mình đi cũngđược, bằng không làm Nguyên thúc lại cười chê.”

Bùi CảnhDuệ không để ý tới nàng nói, ôm nàng thẳng tắp đi vào phòng, “NguyênLệnh biết ngươi mới khỏi bệnh, sẽ không cười ngươi.”

Vào hoa thính, Diệp Hàm không cho Bùi Cảnh Duệ mang nàng vào phòng, “Đại ca, ta muốn ngồi ở đây.”

“Không muốn nghỉ ngơi chốc lát?”

“Không.”

“Vừa rồi mệt mỏi sao không về nghỉ ngơi? Tuy giờ đã là giữa hè, nhưng thân mình ngươi còn yếu, vẫn nên cẩn thận một chút.”

“Dạ, về sau Diệp Hàm sẽ không tái phạm.”

Bùi CảnhDuệ nghe nàng trả lời, không khỏi có chút nhụt chí, nàng luôn mềm mạivới hắn, làm hắn không biết nên tức giận nàng, hay là sủng nàng, yêuthương nàng đây. Hắn giơ một tay ôm lấy nàng vào lòng.

“Đại ca…”Diệp Hàm có chút sợ hãi hành động của hắn sẽ làm Nguyên thúc hiểu lầm,hai người nam nhân ôm ôm ấp ấp một chỗ còn ra thể thống gì? Nàng giãydụa định tránh ra.

Bùi CảnhDuệ thấy nàng đỏ mặt, mới phát hiện, thì ra nàng cũng biết thẹn thùng,nhịn không được muốn trêu nàng một chút: “Làm sao vậy?”

“Đại ca, Nguyên thúc ở trong này.”

“Ta biếthắn ở trong này, nhưng hắn ở trong này cùng ta và nàng có liên quan gì?” Bùi Cảnh Duệ khẽ vuốt vành tai Diệp Hàm, nhẹ giọng hỏi.

Diệp Hàmthấy giãy dụa không có hiệu quả, đành phải đem khuôn mặt đỏ bừng rúc vào ngực hắn, “Nguyên thúc sẽ biết đó.” Nàng thấp giọng nói.

Bùi CảnhDuệ nghe xong cười to, nâng cằm nàng lên, thấy khuôn mặt ửng đỏ cùng vẻkhiếp sợ của nàng, nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, làmDiệp Hàm càng không biết nên làm thế nào mới phải, đành phải đem khuônmặt cọ vào ngực hắn một lần nữa.

“Nguyên Lệnh đã sớm biết chuyện của nàng.”

Diệp Hàmnghe Bùi Cảnh Duệ nói xong, thân thể hơi hơi cứng đờ, thì ra Nguyên thúc đã sớm biết. Khó trách từ sau khi nàng bị thương, tuy ngày nào Nguyênthúc cũng đến thăm hỏi thương thế của nàng, nhưng chỉ đứng ở hoa thính,không giống như trước khi sẽ bước vào nội thất xem nàng.

“Trước khi rời Trường An, đại ca viết một phong thư bảo Bùi Phúc giao cho cha mẹ,trong thư viết trước khi chúng ta trở lại Trường An, không được nói chongười ngoài Bùi gia biết.”

Diệp Hàmnghe vậy, hiểu ra một việc, hắn đã công khai chuyện nàng là nữ nhân, chỉ còn kém nước để hoàng đế hạ thánh chỉ chiêu cáo cả thiên hạ. Trời ạ!Vậy sau này nàng phải đối mặt mọi người thế nào? Diệp Hàm buồn rầu nghĩthầm.

Trải quamấy ngày ở chung, Bùi Cảnh Duệ đã rõ việc nàng hay tự hỏi hay thái độ xử sự của nàng, nên hắn nói trước cho nàng, miễn ngày sau về Trường An,nàng lại không biết làm sao. Hơn nữa hắn tin tưởng, nhất định hiện tạimẹ đang vội vàng chuẩn bị hôn sự của hắn cùng Diệp Hàm, nhưng mà chuyệnnày nha, hắn tính toán về Trường An rồi mới nói với Diệp Hàm, để nàngkhỏi phải sợ tới mức không dám trở về với hắn.

“Hàm nhi, đại ca có chuyện muốn nói với nàng.”

Diệp Hàm nâng khuôn mặt còn đang dúi vào ngực hắn, ngồi thẳng lưng, “Chuyện gì?”

“Đại canghe Nguyên Lệnh nói, tuy hai người đến Thành Đô nhiều lần, nhưng chưatừng đi du ngoạn phong cảnh danh thắng, cho nên đại ca muốn nhân dịp này mang nàng đi thăm xung quanh, được không”

Bùi CảnhDụê có đề nghị như vậy, thứ nhất là hy vọng Hàm nhi hiểu thêm về mình,thứ hai là hy vọng nàng thay đổi cách nhìn cuộc sống, hắn hy vọng nàngcó thể luôn thoải mái vui vẻ, đừng để trách nhiệm Bùi gia tứ môn ép mình tới không thở nổi.

“Nhưng mà…”

“Tiểuthiếu gia, ngươi đồng ý đi, để Nguyên Lệnh cũng được hưởng nhờ phúc khícủa ngươi.” Vốn từ nãy đến giờ vẫn không mở miệng, Nguyên Lệnh đột nhiên chen vào, hắn cùng Bùi Cảnh Duệ sớm biết Diệp Hàm nhất định sẽ do dựkhông quyết, bởi vậy hắn ra tay đảm đương luôn vai trò thuyết khách.

“Này…”

“Bận rộnmấy ngày nay, mọi người cũng cần nghỉ ngơi, huống hồ mấy khi Tiểu Tươngđược theo chúng ta ra ngoài, Đại công tử cùng ngươi về Trường An rồi,nhất định sẽ có nhiều chuyện phải lo, ngày sau chỉ sợ cũng khó có cơ hội thanh nhàn như hiện tại, không bằng liền thừa dịp đi xung quanh thămthú.” Nguyên Lệnh tiếp tục tiến công.

Diệp Hàmnhớ tới Tiểu Tương mấy ngày nay cũng vì nàng mà bận bận rộn rộn, khôngbằng thừa dịp này mang Tiểu Tương đi, coi như là một loại hồi báo vớinàng, “Xin nghe đại ca an bài.”

Bùi CảnhDuệ nghe Diệp Hàm nói vậy, lập tức nói với Nguyên Lệnh, “Nguyên Lệnh,ngươi đi Hổ Diệu quán sắp xếp một chút, chúng ta liền lên thuyền dusông, nếu có đủ thời gian, chúng ta thuận đường đến núi Nga Mi dungoạn.”

“Vâng, Nguyên Lệnh sẽ đi sắp xếp.” Nói xong, Nguyên Lệnh liền xoay người rời đi.

Bùi CảnhDuệ muốn dẫn Diệp Hàm đi thăm thú xung quanh, chuyện du ngoạn cũng hướng Đường Hán Thiên nhắc tới, dẫn đến mấy người trẻ tuổi của Đường gia cũng đi cùng, tiếp theo tiểu thư Thái thú cùng mấy biểu tỉ biểu muội cũngnghĩ muốn đi theo, vậy nên hành trình bốn người chậm rãi đã biến thànhrất nhiều người cùng đi.

Bởi vìthuyền Bùi Cảnh Duệ chuẩn bị không thể chở được nhiều người như vậy, cho nên đành phải thuê hai thuyền, thuyền của Bùi gia chở bọn Bùi Cảnh Duệ, còn thuyền của Đường gia chở Đường gia cùng tiểu thư Thái thú với mấychị em, tình hình như vậy, được Bùi Cảnh Duệ coi như là mĩ mãn trongkhông mĩ mãn.

Khi đangtrên sông, Bùi Cảnh Duệ nói với Diệp Hàm: “Tương truyền thời Thục Ngụy,có một vị đại nhân đạo nguyên từng đã nghiên cứu, nói con sông này bắtnguồn từ núi Dân, các nhánh chảy qua nhiều vùng ở Trung nguyên rồi hợplại chảy ra biển, không biết Hàm nhi có từng nghe qua?”

“Theo như lời đại ca không phải chính là một quyển sách ở văn học quán truyền lại?”

“Đúng vậy. Trong sách nhắc tới một vị Thái thú tên Lý Băng đào hai con sông, ngàyấu hắn chiến thắng hà bá, để từ nay về sau dân chúng Thục Ngụy không bịlàm nguy hại, cho nên nhân dân thực kính ngưỡng dũng quyết khí khái củahắn, sau, phàm là người có thân thể kiện tráng, đều gọi là ‘băng nhân’.”

“Việc nàyta từng nghe Đường lục ca nói qua.” Lát sau, thuyền đi qua một cây cầu,Diệp Hàm chỉ vào năm đầu bò đúc bằng đá cạnh sông nói: ” Đại ca, Đườnglục ca còn nói cho Diệp Hàm biết năm đầu bò bằng đá kia chính là do LýBăng đại nhân sai người chế thành, dùng để trấn áp hà bá còn lưu lại đến giờ.”

Bùi CảnhDuệ từ phía sau kéo nàng vào lòng, “Cẩn thận một chút. Đường lão lục cónói với nàng chuyện hà bá này muốn cưới thê không, nếu nàng vô tâm bị hà bá cưới đi rồi, bảo đại ca làm sao bây giờ?”

Hiểu ámchỉ của Bùi Cảnh Duệ, nhưng Diệp Hàm lại không biết trả lời thế nào, vừa lúc Tiểu Tương bưng nước trà từ trong khoang thuyền đi ra, thấy haingười ôm nhau, kinh ngạc kêu to một tiếng, sợ tới mức hai người vội vàng tách ra.

Diệp Hàm thấy Tiểu Tương làm đổ nước trà, nhíu mày khẩn trương hỏi: “Tiểu Tương, có bị bỏng tay?”

“Khôngcó.” Tiểu Tương kích động nói, “Tiểu Tương lập tức dọn dẹp nơi này, bưng trà lên lần nữa.” Chốc lát, nàng liền trở lại trong khoang thuyền bưngtrà ra.

Bùi CảnhDuệ chờ Tiểu Tương rời đi sau, lôi kéo tay Diệp Hàm cũng đi vào khoangthuyền. Đẩy cửa sổ hai bên ra, để người bên trong có thể trực tiếp ngắmnhìn phong cảnh trên sông.

“Nàngkhông nói chuyện của chúng ta với Tiểu Tương?” Thấy Diệp Hàm lắc đầu,hắn biết ý tứ của nàng, “Tìm một cơ hội nói với nàng ấy, đại ca không hy vọng về sau chỉ cần ôm ngưoi liền nghe thấy nàng ở phía sau kinh hãi.”

“Vâng, ta sẽ tìm cơ hội nói với Tiểu Tương.”

“Diệp Hàm, lại gần đại ca, đại ca muốn nhìn vết thương trên tay nàng một chút.”

“Miệng vết thương đã không còn đáng lo, đại ca không cần lo lắng.” Diệp hàm tuynói thế, nhưng nàng vẫn đi đến trước mặt Bùi Cảnh Duệ.

Bùi Cảnh Duệ kéo nàng vào lòng, cẩn thận kéo cánh tay áo của nàng nhìn miệng vết thương.

“Thương này có thể lưu lại dấu vết không?”

“Sẽ không. Ngoại trừ thuốc của Đường môn, thầy thuốc của Vũ Huyền môn còn dùng ếphách cùng một loại bạch dược thảo của Vân Nam điều chế thành dược cao,bôi lên miệng vết thương ngày sau sẽ hết sẹo.”

“Vậy tốtrồi.” Bùi Cảnh Duệ nhẹ nhõm cười, hắn biết nàng cố ý tránh né chuyệnthành thân mình vừa đề cập lúc nãy, quyết định tạm thời không bức nàng.

Hắn chỉvào cảnh sắc trên bờ, “Nàng xem, ở bờ sông có vài vị cô nương đang giặtlụa, gần nơi này có một làng tên gọi “Cẩm Lí”, mà các cô nương ở Cẩm Líđều tới nơi này giặt quần áo, nghe nói gấm vóc chỉ cần được giặt ở đây,màu tươi chất mềm, nên Hoàng thượng cũng đặt cẩm phưởng cùng cẩm quan ởđây.”

“Đại ca,có phải cẩm bố của Phượng Tường các của chúng ta cũng mua ở nơi này?”Diệp Hàm hỏi. Theo nàng biết, một nửa cẩm bố ở Phượng Tường các là lấytừ đất Thục.

“Khôngphải. Nơi này ngoại trừ cẩm phưởng ra, Phượng tường các cũng đặt phưởngxưởng ở gần đây, chỉ là không ở trong Cẩm Lí, không làm khó cẩm quan.”

Diệp Hàm lí giải gật gật đầu.

Vì đi về phía đông, nước sông chảy xuôi dòng, thuyền đi nhanh hơn, lúc hoàng hôn mọi người đã đến huyện Thang Khẩu.

Bùi Cảnh Duệ sai Nguyên Lệnh nghỉ tạm ở Thang Khẩu đêm nay, chờ người trên hai thuyền có thể tập hợp đủ.

“Đại ca phải vào huyện sao?” Diệp Hàm hỏi.

“Không.” Bùi Cảnh Duệ phủ thêm áo cho nàng, “Gió mạnh, không cẩn thận lại nhiễm phong hàn.” Hắn sủng nịch trách cứ nàng.

“Cảm ơnđại ca.” Diệp Hàm nhẹ nói, lại hỏi: “Nếu đại ca không không vào huyện,vì sao lại bảo người lái thuyền chuẩn bị thuyền nhỏ?”

“Hắn phải vào cho chúng ta cùng mấy người Đường môn lấy muối đến dùng.”

“Muối?” Chẵng lẽ quên mang muối đi sao?

“Vậy a.Nghe nói muối nơi này, hạt rất lớn, mỗi hạt muối nhìn ra cái ô xòe ra,nên gọi là “Tán tử muối” [muối hình ô], mà nó chính là hàng thượng phẩmtrong các loại muối, nên thuyền phu phải vào để chúng ta đến đó nếm thửchút.”

Bùi CảnhDuệ ôm lấy nàng đi về phía tây nam, “Hàm nhi, nàng có nhìn thấy những đá núi màu trắng trắng không? Đấy chính là muối, mà dòng nước nàng thấylúc trước, chính là dòng suối chảy vào trong huyện, mọi người sinh sốngbằng nước suối này, cho nên suối này gọi là ‘Thang khê thủy’”.

Diệp Hàmphát hiện trước kia nàng chưa từng thân cận ở chung với Bùi Cảnh Duệ như giờ, những điều biết về Bùi Cảnh Duệ đều là nghe Nguyên Lệnh nói. Nàngbiết hắn học rộng biết nhiều, nhưng hôm nay ở chung, nàng biết ngay cảnhững thứ nhỏ nhặt này hắn cũng biết rất rõ ràng.

Những ngày kế tiếp mọi người vẫn xuôi theo dòng nước đến Tam Hạp, đi qua Vu Hạp(1), Bùi Cảnh Duệ kể cho Diệp Hàm nghe truyền thuyết tại sao có từ VuSơn(2), “Tương truyền ở Vu sơn có hồn một thiếu nữ, nàng là con gáiThiên đế, tên gọi Dao Cơ, vì nàng chết trước khi xuất giá, nên thiên đếđem chôn cất nàng ở phía nam núi, mà hồn phách của nàng hóa thành mộtloại cây, gọi là ‘Linh chi’”.

“Trừ lầnđó ra, nghe nói nữ tử Vu sơn đó, ở nơi hiểm trở, buổi sáng mây mù, buổichiều mưa xuống, nên có người lập miếu thờ nàng, gọi là ‘Hướng vânmiếu’”

Mặt khác,Bùi Cảnh Duệ miêu tả vẻ đẹp của Tam Hạp với Diệp Hàm, “Vu Hạp là hạpdài nhất trong ba hạp, tiếp theo, hai bờ sông đều là núi chồng núi, tựanhư rồng lớn chiếm cứ bờ sông. Trên núi tùng bách vững chãi, trong cánhrừng bất tận còn có thác nước vắt ngang. Mặt khác trong rừng tiếng vượnhú không dứt, tiếng hú vô cùng thê lương, làm người nghe thấy mà lâm vào thương tâm, nên mới có câu: “Ba thúc Tam hạp Vu Hạp dài, viên minh tamthanh lệ triêm thường”" [Vu Hạp dài nhất Tam hạp, vượn hú ba tiếng nướcmắt thấm áo]

Diệp Hàm nhìn hắn không chớp mắt, đầy vẻ ngưỡng mộ.

Bùi CảnhDuệ thấy nàng nhìn mình như thế, không để ý đến ánh mắt người khác, đemnàng kéo vào ngực, cũng hát cho nàng nghe một bài tình ca của đất Thục.

Diệp Hàm nghe xong cảm thấy thật ngượng ngùng, đành phải đem mặt mình vùivào ngực hắn, đến khi hắn hát xong, tiếp tục giới thiệu phong cảnh haibờ sông cho nàng, mới ỷ ôi hắn tiếp tục ngắm nhìn cảnh đẹp.

Qua Vu hạp rồi, nước sông chảy về đông, đến “Không Linh hạp”. Nơi này đá núi giaonhau, trên có kỳ thạch, giống như hai tôn nhân, tay đấu tay, Bùi CảnhDuệ nói cho nàng, trước đây có hai vị đại nhân tranh địa giới, mãi vẫnbất phân thắng bại. Mặt khác còn có một phong tục là “sáp táo”, nguyênnhân bởi vì vách đá cao đến mấy trăm trượng, chim bay không qua, có mộtngười đem ngọn lửa chưa cháy hết ném xuống vực núi, từ đó liền lưutruyền đến giờ.

Khi thuyền đi đến “Lưu đầu thác”, “Nhân thác” cùng “Ngưu hoàng thác”, người láithuyền giải thích cho mọi người nguồn gốc mấy từ này, hắn còn hát lênmột đoạn “Ca dao Ngưu hoàng”: “Triều phát hoàng ngưu, mạc túc hoàngngưu, tam triêu tam mạc, hoàng ngưu như cố” Mà ý tứ ẩn chứa trong mấy từ này, kỳ thật chỉ có hai chữ — khó đi.

Dọc đườngđi, bởi vì nước sông chảy mạnh, nên từ lúc tụ họp cùng nhóm người Đườngmôn ở huyện Thang Khẩu sau, vẫn chưa gặp lại, mãi đến lúc đến Tây Lănghạp, Tiểu Tương đứng ở đuôi thuyền mới nhìn thấy đầu thuyền của bọn họ.

“Tiểuthiếu gia, nhìn thấy thyền của Đường môn rồi.” Tiểu Tương vội vàng đivào trong phòng nói với Diệp Hàm. Nhưng khi nàng thấy Diệp Hàm đang ngồi trong lòng Bùi Cảnh Duệ, không khỏi nổi lên nghi hoặc, chẳng lẽ đạicông tử đã biết tiểu thiếu gia là nữ nhi?

“Nói như vậy hẳn là mọi người không gặp chuyện gì mới đúng.” Nguyên Lệnh đứng một bên nói.

Bùi CảnhDuệ gật gật đầu, “Ừ, bởi vì cảnh ở Tam hạp kì lạ, nên người nơi khác đến đây, thường bởi vì mải mê ngắm nhìn phong cảnh hai bên bờ sông mà ngãxuống nước. Người nhẹ cân thì được người trên thuyền cứu lên, ngườinặng thì một đi không trở về, hơn nữa Tây Lăng hạp này, nó là nơi códòng nước đẹp nhất trong Tam hạp, cũng là có phong cảnh đẹp nhất.” Hắnchỉ vào phong cảnh trên bờ nói: “Mỗi tòa núi ở nơi này đều có hình dángkì lạ, ngoài ra, trong rừng hoang vắng ảm đạm, cây cối rậm rạp hòa màucùng mây bay, sương núi mây mù, người ta như nhập tiên cảnh mà quên trởlại.”

Diệp Hàm nghe thấy hắn nói thế, bất giác nhìn ra phong cảnh bên ngoài, không đành lòng rời đi.

Từ khi ông nội thu dưỡng nàng rời đi nhân thế, cuộc sống của nàng chỉ có học tập,trạch nhiệm cùng phục tùng, khi nhận chức chưởng quản Bùi gia tứ môn,cuộc sống của nàng, trừ bỏ công việc vẫn là công việc, mà nàng vẫn nghĩcứ như vậy cũng không có cái gì không tốt, nhưng bây giờ nàng phát hiện, cuộc sống hình như không nên chỉ có thế.

Bùi CảnhDuệ thấy nhất thanh nhị sở Diệp Hàm đang lưu luyến, “Hàm nhi, nếu nàngthích, về sau hàng năm đại ca giành chút thời gian, mang nàng đi chơixung quanh, chúng ta có thể đại Giang Nam, bắc du tẩu, được không?”

Diệp Hàmnghe xong rất cao hứng, nhưng nàng biết công chuyện của Bùi gia tứ mônrất nhiều, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng khó, chuyện này có thể sao?“Đại ca, có thể chứ?”

Bùi CảnhDuệ biết nàng còn lo lắng, cười nói: “Đương nhiên có thể, việc này saukhi chúng ta trở về sẽ sắp xếp, một năm bỏ ra một tháng vui chơi, khôngphải việc khó.”

Diệp Hàmgật gật đầu, nghĩ thầm, có lẽ đi thăm thú xung quanh cũng tốt, chẳngnhững có thể thay đổi quan niệm khó thay đổi trước đây, cũng có thể trải nghiệm một cuộc sống khác.

Khi thuyền qua Nam tân quan, Bùi Cảnh Duệ bảo lái thuyền giảm tốc độ chờ thuyền của Đường môn tới bắt kịp.

Nam tân quan là ải khẩu cuối cùng của Tây Lăng hạp, qua nơi này chẳng khácnào ra khỏi Tam hạp, mà nước sông ở đây cũng không chảy nhanh và siếtnhư ở Tam hạp.

Mấy ngườiDiệp Hàm vừa thưởng thức phong cảnh u tĩnh, vừa chờ thuyền của Đườngmôn đến, lại truyền đến tin hai tiểu thư sinh bệnh, vì thế Diệp Hàm lậptức sang thuyền bên xem bệnh cho hai vị tiểu thư.

Hai tiểuthư này sinh bệnh chính là vì không thể thích ứng với cuộc sống trênthuyền, hơn nữa nước sông chảy mạnh, sinh ra chứng say sóng. Diệp Hàmtrở lại nói với Bùi Cảnh Duệ, hai người thương lượng trong chốc lát,nàng bảo Nguyên Lệnh mời đại công tử Đường môn – Đường Nghệ sang thuyềnbàn bạc.

Vì không muốn Vệ cô nương tiếp tục chịu đựng khổ sở say sóng, bọn hắn quyết định lúc này xuống thuyền đi đường bộ về Đường môn.

****

Trở lạiĐường môn, bởi ai cũng phi thường mỏi mệt, nên Đường Hán Thiên liền giữmấy người Bùi Cảnh Duệ làm khách thêm mấy ngày, mà Bùi Cảnh Duệ cũngkhông muốn Diệp Hàm lao mệt quá mức, liền đáp ứng.

Ở Đườngmôn thêm nửa tháng, Diệp Hàm nhắc Bùi Cảnh Duệ chuyện quay về Trường An, “Đại ca, chúng ta ở Thành Đô cũng hơn hai tháng, không biết đại ca tính bao giờ về Trường An?”

Bùi Cảnh Duệ nghe vậy cười nói: “Nhớ nhà?”

“Đã lâu không thấy Vương gia cùng Vương phi, không biết thân thể hai

người có an khang?” Diệp Hàm đăm chiêu nói.

Bùi CảnhDuệ biết nàng thật tâm lo lắng cho cha mẹ ở Trường An, khó trách mẹ nóiDiệp Hàm còn giống con mình hơn cả hắn, cùng lắm mới có hai tháng xacách, Diệp Hàm đã bắt đầu lo lắng.

“Nếu muốnvề nhà, thì ta sẽ nói với Đường đại gia, dù sao chúng ta chuyện ở ThànhĐô cũng đã hoàn thành, về Trường An sớm một chút cũng tốt.”

“Vậy đại ca muốn khi nào khởi trình đâu?” Diệp Hàm vội vàng hỏi.

“Nàng nói thử xem?” Bùi Cảnh Duệ thấy nàng nôn nóng, sủng ái hỏi lại.

Diệp Hàm nghe xong, biết hắn định làm theo ý nàng, tiện trả lời: “Càng sớm càng tốt.”

Ngoàiphòng, Thu Nhi bưng canh tổ yến hạt sen Đường Vân làm nghe thấy, tặngcanh xong liền vội vội vàng vàng chạy về phòng Đường Vân.

“Tiểu thư, không tốt, không tốt!” Thu Nhi vội vàng chạy vào phòng nói.

“Thu Nhi,chuyện gì không tốt? Không phải ta sai ngươi thay ta tặng điểm tâm choBùi Thiếu gia sao? Vì sao mới một lúc đã chạy về hét lớn?”

Thu Nhi kích động nói: “Khi ta thay tiểu thư bưng canh tổ yến hạt sen choBùi thiếu gia, ở ngoài cửa phòng nghe thấy Bùi công tử cùng Bùi thiếugia nói chuyện, hai người nói chuẩn bị quay về Trường An.”

“Thật sự? Khi nào thì?”

“Không biết, chỉ biết Bùi công tử bảo Bùi thiếu gia nói thử, mà Bùi thiếu gia nói càng nhanh càng tốt.”

“Vậy bây giờ nên làm thế nào?” Đường Vân khoanh tay, mày nhíu lại suy nghĩ.

Sương Nhi hầu hạ một bên thấy tiểu thư phiền não như thế, tiện nói: “Tiểuthư, không bằng như vậy đi.” Nàng thấp giọng nói ra chủ ý của mình.

“Như vậy có ổn không?” Thu Nhi nghe xong, nghi hoặc hỏi.

“Bằng không có biện pháp tốt hơn, làm cho hắn can tâm tình nguyện ở lại, đồng ý cưới tiểu thư sao?” Sương Nhi hỏi lại.

“Nhưng mà…”

“Thu Nhi, không nói thêm nữa, việc này liền làm theo ý Sương nhi đi.”

“Vâng, Thu Nhi đi chuẩn bị.”

****

Vì BùiCảnh Duệ nói chuyện quay về Trường An với Đường Hán Thiên khi dùng bữatrưa, cũng định ngày mai rời đi, nên đêm đó Đường Hán Thiên mở tiệc chia tay với bọn họ.

Vào tiệcrồi, Bùi Cảnh Duệ không thấy Diệp Hàm xuất hiện, liền bảo Nguyên Lệnh đi mời Diệp Hàm, nhưng Nguyên Lệnh quay lại nói Diệp Hàm không ở trongphòng.

Trong lúchắn đang định đi tìm nàng, một tiếng hét chói tai cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh, mọi người lập tức thi triển khinh công lao đến trước phòngĐường Vân.

Thu Nhi cùng Sương Nhi thấy mọi người tới rồi, lập tức cùng mọi người đẩycửa vào phòng, lại phát hiện mọi chuyện không hề như các nàng tính toán, chỉ có tiếng hét chói tai của Đường Vân là đúng theo kế hoạch.

Đường Hán Thiên vừa thấy, lập tức lớn tiếng hỏi, “Đây là làm sao?”

“Cha!” Đường Vân không biết làm sao kêu một tiếng, lao vào lòng Đường Hán Thiên nức nở.

Mọi ngườilập tức nhìn lên giường nàng, nhưng nhìn thấy cũng không phải nam tử phi lễ với nàng, mà nà mĩ nhân bị nàng phi lễ, Bùi Diệp Hàm.

Phát quyền của Diệp Hàm sớm bị Đường Vân cởi bỏ, mái tóc đen buông xuốnggiường, áo ngoài cũng bị Diệp Vân cởi ra, lộ ra da thịt tuyết trắng bêntrong cùng cái yếm màu vàng. Ngày thường mọi người thấy Diệp Hàm ăn mặcnam trang, chỉ cảm thấy nàng còn tuấn mĩ hơn cả nam tử, thật cũng khôngcảm thấy kì quái, hôm nay mới tận mắt thấy Diệp Hàm là nữ nhân.

Bùi CảnhDuệ thấy thế, biết “Sự kiện Kính Quân Văn” một lần nữa lại tái diễn, lập tức bao kín Diệp Hàm còn đang mê mệt, ôm lấy nàng vội vàng rời đi trước mặt mấy người Đường môn vẫn còn ngơ ngác.

Trước khi đi hắn nói với Đường Kính Thiên: “Đường lão gia, như vậy tạm biệt.”

NguyênLệnh cũng kinh ngạc không thôi, nhưng khi hắn thấy Bùi Cảnh Duệ chuẩn bị rời đi, liền vội vàng quay lại phòng thu thập đồ dùng, sau đó mang theo Tiểu tương thi triển khinh công đuổi theo.