Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 45: Chuyến lữ hành thần kỳ của cây đũa phép



Editor + Beta: Khuynh Tiếu

Bởi vì thành công làm ngài giáo sư tỏi gặp xúi quẩy, tâm trạng của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm khá là kích động, cho dù là lúc tới văn phòng Hiệu trưởng để trao đổi tình hình, cô cũng không có chủ động đi gây hấn với con Fawkes hoặc tạo ra mấy thứ phản ứng khá kỳ diệu vô đồ ăn ngọt của ông Hiệu trưởng. Thế nhưng, hưng phấn quá độ cũng có vấn đề —— chẳng hạn như ngày hôm sau khi chủ nhân cô lôi cô dậy khỏi chiếc gối, đầu óc mụ mị trong chốc lát khiến cô không hề có phản ứng lại, may mắn thay, dường như giáo sư Snape cũng phát hiện tinh thần con rắn cưng của hắn đang cực kỳ uể oải, cho nên mới hiếm khi được một lần quan tâm an ủi con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vừa “khổ cực lập công lớn”, rộng lượng tha cho cô làm biếng một bữa.

Thế là, lần đầu tiên kể từ ngày bắt đầu bị giáo dục một cách nghiêm khắc, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm ngủ nướng thành công!

Đến khi mặt trời đã hoàn toàn hiện rõ, thậm chí còn chiếu xuyên qua những khung cửa lấy ánh sáng dưới tận tầng hầm, Ngụy Nhiễm mới ì ạch động đậy cơ thể, cảm giác ấm áp bao phủ khiến cô chẳng muốn thức dậy chút nào. Chỉ có điều, sực nhớ tới cây đũa phép bị Quirrell bỏ quên ở trong căn phòng của Fluffy, cô bèn lập tức dựng thẳng người lên, tính toán ra ngoài mạo hiểm một phen. Tuy nhiên, đến khi bò tới trước cửa, cô mới buồn bực phát hiện, thể hình hiện nay của chính mình, căn bản là không thể chui lọt qua khe hở giữa chân cửa và mặt đất, cái này, coi bộ cuộc sống của cô cũng giống như trẻ em bị khóa giữ trong nhà luôn rồi hả?

Thật không ngờ rằng, sau hơn hai mươi năm cuộc đời, một lần nữa cô lại may mắn được trải nghiệm cuộc sống kiểu bị nhốt ở nhà, chờ ba mẹ về nấu cơm cho mình mà ngày còn bé, chỉ đến những kỳ nghỉ cô mới có thể được cảm nhận.

Giữa lúc cô đang nhìn cửa than vắn thở dài, cửa lớn của văn phòng Độc dược thình lình bị mở ra, mắt thấy cánh cửa sẽ đập trúng người mình, Ngụy Nhiễm liền “la” lên “xì xì” một cách thảm thiết, có vẻ như lỗ tai người mở cửa khá nhạy, vừa nghe thấy loại âm thanh hoàn toàn có thể bị bỏ lơ đó, cánh cửa liền dừng lại ngay trước đỉnh đầu con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm chưa đầy 1cm.

Ngụy Nhiễm thở phào một hơi, may mà nó chưa quật tới, bằng không với cái tốc độ mở cửa này, cô nhất định sẽ bị đập bay ra ngoài!

Mục đích giáo sư Snape quay về văn phòng vào giữa giờ học chính là để mang con rắn lười biếng kia ra ngoài, dù sao thì xong tiết thứ hai hắn vẫn phải cùng đến Đại sảnh đường dùng bữa với nó, có điều sau khi nhìn thấy con rắn của hắn mém nữa là gặp xui xẻo như thế, hắn cũng chỉ đành lắc đầu một cái, cúi xuống ôm lấy con rắn nhỏ, vuốt vuốt đầu nó, lầm bầm với giọng đều đều: “Lại muốn ra ngoài gây chuyện hửm?”

Giờ phút này Ngụy Nhiệm thật sự rất muốn lấy nhân cách của mình ra thề một câu không có, nhưng lại sực nhớ một con rắn thì làm gì còn có cái thứ tên “nhân cách” đó, cho nên cô chỉ có thể lắc lư cái đầu bé tẹo, cọ xát gò má của chủ nhân, giả vờ ngoan ngoãn.

Trông thấy dáng vẻ của con rắn cưng của mình, giáo sư Snape bèn quay sang ngó cánh cửa văn phòng Độc dược, mừng thầm trong bụng —— may mà con rắn này đã lớn lên tới mức không thể dựa vào khả năng của bản thân nó để đi ra ngoài, bằng không cũng chẳng biết sau tiết học thứ hai hắn có phải trình diễn một vở “Giáo sư Độc dược tìm thú cưng phiêu lưu ký” mới ra lò luôn hay không? Nghĩ vậy, hắn lại lần nữa cảm thấy hài lòng yên tâm với sự sinh trưởng của con rắn nhỏ —— giúp hắn hạn chế nó, tiện lợi hết sức!

Ngụy Nhiễm giành hết vị trí trên bả vai, trên cổ của chủ nhân cô, chiếm cứ một chỗ quan sát khá cao, quan sát xem nhóm chân dung treo dọc đường đi đang bàn luận đề tài gì —— đây là phát hiện mới nhất của cô, thực ra cái đám nhiều chuyện nhất ở trường Hogwarts không phải là liên minh thú cưng, mà là toàn bộ nhân vật lúc nào cũng có thể tùy ý chạy loạn xạ trong những bức tranh tường trải rộng từ phòng Hiệu trưởng đến tận nhà vệ sinh. Chỉ có điều, thậm chí cho dù là các giáo sư, phỏng chừng cũng chẳng mấy ai sẽ chú ý tới những người này cả…

Vừa mới từ văn phòng đi đến trước cửa lớp học, một người một rắn bỗng nhìn thấy bà Norris chạy tới, đứng trước mặt giáo sư Snape, ngó con rắn nhỏ trên bả vai hắn, meo meo nói chuyện: “Có món đồ chơi khá hay ho, muốn cùng đi coi hông? Mình đặc biệt tới đây tìm bồ đó.”

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nhìn chủ nhân của cô, uốn éo cơ thể muốn leo xuống. Giáo sư Snape cân nhắc một chút, con mèo trước mắt này chắc là sẽ không đến nỗi làm lạc mất con rắn cưng của mình, sau đó mới khom lưng thả con rắn của hắn lên lưng con mèo —— có điều từ hồi Zoey lớn hẳn ra, cái kiểu hình tượng rắn bị mèo thồ ấy trông thế nào cũng cảm thấy rất quái dị, là vì vấn đề thể hình chăng?

Về phần Ngụy Nhiễm, con rắn nhỏ hoàn toàn không chút suy đoán xem chủ nhân cô đang nghĩ cái gì, cô chỉ biết rằng, bây giờ mình được tự do rồi, thế nên cô thực vui vẻ dựng thẳng nửa người dậy, quay sang chủ nhân thè cái lưỡi rắn tỏ ý cảm ơn, sau đó mới nói với bà Norris: “Được chứ, vậy thì cùng đi đi! Không biết sẽ là trò hay gì đây?”

Bà Norris cõng con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cùng đến một hang động khá hẹp vô cùng bí mật ngay đằng trước, Ngụy Nhiễm biết rõ nơi này là địa bàn của bà Norris, rất nhiều đồ sưu tập thần bí và một ít chiến lợi phẩm nó trao đổi được từ những động vật khác đều bị giấu ở đây, thậm chí còn có thể tìm thấy vài loại dược liệu không hề phổ biến bên trong hang động, chẳng qua bà Norris rất hào phóng, nếu như có lúc Ngụy Nhiễm muốn lấy lòng chủ nhân cô, chỉ cần tìm nó thì nhất định có thể được giúp đỡ.

Khi Ngụy Nhiễm đang mãi suy nghĩ những vấn đề này, bọn họ đã tiến vào bên trong hang động, thả con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm xuống xong, bà Norris liền kéo một cây đũa phép tới, vừa dùng móng vuốt chọt chọt chơi với cây đũa vừa nói: “Ban nãy ghé qua chuồng cú, Spectus đưa cái này cho mình, nói là hồi sáng sớm tụi nó vô nhà bếp lấy đồ ăn thì phát hiện ở trong một cái thùng thiệt to, vì không biết của ai nên mới để mình cầm nó về…”

Ngụy Nhiễm giật mình, nhà bếp? Không lẽ là… “Vậy, tại sao mấy con gia tinh trong nhà bếp lại có đũa phép? Mình nhớ bọn họ đều dùng phép thuật không đũa mà?”

“Đúng thế,” Bà Norris gật gật, “Cho nên, mình đã tới nhà bếp để hỏi. Đám gia tinh kể với mình là nó bị lấy ra từ kẽ móng vuốt của Fluffy, Fluffy rất không vừa ý với cây đũa phép này, tại vì cái que củi này mém nữa là chọc thủng giò nó rồi.”

Ngụy Nhiễm đen mặt nhìn cây đũa sần sùi, dù vóc dáng của Fluffy có hơi khổng lồ một tí thật, nhưng chắc cũng không đến nỗi có thể bị cái thứ vốn chẳng bén nhọn gì này đâm trúng da chứ? Chẳng lẽ da Fluffy mềm mỏng lắm à?

“Cuối cùng, mình đi tìm Fluffy.” Bà Norris cười hì hì nói: “Có điều, Fluffy bảo là do kẻ trộm bỏ lại đấy.”

Ngụy Nhiễm vạch đen đầy đầu lần nữa —— Fluffy sẽ không coi cô thành một phần tử của cái tập đoàn ăn trộm đó chứ?

“Không phải bồ vẫn luôn bị đồ sở hữu của bồ yêu cầu học phép thuật sao?” Bà Norris “sút” cây đũa phép tới trước mặt Ngụy Nhiễm, “Cái này đưa cho bồ là được, nói không chừng dùng đũa phép rồi bồ lại thành con rắn đầu tiên học được phép thuật luôn đấy!”

Ngụy Nhiễm kích động nhìn cây đũa phép ngay trước mắt, cảm kích đến nỗi phốc cả người lên cọ lấy cọ để mặt bà Norris, bộ da lông xù của bà Norris và làn da lành lạnh trơn tuột của con rắn tiếp xúc với nhau, thế nhưng một mèo một rắn đều không có cảm giác khó chịu, ngược lại cảm thấy cực kỳ thân thiết.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú đầy cổ vũ của bà Norris, Ngụy Nhiễm dùng đuôi quấn lấy cây đũa, cố gắng thử nghiệm câu thần chú đầu tiên khiến cô muốn phóng ra —— “Tỏa sáng!”(1). Nhưng thực đáng tiếc, không biết vì cây đũa này không hợp cạ với cô hay vì cô không có năng lực phóng bùa chú, mà nó chỉ khạc ra mấy đốm sáng le que rồi chẳng có phản ứng nào khác nữa.

Bà Norris nhìn nhìn cảnh tượng lúc bấy giờ, nói một câu tỏ vẻ không sao hết: “Tốt xấu gì cũng có phản ứng rồi, ờ, bồ có thể cầm cây đũa này về luyện tập nhiều hơn ——”

Ngụy Nhiễm gật gật cái đầu nhỏ, không nói gì thêm, song lại chợt nghĩ, nếu cây đũa phép này bị chủ nhân của cô phát hiện, không biết kết cục sẽ như thế nào? Phỏng chừng, đến giữa trưa thì món quà quý giá này cũng khỏi là đồ của cô luôn nhỉ? Suy cho cùng, dẫu giáo sư tỏi có làm sai cỡ nào đi nữa, bây giờ gã vẫn còn là một giáo sư!

Đúng như dự đoán, ngay khi giáo sư Snape bước ra ngoài lớp học, trông thấy con rắn nhỏ của hắn chờ ở một bên, cuốn lấy một cây đũa phép khua khoắng lung tung với dáng vẻ đần kinh khủng, hắn liền ôm con rắn nhỏ lên trước, đặt nó trên cánh tay trái của mình, bắt đầu đánh giá cây đũa kia, chốc lát sau mới do dự nhìn con rắn, khẽ giọng hỏi: “Đũa của Quirrell?” Hắn quả thực có gửi gắm chút hy vọng thú cưng của mình có thể trả lời vào trong câu hỏi, mặc dù loại khả năng này không lớn lắm.

Tuy nhiên, Ngụy Nhiễm cũng không để chủ nhân của cô phải thất vọng, cô vừa gật gật cái đầu tam giác bé xíu, vừa hưng phấn nghịch cây đũa, vung vẩy thêm một cái “Tỏa sáng!”, có điều kết quả vẫn y như cũ, ngoại trừ tăng thêm vài đốm sáng thì hoàn toàn chẳng còn gì khác thường. Thực sự là đáng tiếc, nếu như cô biểu hiện khá hơn một chút, nói không chừng vẫn có thể giữ cây đũa lại làm đồ chơi ấy chứ! Lúc cần thì nước tới chân mới nhảy, quả nhiên là chẳng thực tế gì hết!

Thế nhưng, điều này rõ ràng đã khiến giáo sư Snape giật mình, hắn nhìn con thú cưng rồi lại quay sang nhìn cây đũa, gật gà gật gù suy tư một hồi, nâng tay phải rút cây đũa đó ra, tiện tay vỗ vỗ đầu con rắn cưng buồn thiu co ro trước ngực hắn, trầm ngâm trong chốc lát mới nói: “Mi có thể dùng đũa của ta để luyện tập…”

Kinh ngạc nghe xong câu nói này, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm kích động ngóc đầu, vui mừng áp sát vào khuôn mặt chủ nhân —— có được một chủ nhân thấu hiểu lòng “rắn” như vầy, đây là chuyện cỡ nào khó khăn! Cô bắt đầu ảo tưởng, một ngày nào đó trong tương lai, khi đã có thể biến thành con người, cô nhất định sẽ hết lòng báo đáp sự săn sóc của hắn…

~~~~~

(1) Tỏa sáng!: Lumos! – Câu chú của bùa thắp sáng lumos.