Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 46: Phiên ngoại vô trách nhiệm Lễ Valentine



(Tất cả đều do hoa hồng đỏ gây họa)

Editor + Beta: Khuynh Tiếu

Tác giả có lời muốn nói: Xin chú ý, chương này là phiên ngoại vô trách nhiệm, không có liên quan tới diễn biến chính của câu chuyện!

“Hôm lễ Valentine, giáo sư Snape nhận được tới mấy chục bông hồng đỏ tươi rói!”

Tin tức này giờ đã lan truyền khắp mọi ngõ ngách trường Hogwarts rồi!

Thực ra, sở dĩ tin đồn sẽ lan nhanh như vậy, nguyên nhân mấu chốt nhất chính là mấy chục đóa hồng đỏ tạo hình phổ thông, không có giấy gói đặc biệt, nặc mùi hoang dã đó bị một binh đoàn chim cú chuyển đến ngay trong giờ ăn trưa, dưới ánh mắt của học sinh và giáo sư toàn trường, mỗi con ngậm một cành, liên tiếp không ngừng thả xuống trước mặt giáo sư Độc dược! Thế nên, căn bản là chẳng cần người tuyên truyền lời đồn gì cả, bởi vì gần như toàn thể học sinh công nhân viên chức Hogwarts đều là nhân chứng luôn rồi!

Đương nhiên, chúng ta nhất định phải lờ đi sắc mặt mỗi khi nhận thêm một bông hồng thì lại tối tăm thêm một tầng của giáo sư Snape, đến khi nhìn thấy con chim cuối cùng, con cú lớn tướng nhất trường đưa tới quả cầu hoa hồng hình trái tim, hắn liền triệt để bùng nổ!

Đầu tiên, hắn phẫn nộ liếc nhìn Dumbledore đang bày vẻ mặt như được xem kịch hay ở một bên, hắn suy nghĩ một lát, con ong mật già cỗi đó tuyệt đối sẽ không có tư tưởng tân tiến và khiếu thẩm mỹ như thế —— không thể không thừa nhận, quả cầu hoa hình trái tim kia rất đẹp —— cho nên, ứng cử viên lớn nhất cho kẻ đầu têu trò đùa quái ác này đã bị giáo sư Độc dược gạt bỏ!

Tiếp theo, hắn quay đầu sang phía giáo sư McGonagall ngồi ngay bên cạnh Dumbledore —— không, quá mức nghiêm túc, sẽ không làm chuyện như vậy!

Giáo sư Flitwick? Miễn bàn đi, trừ phi ông ta muốn hắn ngừng giúp ông ta pha chế mấy loại độc dược kỳ lạ và quái đản nghe nói có thể làm cho người già cao lên kia, bằng không tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ sáng tác ra cái sự kiện vừa khiến hắn mất thể diện, vừa khiến ông ta tuyệt giao với tên thợ thủ công chuyên chế thuốc của mình kiểu này!

Vậy thì giáo sư Sprout? Trồng hoa hồng trong nhà kính thảo dược? Mức độ khả thi rất lớn, có điều loại phương pháp ấy —— nó không giống như chuyện mà nhóm Hufflepuff luôn thiết thực và thận trọng sẽ làm chút nào!

Giáo sư Trelawney và bà Hooch, hai người đều chẳng bình thường gì cả, cũng không thân quen lắm, không lý nào lại làm chuyện như thế…

Vậy thì rốt cuộc, ai đã làm ra cái chuyện khiến hắn thiếu điều muốn xé xác tên khởi xướng nó như vầy? Nghĩ tới đây, thậm chí cả bữa trưa giáo sư Snape cũng không buồn ăn tiếp, quay đầu lập tức rời khỏi Đại sảnh đường, chỉ chừa lại học sinh và các giáo sư khác trong sảnh bắt đầu xì xào bàn luận ý kiến của mình với nhau ——

“Ôi chà, để chúng ta đoán xem xem ai mới là người tặng hoa nhé?” Dumbledore mỉm cười uống một ngụm nước bí ngô, “Việc lớn cả đời Severus rất có thể sẽ được giải quyết nội trong năm nay —— phải biết rằng thầy ấy đã hơn ba mươi tuổi rồi, không còn trẻ nữa.”

“Quả thực là vậy,” Giáo sư Sprout cũng nở nụ cười y chang, “Không ngờ tôi vẫn còn được trông thấy buổi lễ kết hôn của Severus đấy!”

“Kết hôn?” Giáo sư Flitwick thốt lên the thé, “Ôi, thiệt quá tốt! Tôi nghĩ tới lúc đó tôi sẽ rất sẵn lòng thực hiện mấy cái hiệu ứng phép thuật trang trí cho bữa tiệc cưới của bọn họ! Để buổi hôn lễ trông càng… Lãng mạn! Đúng thế, lãng mạn!”

“Đợi chút, giáo sư Flitwick, thầy nói là ‘bọn họ’?” Giáo sư McGonagall chợt phát hiện ra từ ngữ then chốt nào đó, đẩy nhẹ gọng kính của bà một cái rồi nói: “Nói vậy, thầy biết là ai làm hả?”

Câu hỏi này vừa được thốt ra, tức khắc liền nhận lấy sự chú ý của toàn thể các giáo sư, tiêu điểm của mọi tầm mắt bỗng chốc đã biến thành bộ râu mép của giáo sư Flitwick —— ồ không, xin thứ lỗi, thực ra là cái miệng càng đáng giá với sự chú ý của mọi người bị che khuất dưới bộ râu kia mới đúng.

Giáo sư Flitwick ngơ ngác nhìn mọi người, song trí tuệ của một Ravenclaw vẫn giúp ông tỉnh táo lại một cách nhanh chóng, “Ồ, tôi đâu có biết. Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy, ờ, mọi người xem, có người dùng phương pháp lãng mạn như thế thỉnh cầu tình yêu với Severus, như vậy, nếu một khi Severus chấp nhận thì chúng ta cũng có thể chuẩn bị một buổi hôn lễ lãng mạn cho bọn họ, đúng không nào? Ý tôi là Severus và cái người tặng hoa kia ấy.”

“Nói cả buổi trời,” Bà Hooch bĩu môi, rút ra câu tổng kết cực kỳ thẳng thắn —— “Tôi vẫn không biết là ai tặng hết trơn!”

Các giáo sư khác trố mắt nhìn nhau, bọn họ cũng đâu có biết đâu!

Trái ngược với cuộc thảo luận của các giáo sư, suy luận của đám học trò lại phong phú hơn nhiều ——

Phải biết rằng, một tác phẩm lãng mạn “hào phóng” như vậy, kiểu “tỏ tình” ngay trước mặt quần chúng như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện người bình thường có khả năng làm nổi! Cho nên sau đó, vấn đề này lập tức được nâng cấp lên thành đề tài thảo luận sốt dẻo nhất Hogwarts hiện nay, mà ý tưởng trọng tâm chính là —— đến cùng thì ai mới là người tặng hoa hồng? Nói theo cách khác, ai mới là cái vị nhân sĩ dở người đang bí mật ái mộ ông giáo sư Độc dược khủng bố kia? Là giáo sư McGonagall luôn nghiêm túc? Hay giáo sư Sprout tốt bụng dễ gần? Hoặc giáo sư Trelawney lập dị? Không thì là —— bà Hooch với cá tính phóng khoáng không hề thua kém đàn ông?

Trở về văn phòng Độc dược, giáo sư Snape vẫn còn mang một bụng tức nghẹn, vừa liếc mắt liền trông thấy con rắn cưng nằm yên trên chiếc giường của hắn, đánh một giấc ngon lành, sực nhớ tên nhóc con này mấy ngày nay đang ngủ đông, hắn không khỏi có chút buồn bực —— nếu bây giờ nó tỉnh, có phải hắn cũng sẽ có được một đối tượng để trút hết tâm sự hay không? Nhưng mà —— thú cưng ngủ say vẫn tốt hơn nhiều, nó sẽ không nghe thấy gì cả!

Nghĩ đến đây, giáo sư Snape bèn nhẹ nhàng nằm ngửa người lên giường, ôm con rắn đang ngủ mê man của mình tới, đặt ở trước ngực, duỗi tay ra khẽ xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, thở dài một hơi rồi mới nói thực chậm rãi: “Rốt cuộc thì tên chết tiệt nào đã làm chuyện như vậy? Ờ, đám người lão Dumbledore ưa xem cảnh náo nhiệt kia nhất định sẽ không có ý tưởng… tuyệt như thế, ý ta là, nếu đối tượng bị tặng hoa không phải ta, ta đồng ý thừa nhận, kế hoạch này thật là quỷ tha ma bắt nó không tồi chút nào! Nhưng mà ——”

Nói tới chỗ này, giáo sư Snape dường như đã xác định được đáp án cho chính mình, nổi giận ngồi phắt dậy, con rắn cưng nằm trên người hắn liền lăn vèo từ trước ngược xuống đến trên đùi. Cơn chấn động ấy làm con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đang chìm trong giấc mộng từ từ tỉnh lại, mở mắt đầy vẻ tò mò nhìn ngài chủ nhân ngay trước mặt cô, có điều bản tính ngủ đông trời sinh của loài rắn vẫn làm cô không thể giữ tỉnh táo trong thời gian dài, cho nên cô chỉ hơi nghiêng đầu, cọ cọ mu bàn tay giáo sư Snape một chút, sau đó lại nằm ngay đơ tiếp tục đi ngủ…

Giáo sư Snape nhẹ nhàng chuyển con rắn cưng của hắn về trên giường, đứng lên —— hắn nhớ rồi, chiều nay chính là tiết học Độc dược của đám nhà Gryffindor, hắn chắc chắn sẽ dốc sức dùng nó để xả bớt cơn phẫn uất vì bị đùa bỡn của hắn ra! Vừa mới nghĩ như vậy, giáo sư Độc dược liền cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, hắn bước chậm ra ngoài phòng ngủ, sửa sang chiếc áo chùng đen của mình một chút, khi đã khôi phục thành vị giáo sư khủng bố mặt lạnh kia lại lần nữa, hắn mới rời khỏi văn phòng, bắt đầu kiếp sống “trừ điểm” của buổi chiều.

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm ở lại trong phòng tiếp tục ngủ đông, mơ mơ màng màng rụt cơ thể vào một cái, trong đầu bỗng lóe lên một thắc mắc: Để Spectus lãnh đạo bầy cú tiến hành hoạt động tặng hoa hồng Valentine như vậy, chẳng biết có thành công hay không nhỉ? Chủ nhân của cô có thích món quà lễ tình nhân này không ha?

Nghiêng đầu nghĩ ngợi trong chốc lát, cuối cùng con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vẫn không thể nào tiếp tục chống chọi với cơn buồn ngủ, cái đầu bé tẹo gục một cái, lập tức thiếp đi lần nữa. Hiển nhiên cô sẽ không biết được, buổi chiều hôm ấy, có một đám Gryffindor vô tội, chịu đựng một trận tàn phá y như dưới địa ngục…