Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 44: Phiên ngoại vô trách nhiệm Sống chung với thú cưng (1)



Editor + Beta: Khuynh Tiếu

Ngày 30 tháng 8 năm 1990

Lúc đi Hẻm Xéo mua nguyên liệu, tình cờ trông thấy một con rắn sắp sửa bị làm thịt, ông chủ cửa hàng hoàn toàn không hiểu làm sao mới có thể sử dụng độc rắn lâu dài, thực sự rất lãng phí, đặc biệt là với một con rắn độc châu Úc vẫn còn sức sống mạnh như vầy kể cả sau khi được vận chuyển đến nước Anh. Thế nên, bỏ ra chút tiền, mua con rắn đó, nếu phân nọc độc của nó thành mấy phần để lấy từ từ, tuyệt đối sẽ có thể kiếm lại phí tổn, không lỗ chút nào.

Huống hồ, nọc độc của loài rắn hổ tử vong còn là sản phẩm thay thế cực kỳ ưu tú dùng để pha chế rất nhiều độc dược, công dụng rộng khắp…

Ngày 10 tháng 9 năm 1990

Nuôi con rắn kia được một quãng thời gian, phát hiện tuy rằng con rắn này ăn thức ăn cái kiểu rất quái lạ —— giống y như con người, nhưng trên cơ bản những chức năng của loài rắn vẫn không thay đổi. Tìm thời gian rảnh, ghé qua thư viện đọc thử mấy cuốn sách liên quan đến việc lấy nọc rắn, chuẩn bị sẵn sàng mọi dụng cụ chứa nọc, thậm chí chuẩn bị luôn cả thuốc giải độc —— Merlin mới biết con rắn này có thể cắn người hay không!

Có điều, tất cả những lo lắng ấy đều là dư thừa, con rắn đó rất ngoan, thực khiến người ta hài lòng, nếu nguyên liệu nào cũng dễ tìm tới như vậy thì tốt biết mấy…

Ngày 15 tháng 9 năm 1990

Lấy nọc độc xong chưa được hai ngày, con rắn này bắt đầu giãy nãy đòi tuyệt thực, buổi tối cho nó ăn đồ ăn thì nó lại không chịu? Thế sao được, vất vả lắm mới có thể lấy nọc độc một cách nhẹ nhàng dễ chịu như vầy. Cho nên, tức khắc đứng dậy, tính toán ép buộc con rắn nuốt đồ ăn vào, không ngờ rằng vừa mới trông thấy chủ nhân của nó dỡ bỏ lồng sắt, nó lại ngoan ngoãn ngay, nhìn cái điệu bộ nhè nhẹ vuốt ve bàn tay hắn của nó, thực sự không đành lòng nhốt nó lại vô lồng chút nào. Khoan đã, chẳng lẽ là, nó không thích ở trong lồng? Nghĩ đến trước đó con rắn này biểu hiện cũng không tồi, vậy thì cứ nuôi thả nó thử xem sao!

Hậu quả việc nuôi thả khiến con người ta có chút hối hận, con rắn này càng ngày càng to gan, có mỗi chuyện ăn thôi mà cũng phải bò lên đùi ta…

Ngày 20 tháng 9 năm 1990

Con rắn này càng ngày càng thích quấn lấy hắn, không chỉ lúc ăn mới như vậy, mà ngay cả lúc lên lớp cũng không chịu buông lỏng, thôi thôi, có một tên nhóc con luôn ở bên cạnh, cái loại trọng lượng như có như không đó nằm trên bả vai cũng chẳng bao giờ làm người ta cảm thấy khó chịu, nó thích thì cứ nằm đấy cũng được. Chỉ có điều, bên trong phòng học môn Độc dược quả nhiên là nguy hiểm, con rắn nhỏ nghịch ngợm bò lên trên ngăn tủ, thế rồi liền bị mấy đứa học trò hành cho một trận!

Chết tiệt! Đây là rắn của hắn! Bắt nạt rắn của hắn? Trừ điểm! Dùng việc trừ điểm để bình ổn cơn tức của bản thân luôn là hành động hiệu quả nhất, có điều, nếu như có thể phạt lao động thêm vài đứa thì càng tốt…

Buổi tối, quay về văn phòng, cẩn thận kiểm tra khắp người con rắn, xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm, không bị gì là tốt rồi. Nhưng mà, hắn bắt đầu để ý sự an toàn của con rắn này, vậy có phải đã chứng minh rằng nó cũng bắt đầu trở nên quan trọng rồi không? Càng ngày càng cảm thấy mối quan hệ với con rắn này trở nên thực kỳ quái, bộ nó cũng bắt đầu tương tự với mối quan hệ giữa Dumbledore và con phượng hoàng ngu ngốc kia luôn rồi hả?

Nếu làm thú cưng, ừm, không tệ, rất nghe lời, không gây chuyện, ngoại trừ tham ăn yêu ngủ thì cũng chẳng còn phiền phức nào khác nữa…

Ngày 27 tháng 9 năm 1990

Đến ngày cố định dùng bữa ở Đại sảnh đường, có lẽ thú cưng thực sự nên cùng ăn với chủ của nó, suy nghĩ một chút, thôi thì cứ mang con rắn này đi luôn vậy. Không ngoài dự đoán bị vô số người hỏi han —— chẳng lẽ bản thân hắn không thể nuôi một con thú cưng à? Đến cả cái lão ong mật già Dumbledore kia cũng có nuôi một con chim kệch cỡm hết sức kìa!

Trên bàn ăn, có thể nhìn ra được con rắn nhỏ không ưa lão ong mật, song hình như đồng nghiệp của hắn rất thích con rắn này. Bọn họ còn đề xuất chuyện thú cưng nên có tên tuổi nữa. Nhưng mà, tại sao phải hao tổn đầu óc để nghĩ mấy thứ này chứ?

Trên đường trở về văn phòng, luôn cân nhắc mãi, cuối cùng khi đứng trước kệ sách, đầu tiên vẫn là tiện tay cầm lấy một cuốn giới thiệu về các nhân vật, tìm đại một cái tên thì được rồi —— chính hắn tự nhủ với mình như thế.

Tuy vậy, khi con rắn kia thình lình phóng cái bộp xuống từ trên vai hắn, nằm bò trên một trang sách, đong đưa cái đuôi của nó, hắn vẫn quyết định ngay lập tức, cứ gọi con rắn nhỏ bằng cái tên này luôn đi!

Vuốt vuốt cái đầu bé tẹo của con rắn, thở dài trong bụng, nếu như con rắn này —— Zoey, thật sự có thể đọc hiểu mấy thứ kia, chắc là sẽ rất tốt…

Ngày 28 tháng 10 năm 1990

Bài tập về nhà của đám học trò khiến con người ta mới vừa đọc thì đã muốn bốc lửa, đặc biệt là Gryffindor, chẳng lẽ mấy đứa đó không dùng cái đầu để làm bài tập được à? Đúng là còn ngu hơn cả Hufflepuff! Lạy Merlin —— tại sao phải có nhà Gryffindor chứ? Vừa nghĩ tới thì đã chịu hết nổi, tức giận ném bay cây bút lông ngỗng ra ngoài, nửa buổi trời cũng không thể khôi phục bình tĩnh như trước.

Sau đó không lâu lắm, lại thấy con rắn vẫn luôn chơi đùa với quả táo kia cong vẹo dùng đuôi cuốn lấy cây bút lông ngỗng, bò lên bàn ngay trước mặt hắn, hơn nữa còn bày ra cái vẻ nịnh bợ lấy lòng. Không hiểu sao, tự nhiên lại cảm thấy, con rắn này là đang quan tâm lo lắng cho hắn đấy? Tuy rằng chỉ là sự quan tâm từ một con rắn, từ con thú cưng của chính mình, nhưng mà, đã bao nhiêu năm chưa từng có được cảm giác này rồi…

Ngày 22 tháng 12 năm 1990

Con rắn của hắn thích mèo, thích mọi thứ liên quan tới mèo —— điểm này làm hắn rối rắm hết sức, thú cưng của một vị chủ nhiệm Nhà “rắn” đi thích cái loại động vật giống mèo này nọ, quả thực chẳng phải là chuyện khiến người ta vui vẻ gì cả. Có điều ít ra nó không có thích Gryffindor, chuyện này để cho hắn cân bằng lại một chút, chí ít thì hắn không cần lo lắng mình nuôi phải một tên phản đồ…

Thời gian trôi qua rất nhanh, con rắn này, thôi được rồi, hắn miễn cưỡng thừa nhận tên của nó —— Zoey, cái tên do tự nó chọn lấy —— đến lễ Giáng sinh, mấy đồng nghiệp tặng thú cưng của hắn không ít đồ vật, tới nỗi hắn nhìn mà không khỏi cảm thán “xà duyên” của con rắn này, làm giáo sư ở Hogwarts hơn chục năm, tại sao chẳng có ai tặng quà Giáng sinh gì cho hắn hết vậy? À, ngoại trừ gói kẹo với cái tên nghe mắc ói lão ong mật đưa mỗi năm ——

Chỉ là, đến khi nhận được món nguyên liệu cực kỳ khó thu hoạch mà con thú cưng hắn nuôi cuốn vào đuôi kéo tới, không hiểu sao, hắn lại có chút cảm động! Con rắn cưng của hắn có tấm lòng như thế, thực sự là hiếm thấy! Mặc dù biết rõ, đại khái cũng là con rắn này đạo diễn toàn bộ sự kiện tặng quà thần bí xảy ra khắp Hogwarts trước lễ Giáng sinh, nhưng nghĩ đến việc phần quà của hắn có lẽ là món làm nó tốn công sức nhất, thế là tâm lý lại được cân bằng…

Ngày 10 tháng 1 năm 1991

Từ hôm nhận được quà tặng của thú cưng, bản thân hắn cũng bắt đầu quan tâm con rắn này nhiều hơn một chút, đặc biệt ghé qua chỗ giáo sư Kettleburn mượn một quyển sách hướng dẫn chăm sóc rắn, từ đó phát hiện rắn thay da là chuyện cực kỳ đau đớn, cho nên dành riêng hẳn một chuyến đi tới thư viện tìm vài cuốn sách độc dược liên quan đến công tác chăm sóc thú cưng —— cái thể loại xưa nay hắn chả bao giờ nghiên cứu, pha chế mấy phần thuốc chuyên môn chuẩn bị cho loài rắn lột da, vậy mà, tới hồi chuẩn bị xong xuôi những thứ này, con rắn của hắn lại ngủ đông ——

Không cần lột da, không hề lớn thêm được chút nào, cứ ngủ đông thẳng một mạch luôn à? Chẳng lẽ mọi thứ trong quyển sách kia nói đều sai sao? Nhìn con rắn cóng đến run lập cập, thở dài, mang ổ của nó vô phòng ngủ của mình —— để tránh tình trạng xuất hiện bản tin thời sự Hogwarts hàng năm mới toanh với tiêu đề “thú cưng chết vì bị ngược đãi”.

Thật mừng là, tình huống như thế không kéo dài lâu lắm, con rắn này rốt cuộc cũng hồi phục như thường, dưới sự trợ giúp của thuốc thang, nó thuận lợi lột ra miếng da hoàn chỉnh —— một nguyên liệu tốt vô cùng! Lúc nhìn thấy miếng da đó, có cảm giác rất hài lòng, thì ra nuôi rắn ngoại trừ để lấy nọc độc, còn có thể có thu hoạch vượt chỉ tiêu nữa…

Ngày 4 tháng 5 năm 1991

Bận rộn lên lớp, chấm sửa bài tập, trước đây cảm thấy cuộc sống kiểu này rất đỗi bình thường, đến khi không còn con rắn kia ở bên cạnh, nó bỗng bắt đầu có chút thay đổi. Không có cái đầu nhỏ lành lạnh mò tới cọ xát lúc hắn nổi giận, không có tên nhóc con khôn ranh bắt hắn ăn nhiều thêm vài món ở mỗi bữa ăn, ít đi gánh nặng hằng ngày quấn lấy hắn đòi cùng nhau vào tiết học…

Phải tới lúc con rắn lười biếng kia rốt cuộc cũng ngừng cái sự lười của nó lại, cuộc sống giống như đã thiếu mất thứ gì đó như thế mới quay về quỹ đạo bình thường, tiếp tục đút thức ăn cho nó, không thể không tắm rửa đúng giờ giấc vì cái sự nhây nhây làm phiền của nó —— Thề có Merlin! Con rắn luôn phải nhờ hắn dùng bùa tẩy rửa giúp nó làm vệ sinh này bị cái gì mà cứ chú ý vấn đề tóc tai của hắn hoài vậy?

Ngày 8 tháng 7 năm 1991

Sau một đống khó khăn phiền phức, năm học cuối cùng cũng kết thúc. Thói quen ở lại trường thêm một quãng thời gian ngày xưa, năm nay bị đánh vỡ triệt để. Không biết tại sao, rất muốn trở về đường Bàn Xoay, để con thú cưng của hắn nhìn xem nơi đó. Đương nhiên, dù cho ngày thường không hề chú ý đến vấn đề sinh hoạt, nhưng xét thấy còn có một con rắn tham ăn cùng trở về, hắn bèn bảo đám gia tinh Hogwarts chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn sớm một chút, nhân tiện đọc mấy cuốn sách nấu ăn —— tuy hắn có thể làm chín vài thứ, song vì lo nghĩ cho con rắn của mình, học thêm một chút vẫn tốt hơn.

Quả nhiên, con rắn kia đúng là tham ăn, ngay sau khi hắn hỏi nó thích ăn cái gì, nó liền đẩy cánh gà ra một cách thiệt bất lịch sự. Sực nhớ con rắn nhỏ còn thích cả táo, cho nên hắn mới không hề chần chừ làm món ăn đó. Hơn nữa, hắn càng ngày càng khẳng định, con rắn kia dường như có thể nghe hiểu lời hắn nói…

Ngày 10 tháng 7 năm 1991

Mấy ngày kế tiếp, bắt đầu tập trung vào công tác nghiên cứu. Vốn còn lo lắng vấn đề ấm no của con rắn kia, nhưng khi thấy nó tự bò đi tìm đồ ăn thì lại yên tâm rồi. Không ngờ rằng, không quá hai ngày, con rắn này vậy mà sẽ nằm chờ trước cửa phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, thân thể bé xíu còn tha theo một rổ bánh mì nhỏ, là đang lo lắng sao?

Ôm lấy con rắn, vuốt vuốt cái đầu của nó, mặc dù nó đang quan tâm chủ nhân đã dùng bữa hay chưa, nhưng đây rõ ràng không phải là trách nhiệm của một con thú cưng, với lại, bị con rắn cưng của mình phát hiện mình có thói quen sinh hoạt thực kém cỏi, thậm chí còn được con rắn này —— hắn tuyệt đối không thừa nhận, ngay lúc nhìn thấy con rắn nhỏ chờ ở cửa, cảm giác dưới đáy lòng là cảm động…

Ngày 20 tháng 7 năm 1991

Chậm rãi tiến hành thí nghiệm, quá trình coi như đều thuận lợi, song vẫn có chút phiền toái, chính là cái con rắn kia. Tuy đúng là hắn đã để cửa cho nó đấy, nhưng sáng nào con rắn lười biếng này cũng dậy rất trễ, dậy xong thì sẽ luôn bò vào nhà bếp trước, ăn hết bữa sáng hắn chuẩn bị sẵn cho nó, sau đó mới mò vô phòng, làm ổ ngay trên người hắn, cuối cùng sẽ canh chừng hắn chằm chằm, đúng giờ đi ăn, đi tắm, đi ngủ.

Nếu không phải vì sáng sớm con rắn này muốn ngủ nướng, biết đâu nó còn nhất định sẽ canh chừng để hắn khỏi ra được ổ chăn chung với nó luôn đấy! Dù sao thì bây giờ nó cũng nằm ngay trên cái gối của hắn rồi. Chỉ có điều, cái sở thích đặc thù của con rắn, cái sự ưa chuộng gối đầu của chủ nhân đó —— cực kỳ khiến hắn chẳng biết phải làm sao cả…

Ngày 31 tháng 7 năm 1991

Lúc đi tới Hẻm Xéo, được biết từ chỗ ông chủ cửa hàng, tình hình sinh trưởng của con rắn hắn nuôi gặp vấn đề, chuyện này làm tâm trạng hắn rất tệ, đồng thời cũng bắt đầu cân nhắc xem rốt cuộc thì ai mới có thể đến giúp con rắn cưng có vẻ không dễ nuôi chút nào này của hắn.

Khoảng thời gian tiếp theo, miễn cưỡng ăn một bữa với người từng là đàn anh lớp trên, hơn nữa còn bị nhờ vả chăm sóc đứa bé kia. Tất cả những điều này cũng không hề gì, chỉ cần nó không phải là một đứa Gryffindor thiếu não thôi, học trò Nhà của hắn đương nhiên hắn đều sẽ “chăm sóc”. Có điều, con rắn cưng của hắn hình như khá thích mấy món hải sản ngày hôm đó, làm hắn rối rắm hết sức —— chẳng lẽ đây cũng là thói quen nhờ chơi thân với mèo mới có?

Rời khỏi nhà hàng, trông thấy thằng nhóc Potter! Chúa cứu thế cỡ nào vĩ đại! Nhưng nó vẫn là con của người kia, mạng sống của nó, là người kia dùng tánh mạng đổi lấy…

~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Bản văn gốc là phiên ngoại vô trách nhiệm, dùng hình thức nhật ký để viết, nhưng mà xin yên tâm! Điều này không có nghĩa là giáo sư có thói quen ghi nhật ký. Đây là phần đầu tiên, mỗi năm học có một phần.

Đã sửa vấn đề xưng hô ngôi thứ ba, chủ yếu là tả thói quen, hôm bữa đầu óc chết máy…cho nên mới…khụ khụ…

Editor: Ờ, chắc ý tác giả là trước đó viết chương này theo ngôi thứ 1 nên nhiều người hiểu nhầm, tưởng thầy Snape đang tự thuật trong nhật ký. Không phải nhé! Chỉ là văn miêu tả viết theo kiểu nhật ký thôi, thầy Snape không sến tới mức viết nhật ký đâu =)))