Cung Nữ Cấp Thấp

Quyển 1 - Chương 50: HOÀNG TƯỚC Ở PHÍA SAU



Đúng vào lúc này, từng cánh hoa từ trên trời rơi xuống, ở mùa này mà lại có hoa đào à?

Nạp Lan Lạc buông nàng ra, sau đó thở dài, "Lần này bỏ qua cho ngươi, nếu lần sau ngươi còn dám để cho nam tử khác ôm, xem gia trừng phạt ngươi thế nào!"

Vân Vụ hoảng loạn thở hổn hển ngoan ngoãn gật đầu, đang tò mò nguồn gốc cánh hóa, ngẩng đầu nhìn lên, hai gương mặt muốn ăn đòn giống nhau như đúc đang ngồi trên đầu tường vung cánh hoa.

Nạp Lan Lạc cũng theo tầm mắt của nàng nhìn qua, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Hòa Phong cùng Hòa Khí phát giác được ánh mắt của gia cũng chỉ có thể gượng cười, vẫn là Hòa Khí mở miệng trước, "Chúc gia cùng chủ mẫu trăm năm hòa hảo, hoa đào không ngừng!"

Pằng, Hòa Phong tát một cái vào đầu hắn, dùng lời thấm thía nói, "Hòa Khí a, hoa đào không phải là lời hữu ích, ngươi vì sao không ngậm miệng lại cho ta" Sau lại hướng về Nạp Lan Lạc, chân chó cười cười, "Gia, chúng tiểu nhân chúc ngài cùng chủ mẫu, trăm năm hảo hợp, cử án tề mi, vĩnh viễn kết duyên vợ chồng!"

Vân Vụ thoáng cái liền có thể phân biệt được ai là Hòa Phong còn ai là Hòa Khí, người hay vỗ mông ngựa, đạo lý rõ ràng chính là Hòa Phong, còn người không cẩn thận vỗ mông ngựa mà vỗ nhầm sang đùi ngựa chính là Hòa Khí, ừm, phải nhớ kỹ, về sau phải nhớ báo thù.

Sắc mặt nàng hồng hồng, hướng về phía Nạp Lan Lạc sẳng giọng nói, "Lần sau lại tìm ngươi tính sổ, hừ..."

Nạp Lan Lạc xuất thần nhìn bóng lưng đi xa của nàng, bộ dạng tiểu nữ tử thẹn thùng chưa bao giờ xuất hiện trên người nàng, nhưng lại làm cho hắn gặp được. Từng mảnh hoa đào trước mắt rơi vào trong đáy mắt hắn, thế này hắn mới ý thức được hai mỗ tiểu hổn đản kia tựa hồ như đã làm hỏng chuyện tốt của hắn.

Hắn tươi cười rất chi là ôn nhu, "Hòa Phong Hòa Khí, xuống!"

Hòa Phong Hòa Khí cùng nhau nhảy xuống, trong lòng vui vẻ rạo rực chờ ban thưởng, kết quả...

"Bồn cầu ở Dương Quang điện thuộc về các ngươi, nhớ phải rửa cho thật sạch sẽ!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Sau đó hắn hướng vào rổ lấy ra một nhúm hoa đào, tiêu sái tung hoa trên đầu, mây trôi nước chảy nói, "Chúc hai người các ngươi vĩnh viễn kết duyên vợ chồng!" Dứt lời, vui vẻ bay đi.

Hòa Phong cùng Hòa Khí kịp phản ứng, gắn bó ôm đầu cùng nhau khóc rống, "Tâm của gia, như kim đáy biển a!"

*****

Từ trong Vận điện, một nữ tử thần thần bí bí, khoác áo choàng rón ra rón rén đi ra ngoài...

"Nói đi, vì sao phải gặp ta?" Nữ nhân lạnh lùng hỏi.

"Bối Bối, vì sao ngươi bỏ con của chúng ta?" Âm thanh nam tử có chút khàn khàn mà run rẩy.

"Về sau chúng ta không cần lại gặp nhau!" Nữ nhân tháo áo choàng xuống, nguyên lai chính là Vương Bảo Lâm a.

"Vì ngươi ta cam tâm tình nguyện tiến cung làm thị vệ, gia sản thật tốt cũng không thừa kế, hết thảy mọi việc ta làm cũng vì ngươi, thật vất vả mới gặp được ngươi, lại biết được ngươi bị biếm lãnh cung, ta lại không chút do dự thay đổi cương vị đi theo ngươi, chỉ vì muốn bảo hộ bên cạnh ngươi..."

Hắn càng nói càng có chút kích động, "Còn ngươi, ngươi lại làm cái gì?"

Vân Vụ cùng Trịnh Sở Sở núp trong bóng tối cẩn thận nghe, Vương Bảo Lâm rõ ràng cùng với tên thị vệ này làm ra những chuyện không nên làm, thật là không có nghĩ tới a.

"Những lời chúng ta từng thề non hẹn biển ngươi đều đã quên, ngươi vì tiến cung, trước độc chết thân tỷ tỷ, những thứ này ta đều nhìn thấy, nhưng ta chung quy vẫn tin tưởng ngươi, ngươi chính là Bối Bối, bởi vì ta biết rõ ngươi làm như vậy chỉ vì báo thù cho mẫu thân ngươi, nhưng mà vì sao ngươi chưa bao giờ nghĩ tới, ta cũng có thể giúp ngươi a!"

" Mộ Kiếm Vinh, đừng nói nữa!" Vương Bảo Lâm gầm nhẹ nói, "Ngươi câm miệng!"

Hắn kiên trì nói không ngừng, "Ngươi muốn báo thù cho nương của ngươi, vì sao không nói với ta, ta sẽ thay ngươi báo thù, vì sao lại hết lần này đến lần khác làm cho mình chật vật như vậy? Ngươi là hung thủ, ngươi giết con chúng ta, ngươi còn đáng sợ hơn di nương kia của ngươi nữa!"

"Ta vì sao phải làm như vậy? Tốt...tốt..." Vương Bảo Lâm lạnh lùng cười nói, "Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, bởi vì di nương nói cho ta biết ngươi cầu hôn Nhị tỷ ta, mà ta chỉ có thể làm tiểu thiếp, ta không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm! Bà ta dựa vào cái gì mà hại mẹ ta, còn muốn cướp mất hạnh phúc của ta"

Nàng tựa hồ như bị đè nén thật lâu, âm lãnh nói, "Ngươi đã từng hứa hẹn với ta, đời này kiếp này chỉ cưới mình ta, cuối cùng là như thế nào? Hứa hẹn là thứ gì? Chỉ là một lý do qua loa mà thôi. Ta chỉ tin ta, ta muốn dựa vào chính mình báo thù cho nương của ta, ta muốn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu!"

Vân Vụ nghe đến đó thân thể bỗng run lên, quả nhiên người đáng hận tất có chỗ đáng thương, nàng cũng dần dần hiểu vì sao Vương Bảo Lâm muốn giết nàng, bởi vì nàng ta không thể tin tưởng người khác, vì nàng ta không thể bị người khác bức hiếp...

"Bối Bối, ngươi rõ ràng là hận di nương của ngươi, vì sao ngươi còn tin lời bà ta là sự thật?" Mộ Kiếm Vinh cười khổ, "Ta đã làm nhiều việc vì ngươi, ngươi còn không tin ta được sao?"

"Ngươi...ngươi nói cái gì?" Vương Bảo Lâm kinh ngạc nhìn hắn, nhưng mà lúc này... đã muộn...

"Vương Bảo Lâm ngươi thật tốt, dám sau lưng trẫm tư thông cùng người khác, hoàng tử trẫm tâm tâm niệm niệm cũng là của người khác, trẫm muốn giết ngươi!" Hoàng thượng từ góc tối đi ra, tức đến sùi bọt mép.

Lý Minh đi theo sau đó, cũng đem tình huống này xem rõ ràng, Vương Bảo Lâm lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất, Mộ Kiếm Vinh vịn lấy người nàng nhìn hoàng thượng, không kiêu không nịnh nói, "Nàng là nữ nhân của ta!"

Hoàng thượng nổi trận lôi đình, "Người đâu, bắt lại cho trẫm, trưa ngày mai chém đầu!"

"Hoàng thượng!" Vương Bảo Lâm quỳ xuống khóc như mưa, "Thần thiếp cầu xin hoàng thượng, người tha cho hắn đi"

"Làm càn, ngươi là phi tần của trẫm, lại dám cầu tình vì một dã nam nhân, người đâu..."

Lý Minh rất thuận lợi ngắt lời hắn, "Phụ hoàng bớt giận, Vương Bảo Lâm cùng thị vệ tư thông, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thể diện hoàng thất của ta để đâu? Không bằng người giao việc này cho nhi thần xử lý, như thế nào?"

"Hừ..." Hoàng thượng tỉnh táo suy nghĩ lại, xác thực không thể xử lý đường hoàng, mặt đen lại nói, "Vậy giao cho ngươi xử lý, hừ!" Dứt lời, phất tay áo rời đi.

Rõ ràng là lật đổ Vương Bảo Lâm, nhưng vì sao giờ phút này tâm tình nàng lại xuống thấp như sương mù bao quanh vậy, chẳng lẽ nàng đã làm sai?

Suy nghĩ lại, Vương Bảo Lâm tựa hồ cùng với tình huống của nàng có chút tương tự, nàng ta làm như vậy cũng có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ nàng lại đích thân hại nàng ta?

"Vân Vụ, bọn họ đi cả rồi" Trịnh Sở Sở thấy không còn bóng người mới dám mở miệng.

Nàng mang tâm thấp thỏm hỏi, "Sở Sở, ta có làm sai không?"

Trịnh Sở Sở lắc đầu, "Ngươi làm rất tốt, Vân Vụ, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không hại người khác, sẽ có người luôn hại ngươi, cho nên chúng ta phải làm tất cả để bảo vệ tính mạng của mình, quyết không từ bất kỳ thủ đoạn nào"

"Đúng là... Nhưng nàng cũng thật đáng thương!" Vân Vụ yên lặng hỏi, "Nàng cũng bất đắc dĩ mới hại ta"

"Nhưng nếu ta không giúp ngươi, chung quy sẽ có một ngày Vương Bảo Lâm hại chết ngươi, ngươi còn mềm lòng như vậy không?" Lời nói này của Trịnh Sở Sở rất đúng, điều kiện tiên quyết để bảo vệ tính mạng của mình là không từ bất kỳ thủ đoạn nào, nàng tuyệt đối không đồng ý để cái mạng nhỏ của mình bị uy hiếp!

Sau khi rón ra rón rén trở lại Phượng Hợp cung, nàng bổ nhào lên giường một cái thật mạnh, đột nhiên cảm thấy đồ vật gì cấn vào người mình, bực mình đứng dậy, lấy ngọn nến vén giường lên chiếu vào nhìn, đến cùng là vật gì đã cấn vào da thịt mềm mịn của mình vậy.

"A..." Vân Vụ theo bản năng kêu to, sau đó ngay lập tức che miệng mình lại, dùng bộ dạng hồn phi phách lạc, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào vật đó thật lâu.