Cực Hạn

Chương 154: Quên chuyện ngày hôm qua



Bỗng nhiên, bước chân anh luôn luôn đứng đó bất động bắt đầu chuyển động, anh thậm chí không kịp suy xét mình làm thế sẽ mang đến hậu quả gì, điều duy nhất anh có thể nghĩ đến là, nếu không làm như vậy, chỉ sợ anh sẽ thật sự mất cô.

Anh bước nhanh đến chỗ vài người, Tiêu Tiêu, Phỉ nhi, tiểu Đào sợ tới mức một mảnh kinh hô: "Ai nha, soái ca, chúng tôi sai rồi, chúng tôi thật sự sai rồi, cô ấy thật sự uống say, anh không thể so đo với một cô gái uống say chứ! Cô là một cô gái! Anh là đàn ông đó!"

Cuối cùng tay Trầm Hoan kéo cánh tay Diệp Hiểu Hạ, anh túm một chút, muốn kéo Diệp Hiểu Hạ vào trong lòng, nhưng bất đắc dĩ ba nữ nhân kia gắt gao giữ chặt cánh tay kia của Diệp Hiểu Hạ, làm anh không đạt được. Anh không vui nhíu mày, lại thấy Diệp Hiểu Hạ bởi vì đau đớn hơi hơi rên rỉ một tiếng, lập tức trừng ba nữ nhân kia, dùng giọng nói cơ hồ đông chết người nói: " Buông ra."

Ba nữ nhân vốn còn đang líu ríu, Trầm Hoan vừa mở miệng, lập tức thật ăn ý đồng thời buông tay, sau đó tha thiết mong chờ nhìn xem Diệp Hiểu Hạ bị kéo vào trong lòng Trầm Hoan. Tiểu Đào chưa hoàn toàn phai mờ lương tâm, cô nhỏ giọng đối với Trầm Hoan nói: "Đánh anh một chút cần bồi bao nhiêu tiền, chúng tôi đưa..."

Trầm Hoan giương mắt trừng tiểu Đào một cái, tiểu Đào sợ tới mức cơ hồ ngồi sụp xuống đất, lập tức bóp chết chút lương tâm còn thừa không nhiều lắm của mình. Chỉ có thể nhìn Trầm Hoan ôm Diệp Hiểu Hạ xoay người rời khỏi.

"Cô ta chính là nguyên nhân cậu muốn rời khỏi?" Người đàn ông trung niên híp mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ tựa vào bên người Trầm Hoan, trong giọng nói nghe không ra cảm xúc.

Trầm Hoan chỉ nhìn Diệp Hiểu Hạ, kiên định gật gật đầu: " Dạ, sư phụ."

Người đàn ông trung niên lẳng lặng nhìn Diệp Hiểu Hạ, đơn bạc thân mình, gương mặt phổ thông, mặc phổ thông, toàn thân không có một chút ưu điểm nào, ông vểnh vểnh khóe miệng: "Loại phụ nữ này ra đường cái thì có một bó to, ánh mắt Trầm Hoan giảm xuống."

Trầm Hoan còn chưa nói gì, bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu, đẩy tóc dài trùm trên mặt ra, nhìn người đàn ông trung niên kia, lại nhìn nhìn cô gái xinh đẹp trẻ tuổi bên người ông, không phải không khinh bỉ: "Đại thúc, ánh mắt của ông cũng tốt không đến chỗ nào đâu!"

Lời kia vừa thốt ra, không khí đột nhiên lạnh xuống, các nam nhân vừa rồi muốn giúp Trầm Hoan ra mặt, giờ phút này vừa chuẩn bị vén tay áo ra mặt cho người đàn ông trung niên. Tay Trầm Hoan ôm thắt lưng Diệp Hiểu Hạ, nhẹ nhàng buộc chặt một ít, bên môi cũng lộ ra một chút ý cười như có như không.

Người đàn ông trung niên hơi hơi sửng sốt, giờ phút này ông mới thấy ánh mắt cô gái này, kiên định, bất khuất, thậm chí có chút sắc bén, ánh mắt như vậy làm ông nhịn không được nhớ tới một người. Bỗng nhiên ông hơi hiểu lựa chọn Trầm Hoan,nhưng, ông lại bất động thanh sắc, nhìn nhìn Trầm Hoan, lại nhìn nhìn cô gái tuổi trẻ bên người, mang theo chút khiêu khích nói: "Có biết cô không thế nào."

Cô gái yêu diễm vốn vì lí do thoái thác của Diệp Hiểu Hạ mà tức giận, nhưng bởi vì người đàn ông trung niên và Trầm Hoan ở đây nên không dám nói lời nào, hiện tại người đàn ông trung niên trần trụi khiêu khích và dung túng, lập tức cho cô lá gan giương nanh múa vuốt: "Tốt, cô cũng dám nói Tần gia không có ánh mắt, hôm nay tôi muốn giáo huấn cô một chút!"

Trầm Hoan vội vàng ngẩng đầu nhìn Tần gia: "Sư phụ..."

Lời nói của anh còn chưa rơi xuống, đã thấy Diệp Hiểu Hạ đột nhiên ngẩng đầu, nhấc chân đá tới bộ ngực đầy đặn của cô gái yêu diễm kia, cô gái kia bỗng chốc lui lại mấy bước, té trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, ôm ngực một câu nói cũng nói không nên lời.

Lúc này Trầm Hoan không thể không giật mình nhìn Diệp Hiểu Hạ, khi nào thì cô có lợi hại như vậy bản sự? Lại thật không ngờ Diệp Hiểu Hạ chỉ híp mắt nhìn Tần gia: "Tôi đánh không lại đàn ông, nhưng đánh phụ nữ tôi sẽ không chịu thiệt."

Tần gia nhướng mày, ha ha nở nụ cười, xoay người đi ra bên ngoài: "Trầm Hoan, tối hôm nay không cần đi theo tôi."

"Tần gia... Tần gia..." Cô gái nằm trên mặt đất kia thấy Tần gia muốn đi, vội vàng vươn tay muốn được đỡ, không ngờ Tần gia chỉ cúi đầu mỉm cười nhìn cô ta: "Có người nói tôi mang theo cô là ánh mắt không tốt, tôi không thể để ánh mắt mình tiếp tục không tốt nữa." Dứt lời, mang người rời đi, chỉ để lại cô gái kia lảo đảo đứng lên đuổi theo.

Diệp Hiểu Hạ thở ra thật sâu một hơi, cảm thấy chân hơi mềm, đầu cũng choáng váng, cả bụng cồn làm cô khó đứng nổi, thân mình mềm mại muốn ngồi dưới đất. Trầm Hoan thừa cơ một phen bế ngang cô cấp tốc đi đến cửa KTV.

Không khí giương cung bạt kiếm, cư nhiên trong khoảng thời gian ngắn cả người cũng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi. Chỉ để lại vài phục vụ và ba người Tiêu Tiêu, tiểu Đào, Phỉ nhi sững sờ tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.

Đi một hồi lâu bỗng nhiên Phỉ nhi rùng mình: "Hiểu Hạ bị người ôm đi?"

Tiêu Tiêu gật gật đầu: "Cô ấy là vì đánh người khác một bạt tai mà bị người khác ôm đi?"

Bỗng nhiên Tiểu Đào ôm hai gò má kinh hô: "Những người đó có phải xã hội đen không! Hiểu Hạ có phải sắp bị cường X không!"

Ba người lúc này mới phản ứng lại chuyện lớn không ổn, vội vàng vọt vào phòng bắt đầu mở di động!

"Nhanh chút nhanh chút, nói cho tiểu Mãn một tiếng, nhìn xem phải nói với viện trưởng Vương thế nào, nếu viện trưởng biết là chúng kéo Hiểu Hạ tới KTV, sau đó bị xã hội đen mang đi cường X, chúng ta có phải sẽ bị đánh chết không?" Tiêu Tiêu gãi đầu kêu to.

"Đúng vậy đúng vậy, nhanh liên hệ tiểu Mãn, cứu mạng!" Phỉ nhi cơ hồ muốn khóc ra, bình thường thoạt nhìn viện trưởng Vương hòa hòa khí khí, khi nóng giận sẽ hù chết người.

"Không cần! Tuy rằng mình không biết có kết hôn không, nhưng là mình còn muốn sống, mình không muốn chết lúc này đâu!" Tiểu Đào đã khóc lên.

Lúc ba nữ nhân còn đắm chìm trong điên cuồng của mình, Trầm Hoan đã ôm Diệp Hiểu Hạ lên xe, đặt cô trên vị trí phó lái, sau đó đuổi lái xe đi, tự mình ngồi trên chỗ tay lái.

Xe chạy nhanh trong bóng đêm, Diệp Hiểu Hạ chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời. Bởi vì cồn, đầu óc cô vẫn mê mê trầm trầm, nhưng ý thức lại rõ ràng như vậy, cô tựa lưng vào ghế ngồi, hít sâu một hơi, trước mũi vờn quanh là hương vị thuộc về Trầm Hoan.

Bỗng nhiên tay cô bị một bàn tay ấm áp nắm giữ, ấm áp kia làm cô nhịn không được có cảm giác run rẩy, cô lập tức rút tay về, nhìn ngoài cửa sổ lẳng lặng nói: "Chuyên tâm lái xe, tôi không muốn chết."

Trầm Hoan chuyển mắt nhìn cái ót đen thùi của Diệp Hiểu Hạ một cái, cúi đầu thở dài, thu tay, đặt lực chú ý trên việc lái xe. Trong lúc nhất thời, không có người nói chuyện, Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng, vậy mà cứ ngủ thiếp đi như vậy.

Trong mơ màng, cô cảm thấy hình như mình được người nào bế dậy. Cánh tay anh thật kiên cố, ôm ấp của anh thật ấm áp, tim anh đập rất hữu lực, đầu Diệp Hiểu Hạ tựa vào ngực anh, càng cảm thấy buồn ngủ.

Mà đợi đến cô hoàn toàn tỉnh táo, một luồng ánh mặt trời chói mắt từ ngoài cửa sổ trực tiếp xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu đến trên mặt của cô, làm cô không thể không tỉnh lại. Lẳng lặng nằm trên giường một hồi lâu, Diệp Hiểu Hạ mới ý thức một chuyện, sao phòng này không giống với phòng cô? Phòng cô ở treo là một cái đèn tiết kiệm năng lượng phổ thông, sao nóc nhà này lại một đèn xinh đẹp? Cửa sổ phòng cô không ở phía đông mà? Còn có, còn có giường cô nào có lớn như vậy!

Đột nhiên Diệp Hiểu Hạ ngồi dậy, một phen vạch chăn trên người, bên trong mặc là một cái T-shirt nam rộng rãi, tay cô sờ bên trong T-shirt, bên trong cái gì cũng không có! Cô nhất thời cả người lạnh lẽo, trái tim muốn nhảy ra ngoài.

Đêm qua xảy ra cái gì? Diệp Hiểu Hạ liều mạng bảo mình trấn định lại, cẩn thận hồi tưởng chuyện ngày hôm qua. Nhưng nửa ngày sau cô chỉ nhớ rõ hôm qua mình gặp Trầm Hoan xảy ra xung đột, sau đó ngồi trên xe Trầm Hoan...

Sau đó xảy ra cái gì? Cô cư nhiên cái gì cũng không nhớ được! Cả người cô không thể ức chế mà run run lên, chẳng lẽ, chẳng lẽ cô đã, đã... Cũng không dám nghĩ tiếp nữa, Diệp Hiểu Hạ bò lên từ trên giường, nhưng trong gian phòng trang hoàng xinh đẹp, tràn ngập hơi thở nam tính này cư nhiên không có quần áo của cô. Cô đã hoàn toàn hoảng loạn, cầm một cái áo khoác nam trên sofa bao lấy người, đẩy cửa phòng ngủ ra bước vào phòng khách.

"Em tỉnh?" Trầm Hoan nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở, theo phòng bếp đi ra, trên người anh mặc vây thắt lưng, cầm trong tay một cái thìa, nhìn Diệp Hiểu Hạ lẳng lặng hỏi.

Diệp Hiểu Hạ lập tức kéo quần áo, gắt gao bao mình lại, nhưng, vẫn có một luồng gió lạnh chui vào từ phía dưới quần áo, làm mặt cô đỏ bừng. Trầm Hoan cứ đứng ở nơi đó như vậy, một thân quần áo phụ nam gia đình làm Diệp Hiểu Hạ cảm thấy hơi buồn cười, nhưng, không khí hiện tại hình như lại không thể cười, cô đứng trong phòng khách, nghẹn nửa ngày mới không có khí thế gì: "Đêm qua..."

Trầm Hoan nhíu mày, hỏi: "Đêm qua thế nào?"

Anh có thể không như vậy lạnh nhạt hay không? Anh có thể không bình tĩnh như vậy hay không? Diệp Hiểu Hạ nghe giọng nói không dao động của Trầm Hoan, khẩn trương cả giọng nói của run run. Cô liều mạng lôi kéo góc áo, cổ họng lắp bắp: "Ngày hôm qua... Chuyện đêm qua... Em, em không nhớ rõ...Anh... Anh cũng đừng để ở trong lòng...Anh... Anh cũng quên thôi..."

Trầm Hoan hơi hơi dừng một chút, ánh mắt thâm trầm không nói chuyện, chỉ xoay người vào phòng bếp. Diệp Hiểu Hạ thấy Trầm Hoan không phát biểu ý kiến, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng không biết vì sao trong lòng lại có một chút chua xót, đây đúng là một cảm giác kỳ lạ.

Cô còn rối rắm như vậy, bỗng nhiên thấy Trầm Hoan lại đi ra khỏi phòng bếp, bưng một cái nồi, đi tới nhà ăn. Ánh mắt Diệp Hiểu Hạ nhìn theo bước chân Trầm Hoan đi về phía nhà ăn, nơi đó cư nhiên chuẩn bị một bàn bữa sáng phong phú. Cô hơi hơi kinh ngạc, chỉ nhìn Trầm Hoan buông nồi xuống, bắt đầu cởi tạp dề, sau đi đi tới chỗ cô.

Anh muốn làm chi? Trong đầu Diệp Hiểu Hạ giờ phút này hơi hơi chậm chạp, cô cứ ngẩn ngơ nhìn Trầm Hoan đi tới bên người như vậy, sau đó cả người bị anh kéo vào trong lòng. Tiếp, môi cô bị lửa nóng mềm mại bá đạo dán sát vào, lưỡi kia linh hoạt dễ dàng công thành đoạt đất, như muốn hút đi tất cả sức lực của cô.

Cả người Diệp Hiểu Hạ mềm mại, dán vào trong lòng Trầm Hoan, chỉ nghe anh trầm giọng nói: "Em bảo anh quên chuyện ngày hôm qua?"

__