Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Chương 196



Vừa vượt qua được cảm giác bất lực kia, bà ta rõ ràng còn muốn thực hiện một cú giãy giụa lần cuối cùng, rồi lại im lặng một chút, dường như bà ta không thể chờ đợiđể nhận được câu trả lời của Hoắc Cảnh Sâm, tự động lên tiếng nhỏ nhẹnói:

“Đó không phải do ta làm, chuyện năm đó không có liên quan gì đến ta, thật đó, chẳng liên quan gì đến ta hết…”

Tinh thần của bà ta rơi vào tình trạng khủng hoảng, có lẽ gần như trạng thái điên loạn, mới vừa nói năng nhỏ nhẹ bỗng điên cuồng, bà ta như mộtngười điên muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kiềm của Hoắc Cảnh Sâm, điên cuồng la hét ầm lên:

“Làm sao có thể, làm sao mà mày có thể biết được, mày căn bản không thể nào biết được chuyện xảy ra năm đó!”

Ngay lập tức trong ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm nổi lên sự hung hiểm dữ tợn,anh hít một hơi thật sâu, trong giọng nói cũng cố gắng áp chế sự mấtbình tĩnh:

“Năm đó, vì muốn chiếm đoạt tài sản của ông nội, mà bà đã cấu kết cùng với Hoắc Thiên Hoa để hại chết cha mẹ của tôi, thờiđiểm đó bà hẳn nên biết rằng cuối cùng cũng sẽ có một ngày tôi sẽ báocho cha mẹ tôi, thay thế cha mẹ tôi để đem đoạt lại tất cả những thứthuộc về họ! Mai Dĩ Thanh, tại sao các người đã lấy mọi thứ của cha mẹtôi rồi, vậy mà vẫn còn có thể sống yên vui, lại còn gióng trống khuachiêng dám dùng danh nghĩa của cha mẹ tôi để đuổi cùng giết tận tôi nhưthế?!”

Nhớ lại chuyện năm đó, ở thành phố A này, hai người contrai của Hoắc Lạc đều xuất hiện trong các chủ đề nói chuyện của mọingười, cả hai đều tài hoa xuất chúng, đều là niềm tự hào của Hoắc Lạc,thế nhưng chuyện thật trớ trêu, người con trai nhỏ Hoắc Thiên Hoa, cũngchính là chồng của Mai Dĩ Thanh, lại là một đứa con riêng, chiếu theoquy định của nhà họ Hoắc, con riêng thì không có tư cách thừa kế tài sản của nhà họ Hoắc.

Vì vậy sinh ra tâm bệnh, đau lòng vì bị mất một phần tài sản, khiến tâm tư Hoắc Thiên Hoa nổi lên ý muốn giết người,cũng trong một đêm, một trận lửa lớn thiêu rụi toàn bộ biệt thự nơi màcha mẹ của Hoắc Cảnh Sâm đang ở, khi đó Hoắc Cảnh Sâm vừa tròn một tuổi, trong buổi tiệc mừng thôi nôi đó, vốn hai vợ chồng đều hơi say say, cho nên đương nhiên không thể thoát khỏi trận hỏa hoạn đó, cũng do Hoắc Lạc rất yêu quý đứa cháu trai này nên đã sớm dẫn về nhà chính của Hoắc gia.

Cho nên Hoắc Cảnh Sâm mới may mắn giữ lại được một mạng.

Trên thực tế, điều hành cả một tập đoàn to lớn như Hoắc thị, phải biết HoắcLạc khôn khéo đến cỡ nào, thì làm sao mà ông có thể hoàn toàn không biết ai đã gây ra chuyện đau lòng kia chứ?

Người đầu bạc tiễn kẻ đầuxanh, nhưng dù sao đứa còn lại cũng là con trai của mình, khó có thể vẹn cả đôi đường, cuối cùng Hoắc Lạc đưa ra một quyết định, nếu Hoắc ThiênHoa muốn được thừa kế tài sản của Hoắc thị, như vậy cả đời cũng khôngđược có con của chính mình, phải xem Hoắc Cảnh Sâm như con ruột củamình.

Đương nhiên Hoắc Thiên Hoa gật đầu đồng ý, nhưng lại đángtiếc cho Mai Dĩ Thanh, lúc ấy bà ta đã mang thai được hơn năm tháng, tuy nhiên dưới sự bức bách của Hoắc Thiên Hoa, bà ta buộc phải bỏ thai nhinăm tháng đó, trong quá trình phẫu thuật lấy thai đã xảy ra một sự cốnhỏ, nên sau này bà ta không có khả năng được làm mẹ nữa.

Mộtthời gian dài phải đối mặt với Hoắc Cảnh Sâm, cho đến thời điểm khi Hoắc Cảnh Sâm lớn hơn một chút, Mai Dĩ Thanh mới hiểu ra, không phải phẫuthuật kia thất bại, căn bản là Hoắc Lạc đã sử dụng một chút thủ đoạn nho nhỏ trong đó, chỉ vì muốn dành điều tốt nhất cho người cháu này thôi,nhưng như thế thì lại không công bằng với Mai Dĩ Thanh!

Từ đó vềsau, bà ta liền thay đổi thái độ đối xử với Hoắc Cảnh Sâm, từ mới bắtđầu thì lạnh nhạt, rồi từ từ trở thành hận đến nghiến răng cắn lợi, chỉvì sự tồn tại của Hoắc Cảnh Sâm, mà bà ta mới mất đi cái quyền được làmmẹ, nhưng bà ta lại chỉ có thể đè nén sự khổ sở đau đớn đó xuống tận sâu trong đáy lòng, có trời mới biết, lúc nào trong đầu của bà ta cũng nghĩ đến chuyện trước kia sao Hoắc Cảnh Sâm không bị thiêu chết chung vớicha mẹ của nó trong đám lửa kia luôn đi!

Rồi sau đó, bỗng mộtngày có tin tức đưa rằng: ‘Hoắc Thiên Hoa công khai con trai ngoài hônnhân’, chuyện xảy ra thời điểm đó mới thật sự khiến cho Mai Dĩ Thanh trở nên điên loạn, bà ta đã mất đi niềm vui lớn nhất trong cuộc đời củangười phụ nữ, vậy mà người đàn ông kia còn phản bội bà ta, không tráchđược ban đầu ông ta có thể dễ dàng buộc bà ta phải phá bỏ đứa con chungcủa hai người!

Cuối cùng hóa ra đứa bé kia lại lớn lên ở bênngoài, đó là chuyện mà Mai Dĩ Thanh không ngờ tới, nếu như không phảibọn họ có lòng tham mà gây ra trận hỏa hoạn năm đó, thì cha mẹ của HoắcCảnh Sâm đều vẫn còn sống, như vậy thì làm sao mà bà ta có thể bị tướcđoạt thiên chức làm mẹ?

Ở bên ngoài giáo đường, từ xe cảnh sátvang lên tiếng hụ còi, thần trí của Mai Dĩ Thanh chợt quay trở về vớithân thể chết lặng của bà ta, bà ta gần như điên cuồng muốn trốn khỏibàn tay của Hoắc Cảnh Sâm đang gắt gao nắm chặt cổ tay của bà ta, la lối ầm ĩ như một người điên:

“Hoắc Cảnh Sâm, mày buông tao ra, tao là mẹ mày! Mày buông tao ra ngay, mày không thể đối xử với tao như vậy được!”

Đương nhiên là lời kêu gào này là để cho người khác nghe, mối quan hệ mẹ con, như vậy mỗi một hành động hay mỗi một lời nói của Hoắc Cảnh Sâm cũngđều nói lên rằng anh là đứa con bất hiếu!

Nhưng có điều Mai DĩThanh đại khái là không ngờ đến, ẩn ý trong những lời gào thét kia lạiít nhiều khiến cho người ta dở khóc dở cười, mẹ ruột, cái từ ngữ đó màdính vào trên người của bà ta thì lại làm dơ bẩn ý nghĩa của cái từ này.

“Mẹ ruột? Bây giờ bà đang mang tội danh giết người, Mai Dĩ Thanh, chuyệncho đến nước này rồi, tất cả chuyện bà giết người năm đó, những chứng cứ có liên quan đến vợ chồng hai người đã sát hại cha mẹ ruột của tôi, tôi đều đã giao cho cục cảnh sát hết rồi, bà còn lời gì muốn nói thì đểdành nói cho quan toàn nghe!”

Bên trong giọng nói của Hoắc CảnhSâm có thể bắn ra nước đá, anh vừa nói chuyện, dường như anh rất chánghét cái đụng tay lúc này, trong nháy mắt hất tay bà ta ra, cả người Mai Dĩ Thanh bị mất lực chống đỡ liền ngã xuống đất, bà ta mặc kệ sự đauđớn, đang lúc muốn vùng vẫy đứng dậy liền bị khống chế bởi các hộ vệ của Hoắc Cảnh Sâm.

Những lời nói cùng hành động của Hoắc Cảnh Sâmrất nhanh chóng truyền vào tai vào mắt của mọi người, lúc này có thể nói những đại biểu của thành phố A đều có mặt tại đây, đối với con ngườicủa Mai Dĩ Thanh này, coi như trong nháy mắt bị đánh giá tới cực kỳnhếch nhác.

Dáng vẻ lôi thôi, tóc tai bù xù, thời điểm nằm dướiđất, bà ta giống như mất đi khả năng nói năng, mà cái người còn đangđứng bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm, Cố San San thì run lẩy bẩy, cũng chỉ biếtđứng run rẩy chứ cũng không dám bước lên ngăn cản hay lên tiếng.

Vở kịch vừa mới bắt đầu diễn thì hình như thời điểm hạ màn cũng đã tới, từ ngoài cửa chính của giáo đường, cảnh sát bước thẳng đến trước mặt MaiDĩ Thanh, ngay lập tức khóa còng số tám gọn gàng trên đôi tay của bà ta, bà ta cũng không ngờ rằng náo loạn một hồi rồi đột nhiên từ trong biếncố này lại phục hồi tinh thần.

Hoắc Cảnh Sâm dừng bước trước mặt Mai Dĩ Thanh, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt của bà ta thoáng thể hiện sự khinh thường:

“Đối với một người phụ nữ như bà, nửa đời còn lại phải đối mặt với váchtường trong nhà tù mà có phát điên thì đó cũng coi như thê thảm lớn nhất rồi, nhưng đây cũng có thể tính là muốn chết không được không?”

Dừng một chút, anh nhìn về phía những người cảnh sát:

“Mang đi đi.”

Mai Dĩ Thanh không cam lòng, bà ta càng điên cuồng gào thét um sùm tronggiáo đường, Cố San San chết điếng đứng tại chỗ, một loạt những biến cốnày ngay lập tức khiến cho cô mất hồn, trái tim đau đớn tàn nhẫn, biếttrước quả thật cuối cùng cũng vô duyên với người đàn ông này, thời điểmnước mắt thi nhau rơi xuống, bên tai lại nghe được giọng nói của HoắcCảnh Sâm:

“Còn không đi, hay là cô muốn nửa đời sau được ở chung một phòng giam cùng với mẹ ghẻ của cô?”

Đây cũng coi như là đáp trả một phần tình cảm cuối cùng, tóm lại là ngườicon gái tên Cố San San này không có một phân lượng nào trong cuộc đờicủa anh, chỉ vì quá chấp mê yêu thương mà thôi, trong cuộc đời anh lạikhông hiếm lạ gì những người như vậy, cho nên anh không muốn đuổi cùnggiết tận!

Khách mời cũng chưa ra về, những ký giả vẫn đứng xungquanh anh, thời điểm bọn họ vẫn còn đang chết lặng, trong lúc Cố San San rời khỏi đó thế nhưng anh lại thản nhiên dắt tay Niệm Thần, tư thế mười ngón tay đan vào với nhau, tận sâu trong đáy mắt đều là yêu thương nồng đậm.