Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 99: Tờ giấy?!



"Cậu cư nhiên lại có thể đưa cô ấy tới đây, thế nào? Đổi tính rồi sao?"

Long Tịch Bác tựa vào ghế sa lon, nhìn người anh em tốt ngồi đối diện.

"Thế nào? Tôi không thể tới đây sao?" Hắc Viêm Triệt cầm cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm.

"Vậy cũng không phải, tôi chỉ là khó hiểu, với hiểu biết của tôi về cậu, tôi còn tưởng rằng không đủ nửa năm cậu tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy bước ra khỏi cửa nhà một bước, hay là nói… tôi còn chưa đủ hiểu rõ cậu?" Long Tịch Bác khẽ cười nói.

Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu nhìn anh, nhàn nhạt nói: "Tiểu công chúa nhà hai người rất lợi hại."

"Bảo Bảo (Tịch Nhi)?"

"Ừ."

"Liên quan gì tới cô ấy?"

"Cô ấy dạy Cổn Cổn làm thế nào để lấy lòng tôi." Hắc Viêm Triệt xoa xoa chiếc nhẫn Báo Tộc trên ngón trỏ của mình, nhẹ nhàng nói.

"Lấy lòng cậu? Ví dụ như?" Long Tịch Bác nhíu nhíu hàng mày kiếm.

"Ví dụ như liếm liếm, khẽ mút, khẽ cắn." Hắc Viêm Triệt lộ ra một nụ cười tà mị.

Cặp sinh đôi mặt đầy hắc tuyến nhìn anh ta… ‘động từ’ ái muội như vậy, không phải là… Trời ạ… nha đầu đáng chết… rốt cuộc đi đâu mà biết những thứ này…

"Cái tôi nói là miệng, các cậu không cần nghĩ lung tung." Hắc Viêm Triệt cười tà sửa sai…

"Khốn kiếp!" Cặp sinh đôi không hẹn mà cùng khẽ mắng.

"Đây chính là ‘nhân tài’ một tay các cậu nuôi nấng, xem ra cuộc sống thường ngày của các cậu quả thật rất ‘thoải mái’ rồi."

Hắc Viêm Triệt cười khẽ một tiếng.

Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, thở dài… khổ mà không nói được…

----------------- ta là đường phân cách tuyến hoa lệ ---

Trong phòng bếp…

"Cổn Cổn, trộm được hộ chiếu chưa?" Long Tịch Bảo nhỏ giọng hỏi.

"Trộm được rồi, nhưng Bảo Bảo… chúng ta phải làm như vậy thật sao?" Viên Cổn Cổn lấy hộ chiếu từ trong túi ra đưa cho cô

"Đừng do dự, tin tưởng tớ, từ nay về sau Hắc ác ma đối với cậu nhất định sẽ dịu dàng hơn một chút." Long Tịch Bảo nhận lấy hộ chiếu từ tay cô, sờ sờ đầu của cô.

"Nhưng ngộ nhỡ anh ấy không dịu dàng với tớ, ngược lại còn muốn phạt tớ thì sao?" Viên Cổn Cổn nghĩ tới khả năng này không khỏi run lên.

"Xin cậu, dù là như vậy, cùng lắm thì chính là chổng mông lên chịu đòn, mười tám ngày sau cậu vẫn là cơm nắm, sợ cái gì. Cậu bình thường bị ngược đãi còn thiếu sao! Nhưng cậu nghĩ đi, nếu như cậu bỏ đi lần này có thể khơi dậy lương tri của anh ta, cuộc sống sau này liền tự do a…, có lẽ còn có cơ hội ‘trở mình làm CÔNG’ đấy, cho dù không khơi dậy nổi ‘lương tri’ của anh ta, cậu dù gì cũng từng đi chơi một lần, cũng không thiệt thòi có đúng không?" Long Tịch Bảo rõ ràng mạch lạc nói.

Viên Cổn Cổn suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.

"Ngoan, nghe tớ, không sai đâu." Long Tịch Bảo nhéo nhéo gương mặt đáng yêu kia, xoay người từ trong tủ quầy lấy ra một túi gì đó…

"Đây là cái gì?" Người nào đó tò mò hỏi.

"Đây là thứ cho bọn họ ăn thì họ sẽ ngủ." Long Tịch Bảo mịt mờ trả lời.

"Cậu muốn cho vào trong đồ ăn cho bọn họ ăn à?" Người kia tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy, bọn họ không ngủ, chúng ta làm sao trốn được?" Long Tịch Bảo liếc cô một cái.

"Nhưng mũi của Triệt rất tinh, anh ấy sẽ phát hiện ra." Cô bé nào đó nhỏ giọng nói.

Đúng nha… cũng đã quên anh ta ‘không phải người bình thường’… vậy làm sao bây giờ… bỏ đi… thực hiện kế hoạch hai đi… "Cổn Cổn, cậu nghe nè, động tác cành nhanh càng tốt, động tĩnh càng nhỏ càng tốt, chúng ta từ cửa sau của phòng bếp đi ra ngoài, sau khi ra ngoài lập tức chạy ra ngoài cổng, sẽ có tài xế xe taxi đang đợi chúng ta… đến lúc đó chúng ta liền chạy thẳng tới sân bay, chúng ta chỉ có một cơ hội, biết không?" Long Tịch Bảo nghiêm túc nói… cô đánh cuộc ông trời đứng về phía mình.

"Ừ." Viên Cổn Cổn căng thẳng gật đầu một cái.

Long Tịch Bảo trấn an vỗ vỗ đầu của cô, từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy đặt lên bàn, dùng cái ly đè lên, sau đó kiểm tra một lượt ‘nhu yếu phẩm’ mang theo trên người, hít sâu một cái, khẽ nói: "Đi thôi."

"Tờ giấy này là cái gì?" Viên Cổn Cổn không hiểu nhìn cô.

"Đây là nhắn lại cho bọn họ a… đi thôi" Long Tịch Bảo rón rén nhập mật mã cửa, ấn ngón tay lên mặt trên của thiết bị, một lát sau, cửa liền mở ra, cô dắt Viên Cổn Cổn nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Vậy chúng ta sẽ đi đâu? Bảo Bảo." Viên Cổn Cổn vừa chạy vừa nhỏ giọng hỏi.

Long Tịch Bảo lộ ra nụ cười nghịch ngợm, khẽ mở môi đỏ mọng: "Las Ve-gas…"

Một tiếng sau…

"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao vẫn chưa ra?" Long Tịch Bác nhẹ giọng nói…

Long Tịch Hiên nhíu mày, bước nhanh đi vào phòng bếp… đập vào mắt anh chính là phòng bếp không có một bóng người cùng với một tờ giấy lẻ loi… chết tiệt… anh đã biết mà…

Hai vị soái ca vừa theo kịp tới cũng sững sờ nhìn mọi thứ…

Hắc Viêm Triệt cầm lên tờ giấy trên bàn, bên trong đôi mắt màu tím tất cả đều là bão táp giông tố sắp ập đến…

‘Gửi anh Hiên, anh Bác yêu quý, còn có anh Triệt nữa,

Bởi vì sự áp bức lâu dài của các anh, em quyết định mang theo Cổn Cổn đáng yêu đi lưu lạc. Anh Bác, anh có nhớ không, anh đã nói em đã có bản lĩnh bảo vệ các anh, nếu em ngay cả các anh cũng có thể bảo vệ được, thì việc bảo vệ chính mình và Cổn Cổn dĩ nhiên không thành vấn đề, yên tâm đi.

Đúng rồi, em đã rút ra một khoản tiền từ cái thẻ đen không giới hạn mà các anh cho em, mua hai vé máy bay, vì thế em đại diện cho Cổn Cổn và chính mình gửi tới hai anh lời cảm ơn muôn phần, chỉ là nếu các anh nghĩ tra xét ghi chép quẹt thẻ của em, thì em nghĩ là rất không có khả năng, bởi vì em đã rút ra ‘một chút’ tiền lẻ, gửi vào một cái thẻ khác rồi, dùng làm kinh phí cho em với Cổn Cổn, mà tên người dùng của tấm thẻ kia, là ‘thân phận mới’ mà em mua được ở chợ đen.

Được rồi, lời đã nói tới đây, còn có chính là, chúng em là những người độc lập, cũng không thuộc về người nào, càng không phải là ‘sủng vật’ mà các anh muốn ngược thì ngược, muốn mắng thì mắng, đừng trách em, nếu như các anh có thể thay đổi suy nghĩ ‘bá đạo lại ích kỷ’ của các anh, thì hãy tới tìm bọn em, nếu như các anh không thể, vậy thì để bọn em đi đi…

Đúng rồi, anh Triệt, yên tâm đi, em sẽ dùng sinh mạng bảo vệ tốt tiểu tâm can của anh, đừng lo lắng a, tin tưởng em, không sai đâu.

Cứ như vậy a, bái bai… em gái Long Tịch Bảo đáng yêu của hai anh.’