Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 98: Em muốn hôn nhẹ?!



Viên Cổn Cổn buông môi anh ra, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Hắc Viêm Triệt, trong lòng cực kỳ buồn bực.

Sao lại có thể như vậy…

Những gì Bảo Bảo dạy đều vô dụng a…

Hắc Viêm Triệt xoa nhẹ cánh môi mỏng suýt bị cô cắn chảy máu, buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chán nản trước mắt, bắt đầu tin rằng cô thật sự muốn làm anh vui lòng… nhưng… tại sao?

"Tiểu cơm nắm, những thứ này là ai dạy cho em?" Hắc Viêm Triệt không đành lòng nhìn nét mặt chán nản của cô, bèn đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô

"Là Bảo Bảo dạy." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói.

Long Tịch Bảo? Tại sao?

"Cô ấy dạy em lấy lòng anh sao?" Hắc Viêm Triệt khẽ hỏi.

Ah… dường như cũng có ích a. Tâm tình của Triệt hình như không tệ …

Viên Cổn Cổn gật đầu cười.

"Tại sao?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi.

Viên Cổn Cổn suy nghĩ một chút, meo meo nói: "Cô ấy nói thế này anh mới có thể thương em hơn."

Nói gì chứ… bình thường anh không thương cô sao? Anh cũng muốn thương yêu cô thật nhiều, nhưng phần lớn thời gian cô đều gây họa… Chỉ là những thứ Long Tịch Bảo dạy không tồi… ít nhất anh thích…

Khẽ cười một cái, vỗ vỗ cái mông của cô: "Em chính là làm anh vui vẻ như vậy sao? Cắn anh?"

Viên Cổn Cổn uất ức kêu lên: "Là Bảo Bảo nói, liếm liếm, khẽ mút, khẽ cắn, anh sẽ vui vẻ."

Long Tịch Bảo em được lắm… xem ra bình thường em chính là đối phó cặp sinh đôi như vậy…

"Cứ như vậy? Còn gì nữa không?" Hắc Viêm Triệt ôm cô lên để cho hai chân của cô mở ra ngồi ở trên đùi anh, tạo thành một tư thế mờ ám…

Viên Cổn Cổn suy nghĩ một chút, đột nhiên hưng phấn hô: "Còn có ‘em muốn hôn nhẹ’."

"Em muốn hôn nhẹ?" Hắc Viêm Triệt đùa giỡn nhếch hàng mày kiếm đẹp mắt, nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy, chính là ‘em muốn hôn nhẹ’." Viên Cổn Cổn vui vẻ gật đầu một cái.

"Được, như em mong muốn." Hắc Viêm Triệt khẽ cười cúi đầu hôn lên đôi môi non mềm của cô, bắt đầu công thành chiếm đất.

"Ưmh…" Viên Cổn cổn phát ra tiếng rên rỉ mập mờ… còn chưa kịp phản ứng với chuyện đang xảy ra…

Vừa hôn xong, Hắc Viêm Triệt vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi của cô, âm thanh khàn khàn nói: "Anh thích em lấy lòng anh, tiểu cơm nắm."

Viên Cổn Cổn nằm trong lồng ngực khiêu gợi của anh, không ngừng thở hổn hển, cảm thấy có vật gì đó đang chống đỡ nơi hạ thân của cô…

Mặt cô chợt hồng giống như quả cà chua…

"Anh muốn em." Hắc Viêm Triệt ôm lấy cô, đứng lên…

"Đợi chút… chúng ta còn chưa ăn cơm…" Viên Cổn cổn yêu kiều kêu to…

"Không ăn, để sau rồi ăn." Hắc Viêm Triệt cũng không quay đầu lại ôm cô đi về phòng ngủ… tâm tình vô cùng tốt…

Tiểu gia hỏa của anh đã thông suốt…

----------------- ta là đường phân cách tuyến thông suốt -----------------

Một tuần sau…

"Triệt…" Viên Cổn Cổn không còn hơi sức nhẹ giọng kêu lên…

"Hả?" Hắc Viêm Triệt từ phía sau lưng ôm cô thật chặt, yêu thương hôn một cái lên bả vai trắng noãn của cô…

"Em muốn đi tìm Bảo Bảo…" Viên Cổn Cổn vừa mới trải qua một cuộc ‘đại chiến’ khí lực chưa đủ khẽ nói…

"Tại sao?" Mười ngón tay thon dài của Hắc Viêm Triệt còn bao phủ trên ngực của người nào đó…

"Có được không, em rất nhớ cô ấy." Viên Cổn Cổn nhẹ giọng kêu lên.

"Không được, không cho phép đi." Hắc Viêm Triệt nhíu mày một cái, không vui nhéo ‘nơi mềm mại’ của người nào đó…

Viên Cổn Cổn khẽ kêu một tiếng, đẩy ma trảo của anh ra, xoay người đáng thương nhìn anh.

"Tại sao? Bảo Bảo nói muốn dạy em nấu ăn, em muốn học để về nấu cho anh ăn nha." Viên Cổn Cổn dựa theo sự dặn dò của Long Tịch Bảo một chữ cũng không nói sai…

"Em bây giờ nấu cũng không khó ăn, không cần học." Hắc Viêm Triệt thay cô đem tóc mái ướt mồ hôi vuốt ra sau tai.

"Không mà, xin anh mà, cho em đi nha, em bảo đảm không gây rắc rối, anh theo em đi, xem chừng em còn không được sao?"

Viên Cổn Cổn học theo giọng điệu mà Long Tịch Bảo dạy cô, làm nũng.

Hắc Viêm Triệt nhíu đôi mày kiếm, cô đang làm nũng với anh sao? Cũng là do Long Tịch Bảo dạy? Có lẽ để cho cô gần gũi Long Tịch Bảo nhiều hơn một chút cũng không phải là một chuyện xấu…

"Thật muốn đi?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

"Thật sự, người ta muốn đi, người ta muốn học." Viên Cổn Cổn meo meo kêu.

"Vậy thì được, quyến rũ anh, làm cho anh hài lòng, anh sẽ cho em đi." Hắc Viêm Triệt lộ ra một nụ cười tà mị.

"Nhưng mà, chúng ta đã… nhiều lần…" Viên Cổn Cổn khổ sở nói…

"Không muốn? Vậy coi như xong, em cứ ngoan ngoãn ở nhà đi." Nói xong Hắc Viêm Triệt xoay người đưa lưng về phía cô, không nói gì nữa.

"…"

Hôm sau… tại đại trạch của Long gia…

"Cổn Cổn, rốt cuộc cậu đã tới, tớ nhớ cậu muốn chết." Long Tịch Bảo hưng phấn ôm Viên Cổn Cổn, Hắc ác ma rốt cuộc đã thả ra, những ngày an nhàn của các cô sắp tới rồi…

Cặp sinh đôi có chút kinh ngạc nhìn hai ‘vị khách ngoài ý muốn’ ngoài cửa… cậu ta cư nhiên còn có thể để cho tiểu tâm can của mình đi ra ngoài, thật sự là kỳ quái… theo tính tình của cậu ta… không nhốt cô ấy ở trong nhà nửa năm… làm sao có thể để cho cô ấy đi ra ngoài…

"Bảo Bảo, tớ cũng nhớ cậu." Viên Cổn Cổn nhìn thấy Long Tịch Bảo cơ hồ vui mừng muốn khóc, cô rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này… vì ngày này… cô đã hiến thân bao nhiêu lần đếm không hết….

"Đi, tớ dạy cậu nấu ăn." Long Tịch Bảo nắm lấy bàn tay bụ bẫm của Viên Cổn Cổn, đi thẳng về phía phòng bếp, lưu lại cặp sinh đôi đang kinh ngạc cùng Hắc Viêm Triệt có chút khó chịu…