Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Chương 84: Anh mất em thật rồi đấy



Với chiếc kính dâm che đi nửakhuôn mặt, nụ cười huyền bí luôn hiện hữu trên môi. Bước đi từ từ thong thả vàotrong, mọi ánh nhìn điều chiếu lên thân hình quyến rũ ấy với ánh mắt tò mò khóhiểu.

Bàn tay Khánh Anh siết chặtđến bật máu, anh đã đoán được người con gái này có mục đích gì.

Phá buổi lễ ~~~~~

-Vương Thiên Anh,đây đâu phải chỗ chơi của cô mà cô đến ! – Minh đứng dậy nói

-Em chỉ xin 10phút thôi, rồi em đi luôn – Yun cười cười đầy thách thức

-Có chuyện gì? –Khánh Anh lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn đi chỗ khác mà không nhìn vào nhỏ

Nhỏkhẽ cười, bỏ kính xuống, đi lại vài vòng quanh song Anh, nhìn khắp mọi nơitrong căn phòng sang trọng này.

Bíẩn đặt tay lên vai Thiên Anh khiến cô giật mình.

“Hoàngđâu rồi, sao anh không có ở đây?” Thiên Anh thầm nghĩ, ánh mắt lo lắng nhìn vềxa xăm

-Dừng ngay lại đi,em không muốn buổi lễ này diễn ra – Yun nói như ra lệnh, cả căn phòng xôn xaobàn tán

-Cô có quyền gì màra lệnh cho tôi – Khánh Anh cáu, hét lên.

-Tất nhiên em cóquyền – Yun cười đầy ẩn ý, quét đôi mắt lạnh nhạt lên người Thiên Anh khiến côkhông khỏi hoang mang

Ánhnắng heo hắt rọi vào, cả căn phòng trở nên im ắng lạ thường.

Yunmở túi xách, lấy ra một sấp giấy trong đó, đưa cho Khánh Anh, trên môi nở nụcười nhìn về phía Thiên Anh đứng.

-Cái gì vậy? – Tuyết, Nam,Minh cùng đồng thanh, tiến lại gần chỗ Khánh Anh.

Thiên Anh cảm thấy chóng mặt,đưa tay lên xoa xoa trán, Vy thấy vậy liền đến cạnh cô, hỏi han.

-Cô đưa cho tôilàm gì? – Khánh Anh trừng mắt lên hỏi Yun, cảm xúc trong anh thật hỗn độn biếtnhường nào. Anh mong suy nghĩ bây giờ của anh chỉ là ảo giác, không đúng, khôngđúng.

-Anh phải có tráchnhiệm, anh không thể đính hôn với cô gái khác, ngoại trừ em – Yun cười, đứngkhoanh tay vào ngực, thái độ nhìn anh

ThiênAnh đứng bên cạnh, cũng hiểu ra được phần nào của câu chuyện,d đầu óc cô choángváng hơn, đôi mắt buồn bã nhìn Khánh Anh như tìm kiếm một câu trả lời thích hợpcho bài toán khó này.

-Khánh Anh, chuyệnlà sao? – Tuyết bất ngờ quát, tay cầm tờ giấy mà muốn xé toạc nó ra

-Giấy báo thai…-Vy lẩm bẩm, cô cũng khá ngạc nhiên

-Em không muốn chacủa đứa bé đính hôn và sẽ kết hôn với người khác không phải mẹ của nó, đứa bésẽ không có cha, nó sẽ giống ra sao? -Yun giả vờ tội nghiệp

-Cô dựa vào đâu mànói cô có thai với anh Khánh – Vy bực tức chen vào, ánh mắt nẩy lửa nhìn Yun

-Anh Khánh, em cónên nói “dựa vào đâu” không? – Yun đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Khánh Anh

Nãygiờ, anh hoàn toàn im lặng, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này.

-Thiên Anh, anhxin lỗi – Khánh Anh nhìn thẳng vào mặt Thiên Anh, chiếc nhẫn cô đang cầm rơixuống đất một cách lạnh lẽo, mắt cô phủ một lớp sương dày đặc.

Tấtcả, tất cả là sự thật sao?

Côđưa tay quẹt nước mắt, bình tĩnh nói

-Anh thừa nhận nólà của anh sao.?

-Anh…

-Anh nói thẳng rađi, tối hôm đó chúng ta đã làm gì, anh phải có trách nhiệm, em không muốn conem không có cha, để thiên hạ chê cười – Yun chen vào, nói những lời đau lònglàm Thiên Anh chỉ muốn tan nát

-Cô im miệng –Khánh Anh giận dữ hét lên, Yun im bặt, trên môi vẫn nở nụ cười

-Nếu anh không dámthừa nhận thì anh quả là một thằng đàn ông tồi, anh chả còn danh dự gì. – Yun nóitiếp

-Tôi bảo cô immiệng cơ mà – Anh quát

-Nó là của anh? –Cô hỏi lại lần nữa, giận dữ nhìn anh

-Ừ - Anh trả lờikhô khan

-Thế thôi vậy, trảlại anh, em không muốn làm điều tội lỗi – Thiên Anh cúi xuống nhặt chiếc nhẫnlên, kéo lấy tay anh rồi đặt chiếc nhẫn vào lòng tay anh, cười nhẹ

-Điều tội lỗi gì?– Anh hỏi

-Đứa bé cần có cha– Cô cười, cô không khóc, bởi cô không thể nào khóc được, ánh mắt cô buồn bã nhưngcô để hiện nét cười

-Ừ - Anh lạnh lùng“ừ” khiến tim cô như vỡ vụn

-Khánh Anh…- Nam, Minh, Tuyếtđồng thanh tức giận

Anhvẫn lạnh lùng không nói thêm gì, anh chỉ lặng im nhìn cô, nhìn vẻ mặt đang cố nặnra nụ cười kia, thật nực cười, tầm này cô còn cố cười làm gì?

-Thiên Anh – Vy vỗvai cô, an ủi

-Tao không sao?

Yunđứng nhìn thái độ của Thiên Anh, nhìn cô đang có ý định rời bỏ, nhỏ vui lắm, cốtình cười trộm và nhỏ cũng không ngờ là Thiên Anh lại từ bỏ sớm như vậy.

Cô khôngmuốn từ bỏ, nhưng anh chẳng thèm níu kéo hay mảy may, cô không hề muốn đó là sựthật nhưng nó lại là sự thật, đứa bé ấy sinh ra đời cần có cha, cô nên để gia đìnhhọ hạnh phúc chứ nhỉ?

Cô thầmnghĩ !~~

Yuntính sẵn rằng sẽ phá cái thai này đi, nhưng tình yêu của cô đối với anh mãnhliệt quá, cô tưởng tượng những bộ phim thần tượng trên truyền hình cũng cótrường hợp dùng đứa bé ra đe dọa và lấy lại người đàn ông nào đó, nhỏ lại suynghĩ khác đi.

Vàđiều đó làm nhỏ mãn nguyện biết mấy khi cơ hội có được anh trong tay đang lêncao

Anhngốc lắm Khánh Anh ạ, mới đó thôi anh đã tin nó là của mình ư? Coi bộ lừa anhcũng không khó lắm đâu.

Yunnghĩ

Nhìncô như vậy mà anh vẫn lạnh lùng, anh sợ nói thêm lại làm tổn thương cô, nên anhcứ im lặng, nhưng anh có biết đâu, anh càng im lặng thì cô càng đau hơn, anhcàng lạnh lùng thì anh càng dễ mất cô hơn.

Côgật đầu cười cười như một con ngốc.

Côlà con ngốc, cô quá yêu anh để rồi đứng trước sự việc như vậy cô chỉ biết cười

Côkhông làm được gì mà. Chắc đứa bé sẽ quan trọng hơn cô. Vì nó là ruột thịt củaanh mà.

Anhác lắm.

Côchạy đi, cô không khóc, cho đến khi khuất bóng

Anhvẫn đứng im lặng dõi theo bóng hình nhỏ nhắn ấy.

Thởdài rồi ngồi xuống bất lực.

-Vương Thiên Anh –cha Khánh Anh bấy giờ mới lên tiếng

-Dạ, thưa bác, lâulắm không gặp bác, bác vẫn khỏe chứ ạ?

-Ừm, bác vẫn khỏe,con vẫn chung tình với thằng Khánh nhà bác nhỉ?

-Dạ….

Cô cứ chạy, cô không biếtmình nên đi đâu để thả lỏng tâm hồn, cô ngồi phệt xuống đất, hình bóng Phonghiện lên

-Hãy đến bên anh…

Cônhắm mắt, nước mắt ực ra khiến cô càng thêm rối bời, cô nhìn thấy Phong đangmỉm cười với cô, nụ cười cậu đẹp lắm.

Côđứng dậy, bắt taxi lên đồi

Gióthổi vi vu, bộ váy trắng lấm tấm bụi bặm, một chút phấn son cũng lem nhem vìnước mắt.

Đếntrước mộ Phong, cô không kìm được nước mắt, cứ thế cô càng khóc to hơn.

Saoanh không níu em lại, sao anh để em chạy đi mà không đuổi theo. Có phải emkhông quan trọng, anh không yêu em bằng danh dự của mình?

Côngồi đó khóc, mọi người nhốn nháo đi tìm cô, nhưng chẳng biết cô đi đâu.

Màuđen của màn đêm đang dần buông xuống, cô mệt mỏi không cả đứng dậy được, điệnthoại cô cũng tắt nguồn, cô không muốn nghĩ ngợi thêm gì nữa cả.

Và.

Côsẽ cất anh trong ngăn lạnh của trái tim.

Côsẽ tìm nơi nào đó thật yên bình để tránh xa mọi thứ ở đây

Thậtsự cô rất sock

Vềđến nhà, thấy Vy và mọi người đang ngồi ở phòng khách, cô lưỡng lự mãi mới vào

-Thiên Anh, em cósao không? – Hoàng đứng dậy hỏi đầu tiên, anh nghe mọi người kể chuyện mà anhcòn sock hơn cả được chứng kiến.

-Em không sao, mọingười không cần lo – Cô nói rồi lắc đầu, đi lên phòng, mặc cho mọi người gọi

Côbật nguồn điện thoại lên, thấy sự quan tâm của mọi người dành cho mình mà côbật khóc, rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi lỡ, cô ấn số của một người bạn cùnglớp và hỏi

-Tớ Thiên Anh, cókết quả thi đại học chưa bạn?

-Có rồi đấy, có từhôm qua – Người bên kia nói

-Ừ, cảm ơn nhé,thôi tớ cúp máy



Sánghôm sau.

-Vy…Vy dậy dậy –Thiên Anh dậy trước, la om sòm gọi Vy dậy

-Hôm nay chủ nhật,ngủ chút nữa đi – Vy ngái ngủ

-Đi xem kết quảđi, tao hồi hộp lắm rồi

-Kết quả gì?

-Thi đại học ý

-Trời đất ơi, màygọi tổng đài hay tra trên mạng cũng được mà, làm gì mà phải vác xác đến tậntrường làm chi.

-Vậy à?

-Ừ

ThiênAnh cười rồi lấy lên mạng tra.

Akia rồi, có tên cô trong danh sách học sinh đỗ đại học

Côcười rồi ghi ghi chép chép gì đó và gọi cho Thiên Kỳ

-Alo anh Kỳ à? Em đỗđại học rồi, em tính đi du học Pháp 4 năm, anh giúp em nhé ! – Cô cười cười

-Sao? Em đi du họcPháp á? Em gái của anh nỡ xa thằng Khánh những 4 năm cơ á? – Thiên Kỳ cười lớnchêu chọc, anh không biết chuyện gì nên anh đã vô tình đâm con dạo nhọn vào timcô

-Dạ, vâng. Thế anhcó giúp em không? Hic hic – Cô nói với giọng buồn bã

-Giúp chứ? Việc gìcủa em gái là anh sẵn sàng mà, chắc có lẽ tuần sau em sẽ đi được luôn đấy

-Dạ vâng, vậy đểem chuẩn bị. Cảm ơn anh trai, em cúp máy nhé!

ThiênAnh cúp máy, nhìn vào danh bạ điện thoạithấy số thuê bao của anh, suốt từ hôm qua anh chưa nhắn tin hay gọi điện gì,anh đang dần cho cô vào quên lãng ư?

Côbật cười ngốc nghếch.

-Thiên Anh, màytính đi du học thật sao? – Vy bên ngoài nghe thấy cô nói chuyện, lên vào trongxem tình hình thế nào.

-À ừ, đỗ đại họcrồi – Cô cười

-Đáng lẽ mày phảibuồn chứ, sao mày cứ vui vậy – Vy cáu

-Buồn vì gì? – Cô lạicười

-Mày đúng là…

-Hết chuyện rồichứ gì, ra ngoài đi, tao đi ngủ lát. Nấu cơm nhé, hôm nay tao mỏi

Cônói rồi đi lên giường, đắp chăn kín đầu và thiếp đi trong nước mắt.

Ai bảo cô không buồn. Ai bảocô đang vui. Có ai biết được cô đang héo mòn lắm không?

Miệng và tim không có mốiliên kết nào hết, tim đau nhưng miệng vẫn có thể cười đấy thôi, đơn giản vì làmgì còn nước mắt để khóc đâu.

Tối.

Thiên Anh đi ra ngoài dạo mộtlúc, nơi này cô đã gắn bó rất lâu rồi, có lẽ cô sắp phải rời đi nên cô lúc nàocũng tranh thủ đi ngắm cảnh ở đây

Từng hàng ghế đá, từng hàngcây xanh rì rào đến những quán ăn ven đường, nơi đâu cũng có kỉ niệm đẹp

Cô lặng bước ra đến bờ hồ,ghế đá anh hay ngồi giờ đang có cặp tình nhân khác ngồi, trông họ thật đẹp đôilàm sao.

Cô gái kia đang cười, đanghạnh phúc ôm lấy chàng trai của mình, y như cái lần cô với Khánh Anh ngồi đó.

À ừ, cái lần đó đã qua rồi.

Bước thêm vài bước nữa, côthấy anh. Anh đang đi về phía trước, không biết anh có nhìn thấy cô không, thấythế cô tránh mặt đi, cố tình lấp sau thân cây to để anh không nhìn thấy.

Cô đau lắm khi bước theo anhlà một người con gái khác, trông có vẻ hạnh phúc.

-Anh đừng đi đếnđó, được không? – Yun kéo tay Khánh Anh lại khi thấy anh đang đi về phía thâncây kia, nơi Thiên Anh đang ẩn mình sau vỏ bọc ấy

Nghevậy, anh chả buồn nói gì thêm. Anh vẫn lạnh lùng đi đến gần đó, anh biết côđang ở đó, nhưng…

Anhđã vô tình bước qua, coi như không biết gì, Yun cười mãn nguyện chạy đến bênkhoác vai anh.

Côđã nhìn thấy, cô dựa người vào thân cây, nhắm mắt lại coi như chưa từng nhìnthấy gì.

Anhlạnh lùng quá.!Anh mất em rồi đấy…..