Cô Độc Chiến Thần

Quyển 30 - Chương 5: Hành động của chiến thần



Tuy nhiên khi nhìn thấy một con đường có đáy từ thuyền dày bằng ván gỗxuất hiện bên cạnh khói độc, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. QuânKhang Tư này không phải muốn dùng con đường này để đi thông qua đầm lầykhói độc chứ? Bọn họ không sợ sau khi đến nửa đường xuất hiện khói độclọt vào, độc chết toàn bộ mọi người bên trong con đường sao?

Những người này không rõ ràng lắm vì con đường này sẽ không bị khói lọtvào. Bởi vì tất cả ván gỗ đều là hai tầng ghép vào nhau. Chẳng nhữnggiữa hai tầng có một tầng nước sơn giao dày, mà bên ngoài đều được quétmột lớp nước sơn giao dày. Hơn nữa bên trong còn được dán thêm một tầngvải bạt ngâm dầu.

Có thể nói vì con đường tạm thời này Khang Tư tiêu phí một khoản tiền thật lớn.

Vốn Khang Tư không muốn xa xỉ như vậy, chỉ có thể làm vài ngàn binhlính đi qua là được. Chỉ là không nghĩ tới sau khi An Tái Kháng nhậnđược tin tức đến quan sát, lập tức hai mắt sáng lên tỏ vẻ nhất định phải hoàn thành hết sức hoàn mỹ. Nếu không phải nơi này rất hẻo lánh hơn nữa cần rất nhiều thời gian, An Tái Kháng còn chuẩn bị làm một đường hầmbằng sắt thép.

Đối với sự hưng phấn của An Tái Kháng, Khang Tư rất là khó hiểu.

An Tái Kháng dáo dác nhìn ngó khắp nơi, sau đó nhỏ giọng nói:

- Đại ca! Đừng coi thường con đường này. Một khi xây dựng xong, đâysẽ thành một con đường hoàng kim có quãng đường ngắn nhất từ trước tớinay.

- Con đường hoàng kim?

Khang Tư chớp chớp mắt, đột nhiên giật mình nói:

- Ngươi định vận chuyển đặc sản Bắc quốc thông qua con đường này đến Duy Nhĩ Đặc buôn bán?

An Tái Kháng lập tức khen ngợi:

- Hắc! Không hổ là đại ca, vừa nghĩ là biết rõ. Huynh nghĩ lại coi.Đừng xem Duy Nhĩ Đặc nối liền với rừng rậm Mạn Đặc Tư, nhưng có đầm lầykhói độc này cản đường, lại khiến hai nơi thành khoảng cách xa nhất trên thế giới.

- Đặc sản Duy Nhĩ Đặc không cần phải nói, ở Mạn Đặc Tư trở thành hàng xa xỉ đắt tiền nhất. Mà đặc sản ở Mạn Đặc Tư này ởbên Duy Nhĩ Đặc giá gần như nhau. Có con đường này, đội buôn chúng tatuyệt đối có thể khuếch trương vài lần!

- Tốt thì tốt. Nhưngcon đường này phải do người của mình vận chuyển. Người đi nhiều, conđường này dễ dàng xuất hiện khe hở, khói độc lại lọt vào thì con đườngcoi như hỏng. Chờ khi con đường lại được khai thông, thế giới không biết qua bao nhiêu lâu rồi.

Khang Tư cũng không coi trọng bởi vìcon đường này tạo nên chỉ để di chuyển binh lính đến Duy Nhĩ Đặc. Saukhi con đường bắt đầu sử dụng, thuộc hạ của mình theo đội trăm ngườicùng lúc thông qua thì không có gì, dù sao cũng là dùng một lần. Nhưngnếu liên tục không ngừng vận chuyển hàng hóa, chỉ sợ không được bao lâu, con đường này sẽ hỏng mất.

An Tái Kháng hưng phấn nói:

- Hắc hắc! Đại ca. Huynh không nghĩ kỹ gì cả. Con đường này ta chỉ cho người đi qua, không vận chuyển hàng hóa.

- Chờ khi chúng ta đứng vững ở bên kia, khiến cho Giáp Linh chèothuyền ba lá tìm một con đường ngắn nhất trong khói độc này. Sau đó ởhai bên tạo thành dây cáp ngựa kéo, dây cáp có thể dùng xích sắt để kéomột con thuyền hoặc mấy chiếc thuyền lớn. Như vậy bất kỳ hàng hóa nào đề có thể rất nhanh vận chuyển từng đống tới.

- Ặc! Như vậy hàng hóa không bị nhiễm khói độc sao?

Khang Tư có chút bội phục người anh em này của mình, sự tình gì hắn cũng đều nghĩ liên quan đến việc kiếm tiền.

- Ngay từ đầu chỉ là vận chuyển một ít vật liệu gỗ quý báu cùng vớichâu báu binh khí không sợ nhiễm độc. Chờ sau khi thế lực chúng ta ở Duy Nhĩ Đặc lớn đến mức có thể mua những đất đai ở quanh đây vào tay, cũngkhống chế mấy thành thị xung quanh, chúng ta có thể trực tiếp dùng sắtthép tạot hành một con đường đi qua đường kính khoảng bảy, tám mét. Nhưvậy một ít hàng hóa đắt tiền hiếm có bao gồm cả nguyên liệu nấu ăn đềucó thể vận chuyển qua. Cũng chỉ là mấy dặm mà thôi, chút sắt thép ấy với chúng ta hiện tại có thể chấp nhận được, càng không nói tới về sau. Đại ca! Như vậy chúng ta hoàn toàn khống chế được con đường hoàng kim ngắnnhất, tuyệt đối sẽ mang đến cho chúng ta vô số tài phú. Đến lúc đó chodù đại ca thành lập một quân đội trăm vạn bộ áo giáp cũng chỉ là chuyệnnhỏ!

Nói đến đây, hai mắt An Tái Kháng đã sáng quắc, bỏ qua Khang Tư ở một bên, chính hắn bắt đầu tính toán nên làm gì.

Đối với người anh em cực kỳ nhiệt tình kiếm tiền này, Khang Tư chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

Tuy nhiên lời nói của An Tái Kháng cũng khiến tim Khang Tư đập thìnhthịch. Bởi vì loại vận chuyển hàng hóa dùng cáp kéo An Tái Kháng nói đến tuyệt đối có thể thực hiện được.

Hơn nữa điều này đối vớinhững người khác mà nói là chuyện căn bản không có khả năng, mà đối vớibên mình thì lại cực kỳ đơn giản. Bởi vì bên mình có một tên Giáp Linhkhông phải người, có thể thoải mái dò xét địa hình ở trong khói độc.

Về phần lợi nhuận, nghĩ lại Áo Kỳ kia có địa vị rất cao ở Duy NhĩĐặc, không ngờ đi ngàn dặm xa xôi đến Bắc quốc mua sắm đồ gỗ quý báu,thì biết được thứ này ở Duy Nhĩ Đặc có thể bán được bao nhiêu tiền.

Một khi mở được con đường thông qua, sẽ bớt đi được phí vận chuyển,nhân công của chín phần đường thủy. Càng tránh được vô số nguy hiểmkhông thể đoán trước. Chỉ cần có thể tiết kiệm được tiền đủ để vô số đội buôn chen chúc mà đến.

Tuy nhiên dựa theo tính cách An TáiKháng, hắn nhất định sau khi buôn bán lời gấp vài lần mới đồng ý cho đội buôn khác được sử dụng con đường. Thành trấn thương mại phồn vinh mìnhchờ mong có thể phải rất lâu thời gian mới có thể xuất hiện.

Tuy nhiên có được mật vệ đa công năng Giáp Linh, mà con đường lót sắtthép chỉ khoảng mấy dặm. Nếu chỉ cần trải một con đường bằng thuyền làxong vậy thì với tên Giáp Linh không biết mệt mỏi lại khỏe vô cùng nàythì tuyệt đối có thể làm tốt con đường trong vòng vài ngày.

Mà cũng đúng thật, Giáp Linh quả thật không mất bao nhiêu thời gian liền trải được một con đường vài dặm bằng thuyền sắt.

Đáy thuyền chế tạo thành hình chữ U không đầu không đuôi, mỗi chiếcthuyền dài năm thước, tổng cộng gần sáu, bảy trăm chiếc thuyền như vậymới có thể lót xong đường.

Mà loại thuyền gỗ nặng mấy trăm cân này Giáp Linh một tay vác thuyền bước đi. Thời gian Giáp Linh trảithuyền lót đường đa số lãng phí là khi đi lại.

Tuy nhiênchuyện tạo thành con đường hình vuông lúc sau, trải vải bạt, gắn kín chỗ ghép thì không chỉ cậy mạnh có thể làm xong.

Cho dù Giáp Linh không biết mệt mỏi nhưng là phải mất thời gian thật lớn mới có thể hoàn thành. Hơn nữa sau khi làm xong còn phải thổi gió vào để đẩy gió độctrong con đường thông. Hơn nữa còn phải cẩn thận kiểm tra xem con đườngcó nơi nào rò rỉ lỗ thủng hay không. Những công việc này nếu không cóthời gian nửa năm căn bản không thể làm xong.

Nếu cần nhiều thời gian như vậy, Khang Tư lại không thể cứ một mạch chờ ở rừng rậm Mạn Đặc Tư.

Tuy rằng rừng rậm còn rất nhiều thế lực không phục tùng nhưng chỉ cần để lại một vạn binh lính cùng hơn trăm mật vệ thì có thể đủ khống chếđược rừng rậm Mạn Đặc Tư.

Khang Tư để lại một đám thuộc hạcùng Giáp Linh, sau đó mang theo càng nhiều thuộc hạ mới từ Bắc quốctới, bắt đầu một chuyến đi mới.

Lần này mục tiêu của Khang Tư không phải trở lại Tuyết quốc.

Kỳ thật hiện tại Tuyết quốc đã thành hậu phương lớn của rừng rậm MạnĐặc Tư, hơn nữa có binh lính, quan viên, quý tộc, nghị hội kiềm chế lẫnnhau. Cho nên Bắc quốc thực an ổn, căn bản không cần tự thân Khang Tưtọa trấn.

Về phần An Tái Kháng, hắn đã sớm mang vài thuyềnchiến chạy về Duy Nhĩ Đặc nỗ lực vì con đường hoàng kim ngắn nhất từtrước tới nay.

Hải quân của Khang Tư trừ bỏ để lại hơn mườichiếc thuyền tuần tra Tuyết Long Giang ra, đại bộ phận đều dưới sự dẫndắt của Liễu Thanh Dương, đi bán đảo Phi Ba.

Lôi gia trên bánđảo Phi Ba đã gần hai, ba năm không ai đi tuần qua, phỏng chừng nhữngtên có tâm tự lập đã đến một mức độ nhất định, cần phải chèn ép mộtphen.

Tuy rằng lúc trước bận tâm đến ác ma tàn sát bừa bãi màcó ý vứt bỏ, nhưng hiện tại nghe nói tai nạn ác ma còn không bùng nổ cho nên bất kể thế nào đều phải chỉnh lý một chút. Dù thế nào cũng là lãnhđịa của Khang Tư.

Mà quan trọng nhất chính là, An Tái Khángnghĩ tới bán đảo Phi Ba cũng có một khu đầm lầy khói độc. Chờ sau khiGiáp Linh làm xong việc nơi đây, có thể đi thăm dò khu đầm lầy kia.

Tuy rằng bởi vì vấn đề vận chuyển đường biển mà không có khả năngxuất hiện con đường hoàng kim, nhưng nếu có một con đường đánh bất ngờcũng là chuyện không tồi. Mà hải quân trừ bỏ nhiệm vụ chèn ép người Lôigia có ý đồ khác, còn là giương cao cờ Lôi gia, chiếm cứ thổ địa quanhđầm lầy.

- Chủ thượng! Cách nơi đây ba mươi dặm chính là hànhtỉnh Thiểm Đông của Cửu hoàng tử đế quốc. Bởi vì hành tỉnh Thiểm Đôngchuyên môn khai chiến với hành tỉnh Thiểm Nam của Thập Thất hoàng tử cho nên những quận huyện gần rừng rậm chỉ có sư đoàn lính tráng địa phươngcanh gác. Hơn nữa bọn họ chưa từng phái thám báo đến phía rừng rậm chonên khẳng định không phát hiện chúng ta.

Mật vệ sớm được phái đi dò xét, đợi cho đoàn người Khang Tư xuất hiện lập tức bẩm báo với Khang Tư.

Đúng vậy, Khang Tư quyết định thông qua con đường nối với rừng rậmMạn Đặc Tư trở lại đế quốc. Quyết định này không chỉ là của riêng hắn,mà còn là ý của rất nhiều người.

Đám người từ phủ Đại Đô đốcĐông Nam như Tương Văn, Ngả Lệ Ti, Y Ti Na không cần phải nói, khẳngđịnh là hy vọng Khang Tư có thể sớm quay về thu thập cục diện Đông Nam.

Mà đám người từ Tuyết quốc thì cảm thấy cực kỳ hưng phấn khi bướcchân lên lãnh thổ Đế quốc. Phải biết rằng đế quốc trước kia chính nướcmạnh nhất thiên hạ, đều là những nước nhỏ bé như bên mình nhìn lên. Hiện tại có thể đi theo quân chủ của mình đến đất nước này, đó là một chuyện vinh quang đến thế nào.

Tuy rằng không phải vừa tiến vào đếquốc có thể đến được tỉnh Đông Nam, còn phải xuyên qua ít nhất ba tỉnhmới có thể đến được Đông Nam. Nhưng là bất kỳ ai cũng không cho rằng đây là chuyện khó bao nhiêu.

Tuy rằng hiện tại trong tay Khang Tư chỉ có năm vạn vệ đội lĩnh chủ cùng một vạn nội vệ tinh nhuệ. Bằng ấybinh lực tuyệt đối không thể đánh thủng ba hành tỉnh, tuy nhiên ai cũngkhông để ý.

Toàn bộ rừng rậm Mạn Đặc Tư cùng bờ đông TuyếtLong Giang đều là hậu phương lớn của mình, làm sao sợ mấy hành tỉnh tựlập này.

Khang Tư xuyên qua rừng rậm nhìn đồi núi bên ngoài, không khỏi thở dài.

Mình ở rừng rậm Mạn Đặc Tư sau khi gia nhập vệ đội Nguyên soái đuổigiết giặc cướp, chính là thông qua con đường này đi đến đế đô. Khôngnghĩ tới một con đường quan trọng như vậy, không ngờ hành tỉnh ThiểmĐông đế quốc không có bất kỳ đề phòng nào. Nhớ rõ lúc trước chính là cómột sư đoàn chính quy canh giữ trên con đường này.

Tuy nhiên nghĩ lại tình hình đế quốc hỗn loạn như vậy, binh lực tinh nhuệ trong lãnh địa đều bị điều đi những nơi cần thiết.

Hơn nữa rừng rậm Mạn Đặc Tư vẫn đều là nơi ẩn nấp của đám người duthủ du thực, căn bản không dấy binh bạo động, việc coi thường bên nàycũng là rất bình thường.

Khang Tư giục ngựa đi ra rừng rậm,phía sau theo sát sao rậm rạp kỵ binh áo giáp hạng nặng, ước chừng sáuvạn kỵ binh giáp sắt cùng hơn mười xe ngựa cứ như vậy xông ra từ rừngrậm.

Hiện tại chiến mã của quân Khang Tư đương nhiên khôngphải là tuyết mã của Bắc quốc. Tuyết mã Bắc quốc rời đi Bắc quyết tuyệtđối sẽ bị chết vì nóng. Toàn bộ chiến mã hiện tại đều thông qua các độibuôn của An Tái Kháng mua sắm, đương nhiên áo giáp, binh khí, cung têncũng tất cả từ các đội buôn đi mua.

Từ đây có thể thấy được, các đội buôn của An Tái Kháng có quan trọng đến mức nào.

Hiện tại tàu chiến hải quân gần như đều là thuyền buôn cấp Khôi Kiềucải tạo. Trong một vùng hải rộng lớn này trừ bỏ hải quân Duy Nhĩ Đặc ra, chính là hải quân Khang Tư mạnh nhất. Từ đây có thể thấy được Khang Tưsớm tại thời kỳ Lôi gia khiến cho An Tái Kháng sớm đi tới nước này làanh minh đến thế nào.

Bởi vì có các đội buôn này chỉ cần DuyNhĩ Đặc vẫn là bến cảng đất nước Liên minh như trước, chỉ cần đội buônDuy Nhĩ Đặc vẫn có thể chạy khắp thế giới không bị ngăn cản như trước.Như vậy Khang Tư liền có thể căn bản không cần hậu phương lớn, có thểmang theo quân đội tung hoành thiên hạ.

Mà khi đám kỵ binh này ra khỏi rừng rậm một lúc lâu, hoàn toàn không nhìn thấy hình dạng, từcửa con đường thông rừng rậm lại đi ra vài ngàn xe ngựa lớn.

Những người đánh xe cùng hộ vệ nghênh ngang lái xe chạy chầm chậm. Nhìnlá cờ trên đỉnh xe ngựa liền biết được những người này trừ bỏ đám giặccướp không trật tự, thì chính là đám người buôn Duy Nhĩ Đặc không sợ bất cứ cái gì.

Đội buôn này tuy rằng chầm chậm đi tới, nhưng nhìn tuyến đường của bọn họ, hiển nhiên là đi theo sát sau đại quân củakhang tư.

Tuy nhiên cũng không kỳ quái, bởi vì bọn họ chính là hậu cần bộ đội quân Khang Tư ngoài biên chế.

Áo Kỳ đã sớm lên thuyền ở cảng Thanh Hương chuẩn bị rời khỏi Bắcquốc. Chuyến này hắn tự thân đi buôn, hành động buôn bán trên biển vớinước ngoài kéo dài nửa năm khiến Áo Kỳ nhiều cảm xúc, suy nghĩ phức tạp.

Những cảm tưởng này cùng đại bản doanh của mình không có bất kỳ quanhệ gì. Cho dù hắn mười năm không trở lại, đội buôn do mình tạo ra nếukhông có tin tức chính xác mình chết đi vẫn có thể vận hành mười mấynăm.

Đương nhiên đây chính là dưới tình huống không có quân địch đả kích.

Cho nên vì biểu hiện sự tồn tại của mình, đội buôn Áo Kỳ mang tới vừa tạo quan hệ với Khang Tư lập tức chờ một nửa hàng hóa quay về. Sau đóchờ đại bản doanh mang đến càng nhiều thuyền lớn, một nửa nữa lại lậptức quay về. Dù sao chính là không ngừng phái thuyền trở về.

Một là kiếm tiền, hai là để thuộc hạ nghỉ ngơi một chút, ba là để nóilên sự tồn tại của mình. Miễn cho những tên không biết sống chết thừadịp mình không ở đó nhảy ra gây rối.

Chuyện buôn bán lại càngkhông có gì để nghĩ. Tuy rằng mình ở thành phố hẻo lánh lâu như vậy,nhưng khiến cho mình kiếm được rất nhiều mối làm ăn lúc trước kia khó mà chiếm được.

Chủ đội buôn tự thân buôn bán, mà lại là quý tộccao tầng Duy Nhĩ Đặc tự thân đứng ra, gần như không có bất kỳ mối làm ăn nào không thể thương lượng được.

Tuy nhiên, điều duy nhấtkhiến Áo Kỳ bất đắc dĩ buồn rầu đó là đồng bọn buôn bán mình thật vất vả thành lập vô duyên mất hơn một nửa khiến rất nhiều công việc mình làmkhông công.

Mà những đồng bọn buôn bán này nguyên nhân đều bởi vì Khang Tư mà mất đi.

Những mất đi không phải là đám đồng bọn không để ý làm việc buôn bánvới mình, mà là bọn họ không thể thực hiện giao hẹn với mình. Bởi vì bọn họ đều bị quân Khang Tư giết chết.

Đối với Khang Tư này, Áo Kỳ không nói lời nào. Là khiếp sợ đến không nói được.

Khi hắn hướng dẫn cho Khang Tư đã có hiểu biết kỹ càng, không dám nói so với Khang Tư còn hiểu biết hơn nhưng thế nào cũng hiểu Khang Tư hơnvô số người.

Áo Kỳ thực coi trọng Khang Tư, không phải coitrọng năng lực của hắn, cũng không phải coi trọng thân phận của hắn. Chỉ là coi trong vận khí của Khang Tư.

Người đi buôn bình thườngđều rất để ý đến vận khí. Bởi vì ngươi vận khí tốt dọc đường không gặpbất kỳ kẻ trộm nào. Lúc bàn chuyện làm ăn có khi gặp lúc giá cả hàng hóa lên đến đỉnh điểm, chỉ một lần buôn bán lợi nhuận gấp mấy lần bìnhthường.

Mà nếu vận khí không tốt, mới ra khỏi cửa đã bị trộmcướp nhiều hàng hóa, sau khi trăm cay nghìn đắng chạy đến nơi lại pháthiện giá cả hàng hóa đã bị thấp so với giác gốc. Thêm vào đó bồi thườngchết chóc, thương tật có khi bị phá sản.

Đây vẫn là bìnhthường, bởi vì vận khí càng không tốt nữa chính là sau khi dồn hết tiềncủa mua một số hàng hóa, vừa ra cửa đã bị giặc cướp giết chết, người nhà lập tức trở thành ăn mày…

Cho nên nói vận khí cực kỳ quan trọng. Mà Khang Tư chính là người vận khí tốt nhất Áo Kỳ từng gặp.

Vì sao nói Khang Tư vận khí tốt?

Áo Kỳ chính là cẩn thận chú ý hết thảy hành động của Khang Tư. Đươngnhiên không phải giám thị mà là thông qua thuộc hạ của Khang Tư nóichuyện phiếm với nhau thu được tin tức.

Đầu tiên, Khang Tưkhông biết làm sao sống sót sau khi bị lốc xoáy cuốn. Lợi dụng vũ lựcthoái mái kiếm được tiền vốn lập nghiệp. Đây chính là thể hiện vận khítốt của Khang Tư, bởi vì ba thuộc hạ của hắn cũng sống sót trong lốcxoáy.

Chương 5 (232): Hành động của Chiến thần (P2)

Áo Kỳ tin tưởng, cho dù một mình Khang Tư cũng có thể đi lên vị tríhiện tại, nhưng tuyệt đối không có dễ dàng như vậy. Sở dĩ có thể nhanhchóng như vậy, có quan hệ rất lớn đến ba thuộc hạ ưu tú mê người củahắn.

Tiếp theo Khang Tư thành lập đoàn lính đánh thuê. Lại bởi vì vận khí tốt có thể cùng Bá tước Cáp Nhĩ tạo nên quan hệ từ nhiệm vụhộ tống. Sau đó không biết thế nào được Bá tước Cáp Nhĩ lúc ấy vẫn làNam tước nhìn trúng, trực tiếp ban trấn Thanh Hương thành hộ vệ lĩnh của đoàn lính đánh thuê.

Mà Khang Tư sau khi tiến vào trấn ThanhHương, thoải mái thâu tóm những đám côn đồ muốn chết đưa đến tận cửa,khuếch trương thực lực của chính mình.

Tiếp theo mượn vào bằng ấy thực lực, hắn trở thành một vì sao sáng chói trên sân khấu diễn tròcủa Cáp Nhĩ và Bỉ Khắc. Khiến cho Cáp Nhĩ không thể không sắc phongKhang Tư, do đó khiến Khang Tư có địa bàn của chính mình.

Căncứ Áo Kỳ điều tra cùng tính toán, người như Khang Tư sau khi có được căn cứ địa thế lực lập tức có thể phát triển thịnh vượng.

Mà sựphát triển thịnh vượng của hắn rất khủng bố. Không phải nói thủ hạ củahắn không đủ năng lực, đương nhiên cũng không có khả năng rất mạnh.Nhưng hắn sở dĩ có thể nhanh chóng phát triển nguyên nhân đều bởi vì vận khí.

Nhìn xem lãnh địa Khang Tư không có tiền, lập tức xuấthiện sự kiện Tuyết Lang bang, mấy chục vạn tiền thưởng cùng tước vị cứthế vào tay.

Mà Khang Tư bằng vào một nghìn binh lực của hắnliền tiêu diệt Tuyết Lang bang hoành hành đã lâu. Chẳng những có đượcmột khoản tiền phát triển, mà còn nâng cao tước vị của mình lên mộtchút, hơn nữa thu vào mấy khối địa bàn.

Chuyện phía sau lại càng kỳ quái.

Khang Tư vốn thực để ý thanh danh của mình gần như bị nhốt ở trongmột nước cờ bí. Nhưng cũng không biết quý tộc Bắc quốc não tàn hay làkhông coi Khang Tư ra gì, tùy tiện gán cho hắn thân phận hậu duệ củahoàng tộc Cổ quốc, sau đó liền điều binh đến đánh. Cũng không xem mìnhlà loại như nào, không ngờ dám trêu chọc vào tên vũ lực mạnh mẽ nhưKhang Tư.

Kết quả không cần phải nói, Khang Tư tìm được cớ hámồm liền trực tiếp thôn tính lãnh đạo trên đầu, sau đó lên ngôi Bá tướctrước mặt mọi người.

Đương nhiên lúc sau đội tàu của Áo Kỳcũng thành một bộ phận vận khí tốt nhất của Khang Tư. Cũng không biếtlàm sao, Áo Kỳ không ngờ lại xuất hiện đúng lúc Khang Tư cần nhất, vôduyên vô cớ tăng thêm một phần lực lượng cho thế lực Khang Tư.

Chuyện kế tiếp mà bắt đầu lại càng khiến người ta trợn mắt há mồm.

Đầu tiên là thân tín trực hệ của Khang Tư ở năm tỉnh Đông Nam mangtheo vài trăm tàu chiến tới tìm kiếm Khang Tư. Cũng không biết đám người cách xa ngàn, vạn dặm làm thế nào biết được tin tức chính xác của Khang Tư.

Mấy trăm chiếc tàu chiến này đến, không nói cung cấp choKhang Tư mấy vạn võ trang tinh nhuệ, chỉ riêng tàu chiến đại biểu khônglo lắng đường lui liền đủ khiến sĩ khí quân Khang Tư bành trướng vàitrăm lần.

Mà quan trọng nhất chính là, tên An Tái Kháng có tên tuổi trong đội buôn Duy Nhĩ Đặc cũng đến. Đội buôn kết hợp với tàuchiến khiến công tác hậu cần của Khang Tư hoàn toàn buông lỏng.

Thế lực Khang Tư đã vượt quá giới hạn lập tức vứt bỏ áo khoác chínhnghĩa, trực tiếp trắng trợn khởi xướng chiến tranh Bắc quốc.

Đại thế đều thuộc về Khang Tư, cục diện chiến tranh hoàn toàn nghiêng về một phía. Toàn bộ bờ đông Tuyết Long Giang sau nửa năm liền thành lãnhđịa của Khang Tư.

Mà đây kỳ thật cũng là biểu hiện của vận khí tốt.

Vì sao đại quân ở nước ngoài của Khang Tư lúc nào không đến, lại xuất hiện đúng vào lúc hệ thống Khang Tư đang nỗ lực tấn công đến giới hạn?

Hệ thống Khang Tư đột nhiên nhận được trợ giúp, phá tan điểm giớihạn, muốn không khuếch trương ra ngoài cũng thực khó khăn. Bởi vì phảidựa vào chiến tranh mới chiếm được bằng ấy lãnh địa muốn nuôi sống mấytrăm tàu chiến là không có khả năng. Cho nên hệ thống Khang Tư hoàn toàn bị nằm trong cục diện không thể không đánh.

Mà quân Khang Tưkế tiếp thẳng tiến cũng là nguyên nhân khiến Áo Kỳ bội phục vận khíKhang Tư cực tốt. Nhìn xem vô số tướng lĩnh cùng thủ lĩnh quân địch chết không rõ nguyên do, sau đó quân Khang Tư dễ dàng đạt được thắng lợi làđiều có thể hiểu được.

Đương nhiên ai cũng biết chuyện thủlĩnh quân địch chết tuyệt đối có liên quan tới Khang Tư. Nhưng thíchkhách có lợi hại đến mấy cũng không có xác xuất trăm phần trăm thànhcông. Khang Tư có thể khiến cho thủ lĩnh quân địch của mình chết hết,cũng chỉ có thể nói lên vận khí tốt.

Ngay từ đầu Áo Kỳ nghĩđến Khang Tư phải hoàn toàn thống nhất Bắc quốc mới có thể quay đầu lạixuyên qua thảo nguyên đến đế quốc. Nhưng không nghĩ tới sau khi Khang Tư đánh chiếm bờ đông Tuyết Long Giang, bờ tây không đánh liền điều binhtiến vào rừng rậm Mạn Đặc Tư.

Loại chiến thuật này chẳng những khiến cho đám quý tộc bờ tây Tuyết Long Giang trong lòng run sợ, thởnhẹ một hơi cũng trợn mắt há mồm. Chính là mọi người trong lãnh địaKhang Tư cũng không biết rõ làm sao Khang Tư lại hành động như thế.Chẳng lẽ hắn không biết thống nhất toàn bộ Bắc quốc mới là chiều hướngphát triển chân chính sao? Vì sao cố tình làm việc quỷ dị như vậy?

Áo Kỳ không hiểu rõ, phái ra người đi theo Khang Tư vào rừng rậm MạnĐặc Tư. Hắn muốn biết rõ trong rừng rậm Mạn Đặc Tư chỉ có cây cối cũngkhông có bất kỳ món ăn dân dã này rốt cuộc có cái gì hấp dẫn Khang Tư.Khiến cho Khang Tư từ bỏ thống nhất Bắc quốc, khôi phục thanh danh lịchsử Cổ quốc.

Chỉ là kết quả nhận được khi phái ra rất nhiềungười, chính là nhìn thấy Khang Tư ở rừng rậm Mạn Đặc Tư không ngừng tấn công, thu nạp sau đó chạy đến bên bờ rừng rậm an cư.

Áo Kỳvẫn kiên nhẫn chờ đợi. Hắn không tin Khang Tư lại đột nhiên yên lành như thế vi phạm ý nguyện mọi người, chuyển mục tiêu của đại quân đi mộtphương hướng khác.

Sau khi rất nhiều vật tư vận chuyển đếnrừng rậm Mạn Đặc Tư, Áo Kỳ có chút hưng phấn. Bởi vì hắn cảm thấy đượcmình sắp phát hiện mục đích của Khang Tư.

Nhưng là khi đượctin Khang Tư chỉ để lại một nhóm người khống chế rừng rậm Mạn Đặc Tư,lại mang theo rất nhiều binh lính rời khỏi rừng rậm Mạn Đặc Tư đi đếquốc, Áo Kỳ lại mơ hồ.

Chẳng lẽ Khang Tư tấn công rừng rậm Mạn Đặc Tư chỉ là vì trở lại đế quốc?

Khả năng này không lớn? Hắn trực tiếp ngồi thuyền trở lại năm tỉnh Đông Nam không phải tốt hơn sao?

Nơi đó chính là địa bàn cũ của hắn. Cho dù năm tỉnh Đông Nam hiện tại đã bị những tên có dã tâm khống chế, nhưng dựa vào danh tiếng cùng mấyvạn binh lính, mấy trăm tàu chiến hiện tại của hắn, năm tỉnh Đông Namcho dù không phải nghe tin đã hàng thì cũng chỉ cần đe dọa một chút làcó thể thu nạp lại.

Căn bản không cần phải mất sức một lần nữa để chiếm được năm hành tỉnh đế quốc. Như vậy không thể bớt việc hơn sovới đánh hạ rừng rậm Mạn Đặc Tư, sau đó đánh ba hành tỉnh cuối cùng mớiđến năm tỉnh Đông Nam sao?

Hơn nữa liên tục chiến đấu như vậy, cho dù vận khí Khang Tư tận trời, binh lính tinh nhuệ dị thường đợi cho lúc đến năm tỉnh Đông Nam chỉ sợ cũng không còn mấy lính cũ. Loạichuyện lỗ vốn này không ngờ tên Khang Tư anh minh thần võ này lại đilàm? Thật sự là nghĩ không ra!

Áo Kỳ lắc đầu. Hiện tại hắnđang chờ thu được tin tức mới nhất liền nhổ neo. Về sau nếu muốn nhậnđược đến tin tức của Khang Tư ít nhất phải chờ đến hơn nửa tháng.

Ngay lúc Áo Kỳ miên man suy nghĩ, một gã thủ hạ của hắn nhanh chóngđi lên con thuyền sớm chờ xuất phát. Nhìn thuộc hạ lên thuyền, Áo Kỳkhoát tay, buồm bắt đầu dâng lên, bắt đầu xuất phát.

Áo Kỳ nhận lấy tin tức do thuộc hạ đưa lên, hắn chỉ nhìn một đoạn mở đầu lập tức nhảy dựng lên:

- Cái gì?! Khang Tư dám xây dựng một con đường bằng thuyền gỗ trongđầm lầy khói độc? Người của hắn làm thế nào tránh khói độc này?

Áo Kỳ hiện tại cực kỳ khiếp sợ. Hắn biết đầm lầy khói độc. Nơi nàytrước kia không ít người đi buôn Duy Nhĩ Đặc chú ý tới, thậm chí vẫn cótre già măng mọc chú ý tới.

Tuy rằng ai cũng không biết đầmlầy khói độc này rộng bao nhiêu, nhưng thế nào cũng gần hơn so với vùngbiển ngàn dặm. Ai cũng biết, nếu tạo được một con đường đi thông, vậychính là có một con đường hoàng kim thu hút rất nhiều tài chính.

Đáng tiếc, khói độc không hổ là khói độc. Bất kể sử dụng thuyền dàyđặc kín kẽ thế nào, mặc quần áo mũ giáp, … tất cả biện pháp có thể nghĩđến đều không có tác dụng.

Bởi vì phàm là khi xâm nhập vào màn sương một đoạn nhất định, những phương tiện an toàn đều xuất hiện lỗthủng, như vậy toàn bộ nhân viên mạo hiểm đều có đi không về.

Sau khi hy sinh rất nhiều người, những biện pháp nghĩ tới đều đã dùngđều không tác dụng, tới cuối cùng đương nhiên chỉ có thể buông ta.

Mà không ngờ hiện tại Khang Tư lại có thể làm đường thông qua?

Hắn có thủ hạ không hề sợ khói độc, hay là có phương pháp nào?

Nếu là thủ hạ, vậy không cần suy nghĩ khẳng định là không thể đào góc tường được. Nếu là phương pháp, vậy phải nhìn xem có thể lấy được từnơi nào của Khang Tư.

Chỉ là những chuyện này đều là về sau.Hiện tại quan trọng nhất chính là phái người trường kỳ đóng ở rừng rậmMạn Đặc Tư. Một khi con đường khai thông, mình phải lập tức tìm Khang Tư xin chia một chén canh.

Người đi buôn tuy rằng đại đa số thời kỳ đều phải thật cẩn thận quyết định, nhưng cũng có lúc phải mạnh mẽ quyết đoán.

Như vậy, Áo Kỳ lập tức phát mệnh lệnh. Về phần thuộc hạ đi thuyển nhỏ hay là trực tiếp nhảy xuống biển trở về cảng Thanh Hương thì không phải chuyện hắn lo nghĩ.

Áo Kỳ hiện tại đầy đầu là không biết conđường thông qua khói độc có thể thành công hay không. Áo Kỳ xuất thânngười buôn đương nhiên rõ ràng, một con đường có thể làm khoảng cách xanhất thiên hạ biến thành gần nhất sẽ mang đến bao nhiêu lợi nhuận.

Hơn nữa lợi nhuận chỉ là việc nhỏ. Một thế lực khống chế một conđường như vậy, chỉ cần có năng lực tự bảo vệ, vậy có thể lợi dụng conđường này để cấp quyền đi qua, đổi lấy vô số ích lợi.

Nói không chừng An Tái Kháng – người phát ngôn của Khang Tư ở Duy Nhĩ Đặc sẽ trở thành nhân vật tầng trên giống như mình.

Mà hiện tại mặc kệ con đường này có thành công hay không, trước mặtchủ yếu nhất chính là quan hệ tốt với Khang Tư. Thậm chí nếu mất tiềncũng phải tạo quan hệ tốt với hắn.

Bởi vì chỉ có nhân tình của người chịu chi tiền, tương lai lúc có việc mới dễ mở miệng. Hơn nữaKhang Tư cũng không dễ mở miệng chối từ.

Hiện tại Khang Tư đãrời đi Tuyết quốc, hơn nữa Tuyết quốc đã tiến vào giai đoạn trị bằngvăn, không cần nhiều viện trợ. Ngược lại Khang Tư mang theo mấy vạnngười tiến vào trong lãnh thổ đế quốc, hơn nữa địa phương toàn bộ là kẻđịch, tiếp tế cực kỳ khó khăn.

Mặc dù đằng sau có đội buôn đicùng, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với căn cứ địa. Mình cũng nênrút ra một số đội buôn đi theo phía sau Khang Tư mới đúng.

ÁoKỳ suy nghĩ rõ ràng nên làm thế nào, mặt mang tươi cười nhìn phong cảnhngoài thuền. Áo Kỳ đi ra hơn nửa năm, thành lập con đường mậu dịch vớiBắc quốc. Chỉ cần điểm ấy cũng đã mang đến cho đội buôn của hắn thu vàotrăm vạn kim tệ hàng năm.

Quan trong nhất là tạo quan hệ vớiKhang Tư. Nhân vật có vận khí tốt đến tận trời này có thể kết luận lànên làm bạn với hắn. Giá trị một người như hắn khẳng định càng ngày càng tăng cao.

Đợi cho khi người đội buôn khác ở Duy Nhĩ Đặc biếtKhang Tư muốn đầu tư vào Khang Tư thì phí tổn thế nào cũng gấp mấy chụclần mình. Ha ha! Nhìn những người đó tiêu phí rất nhiều tiền tài đềukhông thể so sánh với mình, cảm giác như vậy cũng tương đương không tồi.

Áo Kỳ rất đắc ý, nâng chén rượu chậm rãi thưởng thức.