Cô Độc Chiến Thần

Quyển 30 - Chương 4: Con đường bí mật



Hai người vợ của Khang Tư đương nhiên biết ai là người được chôn dưới ngôi mộ này.

Đối với người chết ban tên họ cho Khang Tư, tâm tính hai người không giống nhau.

Về phần Y Ti Na, nàng coi người ở dưới bùn đất này thành người thân của Khang Tư, mang theo tâm tình cảm ơn đến tế lễ.

Mà Ngả Lệ Ti lại là khinh thường. Nếu không phải người ở dưới đất này giao dòng họ cho Khang Tư, Khang Tư cũng sẽ không ở Tuyết quốc này hơnmột năm. Mà hắn đã sớm trở lại năm tỉnh Đông Nam, nắm chặt phủ Đại Đôđốc ở trong tay, đâu cần phải ở đây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng!

Đương nhiên những ý nghĩ này Ngả Lệ Ti sẽ không biểu hiện ra ngoài.Nàng không muốn cho Khang Tư nghĩ đến mình là một người vong ân phụnghĩa.

Mà cho dù như thế nào, Khang Tư từ vách núi đen rơixuống cũng nhờ có người dưới mộ này mới còn sống sót. Cho nên hắn vẫnmang lòng cảm ơn thi lễ với ngôi mộ.

Nhìn ngôi mộ vừa mới được rửa sạch sẽ, Khang Tư quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Tuy rằng trong mảnh đất trống này chỉ có một nhà Khang Tư cùng TươngVăn, mấy người hầu nhưng không cần nghĩ cũng biết rừng rậm xung quanh tụ tập hơn ngàn nội vệ tinh nhuệ, còn có hơn trăm mật vệ cao cấp.

Mà xung quanh bên ngoài càng tụ tập hơn vạn đại quân nội vệ. Bằng ấybinh lực trong rừng rậm Mạn Đặc Tư này đã xem như là vũ lực tuyệt đỉnh.Toàn bộ rừng rậm Mạn Đặc Tư căn bản không có bất kỳ thế lực nào có thểngăn cản.

- Chủ thượng! Đầu mục các thế lực du cư xin ra mắt.

Tương Văn bẩm báo với Khang Tư.

Từ khi Khang Tư mấy tháng liền thống nhất bờ đông Tuyết Long Giang,hơn nữa mang theo hơn vạn nội vệ đi vào rừng rậm Mạn Đặc Tư, nhiều thếlực của rừng rậm Mạn Đặc Tư đều hoảng loạn.

Đương nhiên khôngít đầu mục thế lực không cam lòng muốn mượn vào hoàn cảnh rừng rậm gâycho Khang Tư thiệt hại thật lớn, để khiến cho Khang Tư lùi bước trở về.

Phải biết rằng bọn họ không ít lần mượn vào sự tiện lợi của người địa phương, đánh bại rất nhiều thế lực mạnh mẽ có ý đồ muốn khống chế rừngrậm Mạn Đặc Tư.

Khi Nội vệ Khang Tư vừa mới bắt đầu tiến vàorừng rậm, quả thật gặp được rất nhiều phiền toái. Khí hậu rừng rậm ẩmướt, còn có rất nhiều rắn độc, muỗi, hoa độc, cỏ độc mang đến cho đạiquân nhiều thiệt hại. Ngược lại thú dữ lại không có bất kỳ phiền toáigì, tất cả đều thành thức ăn ngon của đại quân.

Tuy nhiên saukhi quân Khang Tư mời chào một đám đến làm kẻ địch của bọn họ, phiềntoái đến từ rừng rậm liền hạ thấp tới mức có thể coi như không thèm đểý.

Về phần những thế lực muốn mượn hoàn cảnh để mang phiềntoái cho đại quân, bọn họ đều là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.Bởi vì bọn họ căn bản không biết, bộ đội tiên phong của Khang Tư là loại nhân vật thế nào.

Quân Khang Tư điều động ra mấy trăm mật vệcao cấp, toàn bộ đều trải qua các loại hoàn cảnh thử thách. Hoàn cảnhrừng rậm đối với bọn họ mà nói chính là một bữa ăn sáng. Bọn họ cực kỳthoải mái liền có thể tiêu diệt những người có ý đồ xấu.

Màchuyện những đầu mục thế lực muốn quan sát cùng nòng cốt hành động độtnhiên chết đi khiến uy danh quân ác ma của Khang Tư lập tức truyền khắptoàn bộ rừng rậm Mạn Đặc Tư.

Chuyện chết chóc thần bí cùng uydanh quân Khang Tư khiến đại đa số các thế lực nhỏ yếu đều đã có ý đồđầu nhập vào quân Khang Tư. Chỉ còn có một số ít thế lực lớn lâu đời như thé nào cũng luyến tiếc vứt bỏ mọi thứ. Mặt ngoài bọn họ có điểm naonúng, nhưng trong lòng cũng đang chống cự.

Đối với những thếlực dùng phương thức không hợp tác, mật vệ lại thật sự nghe lệnh khônggiết hại những thủ lĩnh các thế lực không trực tiếp chống cự.

Tiến vào rừng rậm Mạn Đặc Tư đã hơn nửa tháng, lần này là lần đầu tiêncác đầu lĩnh các thế lực lớn lâu đời đến bái kiến cho nên Khang Tư gậtđầu nói:

- Mời hắn vào đi.

Một người đàn ông trungniên mặc quần áo mới tinh, vẻ mặt có chút kiêu ngạo nhưng lại cố gắng để lộ ra vẻ cung kính được Tương Văn dẫn tới.

Vừa đến mảnh đất trống, vẻ mặt người đàn ông trung niên này liền biến đổi.

Một người đàn ông trẻ tuổi cứ như vậy lẳng lặng đứng chắp tay saulưng, ánh mắt tất cả những người ở đây đều tập trung trên người đàn ôngnày trên người, căn bản không chú ý đến sự có mặt của những người khác.

Người đàn ông trung niên trong lòng run lên, âm thầm nói: “Không hổlà chủ nhân quân ác ma. Loại khí thế khó mà hình dung được này trừ hắnra tin tưởng không ai có được. Một đầu lĩnh thế lực mạnh mẽ như vậy lạitự thân xuất hiện tại rừng rậm Mạn Đặc Tư, nói rõ hắn ở vào tình thế bắt buộc đối với rừng rậm. Như vậy có thể khó đối phó hơn so với những thếlực chỉ có thuộc hạ tới đây! ”

“Ài! Ta mang theo dân du cư tựdo tự tại thật sự thoải mái. Nếu không phải quân ác ma thật sự khủng bố, ta cũng không nguyện đứng ra muốn tạo quan hệ. Hiện tại chỉ hy vọngquân ác ma giống như trong lời đồn, đối xử tốt với người nhà, đối xử với kẻ địch tàn ác. ”

- Chào ngài! Thủ lĩnh dân du cư. Ta là Khang Tư.

Khang Tư xoay người gật đầu nói với người trung niên này.

- Xin chào điện hạ đáng kính! Tại hạ là thủ lĩnh dân du cư ở rừng rậm Mạn Đặc Tư. Tại hạ cùng với toàn bộ dân du cư nguyện ý vì ngài làmviệc.

Giọng điệu người trung niên thật cung kính, nhưng độngtác lại biểu lộ ra sự ngạo mạn của hắn. Bởi vì hắn chỉ hơi hơi cúi đầuhành lễ mà thôi.

Khang Tư không để ý đến vấn đề nhỏ này, hắn nói thẳng:

- Ta quả thật cần dân du cư các vị trợ giúp. Bởi vì thợ săn dân du cư các vị là những người quen thuộc khu rừng rậm này nhất. Hy vọng ngươicó thể phái ra thợ săn ưu tú nhất dẫn đường cho chúng ta!

Người trung niên có chút sững sờ. “Dẫn đường? Hiện tại chỉ cần thủ lĩnhquân ác ma ngươi tỏ vẻ bỏ qua chuyện cũ hơn nữa dùng danh lợi mua chuộclòng người. Như vậy toàn bộ thế lực rừng rậm Mạn Đặc Tư đều đầu nhập vào dưới trướng của ngươi. Toàn bộ rừng rậm Mạn Đặc Tư đều thành địa bàncủa ngươi, như vậy còn muốn dẫn đường cái gì? ”

Tuy là ngườitrung niên không ngại để Khang Tư đánh giá thế lực một người du cư nhưhắn tạo nên có được năng lực thế nào. Tin tưởng khi hắn nhìn đến thợ săn dưới trướng mình khẳng định sẽ nhìn với cặp mắt khác xưa. Đến lúc đómuốn tiền công thế nào cũng có thể mở miệng đòi nhiều một chút.

Như vậy, hắn lập tức nói:

- Xin điện hạ yên tâm. Tại hạ sẽ đưa phái thợ săn kinh nghiệm nhất,ưu tú nhất trong tổ chức cho điện hạ. Bây giờ tại hạ liền đi gọi người,xin ngài đợi tin vui.

Nói xong người trung niên đã muốn rời đi. Tuy nhiên hắn lại bị lời nói của Khang Tư kéo lại:

- Chờ đã. Các ngươi là thế lực đầu tiên có hành động hữu nghị đối với quân ta. Ta đương nhiên sẽ không đối xử tồi với các ngươi. Ngươi nóixem! Các ngươi muốn cái gì?

Người trung niên sửng sốt.

“Lợi ích này không phải sau khi xong việc mới nhận được sao? Như thếnào lại đưa cho trước? Chính mình rốt cuộc muốn cái gì mới tốt? Tiền? Số lượng không nói, trong rừng rậm này tiền là vô dụng nhất? Chức quan?Không nói địa vị cao thấp, muốn làm quan chẳng khác nào đầu nhập vàoKhang Tư. Vậy thì lại không giống lúc trước cao tầng tổ chức bàn luận. ”

Khang Tư nhìn thấy người trung niên chần chờ, hắn cười nói:

- Cho tổ chức các ngươi một vạn kim tệ, thủ lĩnh được thân phận Namtước cấp ba. Ngoài ra cho ba tước vị kỵ sĩ bậc nhất, ba tước sĩ bậc nhất các ngươi tự sắp xếp. Thợ săn làm việc cho ta mỗi tháng một trăm kimtệ, ngoài ra đều được đối xử như binh lính của ta.

Trong mắt người trung niên chợt lóe sáng, hơi cẩn thận hỏi:

- Tước vị này…

Hắn còn chưa nói xong, Khang Tư đã cướp lời:

- Đều là quý tộc có lãnh địa có thể thừa kế.

- Quý tộc thừa kế?

Người trung niên chấn động, hào quang trong mắt lại càng nhiều.

Không nói hiện tại người ngu cũng biết ở nơi này Khang Tư lĩnh là lớn nhất, cũng là một lãnh địa mạnh mẽ nhất. Người hơi chút thông minh đềucó thể nhìn ra, chỉ cần người nối nghiệp không phải là kẻ ăn tiêu hoangphí, cho dù là người ngu thì thế lực mới này cũng có thể kéo dài đượcvài trăm năm!

Quý tộc thừa kế vào thời kỳ dựng nước tuyệt đốilà vô số người tranh đến vỡ đầu mẻ trán. Tước vị quý tộc sau khi dựngnước cũng không có mấy người được thừa kế, toàn bộ đời sau thấp hơn đờitrước. Địa vị thấp thì thế hệ sau liền trở thành dân thường.

Mà hiện tại mình chỉ cần đầu nhập vào Khang Tư thoáng cái liền trở thành Nam tước thừa kế. Con cháu đời sau của mình đều là quý tộc, mà lại còncó sau tước vị để cho người dưới chia nhau. Chỉ cần thu mua được sáu đầu lĩnh nắm quyền, mình chân chính nắm trong tay tổ chức dân du cư nàycũng không phải việc khó!

Người trung niên gần như trong khoảng thời gian ngắn liền phân tích ra mình làm thế nào mới có lợi nhất.

Hắn không chút do dự quỳ xuống dập đầu, liền biết ngay sự lựa chọn của hắn.

Khang Tư cười cười.

Sau một phen quân thần làm những lễ nghi cần thiết, người trung niênhưng phấn nhanh chóng rời đi. Đương nhiên đi cùng với hắn còn có mấy mật vệ cao cấp ăn mặc như nội vệ.

- Phu quân, làm sao ngươi lạiđể mắt đám dân du cư này? Nghe nói bọn họ là dân thường bị rừng rậm MạnĐặc Tư biến thành những con sói rừng rậm tham lam. Chẳng những không cónơi ở cố định, hơn nữa không có bất kỳ lập trường, thuộc loại có lợi mới làm. Để cho bọn họ dẫn đường liền cho một tước vị Nam tước, sáu kỵ sĩ.Ban thưởng như vậy có phải quá nhiều không?

Ngả Lệ Ti rất nghi hoặc nói, mà Y Ti Na thì lại yên lặng ở bên cạnh mỉm cười.

Đừng thấy Ngả Lệ Ti hiện tại gọi “phu quân” thật trôi chảy. Lúc mớiđầu nàng gần như vừa gọi khỏi miệng liền vẻ mặt đỏ bừng, căn bản khônggiống bộ dáng hấp tấp ra lệnh như bình thường.

Ngược lại Y TiNa lại rất thuận miệng, sau khi màn đêm tân hôn vừa buông xuống liềntrực tiếp sửa cách xưng hô. Từ đây có thể thấy được trong lòng Y Ti Nakhông giống bề ngoài thẹn thùng.

Khang Tư lắc đầu cười nói:

- Không nên coi thường bọn họ. Nếu như thực sự nói ai là người quenthuộc rừng rậm Mạn Đặc Tư nhất, như vậy cũng chỉ có thợ săn kiệt xuấtcủa dân du cư mới có tư cách. Nếu những thợ săn này thật tình mong muốnđầu nhập vào chúng ta, như vậy rừng rậm Mạn Đặc Tư này không có gì bímật với chúng ta nữa. Một tước vị Nam tước, sáu kỵ sĩ có thể đổi được sự quen thuộc rừng rậm Mạn Đặc Tư thì ta cho rằng cực kỳ đáng giá.

- Cần những thợ săn này dẫn đường làm gì? Nếu điều động mật vệ, tuylà không quen thuộc như bọn họ nhưng thế nào cũng lợi hại hơn so với đám thợ săn này chứ?

Ngả Lệ Ti vẻ rất khó hiểu Khang Tư vì sao nhất định muốn đám thợ săn này.

Sắc mặt Khang Tư trầm trọng nói:

- Các vị phu nhân biết sự tồn tại của Giáp Linh chứ? Hắn sớm được taphái đi tìm đường an toàn xuyên qua đầm lầy tới Duy Nhĩ Đặc. Chỉ là hơnnửa năm qua đều không có bất kỳ tin tức nào khiến ta rất bất an. Mànhững người thợ săn này cuộc sống dựa vào rừng rậm, bọn họ khẳng địnhbiết một số bí mật của rừng rậm. Mà ta mượn bọn họ chính là hy vọng bọnhọ có thể nói ra bí mật.

- Giáp Linh? Chính là tên mật vệ siêu cấp không sợ đao thương, lửa thiêu dìm nước, chôn trong đất? Không ngờhắn đều không có truyền lại bất kỳ tin tức nào?

Hai người đẹpđều lộ vẻ kinh ngạc. Bọn họ đương nhiên biết tình huống chiếm được tênGiáp Linh phi thường thần bí này từ trong miệng đám người Giáp Nhất.Cũng biết được một tên không phải người như vậy, gần như không gì có thể vây khốn hắn. Không nghĩ tới một người như vậy lại bị mất tích đã lâunhư vậy.

Phu quân của mình cũng thật là có thể nhẫn nhịn,không ngờ vào thời điểm không có nỗi lo về sau mới bắt đầu tìm kiếm tintức Giáp Linh.

Tuy nhiên nghĩ lại người như vậy đều không cóchút tin tức gì, nếu không chuẩn bị cho tình huống xấu nhất vậy thậtđúng là không ai dám đi tìm hắn.

Chương 4 (231): Con đường bí mật (P2)

Y Ti Na chỉ mỉm cười đứng ở một bên không phát biểu ý kiến. Mà Ngả LệTi thì hung hăng trừng mắt nhìn Tương Văn một cái. Xem bộ dáng người này chắc chắn đã sớm biết chuyện này, nhưng người lại làm uổng công mình cố gắng quan hệ tốt với nàng ta, không ngờ ngay cả chuyện như vậy cũngkhông nói một câu. Đến khi chính Khang Tư lên tiếng bọn mình mới biếtđược, thật sự là quá mất công!

Thái độ của Ngả Lệ Ti đối vớiTương Văn từ đầu bởi vì sắc đẹp của Tương Văn mà hết sức đề phòng, đặcbiệt sau khi biết giới tính Tương Văn lại càng thêm chán ghét.

Nhưng sau lại phát hiện quan hệ giữa Khang Tư và Tương Văn cũng khôngcó bất kỳ ám muội nào, cũng chỉ là quan hệ giữa chủ nhân và người hầutrung thành mà thôi, cho nên Ngả Lệ Ti cũng yên lòng. Ngược lại bởi vìtâm tính Tương Văn tuyệt đối nữ tính hóa, mà nàng coi Tương Văn như làthị nữ thân tín.

Chỉ là Ngả Lệ Ti lôi kéo cũng chỉ đổi lấy sựcung kính giống như đối xử với Y Ti Na, không có bất kỳ đối xử đặc biệtnào. Đây chính là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Ngả Lệ Ti tức giậnTương Văn.

Đương nhiên Ngả Lệ Ti không có khả năng trực tiếp biểu lộ loại thái độ này ra.

Tương Văn cũng phát hiện ánh mắt của chủ mẫu, đương nhiên biết ánhmắt này có ý tứ gì, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Mình làm sao có thểtrước khi chưa nói với chủ thượng lại đi báo cho chủ mẫu biết tình hìnhđây? Đây căn bản là chuyện tự tìm phiền toái.

Loại cảm giácnày thật sự là bất đắc dĩ, tuy nhiên may là chủ thượng sẽ không bởi vìlời nói của chủ mẫu bên gối mà thay đổi chủ ý. Bằng không mình khẳngđịnh càng thêm bất đắc dĩ.

Y Ti Na chú ý những biến hóa này, trong lòng cười thầm.

Ngả Lệ Ti thật sự là rất rắc rối, cũng không nghĩ lại Tương Văn chânchính nguyện trung thành chỉ với một mình Khang Tư mà thôi. Làm sao cóthể bởi vì chủ mẫu mà vứt bỏ lập trường?

Đương nhiên nếu đốimặt với những người khác, vậy Tương Văn khẳng định sẽ đứng về phía haivị chủ mẫu. Nhưng lúc đối mặt với Khang Tư thì lại chỉ đứng về phíaKhang Tư. Đối với hành vi Tương Văn vì Khang Tư không ngại đắc tội haivị chủ mẫu, Y Ti Na chẳng những không có tâm tình phẫn nộ ngược lại cảmthấy vui mừng sâu sắc. Phu quân mình có thần tử trung thành như vậy, đólà may mắn của phu quân mình.

Vừa nghĩ đến từ “phu quân” này,trong lòng Y Ti Na lại đau xót. Mình rốt cuộc thành vợ của Khang Tư, cóthể quang minh chính đại quan tâm, chiếu cố hắn mà không bao giờ cầnphải để ý cái nhìn của người khác. Loại cảm giác này thực thoải mái, chỉ là bí mật mình cất giấu có nên nói với Khang Tư hay không?

Nói cho Khang Tư, dựa theo tính cách của hắn, khẳng định sẽ liều lĩnhchống lại. Nhưng đối mặt với đối thủ không thể chiến thắng, bất kỳ chống cự gì đều là phí công, ngược lại sẽ làm cho Khang Tư đau khổ không chịu nổi.

Để cho Khang Tư nghe theo? Vậy càng không cần phải nghĩ. Khang Tư là người có thể cúi đầu với loại chuyện này sao? Có lẽ để phuquân hợp tác với bọn họ thật sự là chuyện tốt cho cả hai bên.

Chỉ là nàng gả cho Khang Tư, vấn đề này đối với sự hợp tác của hai bêncũng thành rất khó khăn. Nhưng nếu muốn mình hy sinh hạnh phúc, thì lạicũng không tình nguyện.

Mà quan trọng nhất chính là, nếu Khang Tư biết mình vì hắn mà hy sinh, vậy quan hệ giữa Khang Tư và bọn họ sẽtrở thành kẻ địch một mất một còn, không có bất kỳ khả năng chuyển biến.

Nếu thực sự muốn trách, vậy liền trách bọn họ khiến nàng vào lúchưởng thụ tự do thì quen biết Khang Tư. Bằng không mình hiện tại có lẽvẫn nghe lời họ, dựa theo ý họ làm việc như cũ.

À! Thật sự cũng không thể không làm chuẩn bị. Có lẽ phải bàn bạc với Tương Văn một chút mới được.

Tổng trưởng Mật vệ quen thuộc tính cách của Khang Tư nếu biết rõchuyện như vậy, sau đó biết là không thể báo cho Khang Tư biết.

Tương Văn hẳn là sẽ ngầm tiến hành cảnh giác. Mà có sự chuẩn bị này,bên mình sẽ không bởi vì có chuyện xảy ra mà luống cuống tay chân.

Khang Tư không có nhận thấy được sự khác thường của hai người vợ,hoặc là hắn đã nhận ra nhưng lại làm như không phát hiện. Hắn chỉ cùngbọn họ nói chuyện phiến, rồi sau đó mang nội vệ rời mảnh đất trống nàyđi tới nơi tạm trú.

Ở rừng rậm đợi vài ngày, khi thủ lĩnh dându cư kia mang theo vài trăm thợ săn đến bái kiến, Khang Tư cũng nhậnđược tiếp viện đợt sau.

Vệ đội lĩnh chủ khoảng một vạn người mang theo rất nhiều vật tư đến bên Khang Tư.

Một vạn vệ đội lĩnh chủ này của Khang Tư cũng khôn gchỉ là chi việnKhang Tư. Bọn họ còn phụ trách hộ vệ một đám quan viên đến quản lý những nơi rừng rậm đã khống chế được.

Mà những quan viên này cùnghộ vệ sau khi đến nơi, chiếm lĩnh đất đai nhét vào phạm vi đội hậuphương của Khang Tư quản lý. Nói cách khác, đội chi viện hậu phương củaKhang Tư đã thẩm thấu nửa khu rừng rậm.

Chuyện này đối với việc Khang Tư thống nhất toàn bộ rừng rậm có trợ giúp rất lớn.

Khang Tư hứa trọng thưởng làm đám thợ săn bắt đầu liều mạng dò xét phạm vi an toàn sâu nhất trong đầm lầy.

Cũng không biết đám thợ săn này sớm biết hay là bọn họ may mắn. Không đến mười ngày, bọn họ liền tìm ra một mảnh đất an toàn vài dặm trongsâu đầm lầy. Chỉ là đường có thể đi xuyên qua đầm lầy đến Liên minh DuyNhĩ Đặc vẫn không có tin tức.

Khang Tư lần này không có mangtheo hai người vợ đi đầm lầy. Hắn chỉ mang theo Tương Văn cùng một đámmật vệ, bắt đầu điều tra những nơi an toàn. Đầu tiên đi vào tới một nơian toàn sâu nhất trong đầm lầy tới như vậy.

Khi tận mắt nhìnđến đầm lầy chính thức chặn hai con đường, Khang Tư mới hiểu được vì sao đã nhiều năm như vậy vẫn không có người đả thông. Chỉ cần nhìn đámsương mù màu lục gần như che phủ bầu trời, cùng với một mảnh đất rộngrãi không có bất kỳ thanh âm nào, thật sự là bất kỳ ai đều cũng phải sợ.

- Điện hạ! Nơi này chính là nơi an toàn gần nhất rồi. Nếu lại đi tiếp về trước, chẳng những có thể bị sương mù này làm thương tổn, mà lại cóthể rơi vào đầm lầy bất cứ lúc nào.

Thợ săn dẫn đường cẩn thận xoay người nói với Khang Tư.

Khang Tư nhìn màn sương mù màu lục như bất động phía trước mặt, hắnkhoát tay lập tức thuộc hạ ném mấy động vật nhỏ vào trong sương mù.

Chỉ thấy đám động vật bị trói bốn chân chỉ kịp giãy dụa một chút. Sau đó dưới con mắt chăm chú của mọi người, đám động vật này nhanh chóngbiến thành màu lục, tiếp tục rơi chìm vào trong đầm lầy.

Thấycảnh tượng nhưu vậy, mọi người bên Khang Tư chấn động, hơn nữa đều đồngloạt lui về sau một bước. Lúc này mọi người thấy sương mù màu lục ở xung quanh, đều hết sức đề phòng.

Khang Tư nhíu mày, động vật đềuném vào những hướng khác nhau, đáng tiếc tất cả đều chết hế. Xem ra conđường thông cũng không phải ở trong này.

Khang Tư lắc đầu ralệnh rút lui. Khi mọi người ở đây chuẩn bị quay đầu rời đi, sương mù dày đặc đột nhiên có biến hóa. Nhìn hình dạng sương mù cuộn lên giống nhưlà bên trong có vật gì lao tới.

Tương Văn một mặt hét lớn:

- Cảnh giới!

Một mặt che chở Khang Tư lùi về sau.

Đám mật vệ xung quanh lập tức vọt lên, tay cầm binh khí cảnh giácnhìn chăm chú vào sương mù màu lục đang quay cuồng. Mà thợ săn dẫn đường kia đã sớm sợ xanh mặt trốn tới gần Khang Tư. Nếu không phải đường luiđã bị mật vệ chắn, chỉ sợ hắn đã sớm chạy.

Một tiếng “phanh”vang lên, màn sương màu lục đột nhiên lõm vào một hình tròn, sau đó mạnh bắn ra, giống như là phun ra vậy. Một bóng người màu lục bay ra.

Nếu không phải mọi người sớm đề phòng lui ra đủ xa, chỉ sợ chẳngnhững sẽ bị dọa nhảy dựng lên mà lại còn bị màn sương đột nhiên phun rabao phủ.

Tuy rằng trước khi đến đã làm tốt biện pháp dự phòngnhưng ai cũng không biết những đồ dự phòng bị ngâm vào trong màn sươnglục có thể còn có tác dụng hay không.

Hai mật vệ đứng ở đầutiên đã làm ra tư thế tấn công, chỉ chờ vật thể hình người màu lục kiavừa có ý đồ liền lập tức phát động tấn công chớp nhoáng.

Về phần có thể trúng độc, có thể đánh thắng hay không, bọn họ không hề suy nghĩ đến!

Vật thể hình người toàn thân tỏa màu lục kia, hoặc có khi chính làngười, hắn không thèm để ý đến mình bị người chú ý. Đầu tiên hắn đứngdậy vỗ vỗ thân thể, sau khi vỗ ra một đám bụi màu lục mới trừng một đôimắt xanh lè quan sát hai mật vệ trước mặt.

Hai mật vệ này căng thẳng cả người, bởi vì bọn họ phát hiện mình như là ếch bị rắn nhìnthẳng vậy, căn bản không thể nhúc nhích. Loại cảm giác này khiến hai mật vệ gần như không kìm nổi muốn phát động tấn công trước.

Nhậnthấy được kẻ địch mạnh mẽ, hai mật vệ vừa thong thả di động về phíatrước vừa liều mạng làm thủ thế khiến cho người phía sau mau đi khỏi!

Khang Tư bởi vì chuyện xảy ra đột ngột bị mật vệ che kín mít. Hắnphát giác mật vệ gần như là cứng rắn đẩy mình về phía sau không khỏichấn động trong lòng. Không ngờ có kẻ địch khiến cho mật vệ hận khôngthể lập tức chạy trốn xuất hiện?

Khang Tư khiếp sợ kìm khôngnổi nhìn qua khe hở đám người. Sau khi nhìn đến người toàn thân màu lụckia, hắn không kìm nổi nháy mắt mấy cái, sau đó có chút không chắc chắnhô:

- Giáp Linh?

Người màu lục vốn đứng ở nơi đó, vẻ mặt như thằng hề quan sát mật vệ sau khi nghe thấy giọng nói Khang Tưlập tức quỳ một gối xuống, ôm quyền hô:

- Bái kiến chủ thượng! Thuộc hạ đã phát hiện ra con đường đi qua an toàn!

Nghe nói như thế, trừ bỏ Khang Tư lòng tràn đầy vui mừng ra, tất cảmật vệ bao gồm cả Tương Văn đều cứng lưỡi nhìn chằm chằm người trướcmặt.

Đây chính là tên Giáp Linh thần bí kia? Mật vệ đẳng cấp cao nhất trong hệ thống mật vệ?

Đám mật vệ vốn có chút không phục Giáp Linh được Khang Tư cùng GiápNhất, Giáp Nhị khen ngợi thì hiện tại hoàn toàn khâm phục. Tối thiểunhững người bọn họ căn bản không có khả năng sống sót trong sương mù màu lục, càng không thể hoạt động tự do trong màn sương lục giống như GiápLinh. Nhìn hắn toàn thân màu lục mà không có việc gì, thật sự là phù hợp với biệt hiệu không phải người!

- Nói nhanh ngươi con đường đi qua an toàn ngươi tìm được ở đâu?

Khang Tư định đi tới gần Giáp Linh tuy nhiên lại bị Tương Văn ngăn lại.

Tương Văn lo lắng nói:

- Chủ thượng không nên tới gần. Hiện tại toàn thân Giáp Linh đều là khói độc. Vẫn nên chờ hắn tẩy sạch rồi gặp sau.

Khang Tư không phải là ngươi không nghe khuyên bảo. Nếu đã tìm đượccon đường đi qua, vậy cũng không cần gấp gáp trong chốc lát. Vì thế hắnkêu mọi người nhanh chóng trở về nơi đóng quân, mà Giáp Linh toàn thânkhói độc đành phải một mình đi theo rất xa đằng sau mọi người.

Sau khi trở lại nơi ở, Tương Văn lệnh cho thuộc hạ tìm một nơi hẻo lánh ngoài nơi đóng quân đào hố to. Sau đó kêu Giáp Linh nhảy vào trong hố,sau đó mới để cho người múc nước để Giáp Linh tắm rửa sơ qua.

Liên tục đào khoảng mười hố to để Giáp Linh ngâm mình tắm, Giáp Linh mới khôi phục màu da loài người.

Nhìn mười đầm nước độc xanh biếc tất cả mọi người đều không kìm nổisợ hãi toát mồ hôi. Bởi vì Tương Văn từng múc một thìa nước đi cho mộtcon gấu chó uống. Kết quả là con gấu chó khỏe mạnh khiến người sợ hãikia không ngờ trong nháy mắt thủng ruột thối bụng mà chết.

Binh lính bình thường thì tránh xa đống nước màu lục, nhưng đám mật vệthuộc hạ của Tương Văn lại mừng như điên, đều thu thập hết đám nước độcnày lại.

Đây chính là nước độc có thể nháy mắt giết chết gấuchó. Mật vệ thường xuyên làm nhiệm vụ bí mật, đương nhiên không thể bỏqua thứ tốt như thế.

Tương Văn lại cẩn thận kiểm tra Giáp Linh một chút. Sau khi xác nhận quả thật không còn chút độc tố nào Tương Văn mới đồng ý cho hắn gặp Khang Tư.

Tương Văn đối với tên mật vệ không phải người này cũng tò mò vạn phần. Không nói người này không cóchút kiêu ngạo nào, ngược lại chỉ ngây ngốc nghe theo mình chỉ huy,Tương Văn liền cảm thấy được người này không có chút khí phách cao thủ.Do dù là mật vệ trung thành nhất của mình tin rằng cũng không muốn đểcho người khác kiểm tra giống như là khám nghiệm xác chết.

Màngười này khiến Tương Văn cảm giác được kỳ quái chính là, không ngờ nàng lại cảm thấy được hắn có vẻ nhìn quen mắt. Chỉ là nghĩ thế nào nàngcũng không nhớ nổi đã gặp hắn ở đâu. Cuối cùng chỉ kết luận lấy cớ làngười này là một bộ mặt đại chúng phổ thông, bất kỳ ai nhìn thấy đều cảm thấy quen thuộc.

Tuy nhiên Khang Tư lòng tràn đầy vui mừng sau khi nghe thấy lời nói Giáp Linh lại nhíu mày.

Bởi vì Giáp Linh nói chính là:

- Chủ thượng! Lối vào đường đi qua này rộng khoảng vài mét, chính lànơi thuộc hạ đi ra tiến về phía trước ba mét. Tuy nhiên trên khoảng cách ba mét này chỉ có một nơi rộng hơn một xích có thể đặt chân. (1 xích=33. 33cm)

- Rộng một xích có thể đặt chân? Vậy chẳng phải là đám động vật như con thỏ mới có thể đi qua?

Ngả Lệ Ti cùng Khang Tư gặp Giáp Linh vội chen vào nói.

Mật vệ thuộc loại cấp bậc thiếp thân thị vệ. Đặc biệt là loại mật vệcao cấp lại giống như người nhà, cho nên bọn Ngả Lệ Ti mới có thể cùngKhang Tư gặp, cũng có thể chen ngang vào hỏi.

- Dạ! Chỉ độngvật nhỏ có thể đi qua. Tuy nhiên sau khi đi qua ba mét này, mặt sau lạilà một con đường có thể cho hai, ba người cùng đi. Nhưng là cũng khôngphải an toàn bởi vì hai bên con đường này sẽ bị sương mù màu lục hai bên không đúng giờ bao phủ. Hơn nữa con đường này dài vài dặm, quanh cokhúc khuỷu mặt đất cũng nhấp nhô không bằng phẳng. Nếu đi đứng không đủlinh hoạt thật dễ dàng bị rơi vào đầm lầy, hoặc là còn một nửa đườngphía sau bị sương mù lục bao phủ.

Giáp Linh vừa nghĩ vừa nói.

Khang Tư nhíu mày.

Theo lời nói của Giáp Linh, con đường này cũng như không có. Tintưởng trừ bỏ Giáp Linh ra những người khác căn bản không có thể thôngqua con đường này đến Duy Nhĩ Đặc.

Khó trách nhiều năm như vậy qua đi đều không có người tuyên bố đường đi qua xuất hiện. Tin tưởngcho dù có người phát hiện ra con đường này nhưng là không ai nguyện ýdùng, bởi vì thật sự không an toàn.

Như vậy kế hoạch Khang Tưchuẩn bị tiến vào Duy Nhĩ Đặc liền bị cản trở. Mất đi bộ binh mạnh mẽcho dù khống chế được các bến cảng vậy cũng không thể khống chế toàn bộDuy Nhĩ Đặc.

Nhìn Khang Tư nhíu mày, Y Ti Na không khỏi đề nghị nói:

- Dùng thuyền để lót đường, trực tiếp lót thẳng từ nơi an toàn đếnbên Duy Nhĩ Đặc. Đường như vậy không phải dễ đi hơn so với đường đầm lầy gập ghềnh sao?

- Đường thì đi dễ rồi, nhưng khói độc kia làm thế nào giải quyết?

Khang Tư hỏi.

Ngả Lệ Ti xen vào nói:

- Quá đơn giản. Có thể dùng khoang thuyền dày nối liền với nhau trởthành một con đường. Tuy nhiên cần phải quét sơn lên nơi nối liền củakhoang thuyền tránh bị khói độc thẩm thấu vào. Trong đầm lầy này còn cócây cối khô héo, nói rõ khói độc ở đây ăn mòn cây cối cũng không mạnh.Chỉ cần phòng bị khói độc theo khe hở lọt vào trong con đường là khôngthành vấn đề. Dù sao chỉ là con đường đi tạm thời mà thôi, chờ sau nàycó điều kiện trực tiếp dùng sắt thép thay thế ván gỗ, thời gian chốngmục nát sẽ càng lâu. Đến lúc đó chính là một con đường qua lại bìnhthường.

Y Ti Na bổ sung thêm:

- Tuy nhiên công việcnày chỉ có người không sợ khói độc mới có thể làm, người thường khônglàm được. Hơn nữa sau khi đường hầm bằng thuyền được tạo xong còn phảithông gió trong đường hầm. Đến khi thực sự an toàn mới để cho binh línhđi qua!

Nói đến đây, đám người Khang Tư đều nhìn vào GiápLinh, tuy nhiên Giáp Linh chỉ ngây ngốc đứng ở đó không có bất kỳ phảnứng nào.

Y Ti Na cùng Ngả Lệ Ti biết đầu óc Giáp Linh khônglinh hoạt đều không để ý, chỉ mỉm cười nhìn. Chỉ là khi Khang Tư nói kỹcàng tỉ mỉ nhiệm vụ cho Giáp Linh hai nàng mới đưa ra một ít bổ sung.

Sau khi hạ lệnh, nghề chặt gỗ trong rừng rậm Mạn Đặc Tư lần đầu tiên nhận được một việc làm ăn lớn.

Vô số gỗ được bào sạch vỏ đưa đến nơi cách màn sương lục không xa. Mà rất nhiều vật tư đóng tàu cây trẩu, nước sơn giao, dây thừng, đinh tánđược vận chuyển vào rừng rậm Mạn Đặc Tư.

Người dân rừng rậmMạn Đặc Tư cũng có cơ hội nhận được việc làm. Vô số người ở phía trướcmàn sương lục bắt đầu quét sơn lên gỗ, sau đó một đống thuyền chỉ có đáy cùng một ván gỗ giống vách tường được đưa đến bên cạnh màn sương lục.

Có người chú ý tới tình huống này không khỏi thầm tự cười trào phúng.

Khang Tư này không ngờ muốn dùng thuyền để đi qua đầm lầy khói độc.Hắn nghĩ đến nước đầm lầy sẽ chảy, không cần chèo thuyền có thể di động?

Một khi chèo thuyền vậy người chèo thuyền làm thế nào chống cự khói độc xâm nhập?

Đây quả thực chính là việc phí công!