Cô Độc Chiến Thần

Quyển 28 - Chương 4: Chia binh công kích



- Khang Tư đại nhân, không biết mục tiêu lần này của ngài là nơi nào? Đây là chỗ nào vậy?

Sau khi dừng lại nghỉ ngơi một lần nữa, người phụ trách kết nối vừagặm lương khô, rốt cuộc không nhịn được bắt đầu hỏi mục đích của KhangTư, theo lẽ nếu là lính đánh thuê, chỉ cần trả tiền, dù là dẫn xuống địa ngục cũng có người theo.

Chỉ là hiện giờ hành quân trong thâm sơn cùng cốc, mấy ngày nay đều là uống nước suối ăn lương khô, ăn tớinhạt miệng rồi, nếu không phải Tuyết quốc này không có côn trùng nhỏ gìđó, sợ rằng ngủ cũng không an ổn được.

Nhìn các binh lính tinh nhuệ từng trải thử thách này đều mặt đầy mệt mỏi, thì biết được đối với hai người phụ trách kết nối này mà nói, mấy ngày qua còn cực khổ hơn cả địa ngục nữa!

- Mục tiêu lần này là Lâm Tuyết lĩnh, đây cũnglà lãnh địa của ta, tuy nhiên Bá tước Bỉ Khắc cùng Liên minh thương nhân phái ba ngàn binh lính tập kích, cho nên lần này chuẩn bị tiêu diệtsạch ba ngàn binh lính này trước.

Khang Tư cũng không giấu diếm nói thẳng ra.

- Ba ngàn binh lính, hơn nữa là hai thế lực phái ra?

Hai người phụ trách kết nối vừa nghe như thế liền an lòng.

Bọn họ rất rõ sức chiến đấu mạnh mẽ của ba ngàn lính đánh thuê bênmình, để bọn họ đương đầu trực diện với một vạn quân chính quy còn cóthể chiến thắng, càng đừng nói hiện giờ là đánh lén ba ngàn quân liênhợp, không hạn chế thương vong dưới một trăm người, chính bản thân mìnhkhông cần đi ra gặp người ta nữa.

Chỉ là tuy bọn họ tự ngạo mình sẽ thu được thắng lợi, nhưng cũng không dám tự đại, cho nên vội vã đề nghị:

- Khang Tư đại nhân, tuy rằng địch nhân của ngài khẳng định khôngphải đối thủ của lính đánh thuê chúng ta, thế nhưng hiện giờ lính đánhthuê thật sự quá mệt mỏi, nếu như không nghỉ ngơi tốt, sẽ tạo ra tổnthất thảm trọng không cần thiết, cái này dù là đối với ngài hay với lính đánh thuê chúng ta đều là tổn thất vô vị mà.

- Đó là đươngnhiên, cho nên chúng ta sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức ở khu trại phía trước một ngày, chờ khi chúng ta điều tra được tung tích quân địch, lập tức dùngthế áp đảo cực mạnh đánh bại quân địch.

Khang Tư gật đầu nói.

Nghe nói như thế, hai người này thông suốt được Khang Tư đã sớm cóchuẩn bị, không thì nào có cái sơn trại gì có thể cung cấp cho ba ngànbinh sĩ nghỉ ngơi, nghĩ tới đó, bọn họ lập tức buông lỏng một chút lolắng cuối cùng.

Còn đám binh lính nghe được đi thêm một đoạnđường nữa sẽ có cơm nóng giường êm, lập tức tung ra nhiệt tình kịchliệt, dùng thời gian còn muốn ngắn hơn so với khi bọn họ còn đang ởtrạng thái tốt nhất, xung phong hoàn tất con đường này.

Đây là một sơn trại đơn sơ, không chật cũng không rộng, nhìn một đám phu dịchđang bận rộn nhóm lửa nấu cơm, nhìn trong nhà tranh đơn sơ khô ráo ấmáp, ai cũng biết Khang Tư đã sớm có chuẩn bị.

Tuy nhiên dù aicũng nhìn ra những vật tư kiến trúc này không phải tốn một vài ngày cóthể làm ra được, không có thời gian mấy tháng thì đừng nghĩ tới.

Nhưng mà Khang Tư làm sao chuẩn bị sớm như thế?

Mấy tháng trước Khang Tư còn mới là một cái Huân tước Thanh Hươnglĩnh, hắn không có khả năng biết được sau này mình sẽ còn thu được mấychỗ lãnh địa khác, không có khả năng biết trước mình sẽ trở thành địchnhân với quý tộc, hắn sớm chuẩn bị sẵn sàng như vậy, chỉ có thể nói làtâm tư tỉ mỉ. Kiểm tra mấy sơn trại, Khang Tư chỉ có thể thở dài, lúcđầu mấy sơn trại này là cứ điểm xuất phát tiến công rừng Mạn Đặc Tư, sau Khang Tư bỏ chút tiền bắt đầu kế hoạch, vốn cho rằng nơi này coi như để lại cho mình một đường lui, không ngờ tới đi thu phục Lâm Tuyết lĩnhlại dùng tới nó.

Mật vệ đi theo Khang Tư tới đây, ăn chút cơmcanh nóng nghỉ ngơi một lát, liền lập tức xuất phát vào rừng rậm, bắtđầu đi vào Lâm Tuyết lĩnh thăm dò tình báo.

Bố Lôi Nhĩ là thân tín Bá tước Bỉ Khắc, tuy rằng tước vị của hắn chỉ là Huân tước, nhưnghắn là thân tín trong thân tín của Bá tước, nếu như không phải tuổi hắnquá trẻ, hơn nữa thiếu trải nghiệm, phong hắn làm Tử tước cũng khôngchừng.

Chỉ riêng nhìn hắn có thể quản lý một vạn đại quân tinh nhuệ thì biết rồi.

Lúc này hắn đang đắc ý nghênh ngang cưỡi con ngựa cao to, trong vòngvây đám thân vệ, chậm rãi bước đi giữa trung ương đại quân.

Phía sau đoàn bộ đội này, ở giữa có một khoảng cách vài trăm thước, lạicó một đoàn bộ đội đang theo bước, mà trước đội ngũ này có một sĩ quanđang không chịu nổi vung vẫy roi ngựa. Đội ngũ phía trước thật là chậmchạp khiến người ta sốt ruột, thế nhưng hiện giờ mình là quân phía sau,không thể vượt quá bọn họ, nhưng mà chờ tới ngày mai đến lượt mình đitrước, xem các ngươi có mệt chết hay không!

Sĩ quan đang nghiến răng nghiến lợi kia là Lạp Đặc - quan chỉ huy quân đội Liên minh thương nghiệp mời tới.

Hắn bốn mươi tuổi, đã trải qua hai mươi năm chiến tranh, ở tuổi đócầm binh khí lên chiến trường, có thể nói là lão binh chiến trận.

Bởi vậy bất cứ ai hay là bản thân hắn, đều cho rằng hắn là một chiếnsĩ kiệt xuất, sĩ quan kiệt xuất. Mà hắn theo quân đội học tập được nănglực chỉ huy, càng thêm một danh hiệu quan chỉ huy kiệt xuất, bởi vậy hắn mới có thể được Liên minh thương nghiệp mời tới chỉ huy tác chiến.

Đương nhiên, cũng không phải quan tổng chỉ huy, chỉ là quan chỉ huyđội ngàn người. Mà lúc này, tuy rằng bên người có tới vạn binh lính, cóthể nói binh lực khống chế lên cao gấp mười, nhưng Lạp Đặc hắn lại chẳng vui vẻ gì.

Nguyên nhân mất hứng cũng không phải binh lính này khó chỉ huy, cũng không phải đám binh sĩ phía trước kia cách đó khônglâu còn là quân địch, mà là quan chỉ huy quân bạn làm hắn mất hứng.

Cái mất hứng này cùng với lập trường hai bên bất đồng hoàn toàn không có liên quan gì.

Lạp Đặc coi như là một lính đánh thuê, ngày hôm này đánh sống đánhchết với người ta, ngày mai nói xong điều kiện thích hợp, lập tức trởnên giống như huynh đệ, rồi sau đó điều kiện tan vỡ, lập tức lại một lần nữa thành cừu địch sinh tử, cho nên chuyện Bá tước Bỉ Khắc giảng hòa,đối với người như hắn mà nói không có gì không thể tiếp thu.

Thậm chí còn rất hưng phấn, bởi vì quý tộc đưa cành cây cầu hòa, đây là chuyện rất khó có được!

Thế nhưng coi như Lạp Đặc không ngại liên hợp cùng quý tộc đánh quýtộc, nhưng quan chỉ huy quân bạn cũng phải có hình dáng mới được chứ,nào có chuyện đi tìm một cái quan chỉ huy cái gì cũng không biết, chỉbiết khoe khoang mặt mũi uy phong, thủ hạ Bá tước Bỉ Khắc không có ainữa sao?

Lạp Đặc rất muốn kháng nghị, nhưng nghe được tin đồncái thứ kiêu ngạo kia lại là con tư sinh của Bá tước Bỉ Khắc, lần nàyxuất binh ngoại trừ tiêu diệt hậu duệ vương thất Cổ quốc kia, còn là vìcho hắn kiếm chút công lao để Bá tước Bỉ Khắc sắc phong làm Tử tước,cũng phải nuốt lại một cục nghẹn này. Thảo nào tuổi trẻ như vậy đã cóthể chỉ huy trên vạn đại quân, thảo nào bên người nhiều hộ vệ như vậy,thảo nào căn bản không để chiến tranh ở trong lòng, có lẽ là tới đây lấy tiếng kiếm công lao! Gặp phải thứ như vậy, chỉ có thể cầu khẩn đừng bịliên lụy vào, cái khác đều mặc kệ hết. May là chính mình cùng bọn họ chỉ là đồng minh mà không phải cùng một hệ thống, không thì thật không biết chết thế nào nữa!

Ngay lúc Lạp Đặc thì thầm chửi bới, một mũi tên đột nhiên bắn ra từ trong rừng, hơn nữa mục tiêu chính là Lạp Đặc ở đằng trước đội ngũ phía sau. Khóe mắt Lạp Đặc liếc mũi tên nhọn mộtchút, căn bản không để ý, bởi vì thân tín của hắn đã dựng tấm chắn lên,còn hơn mười cung thủ lập tức kéo cung nhắm rừng cây rải tên, còn có hơn mười kỵ binh cũng nhanh chóng phản ứng thúc ngựa phóng vào rừng cây.Những người khác căn bản không để ý tiếp tục bước đi về phía trước, bởivì dạng đánh lén này, từ khi bọn họ tiến vào Cáp Nhĩ lĩnh hầu như lúcnào cũng gặp phải.

Lúc đầu toàn bộ đội bị đánh lén khiến lòngngười hoảng sợ, thậm chí còn một lần xuất hiện hiện tượng vỡ trại phạmvi nhỏ, nhưng mà trải qua vài lần, mọi người phát hiện nhân số đánh lénrất ít, cũng chỉ có mấy cung thủ mà thôi, có phát hiện này, vốn sĩ khíbinh sĩ đã chạm đáy, lập tức tăng vọt. Cũng có mấy người không may bịđánh lén thành công, bao gồm cả mấy tên không may này ở bên trong, tấtcả đều không để ý.

Sở dĩ có biến hóa như vậy, đơn giản là bởiai bảo bên phía mình có tới hai vạn năm ngàn người, còn đối phương xemra cùng lắm chỉ có bốn năm người, tỷ lệ cách xa như vậy, người nào cũngkhông thèm để ý tới.

Tuy nhiên đám tiểu binh không thèm để ý,nhưng các sĩ quan lại rất bực bội, bởi vì đám đánh lén này cứ như ruồibọ chọc người ta phát nóng, cho nên mỗi lần phát hiện xuất hiện kẻ đánhlén, đều sẽ phái một đoàn người đi tiến hành truy bắt.

Chỉ làkhông biết kẻ đánh lén giảo hoạt quá mức hay có kỹ năng gì khác, ngay cả một cọng tóc cũng không mò ra, càng không cần nói giết hay bắt ngườinữa.

Mấy lần phí công vô ích, bộ đội trực thuộc Bá tước BỉKhắc theo lệnh quan chỉ huy ban ra, trực tiếp không nhìn mấy kẻ đánh lén này, chỉ có quân đội Liên minh thương nghiệp mới theo lệnh của Lạp Đặc, chuyên môn lập ra bộ đội vây bắt thay phiên xuất kích.

Nhưngmà cũng lạ, từ khi lập ra bội đội vây bắt, mấy kẻ đánh lén kia như phấnkhích đối đầu với bộ đội Lạp Đặc, chuyên môn tập kích bộ đội Liên minhthương nghiệp, bên Bá tước Bỉ Khắc nói không chừng đã bị bọn họ quênmất.

Mà hành động này, lại để quan chỉ huy Bố Lôi Nhĩ này đắc ý vênh vang biểu thị mình đã có dự kiến trước, kẻ đánh lén kia chỉ là một ít kẻ lưu manh, ngươi càng trêu chọc hắn, hắn càng mạnh hơn, không để ý tới hắn ngược lại tự động biến mất.

Cách nói này lại đượcquân đội Bá tước Bỉ Khắc tán thành, hành quân cùng đóng quân càng thêmtùy tiện, còn quân đội Liên minh thương nghiệp tự nhiên trở thành đốitượng bị bọn họ cười nhạo.

Nhìn mấy kỵ binh này trở về taykhông, Giáp Nhất bĩu môi khinh thường, mấy tên tay ngang này muốn tìm ra tung tích mấy người mình, quả thật là đi nằm mơ.

Ngay lúc Giáp Nhất hết sức tự đắc, Giáp Linh kéo Giáp Nhất một chút, hết sức bất mãn thì thầm:

- Còn không thể đánh giết được sao? Chủ thượng đã cho phép ta có thể giết sĩ quan bọn họ mà.

Giáp Nhất lập tức khẩn trương nói:

- Ngươi đừng làm bậy, không phải như ngươi nói sao? Hiện giờ giết sĩquan bọn họ, hai vạn năm ngàn binh lính này sẽ chạy về, để rồi sau đólại có một quan chỉ huy dẫn bọn họ đánh trở lại. Cho nên muốn giết cũngphải chờ bọn chúng tiến vào vòng mai phục mới được giết, như vậy chúngta mới có cơ hội lưu lại hai vạn năm ngàn binh lính này!

Thấy Giáp Linh không lên tiếng, Giáp Nhất mới thở phào một hơi.

Giáp Linh này tuy đầu óc trì độn, nhưng cũng biết mọi chuyện phải lấy chủ thượng làm đầu, nhưng mà mình cực khổ nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng dựng lên ngạo khí cùng sự sơ ý của bọn họ, nếu như bị Giáp Linhlàm loạn một trận, đại kế của mình liền không cách nào thực hiện đượcnữa!

Ài, thật không nghĩ ra được Bá tước Bỉ Khắc lại khinhthường chủ thượng như thế, lại chỉ phái ra sĩ quan cùng quân đội, khôngthì nếu để Giáp Linh trong chiến trận ám sát Bá tước Bỉ Khắc, khẳng định có thể để chủ thượng một hơi nuốt trọn Bá tước lĩnh Bỉ Khắc.

Còn hiện giờ Bá tước Bỉ Khắc ở trong thành phủ, nếu bị ám sát, thuộc hạcủa hắn lập tức có thể đẩy lên một Bá tước mới, như vậy sẽ vẫn phải tốnsức từng bước công chiếm mới được, thật là đáng tiếc mà!

Tỉ mỉ quan sát tình hình quân địch, Giáp Nhất thông báo cho thủ hạ:

- Dựa theo thông lệ, buổi tối đánh lén hai lần rồi lui binh.

Sau đó Giáp Nhất lại vỗ vỗ vai Giáp Linh nói:

- Ngươi xem một chút, ta đi xem bộ đội đã chuẩn bị thế nào rồi.

Nói xong không đợi Giáp Linh trả lời liền biến mất.

Lúc đầu Giáp Nhất tập kích chỉ là muốn kéo dài tốc độ hành quân củaquân địch, quan trọng hơn là muốn đánh hạ sĩ khí quân địch, chỉ là không ngờ tới đi ra tiền tuyến nhìn một lượt, phát hiện tình hình quân địchso với mình dự đoán còn dễ chơi hơn nhiều, vốn theo lẽ một cái bộ độiliên hợp dù có giận dỗi cỡ nào, cũng sẽ liên hợp cùng chung tiến lùi, dù sao bọn họ còn chưa thu được thắng lợi mà.

Nhưng không nghĩtới, quân đội hai bên bọn họ lại lộ liễu trắng trợn phân chia rõ ràng,bất luận là hành quân đóng trại, tất cả đều là mặc kệ bên kia, không cóliên hệ gì cả.

Vừa nhìn đến tình huống này, Giáp Nhất liền nổi lên ý xấu xa, nếu như có thể nuốt trọn hai vạn năm ngàn người này, nhưvậy Bỉ Khắc lĩnh chính là của chủ thượng rồi.

Tuy nói sáu bảyngàn người nuốt trọn hai vạn năm ngàn người rất khó khăn, nhưng cũngkhông phải không có biện pháp, một hơi ăn không vô, chia ra vài lầnkhông nuốt hết sao?

Cho nên Giáp Nhất mới thay đổi chủ ý, bắtđầu giở trò tập kích không đau không ngứa, thậm chí lúc tập kích ban đêm còn lo lắng sẽ khiến đối phương vỡ trại, để đối phương chạy mất thìkhông hay.

Có người sẽ nói, vỡ trại không phải rất tốt sao?Trực tiếp bắt thỏ nấu canh càng không dễ thắng lợi hơn sao? Chỉ là ngẫmlại, hiện giờ trong tay Giáp Nhất mới có bao nhiêu người, bộ đội quânđịch còn đang ở biên giới Cáp Nhĩ lĩnh, trong Cáp Nhĩ lĩnh khắp nơi đềucó địch nhân, có thể hiểu được cách nghĩ này thật không thực tế.

Hiện giờ đánh tan đội ngũ đối phương, tuy rằng có thể giải quyết nguy cơ một lần, nhưng những binh lính này cũng dễ chạy hơn, càng dễ dàngchỉnh hợp lại đội ngũ chạy tới lần nữa, cho nên nếu muốn triệt tiêu hậuhọa, vậy phải lưu lại toàn bộ số binh lính này.

Muốn lưu lạibọn họ, trước hết là phải dẫn bọn họ vào trong bụng Cáp Nhĩ lĩnh, khiếncho bọn họ muốn chạy cũng không có chỗ mà chạy dễ dàng, hơn nữa còn cóthể để các loạn binh này đảo lộn mấy quý tộc đứng về phía Bá tước BỉKhắc nữa. Một công nhiều chuyện tốt như vậy sao mà không làm chứ?

Giáp Nhất nhanh chóng trở lại thành phủ Cáp Nhĩ, len lén kiểm tra lại quân đội đã bắt đầu chuẩn bị một chút, lại len lén gặp Giáp Nhị mộtlần, sau đó nhanh chóng biến mất.

Vốn hắn có thể sai khiến một thủ hạ làm chuyện mệt nhọc như vậy, nhưng lại không dám cam đoan đốiphương thực lòng, hơn nữa tốc độ cũng quá chậm, lại thêm nhiều chuyệnphải tự mình đi xem một chút, căn bản không thả lỏng được. Không thì nào cần hắn phải phí sức lao động như thế.

Tuy rằng Giáp Nhịkhông phải trong hệ thống quân đội, nhưng ai bảo hắn là một trong ba Nam tước thuộc hệ thống Khang Tư, lại còn quản lý hệ thống tình báo, thậtsự là địa vị cao quý nắm chắc thực quyền, hơn nữa có Vệ đội trưởng GiápNhất ủy thác lâm thời, tuy rằng chỉ huy quân đội làm không được thuậntay, nhưng mà trên dưới đều nghiêm túc nghe lệnh.

Nhìn quânđội không ngừng thao luyện trên giáo trường thành phủ Cáp Nhĩ, Giáp Nhịđứng trên sân thượng, vừa nhấm nháp ly rượu, vừa cười âm hiểm nhìn bêndưới, hắn biết rõ biến hóa trong lòng quân đội bên dưới kia, các binh sĩ đều mang tâm tình liều chết vì chủ chuẩn bị tác chiến, điểm này thìGiáp Nhị vì danh vọng của chủ thượng mà rất tự đắc.

Còn phầnlớn các sĩ quan cũng mang ơn chủ thượng, thế nhưng một bộ phận trong đóđã có dị dạng khác, tuy nhiên đó là bởi những người này biết rõ số lượng quân địch cùng với biến hóa ở Cáp Nhĩ lĩnh, điểm này cũng chỉ là thường tình.

Chỉ cần không có phản bội, có suy nghĩ chần chờ này cũng đáng được tha thứ, chỉ cần không e sợ trốn trận là được.

Chỉ là một bộ phận cực nhỏ sĩ quan thì tuyệt đối không thể buông tha, bởi vì đây đều là kẻ có tước vị, thứ người có dị tâm, người như thếkhông có gì để nói, cứ lưu lại chờ lúc xuất quân chém đầu tế cờ.

Giáp Nhị không sợ những người này bỏ trốn hoặc gây hại gì cho quânđội, bởi vì thủ hạ của mình đã sớm nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ cần cóhành động khác thường, tuyệt đối sẽ giải quyết bọn họ trước tiên.

Mà hiện giờ việc mình cần phải làm nhất là chờ đợi tin tức, tin tứcvừa tới, mình chỉ cần giết người tế cờ, dẫn binh xuất động là được.

So với trâu già kéo xe còn muốn chậm hơn, liên quân Bỉ Khắc sau khihao tốn hai ba ngày thời gian, cuối cùng cũng đi tới một gò đất cách tòa thành Cáp Nhĩ chỉ có nửa ngày lộ trình, kỵ binh do thám lao ra ngoàimười dặm đường, không có phát hiện hình bóng quân Khang Tư, nhưng mà lại nhận được hơn mười tiểu quý tộc đầu nhập vào.

Những tiểu quýtộc này mang đến tin tức quân Khang Tư tử thủ tòa thành Cáp Nhĩ, để chotrên dưới liên quân Bỉ Khắc đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu dựng trạiđóng quân.

Mặc dù có người nghi hoặc, dù sao quân Khang Tư cótiếng có thể lấy ít thắng nhiều, hơn nữa dũng mãnh không gì sánh được,chỉ là ngẫm lại nhân số đôi bên cách biệt quá xa, cũng không kỳ quái đối phương chuẩn bị tử thủ nữa.

Mà kẻ đánh lén mỗi ngày khôngngừng, chỉ sợ cũng là thủ đoạn duy nhất quân Khang Tư có thể lấy ra cảntrở hành động của đại quân.

Chút đánh chút nháo đó hoàn toàncó thể không đặt vào mắt, chính mình vẫn còn có thể nghỉ ngơi thì cứnghỉ ngơi, nên biết rằng chuẩn bị đủ công trình thủ thành, lại có mấyngàn binh lính, hai vạn năm ngàn người bên mình chỉ sợ cũng phải tửthương gần nửa mới có thể đánh hạ thành trì, đến lúc đó chính mình không biết có còn mạng hưởng thụ hay không.

Tuy rằng lĩnh chủ địaphương đối với chuyện này căm thù tận xương, thế nhưng đại quân người ta cứ thủ ở chỗ này, nhiều chuyện nói không chừng sẽ bị người ta dùng cáitội bè đảng Khang Tư gạt bỏ mình, cho nên chẳng những phải cắn răng chịu đựng, lại còn phải nịnh bợ sĩ quan thượng tầng trong đại quân thảophạt.

Đương nhiên, đây là mấy lĩnh chủ có chút tự trọng mớikhổ não, còn mấy kẻ chỉ biết trèo cao, hơn nữa chỉ lo cho bản thân mình, nào quản cái gì lĩnh dân sẽ bị đại binh khi dễ lăng nhục chứ? Chỉ cầncó thể được chỗ tốt, dù là nữ quyến nhà mình cũng có thể lấy ra chiêuđãi quyền quý mà.

Mà quý tộc như vậy thật không có ít, cho nên Bố Lôi Nhĩ con tư sinh của Bá tước Bỉ Khắc được hoan nghênh nhất, vềphần đãi ngộ của Lạp Đặc, thậm chí còn không bằng cả thân tín của Bố Lôi Nhĩ, dù sao hắn là người của Liên minh thương nghiệp, dù sao vẫn còn là lính đánh thuê, cái thứ như vậy có thể được hưởng thụ quý tộc chúng tachiêu đãi sao?

Lạp Đặc cảm thấy bị người ta mơ hồ nhục nhã,cũng không phải dễ đối phó như vậy, trong cơn tức giận lập tức dẫn binhđi đánh cướp mấy thôn trang, mang theo chiến lợi phẩm về doanh trại, sau đó đóng doanh bắt đầu hưởng thụ.

Tuy rằng quý tộc cùng sĩquan quân Bỉ Khắc không quen nhìn loại hành vi này của Lạp Đặc, nhưngbởi hắn không công kích nơi quý tộc trú ngụ, cho nên cũng coi như khôngcó chuyện gì.

Mấy sĩ quan quý tộc Bố Lôi Nhĩ này hưởng thụquen rồi, mấy ngày hành quân để bọn họ khổ không nói nổi, hiện giờ cóthể ở trong một trang viên quý tộc hưởng thụ mỹ thực mỹ sắc nóng hôihổi, vừa hưởng thụ mấy quý tộc cấp thấp nịnh bợ, đương nhiên là khôngmuốn rời hương ôn nhu rồi.

Tuy rằng hưởng thụ như vậy khôngthể so với thành phủ Bỉ Khắc, nhưng trải qua dã ngoại gian khổ, một lầnnữa được hưởng thụ đến sinh hoạt như vậy, đúng là chuyện tuyệt vời nhưtừ địa ngục bước lên thiên đường mà. Cho nên các sĩ quan quý tộc này căn bản mặc kệ đám binh sĩ bên ngoài doanh trại đang làm cái gì.

Nhìn tình báo các mật vệ truyền đến, Giáp Nhất cười lạnh lùng:

- Hừ, không hổ là sĩ quan quý tộc không có quy củ, kẻ địch trước mắtquan quân binh sĩ lại chia nhau hưởng thụ? Uổng cho ta còn cố ý làmnhiều chuyện như vậy nữa.

Nói tới đây, hắn quay sang thủ hạ ra lệnh:

- Buổi tối hôm nay, mọi người kể cả mật vệ đều ra tay hết cho ta,chuyên môn tập kích binh doanh, lấy ưu tiên đảm bảo an toàn cá nhân,công kích thỏa thích, nhưng mà nhớ kỹ, chỉ công kích binh doanh, khôngđược công kích trang viên quý tộc!

Những người khác đều nghiêm chỉnh nghe lệnh, chỉ có Giáp Linh liều mạng lấy tay chỉ chỉ vào mìnhlắc lắc trước mặt Giáp Nhất, tuy rằng người biết chút chuyện chỉ biếtNam tước Giáp Linh này đầu óc có chút không linh hoạt, nhưng tràng cảnhnhư con nít đòi viên kẹo đường này vẫn khiến mọi người vội vã chạynhanh, dám xem quan lớn diễn trò hề, thật là không muốn sống nữa!

Giáp Nhất dở khóc dở cười nói:

- Giáp Linh, ngươi cũng giống như bọn họ, có thể tập kích thoả thích, nhưng mà không được tập kích trang viên quý tộc, không thể tập kíchbinh sĩ cùng sĩ quan trung cao cấp, chỉ có thể tập kích sĩ quan cấp thấp trong hai quân doanh, hơn nữa trước lúc hừng đông phải ngừng công kích.

- Hiểu rồi.

Biết được rốt cuộc mình có thể khoe khoang thân thủ, Giáp Linh vội vàng rời đi.

Thấy kỹ năng ẩn giấu ngay cả mình cũng không phát hiện được, GiápNhất không khỏi cảm thán, nếu như không hạn chế, loại cỗ máy giết ngườikhông biết mệt mỏi như Giáp Linh này, sợ rằng chỉ cần hao chút thời gian là có thể diệt sạch mọi người trên dưới hai đại doanh?

Tuynói giết chết nhiều quân địch hơn cũng không cần để ý, nhưng đây đều làtráng binh, có thể bắt lấy bổ sung cho nhân khẩu tráng đinh lãnh địa,cũng là một ý tưởng không tệ.

Đêm khuya phủ xuống, bên Lạp Đặc tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng bởi vì mấy ngày nay tập kích ban đêm chỉ có mấy người, cho nên nhân viên chuẩn bị cũng mới có khoảng trămngười, toàn bộ những người khác đều ngủ yên.

Quan chỉ huy LạpĐặc này hưởng thụ thành quả cướp bóc, mệt đến ngủ say, còn các vệ binhgác cửa tuy rằng không thể ngủ, nhưng có thể đứng ngủ gà ngủ gật, tronglúc mơ hồ, ẩn ẩn nghe được xa xa truyền đến tiếng kêu thảm cùng tiếng hò đánh hét giết.

Một trong hai vệ binh giương mắt liếc xa xa đen kịt, lại gần đồng bạn thì thầm một câu:

- Lại không biết tên quỷ không may nào trúng chiêu, may chúng ta làthân binh, không cần đi làm đội tuần tra, không thì tuy rằng quân địchít người, nhưng mà không phải cũng sẽ có người chết sao?

Còn đồng bạn của hắn vốn không trả lời, chỉ khò khè ngáy ngủ.

Chẳng những hai vệ binh này như thế, mấy người khó ngủ trong các đạidoanh khác cũng nghe thấy các tiếng động này có không ít, chỉ là tất cảmấy người này đều chỉ trở mình, bịt tai tiếp tục ngủ.

Nhưng theo tiếng ồn ngày càng om sòm, rất nhiều người không ngủ được liền tức giận nhảy dựng lên quát mắng:

- Chết tiệt! Còn không để cho người ta ngủ yên sao, đuổi không kịpbọn đánh lén thì không cần đuổi, cũng không phải chưa thất bại mà!

Chỉ là các sĩ quan tính tình không tốt sẽ không có hạn chế này, chonên lập tức hùng hổ dậm chân đi ra ngoài doanh trại. Tuy nhiên khôngbiết các sĩ quan này không may hay sao, vừa rời doanh không lâu liền kêu thảm ngã xuống đất.

Đồng thời, đám binh lính cũng phát hiệntình hình không phải bình thường, bởi vì tiếng hét thảm thật sự quánhiều một chút, hơn nữa tiếng động kêu la càng lúc càng lớn.

Thế nhưng mấy ngày duy trì tập kích liên tục không ngừng, khiến binhlính phản ứng có chút trì độn, không rõ dưới loại tình hình này có cầncầm binh khí đi ra hay không.

Ngay lúc bọn lính chần chờ, một tiếng gầm rú thê lương truyền đến:

- Địch tập kích!

Một tiếng cảnh báo lập tức khiến binh lính hoang mang rối loạn nắm lấy binh khí vọt ra ngoài.

Vừa đi ra, binh lính mới thình lình phát hiện, toàn bộ doanh trại đều loạn thành một đám rối, vô số ánh lửa bốc lên từ các doanh trại xungquanh, xem ra lều trại bị châm lửa đốt không có một trăm cũng phải chínmươi, còn thân tín các sĩ quan, càng như con ruồi không đầu chạy loạnxung quanh, tới gần một chút có thể phát hiện bọn họ hô loạn cái gì bắtthích khách, đại nhân bị đâm...

Nghe đến mấy lời kêu gào này,đặc biệt một câu vang dội "Địch tập kích" khiến toàn bộ binh lính rakhỏi lều trại, thậm chí còn chuẩn bị chém giết với địch nhân. Nhưng màđêm khuya thế này, chuẩn bị xung phong liều chết như vậy, không biết làgiết địch hay là giết người một nhà đây nữa.

Lạp Đặc bị giậtmình tỉnh giấc, vừa nhìn hỗn loạn bên ngoài, hơn nữa rất nhiều tiếng kêu la giết địch, sắc mặt lập tức đại biến, vừa nhanh chóng mặc áo giáp,vừa gấp gáp hô:

- Nhanh! Kéo ngựa lại đây, châm đuốc lên!

Kéo ngựa thì làm rất nhanh, nhưng đốt đuốc lại có chút chần chờ:

- Đại nhân, bây giờ đốt đuốc chẳng phải làm bia ngắm cho bọn người đánh lén kia sao?

- Ngu ngốc, chúng ta không thu hút người ta chú ý, dựa vào cái gì đểbinh lính phát hiện chúng ta là ai! Nhanh một chút! Không thì sẽ vỡ trại mất!

Lạp Đặc tức giận hô.

Thân là thân binh, kiếnthức cũng khác với binh lính bình thường, đương nhiên rõ ràng hiện giờ ở trong bóng tối kêu loạn, đám binh sĩ khẩn trương đã tiến tới giới hạnvỡ trại rồi, bỏ thêm chút lửa khẳng định sẽ vỡ trại!

Hiện tạichỉ có để cho bọn họ nghe theo mệnh lệnh tỉnh táo lại mới giải quyếtđược nguy cơ vỡ trại, còn muốn bọn binh lính phục tùng mệnh lệnh, vậychỉ có thể để bọn họ thấy được thống soái đang ở cùng bọn họ.

Tuy rằng theo lẽ thống soái không nên mạo hiểm bị người tập kích đi trấn an binh sĩ, nhưng nếu là quân chính quy, Lạp Đặc khẳng định chỉ cần hạmệnh lệnh cho sĩ quan các cấp, còn mình trốn ở thật xa.

Đángtiếc mình là lính đánh thuê, binh lính đều là tài phú của cố chủ, nếunhư để tài phú của cố chủ tổn thật sạch trơn, thủ lĩnh cố chủ sẽ lấy hắn làm đồ chơi.

Đây là nguyên nhân biết rõ nguy hiểm nhưng cũng vẫn phải kiên trì đi tới.

Đám thân binh đi đốt đuốc, cũng mặc vào áo giáp và cầm lấy tấm chắn,nếu không tránh khỏi trở thành bia ngắm, như vậy khẳng định phải làm đủcác mặt an toàn mới được.

Một đoàn kỵ binh giơ cao ngọn đuốccầm theo tấm chắn, bao quanh Lạp Đặc chậm rãi di động trong doanh trại,Lạp Đặc quay sang hai bên nói một câu:

- Hô theo ta.

Tiếp đó hắn liền hô lớn:

- Mọi người lập tức trở lại lều trại của mình, Bách phu trưởng lậptức điểm danh nhân số dưới trướng, Thiên phu trưởng dẫn thân vệ dò xétdoanh trại, những người còn lại không được ra ngoài, kẻ vi phạm giếtkhông tha!

Hơn mười cây đuốc di động để cho tất cả binh sĩđang hoảng loạn đều nhìn rõ ràng, tự nhiên cũng thấy được Lạp Đặc ở giữa đám đuốc, đồng thời cũng nghe được những lời thân vệ Lạp Đặc hô lên.

Vốn các sĩ quan đã xuất hiện trạng thái nóng nảy, nghe được thốngsoái hạ lệnh, lập tức quyền đấm cước đá đám binh sĩ bên người:

- Nhanh! Đều quay lại cho ta, bằng không thì giết không tha!

Chỉ là các sĩ quan kêu lớn tiếng này nhanh chóng bị các mũi tên nhọnkhông biết từ nơi nào phóng ra giết hết, đám binh sĩ do các sĩ quankhông may này phụ trách vốn đã an tĩnh lại, nhưng sĩ quan chết trước mắt mình như thế, dù là báo thù, hay là hoảng sợ, dù sao cũng lập tức rốiloạn ầm ầm.

Còn các sĩ quan dẫn theo thân vệ bắt đầu dò xétdoanh trại, lại đột nhiên bị một người mặc áo đen nhảy ra chém rơi đầu,thân binh còn chưa kịp phản ứng lại, hung thủ đã biến mất ngay dưới ánhsáng ngọn đuốc. Tình cảnh quỷ dị như vậy, dù là thân binh cũng khôngnhịn nổi gào thét, bỏ chạy tứ tán.

Vốn thấy tình huống đã cóchút ổn định lại, Lạp Đặc cũng đã thở phào nhẹ nhõm, hắn thật hiểu đượcban đêm vỡ trại sẽ dẫn tới nguy hiểm cỡ nào.

Một khi vỡ trại,số người chết do quân địch tập kích còn không nhiều bằng con số bị người một nhà giẫm đạp hoặc tự giết lẫn nhau, ngày hôm sau thu gom lại, nhânsố phải giảm đi ít nhất vài phần, hơn nữa các binh sĩ trải qua vỡ trại,tất cả đều hoảng sợ, muốn tác chiến đã không thể nữa.

Cho đến lúc này, đừng nói công thành, có thể bảo trì đội ngũ trở về hang ổ cũng tính là giỏi lắm rồi.

Thế nhưng ngay lúc một hơi thở phào này của Lạp Đặc còn chưa dứt, một chuyện khiến hắn trợn mắt há mồm xảy ra.

Hắn trơ mắt nhìn một Thiên phu trưởng phía trước đang dẫn thân vệtuần tra, đột nhiên một người áo đen không chút dấu hiệu xuất hiện bêntrong vòng vây thân vệ, hết sức thoải mái một đao tước gọn đầu Thiên phu trưởng, sau đó lại cứ vậy biến mất không còn dấu vết.

Đốiphương làm xong các động tác liên tiếp như thế, những thân vệ này thậmchí còn không kịp phản ứng lại, chờ lúc thân vệ thấy trưởng quan bị giết quỷ dị như vậy, các thân vệ hiển nhiên hoảng sợ nhìn loạn xung quanh,sau đó không biết là quá sợ hãi hay sợ phải gánh trách nhiệm, oa mộttiếng, bỏ chạy tứ tán.

Còn thân vệ bên cạnh Lạp Đặc hiển nhiên cũng thấy được một màn này, tất cả dựng đứng lông tóc khẩn trương chú ý bốn phía, nhưng lại hạ ý thức co rút lại phía trong, gần như ép chặtLạp Đặc xuống ngựa, toàn doanh trại lại bắt đầu hỗn loạn một lần nữa,hơn nữa bởi các sĩ quan đều rơi vào tập kích, binh lính không ai khốngchế, lập tức kẻ chạy người trốn, cũng không thu gom lại được nữa.

Thấy thế này, Lạp Đặc bất đắc dĩ thở dài một tiếng:

- Vỡ trại rồi, chúng ta đi ra ngoài doanh trại thu gom loạn binh thôi.

Các thân vệ đã sớm muốn đi, lập tức bao vây Lạp Đặc chạy ra phía bênngoài, ai cũng hiểu được, một khi vỡ trại, không tới hừng đông đừng hòng nghĩ chuyện dẹp yên loạn lạc, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc buổitối cắm trại đều phải nghiêm ngặt hạn chế binh sĩ gây náo loạn.

- Có lẽ vài ngày trước đánh nhỏ loạn nhỏ chính là vì ngày hôm này,cũng trách ta sơ ý, lại chỉ thả một chút người tuần tra như vậy, thật là thất bại mà.

Lạp Đặc đứng xa xa nhìn vào đại doanh, nhìn thấy đại doanh đã ồn ào lộn xộn không thôi, không khỏi lắc đầu than thở.

Tuy nhiên nhìn đến đại doanh quân Bỉ Khắc so với bên mình còn muốnhỗn loạn hơn, thậm chí đã bốc lên ngọn lửa đỏ tận trời, cảm giác thấtbại trong lòng cũng hơi chút giảm xuống, bởi vì nhìn quân đội bạn vốnvẫn không vừa mắt chịu tổn thất nặng, khẳng định không khó chịu như xembên phía mình.